Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thăm bệnh

Tiểu thuyết gốc · 3122 chữ

Tôn Cảnh

Minh Tuệ nheo mắt ngắm lão Tôn, con bé tủm tỉm cười đôi tay băng bó ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh. Nó nghiền ngẫn nhìn cô cứ như thể Cảnh là một loài vật trong sách đỏ.

"Sao đây!" Cảnh nhướn mày hỏi, cô không cử động được chân tay chỉ có cái đầu là hoàn toàn linh hoạt.

"Lão Tôn của em giỏi quá! Trung đoàn trưởng cơ..." Con bé mắt sáng lên "... cấp trên của Minh Nhạc luôn ạ. Lão Tôn à..."

"Dừng! Giờ là nguyên trung đoàn trưởng rồi! Giờ anh chỉ là người bình thường thôi!" Nói về chuyện cũ là tối kị của cô, những gì đã qua thì nên để nó đi luôn. Cô nheo mắt nhìn con bé. “Hơn nữa bông hoa đẹp nhất chính là bông hoa không có chủ… hiểu không? Anh không thuộc về ai hết!”

Tuệ bĩu môi, đã quen với trình độ tự luyến cao siêu của lão Tôn rồi để cho ngài nói, cứ mặc kệ là được.

“Ba em có vẻ không thích anh lắm nhỉ?” Tôn Cảnh rơi vào tâm tưởng suy nghĩ.

“Không hẳn đâu!” Tuệ vén ngồi thu chân lên ghế, động tác này đối với một tiểu thư khuê các là tối kị. Ừm, nó quá thô lỗ. “Với ai ba em cũng vậy mà, em thấy chả sao đâu!”

Cảnh không trả lời, đương nhiên là khác chứ chỉ là nó chưa nhận ra thôi! Ngài tướng quân có vẻ rất chán ghét nói chuyện với cô, kiểu như cô là một mớ phiền phức, đôi lúc lại có địch ý khó hiểu. Chuyện này nên tìm hiểu một chút, một tướng quân chú ý đến cô tới độ chán ghét cũng là một điều đặc biệt.

“Tuệ, không được ngồi như vậy! Người bình thường thì không sao nhưng em là con gái của tướng quân đấy!” Tôn Cảnh nhắc nhở.

Tuệ chỉ đáp lấy lệ. “Em biết rồi!”

“À! Đúng rồi! Em ra mở cửa cho Nhạc đi, nó đứng đợi lâu lắm rồi đấy!”

Con bé thoáng giật mình, nó vội chạy ra mở cửa:

“A Nhạc, chị tới rồi sao?” Nó không tin nổi, quả thực Nhạc đang đứng xoắn suýt ngoài cửa còn Lan Doanh dường như đang vỗ vào người cô an ủi. Phải rồi, bọn họ là vợ chồng chưa cưới, có chuyện gì cũng sẽ dính lấy nhau. Còn cô chỉ là em gái nhỏ được ở bên anh ấy từ nhỏ mà thôi. Minh Tuệ không cười nổi nó cố làm giọng mình không quá khác bình thường. “Hai người mau vào đi!”

Minh Nhạc giật mình, nhìn vào phòng nhưng chỉ có thể thấy cuối giường, không rõ ngài ấy thế nào:

“Lâu quá vậy, Liên Nhạc! Ngươi vẫn lề mề như ngày xưa vậy!”

Cô bớt căng thẳng hơn chút mà bước vào phòng!

Chưa bao giờ Lan Doanh thấy vẻ mặt nhút nhát của Minh Nhạc, cậu cứ tưởng cô là người kiểu nghiêm túc chỉ biết nghe lệnh mà thôi. Lúc nào cũng giữ bản thân ở một tư thế chuẩn nhất làm người khác không thể bắt bẻ được gì! Nhưng hình như cậu nhầm rồi, Nhạc đang lo lắng đến độ vò quăn cả vạt áo, thậm chí còn nói lắp:

“Lão… lão Tôn… em đến thăm ngài. Chỉ hôm nay thôi, xin đừng đuổi em đi!”

Điện hạ muốn hộc máu tại trận, cậu đang thấy cái gì thế này? Em? Nhìn con nhóc trên giường cùng lắm chỉ bằng tuổi Tuệ thôi! Còn nữa cái thái độ đó là sao, cái kiểu thân thiết đó là sao? Chưa bao giờ! Chưa bao giờ cô… cô tình cảm với cậu như vậy!

“Ừm!” Cảnh cố gắng bấm cái điều kiển ti vi, cô dừng lại một chút nhìn Liên Nhạc. “Ngồi đi, kiếm được chỗ nào thì ngồi chỗ đó!”

A Nhạc ngẩng mặt ngạc nhưng ngay lập tức cúi gằm như trước: “Dạ! Không sao đâu!”

“Sao vậy? Thích đứng à? Vậy đứng cũng được!” Cô vẫn loay hoay với cái điều khiển, xem ra nhưng lúc thế này chúng ta mới hiểu rõ khi cơ thể không thể hoạt động đáng sợ thế nào!

“Vâng!”

Máu trong người Lan Doanh sôi trào! Đây là vị hôn thê của cậu, người đã có một nửa hoàng gia rồi đấy vậy mà cô ta nói như thể nó là một điều hiển nhiên vậy! Nếu không phải cô ta cứu Tuệ thì chắc chắn cậu sẽ tống cô ta đi đến nơi nào đấy cho khuất mắt.

“Này, con nhóc kia! Minh Nhạc là hoàng tử phi tương lai đấy, ít nhất cô cũng nên dung kính ngữ chứ!”

“Anh yên lặng giùm em!” A Nhạc quay ra cảnh cáo, nó lại cúi đầu như một thói quen.

“Ồ! Ngài là…”

“Tam hoàng tử!”

“Tôi biết ngài là tam hoàng tử! Tôi chỉ muốn biết ngài là vị hôn phu của A Nhạc phải không?”

“Phải!”

Tôn Cảnh nheo đôi mắt phượng nhìn A Nhạc liên tục giật giật áo ngài ấy nhắc nhở.

“Kính chào ngài, hoàng tử điện hạ!” Cảnh cất giọng nho nhã nhất hơi cúi đầu. “Xin thứ cho thần không thể hành lễ!”

“Lão Tôn, không cần đâu! Ở đây không có ai…” Nhạc vội im bặt. Cô thấy rồi, ánh mắt của ngài ấy lạnh từ trong tim lạnh ra.

“Không sao!” Lan Doanh phất tay. “Ta không trách cô!”

“Đa tạ ngài!” Cảnh tiếp tục quay sang người còn lại. “Xin thứ lỗi, hoàng tử phi điện hạ!”

Minh Nhạc càng lúc càng lạnh hơn, ngài ấy luôn là vậy! Cho dù trong lòng chán ghét đến cực điểm nhưng vẻ ngoài thì cung kính có thừa!

Lan Doanh!

Cô tức đến siết trắng cả bàn tay mình, cô còn chưa kịp nói gì với ngài ấy đã bị phá rồi, giờ ngài ấy sẽ còn trướng mắt cô thế nào đây!

“Cô biết điều là tốt! Cho dù cô cứu Tuệ thì cô cũng chỉ là thường dân mà thôi! Nên…”

“Lan Doanh! Nếu anh không thể giữ yên lặng được thì ra ngoài đi!” Liên Nhạc gần như gầm lên! Lão Tôn cũng phải ngạc nhiên “nai con cũng biết giận đó nha”.

Chỉ tội cho vị hoàng tử của chúng ta ấm ức không thôi, cậu nhìn Tuệ lắc đầu thương cảm… khoan đã, con bé thương cảm cậu nó còn chắp tay mặc niệm cho cậu nữa?

“Lão Tôn! Em xin lỗi!”

“Thần không dám, hoàng tử phi điện hạ!”

Nhạc run lên trông thấy cô càng xin lỗi rối rít hơn, cái cúi đầu càng ngày càng nhanh càng mạnh! Con bé như vậy chừng năm sáu cái rồi giữ nguyên tư thế cúi đầu.

Lão Tôn cũng không vội, cô nghịch cái điều khiển thêm lúc nữa mặc kệ ai đó xót vợ sốt ruột. A Nhạc không ít lần cảnh báo Lan Doanh không cho cậu ta làm loạn.

“Mới một năm thôi! A Nhạc à, mi thay lão Tôn có vẻ thuận lợi hơn tưởng tượng, còn có thể úp sọt một hoàng tử! Rất có tiền đồ, cố lên nhé! Ta coi trọng ngươi!”

Lan Doanh không thể nhịn nổi nữa, cậu gằn giọng:

“Hỗn xược!”

“Tôi không có điếc! Hoàng tử điện hạ, tôi có thể nghe bình thường! Làm ơn đừng nói to nữa!”

“Cô có tin ta sẽ…” tống cô vào tù vì tội phỉ báng không?

Nhưng vế sau vĩnh viễn không thể thoát ra!

“Hoàng tử điện hạ nếu ngài không thể ngưng ra vẻ thì làm ơn ra ngoài giùm!”

Lan Doanh nuốt nước bọt, Nhạc tức giận rồi! Vì tức nên mới cung kính vậy. Cậu nên yên lặng thì hơn! Chả còn cách nào cậu tủi thân đứng một góc.

“Lão Tôn, xin lỗi!”

“Xin lỗi ta?”

“Vâng!” A Nhạc gật đầu lia lịa. đứng trước ngài ấy cô vẫn bối rối như vậy!

“Đã có lỗi rồi còn xin thêm!” Tôn Cảnh cười tính vỗ vỗ vào mép giường nhưng không nhấc nổi tay đành nói tiếp. “Lại đây, ngồi xuống giường đi!”

“Thật! Thật à!”

“Ông đây không rảnh để đùa đâu, lại đây!”

Nhạc hoan hỉ vẫy đuôi bước đến ngồi xuống. Trong lòng pháo hoa nổ tưng bừng!

“Cám ơn, lão Tôn!”

“Khỏi cảm ơn, ông muốn hỏi một chuyện mà thôi! A Nhạc này, viện phí của ông ai trả đây?”

“Đương nhiên là em rồi ạ!” Cô tự hào vỗ ngực.

“Ừm, tốt đấy! Giờ ta nghèo lắm!” Cô nghèo thật, vừa có một tên thần kinh ném chơi mất năm triệu của cô rồi. “Nhưng này, lần sau tới thăm nhớ mang quà!”

Tuệ vỗ trán, cô còn tưởng sẽ thế nào cơ đáng ra cô nên đoán ra lão Tôn là một kẻ vô sỉ, tự luyến và có một niềm đam mê đếm tiền chứ nhỉ? Như này mới quả thực là lão Tôn của ngày thường!

“Vâng, em hiểu rồi ạ!”

Lan Doanh tức anh ách, tại sao cô lại quẫy đuôi với con mụ này chứ? Cậu có gì kém cô ta? Hay vì cô ta là giống cái?

Lão Tôn hài lòng gương mặt cũng thoải mái hơn, cô nói liền vụ hôm trước như thể nó rất ăn khớp với vấn đề quà cáp ở trên:

“A Nhạc này, vì sao hôm trước không tới. Ngoài mi ra chắc không có người thứ hai hiểu được mật mã lão Tôn phát nhỉ? Cùng lắm là thấy nó bất thường thôi!”

Nhạc rất thành thực: “Xin lỗi! Hôm đó ở khu vực A có Bạo Thần tấn công nên không thể đi được ạ!”

“Ừm! Chiến sự quan trọng!” Tôn Cảnh gõ gõ vào cái điều khiển “Nhạc, nói tình huống hôm đó một chút đi!”

“Vâng! Hôm đó quả thực chiến trường tấn công rất ác liệt, em không thể đi nhưng may mắn là có thể liên hệ với… điện hạ Lan Doanh đến ứng cứu kịp thời. Đã có vài manh mối của lính đánh thuê, rất nhanh thôi có thể điều tra được!”

Cảnh không ra hiệu để bảo con bé dừng được đành chờ nó nói hết:

“A Nhạc! Nói dối là không ngoan đâu!”

“Không! Không có!”

“Liên Nhạc, không ai nói dối được lão Tôn đâu! Hay thế này đi, chơi trò hỏi đáp, thế nào? Không muốn thì không trả lời, còn trả lời thì phải nói thật.” Cô nhìn cấp dưới cũ hận không thể rèn sắt thành thép. “Muốn có người nhà, muốn đoàn kết thì nên thành thật ngày từ đầu! Những lời lão Tôn dạy quên hết rồi hay sao?”

“Em…”

“Tại sao hôm đó không tới?”

“Vì chiến sự ạ.”

“Vì sao không gọi cho Minh Âm tướng quân mà gọi cho tam điện hạ?”

Liên Nhạc im bặt, bàn tay bóp chặt hơn.

“Vậy là gọi rồi! Ngài ấy nói gì?”

Nhạc liếc nhìn Tuệ đang ngạc nhiên, cô cố ra hiệu cho lão Tôn để con bé đi ra ngoài!

“Không ai đi đâu hết! A Nhạc ngưng làm mấy thứ thừa thãi đi! Lão Tôn nhớ là đã dạy cô rất cẩn thận còn đặc biệt nhấn mạnh nói dối hay giấu diếm sự thật không làm bản thân cao thượng hơn đâu! Giấy không gói được lửa, đến lúc cả hai cùng hóa thành tro tàn có hối cũng không kịp.” Cảnh thực sự muốn bật khỏi giường chém cho nó hai nhát.

“Vâng!”

“Nói đi!”

“Tướng quân nói trong lúc làm nhiệm vụ em đã để cảm xúc chi phối quá nhiều, còn dung túng cho Tuệ lang thanh bên ngoài. Nói chuyện này không liên quan đến em nữa không cần quan tâm!”

“Chỉ có vậy thôi! Vì thế nên mi cho rằng Minh tướng sẽ bỏ rơi Tuệ nên gọi cho tam điện hạ?”

A Nhạc nghĩ lại cũng thấy mình thái quá, câu nói của tướng quân chưa chắc là ý tệ như cô nghĩ!

“Ba không bao giờ bỏ rơi tôi!” Minh Tuệ gào lên, không có chuyện đấy đâu!

“Tuệ! Bình tĩnh đi, có những chuyện phải cẩn thận phân tích mới rõ ràng được! Em được bao bọc quá tốt mà không biết bản thân đang sống trong cái thế giới gì!”

Tuệ trừng mắt nhìn lão Tôn, hiển nhiên là con bé tức lây sang cô.

“Nếu ông ấy không bỏ rơi ai vậy ai là người ném A Nhạc vào Thần Ưng đây?”

Tuệ không phản bác, cô cũng biết chứ, không có cha mẹ kí xác nhận thì ai dám đưa trẻ con tới. Kì thực chính trị là một mớ hỗn độn, hi sinh cha mẹ con cái hay gì đó cô đều nghe được cả, nhưng cô không dám tin ba cũng như họ lúc cần thiết sẽ bỏ rơi cô!

Tôn Cảnh nhìn Tuệ sợ mà thở dài, đúng là làm khó con bé!

“Minh Nhạc này, chiến thuật không đến nỗi mà sao chiến lược tại tệ hại như vậy?”

Cả ba ngơ ngác nhìn cô.

“Phân tích một chút là được rồi còn gì! Đầu tiên là tình cảm của Điện hạ và A Nhạc không có tiến triển. Liên Nhạc luôn tránh né vị hôn phu phải không? Không được chối, nói dối quen miệng ra, đồ hư đốn này!” Cảnh phải chặn ngay trước khi nó làm rối chuyện này lên. “Lão Tôn hiểu mi quá mà, không hiểu là cái giống gì mà người ta nói một câu ngươi nghĩ ngợi luôn một ngày! Mi sợ làm Tuệ buồn, mi sợ bị Tuệ mắng, mi thấy bản thân là một đứa không ra gì cướp vị hôn phu của em gái, càng lúc mi càng cảm thấy lời của thiên hạ nói đúng, nói mi là dòng giống của kẻ thứ ba, đến người của em gái cũng không tha!”

A Nhạc không dám trả lời, cô còn không dám nhìn Tuệ.

“Còn Tuệ, em cũng hay thét vào mặt nó, gọi nó là đồ con hoang, kinh tởm, “hòn đá lăn” vô duyên vô cớ lăn vào nhà nhóc! Có bỏ nhà đi không?”

Cảnh thử cử động tay một chút, có vẻ không đau nên cố nhích lên một chút.

“Nhưng chuyện đó có thì nó cũng không thể làm Minh tướng bỏ rơi… Tuệ được!”

“Đương nhiên ngài ấy không bỏ rơi Tuệ!” Tôn Cảnh nói. “Hôm đó có tay bắn tỉa cách khoảng 1km về phía đông!”

A Nhạc thở phào nhẹ nhõm. Cảnh chỉ liếc nó một cái như không!

“Vấn đề là ở Nhạc, mi nghĩ quá nhiều, lo sợ quá nhiều thứ. Lần này tướng quân thử thách Nhạc. Chắc mi cũng phải nghĩ tới rồi chứ? Minh chỉ huy!”

Con bé lại ngơ ngác, cô đành nói rõ.

“Nếu như lần này mi chọn tin tưởng tướng quân không bỏ rơi Tuệ mà tiếp tục hoàn thành tốt công việc ở chiến trường, giữ cho cái đầu tỉnh táo nhất thì mi xứng đáng được vị trí tốt hơn! Tất nhiên là mi không đạt! Ngài ấy quá hiểu A Nhạc rồi, mi phải xác nhận được tin an toàn mới yên lòng được nên sẽ tìm đến đối tượng khác để cứu Tuệ.”

Lão Tôn cười lớn, cô nhìn A Nhạc như đồ ngốc:

“Mà người có đủ quyền, đủ lực, đủ nhanh chỉ có điện hạ mà thôi! Với tướng quân mà nói nếu ngươi không đạt chuẩn thì liên hôn chính trị là điều tốt nhất rồi!”

Tôn Cảnh nhìn A Nhạc như kẻ ngốc, vẫn còn xanh và non lắm!

“Ý của cô là ngài ấy đang cố gắng đẩy A Nhạc về phía tôi?” Lan Doanh hỏi, trước là do cậu đòi đính hôn với Nhạc. Đúng là trước đây hoàng thất có hứa sẽ để con gái của Minh gia liên hôn nhưng vì chỉ có Tuệ nên ai cũng nghĩ là con bé, chỉ khi cậu yêu cầu hôn thê là A Nhạc mọi người mới rõ Minh gia có hai con gái.

“Điều đó rõ như ban ngày mà!” Cảnh mệt mỏi ngáp một cái. “Nhưng ngài ấy khéo quá hóa vụng rồi!”

Nói nhiều rất mệt mỏi, Cảnh muốn đuổi khách!

“Ý cô là sao!”

Tôn Cảnh rất buồn ngủ, cô muốn “tiễn vong” ngay.

“Nói đơn giản nhé! Rồi, cứ cho là ngài và Nhạc có tình cảm đi, sau này cho dù Minh gia có không được như bây giờ cũng sẽ không có chuyện A Nhạc trở thành một hoàng tử phi lưu vong nhưng tình cảm của hai chị em sẽ thế nào? Tuệ không ngốc, sớm muộn gì con bé cũng thấy vấn đề, lại còn lời đàm tiếu của tất cả mọi người nữa. Vốn dĩ những điều tốt nhất là của Tuệ nhưng từ khi có Nhạc con bé như cái bóng vậy! Nếu hôm trước người xuất hiện là A Nhạc thì dễ thôi, chị em thân thiết, ít ra nó cũng an tâm vì người chị này dù sao cũng sẽ cố hết sức bảo vệ nó, làm cái bóng cũng không phải thiệt thòi! Nhưng A Nhạc không tới mà là ngài tới, lại còn là vì Nhạc yêu cầu! Ngài thử nghĩ xem Tuệ sẽ cảm thấy thế nào? À, thì ra mình chả là gì cả, cho dù có là trong nhà hai ở ngoài, lại còn phải là một cái bóng vô dụng phải nhờ vào người chị con riêng nữa!”

Cả ba tái mặt. Cảnh độc mồm còn vùi thêm câu nữa:

“Tệ hơn nó sẽ nghĩ! Bố thiên vị nhưng cũng sẽ không bỏ rơi mình đâu, vậy là hai người thông đồng để mình phải mang ơn, phải ngoan ngoãn nghe lời! Trở thành con rối của các người!”

Tuệ run rẩy nắm tay lão Tôn. Cô sợ hãi bởi vì đôi lúc cô cũng từng nghĩ vậy!

“Em tin hay không thì tùy, nhưng anh vẫn phải nói! Tuệ này, em sống trong chính trị thì nên biết những chuyện thế này thường xuyên xảy ra. Chuyện gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, Nhạc cũng sai nhưng em còn sai hơn! Đi cả đêm không về như thời gian đó, sau này đừng như vậy nữa!”

“Lão Tôn, em tin mà. Lão Tôn sẽ không lừa em đâu!”

Cảnh hết ý kiến, xem ra chị em nhà này còn lâu mới khá lên được.

Bạn đang đọc Thần Ưng sáng tác bởi LạcẢnh1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcẢnh1
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.