Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Nhạc hối hận

Tiểu thuyết gốc · 2806 chữ

Minh Nhạc

Bầu trời đêm lấp lánh muôn ngàn ánh sao, hôm nay trăng rất tròn và là một ngày trời đẹp thích hợp ngắm sao. Những vệt sáng mờ ảo vẽ lên bầu trời tạo nên một bức tranh trừu tượng tuyệt sắc. Dải ngân hà trôi dạt giữa bầu trời đêm sâu thăm thẳm lười biếng nhiền theo một đôi cánh nâu nhàn nhạt đang điên cuồng đập cánh!

Từ chiến khu tới thủ đô là hai trăm kilomet đường chim bay! Cho dù là cơ thể của Thần Ưng có phi thường thì bay trời đêm cũng là một điều liều lĩnh, bầu trời không phải riêng họ, lỡ gặp phải máy bay thì hơi bị rắc rối! A Nhạc chán sống, cô bay ngay trong đêm cho dù Lan Doanh điện hạ đã báo bình an.

Tuệ không có vấn đề gì! Chỉ là điện hạ không biết người A Nhạc lo lắng không chỉ có em gái mà còn có ngài ấy!

Lan Doanh hoan hỉ nhìn thấy A Nhạc từ phía xa. Cô chủ động tới tìm cậu, trong họa được phúc trong họa có phúc, cuối cùng cô ấy cũng chủ động tìm cậu rồi! Cơ hội không có nhiều, cậu phải tranh thủ thật tốt.

Minh Nhạc chao cánh, nhẹ nhàng đậu xuống. Đôi cánh nâu nhạt thu lại nhanh chóng, cô chạy gấp đến chỗ điện hạ. Câu chào còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng Lan Doanh đã bị chặn miệng:

“Tuệ đâu? Con bé đâu rồi!”

“Ở trong!”

Vậy là vị hôn thê mặc kệ vị hôn phu ngơ ngác bên ngoài chạy mất luôn.

Cậu còn chưa kịp nói “Em không cần cảm ơn tôi đâu, chúng ta như một mà!”. Lan Doanh như cún con bị bỏ rơi, cúp đuôi cụp tai tủi thân ở ngoài.

Nhạc hít một hơi thật sâu, cô định vị được con bé rồi. xuyên qua một hành lang dài cuối cùng cô cũng nhìn thấy con bé. Bám bụi, đầy vết bẩn, tay nó thõng xuống lộ ra vết bỏng loét toét dính dính chút bột lấp lánh! Cổ họng cô rung lên cô nói gì đó, trong lòng xót xa!

Đôi mắt vô hồn nhìn vào vô định!

Chắc con bé sợ lắm! A Nhạc không kìm được quỳ xuống, nâng mặt con bé để nó có thể nhìn thấy cô.

“Tuệ! Chị tới rồi, em ổn chứ? Chị xin lỗi, xin lỗi vì không bảo vệ em chu toàn!”

Đồng tử tím chuyển động, từng giọt nước mắt tuôn rơi như suối chảy sau mưa, từ lúc ngài ấy vào phòng cấp, thế giới của cô như sụp đổ theo. Cô tự nhiên không còn bất cứ cảm xúc nào hết, đầu óc cũng không thể nghĩ được gì! Ngay cả công thức hóa học của dầu thô cô cũng không nhớ nổi.

Phải làm sao đây? Nhỡ ngài ấy không còn nói chuyện nữa thì sao?

“A Nhạc! Em sợ lắm!” Con bé tìm được điểm tựa, nó vùi mặt vào ngực cô gào khóc.

Cô càng ôm chặt con bé hơn. Nỗi sợ như lan truyền sang cô. Trái tim bị hơi lạnh xâm chiếm đau đớn khó tả. Cô chỉ biết giờ đây mình phải có trách nhiệm, làm một người chị thật tốt!

“Ngài ấy bị thương nặng lắm!” Tuệ bóp chặt eo cô.

A Nhạc rung mình khiếp sợ?

Bị thương nặng lắm… Ngài ấy từng bất động một tháng, chính là lần đó! Một nửa bác sĩ nói ngài ấy sẽ chết, giờ chỉ còn là hơi tàn mà thôi!

Tự nhiên cô sợ hãi màu trắng của bệnh viện, sợ mùi thuốc khử trùng, sợ sự sạch sẽ quá thể, sợ… ngài ấy sẽ thật sự bỏ cô.

“Lão Tôn cứ nó không sao đâu, không sao đâu, sẽ ổn thôi… Nhưng A Nhạc, chị biết không, ngài ấy một giây trước còn đang xoa đầu em mà lúc em tỉnh táo lại… lại… chỉ còn một bộ quần áo rướm máu!...”

Lời nói của Tuệ như dao cắt và da thịt. Nếu là trước đây, nếu là ngày xưa, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy…

“Tại sao? Tại sao em lại như vậy hả, A Nhạc? Tại sao em lại không nhìn ra ngài ấy thực sự không ổn, ngài ấy đấy em trèo lên, sao em không nhận ra hơi thở gấp gáp, cái nhăn mày khó chịu! Ngài ấy không than vãn một câu nào cả… em bị làm sao vậy Nhạc? Có phải em ngu ngốc lắm không? Lẽ ra em phải kéo ngài ấy vào cùng, như vậy sẽ không có chuyện gì! Phải không? Phải không, Nhạc! Chị nói đi…”

Tuệ lầm bầm…

“Đáng lẽ ra em phải nhận ra, là do em! Lão Tôn đáng ra không cần thiết phải hi sinh vì em, chỉ cần ném em ra ngoài là an toàn rồi mà. Sao Tôn Cảnh lại ngốc vậy?

Minh Nhạc thẫn thờ nhìn Tuệ, cô hiểu, dĩ nhiên cô hiểu cảm giác của nó. Lão Tôn luôn nói không có vấn đề gì, mọi chuyện đều ổn! Nhưng nó chưa từng ổn! Ngươi nghe lại mê muội tin ngài vô điều kiện. Cô hiểu chứ! Cô biết rất rõ mà! Ngài ấy luôn miệng nói không sao, luôn miệng nói tốt lắm nhưng lại chả hề động đậy gì cả!

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, A Nhạc muốn tới hỏi nhưng cô sợ! Nhỡ thất bại thì sao? Nhỡ… ngài ấy bỏ rơi mọi người thì sao?

Lan Doanh định hỏi nhưng chú Trung ngắt lời ngay:

“Vẫn sống, chậm nhất thì hai tư giờ nữa tỉnh, giờ thì đừng làm phiền! Cô ta không chịu nổi đâu!”

Và ông ta lượn mất!

Như thể ở lại một giây nữa là nơi này sẽ bị thiên thạch phá hủy vậy.

Đôi vai của Tuệ trùng xuống, âm thanh thở phào đồng loạt!

Có lẽ chỉ vì đợi tin bình an của Tôn Cảnh mà cô có thể trụ được đến giờ! Minh Tuệ khuỵu xuống, đổ gục…

Vậy là bình mình mới hiện lên vài vệt hồng, bác sĩ căng thẳng sau ca mổ lịch sử cướp được kẻ chỉ còn một hơi thở về lại tiếp tục tăng ca đến khi giao ban.

Bệnh viện lại nhận thêm một bệnh nhân VIP.

* * *

“Con có biết có bao nhiêu người khao khát được như con không?”

“Ai muốn thì lấy đi, tại sao lại là tôi chứ? Tôi không cần, ông mang cái người muốn nó tới đi.”

“Câm mồm!”

Cảnh nheo nheo đầu mày, thoát ra khỏi giấc mộng! Lông mi run run từ từ mở ra, cố gằng thích ứng với ánh sáng! Cổ họng cô khô khốc, khát quá!

Nước!

Có ai không?

Cô ê a cố gắng mở miệng nói, lập tức một thứ nước đắng nghét rót vào miệng. Kẻ đó bóp hàm cô khiến cô không thể phun ra toàn bộ.

“Khụ khụ…” Cô bị sặc. Không không muốn uống đâu, bỏ ra đi!

“Uống đi! Nuốt hết!” Người đó ra lệnh.

Nhận ra giọng nói, Tôn Cảnh như bừng tỉnh! Phải rồi, cô là lão Tôn của trung đoàn bảy, là một Thần Ưng bệnh tật, cô không còn là một con bé yếu đuối khóc lóc van xin “xin rủ lòng thương xót con”.

Cô cố gắng uống toàn bộ, nhưng quả thực thứ này quá kinh khủng.

Gã đổ tiếp một bình nữa, lần này gã từ tốn hơn mà Cảnh cũng ngoan ngoãn uống không xót giọt nào!

Ông ta bước vài bước ngồi xuống ghế chờ đợi. Thuốc sẽ có tác dụng sớm thôi và con nhỏ trời đánh này giỏi thật đấy, hôm trước nó dọa ông ta đau tim rớt nửa cái mạng già luôn.

“Cô chơi liều đấy!” Gã nghiến rang kèn kẹt.

Lão Tôn nhắm tịt mắt cảm nhận từng mô xương, mơ cơ chắp vá liền lại. Ngày xưa cảm giác gai gai kinh người chỉ có vài giây nên thấy cũng không vấn đề gì nhưng giờ nó diễn ra chục phút đúng là thứ hay ho… giỏi dày vò người.

“Quá khen!” Cô mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn là một bộ đồ đen kịt từ đầu đến chân. Ngay cả mùi cơ thể cũng không có! Muốn tra gã cũng khó!

Cô thử nhúc nhích chút mà đau thấy bà luôn nên lại thôi.

“Cơ thể tôi thế nào rồi?” Cô hỏi.

“Nát!” Gã trả lời.

Dường như Tôn Cảnh cũng chả ngạc nhiên chỉ ừ một cái lấy lệ.

Gã xoa xoa bàn tay với nhau, Cảnh chăm chú nhìn từng hành động nhỏ của gã.

“Trong lúc cô ngủ như lợn, ta đã nhét vào người cô vài thứ thú vị! Yên tâm không có độc, cũng rất sạch sẽ, ta tin cô sẽ thích nó!”

“Mỗi lần ông nói thú vị tôi tin rằng mình sẽ sống dở chết dở!”

Gã cười ha hả trêu chọc cô, cái giọng hít khí Heli của gã làm đầu cô như bị đá mài mài vào.

“Làm gì mà nóng thế!”

Ông thử hai tháng trời nôn ra máu lẫn nội tạng xé vụn đi xem ông có bình tĩnh được không? Còn nữa, hôm trước tôi ho ra cả phổi!”

Gã càng cười dữ!

“Ta cải tạo cơ thể cho cô, đối tốt với cô như vậy mà cô còn ý kiến à! Có biết vì cô ta đã tốn bao nhiêu tiền không? Được rồi, cụ nghén ngẩm sắp kết thúc rồi, chừng hai tuần là ổn định lại thôi, gắng lên nhé.”

Cảnh nhăn mày càu nhàu: “Không phải tôi đưa thẻ cho ông rồi sao? Lấy tiền đó mà đầu tư thuốc thang cơ sở vật chất của ông, tôi không muốn ông chế thuốc cho tôi bằng mấy thứ quá hạn đâu! Bệnh chết!”

“Cô tưởng ta là đồ ngốc chắc!” Gã vắt chân chữ ngũ, tiêu sái như thể trong tay có một ly rượu vang cùng một điếu xì gà thượng hạng vậy! “Dùng thẻ của cô chả phải cung cấp thông tin cho cô ta đang ở đâu làm gì sao? Tôn Cảnh ta biết cô thông minh nhưng đừng coi toàn bộ mọi người là kẻ ngốc nữa! Đồ tự mãn!”

“Hừ!” Cô khinh bỉ. “Vậy thẻ đâu, đưa đây!”

“Vứt rồi!”

“Vứt rồi? Ông rồ à, trong đó có cần năm triệu đấy! Vứt từ bao giờ? Ở đâu? Con mẹ nó, không muốn dùng sao từ đầu không trả luôn đi…” Tôn Cảnh còn muốn chửi nữa nhưng cơn đau ngực ngăn cô lại. Tức chết lão Tôn!

Tên đồ đen ngẩn tò te, cô không thấy rõ biểu cảm của gã nhưng hình như gã đang bị “treo máy”.

“Cô nói là bao nhiêu cơ?”

“Năm triệu!” Cô hừ tiếp cái nữa.

“Bà cô à, sao không nói sớm. Năm triệu! Cô mới bị rồi đó, đưa năm triệu cho người lạ mặt, thần kinh! Nhỡ ta ôm đồ đi trốn thì sao? Em gái Cảnh à, em đúng là điên rồi!”

“Ờ!” Cô bực mình. “Tôi chính là thèm bay đến phát điên mới đưa ông năm triệu! Nói, ông vứt đâu rồi, mà thôi, có khi mất rồi cũng nên! Tài khoản đó đăng kí bằng số điện thoại cũ nếu không đã biết mất hay chưa rồi! Tùy duyên số vậy!”

“Tùy tùy cái đầu cô! Năm triệu đấy, cô coi tiền là rác chắc? Đi, ta tìm cách đưa cô tới ngân hàng kiểm tra tài khoản!”

“Ông thèm tiền đến điên rồi à! Cái thứ vô lương tâm, giờ tôi đi bằng niềm tin à? Ông có giỏi thì khiêng tôi đi xem nào!”

Gã lôi đâu ra một cái xi lanh đựng dung dịch xanh nhạt!

“Một mũi thôi là ngon ngay! Tôn Cảnh cái này cho chống đỡ nửa giờ, đủ để cô kiểm tra rồi làm cái thẻ mới. Yên tâm không đau, nhưng sau thời gian liệt giường kéo dài nửa tháng nữa! Tiền đấy là do cô vất vả kiếm được đấy, phải trân trọng vào!”

“Tôi không cần đấy thì sao! Đồ bác học điên, vừa giờ ông còn chê tiền mà! Yên tâm đi, chỗ tiền đó có mất cũng không tiếc, đấy là tiền của anh em đội bảy để lại, không phải do tôi kiếm đương nhiên không tiếc.”

Gã tức giận tính liều mạng đâm xi lanh bơm vào người cô, còn sau có đi không cũng mặc kệ…

Tôn Cảnh cũng đã sẵn sàng liều chết phản kháng…

Cả hai quay ngoắt ra hướng cửa đồng thanh:

“Có người tới…”

Đôi hắc bạch nhìn nhau kêu: “Bỏ bà rồi!”

Gã đồ đen gấp gáp dặn:

“Chừng ba tháng nữa sẽ khỏi hoàn toàn, nhớ thử dùng cánh nhưng cẩn thận chút vì cơ thể cô có thể như hoặc hơn trước, rất dễ bị nhìn ra!”

Gã lao ra cửa sổ nhảy xuống, giờ mới là rạng sáng, cảnh ngoài mơ hồ xóa mọi hình ảnh của tên đồ đen!

Cảnh suy nghĩ một chút, có vẻ gã thật sự không biết trong thẻ có thứ đó, hơn nữa gã không tin tưởng cô! Cũng khó trách… dù sao cô cũng không hề tin gã!

Nhưng gã lại có thể đi vào bệnh viện cao cấp này dễ dàng vậy… Có lẽ sau này phải chú ý nơi này một chút!

Lão Tôn nhắm mắt lại, một người bị thương nặng không thể tỉnh lại khỏe mạnh sớm thế này được, tốt nhất là giả vờ hôn mê.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng mở cửa nhẹ nhàng, mùi hương vương lên mũi cô. Cảnh thầm nghĩ là Tuệ và người thứ hai là…

Bàn tay đặt lên mạch của cô kiểm tra, bàn tay đó lạnh lẽo như xác chết.

Cảnh nhăn mày mở mắt nhìn kẻ đó.

“Ra là cô tỉnh rồi à?” Bác sĩ ngạc nhiên hỏi.

“Ừm, tay anh lạnh quá làm tôi tỉnh mộng đẹp luôn rồi!” Cô càu nhàu!

Kì thực, bàn tay của gã mang đến sát khí cô mới trừng lên dọa gã một trận! Một bác sĩ không nên có sát khí.

“Vậy là tốt rồi! Gia đình có thể yên tâm!”

“Cảm ơn! Cảm ơn, bác sĩ!” Minh Tuệ rối rít lên, nó còn xúc động đến độ vừa lau nước mắt vừa cúi đầu cảm ơn liên tục.

Dáng vẻ này vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhưng em gái à, anh đây tự tỉnh mà đâu phải gã tiêm thuốc kích tỉnh đâu?

Con bé vội chạy đến ôm cô, giọng nỉ non:

“Lão Tôn à!”

“Ừm!” Cô cười nhẹ nhàng.

“Dọa chết em rồi! Em cứ tưởng…” Con bé lại ào ào nước mắt.

“Tưởng lão Tôn chết rồi? Yên tâm, tôi không thất hứa đâu!”

Giờ con bé khóc thảm thiết luôn, nó ôm ghì lấy người cô chẳng may đụng vào vết thương bên sườn, cô hít một hơi lạnh!

Không sao! Lão Tôn có thể chịu được!

“Tuệ, lão Tôn của con sắp tắc thở!” May mà có Minh Âm tướng quân cứu giúp.

“Xin lỗi Cảnh! Tại em vui quá! Huhu!”

“Tướng quân, xin lỗi vì tôi không tiện chào ngài!”

“Không sao!” Ông ta gật đầu cất giọng sang sảng uy quyền. “Cảm ơn vì đã cứu Tuệ của ta.”

“Đó là việc nên làm!” Hơn nữa nó cũng là trách nhiệm bảo vệ mọi người của Thần Ưng, cô không cảm thấy nó là điều gì to tát cả!

“Cô có nguyện vọng gì không? Ta sẽ đáp ứng toàn bộ, bao nhiêu không thành vấn đề!”

“Ba!” Con bé hơi khiển trách.

Cảnh cũng không ngạc nhiên, tướng quân chính là như vậy! Ngài ấy rạch ròi với tất cả mọi người nên đến giờ vẫn ở thế trung lập.

“Chuyện đó tôi sẽ nói với A Nhạc!”

Minh tướng cau mày nhìn cô, lão Tôn cho rằng ngài đã quên cô:

“Tôi là Tôn Cảnh, thuộc trung đoàn bảy! Ngài bận tram công nghìn việc nhất thời không nhận ra cũng là bình thường!”

“Đương nhiên ta nhận ra cô! A Nhạc may mắn được kế thừa trung đoàn của cô, ta cũng rất biết ơn cô đã dạy Nhạc nên người. Ta hơi ngạc nhiên, cô vẫn ổn chứ!”

“Vinh hạnh cho tôi rồi!” cô cười nhạt.

“Ta còn có việc. Tuệ! Con ở lại chăm sóc ngài Tôn cho tốt, ân tình phải trả đủ! Còn nữa, dạo này bên ngoài hơi loạn đừng có chạy lung tung nữa!”

“Vâng!”

Bạn đang đọc Thần Ưng sáng tác bởi LạcẢnh1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcẢnh1
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.