Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thăm bệnh

Tiểu thuyết gốc · 2697 chữ

Minh Nhạc

Đuổi được Lan Doanh điện hạ về Minh Nhạc thở phào vào phòng bệnh! Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi!

Tuệ nghiêng người dựa vào ghế ngủ ngon lành, con bé cũng mệt rồi! Có thể không mệt sao! Từ tối qua, lúc tỉnh là chạy sang trông trừng lão Tôn ngay mà. Cô tới ôm con bé lên.

“Ơ! A Nhạc, có chuyện gì sao?”

“Không sao đâu! Em ngủ tiếp đi, chị đưa em về phòng!”

“Lão Tôn thì sao?”

“Lát chị quay lại với ngài!”

Nghe vậy nó yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp. Nhạc nhìn con bé sâu thẳm nơi đáy mắt chứa đầy âm u.

Lão Tôn à! Ngài thực sự không nói dối nhưng ngài không hề nói hết phải không? Chuyện lúc nãy có thể làm Tuệ và điện hạ tin nhưng cô thì không! Nó đầy sơ hở, nếu như tay bắn tỉa có ở đó thì tại sao lão Tôn lại phải gắng gượng đến vậy? Ngài chỉ cần lui lại vùng an toàn và để tay bắn tỉa xử lí!

Nhưng phải có lý do gì đó chứ? Không thể tự nhiên ngài ra sức như vậy, thường khi đã nhận ra ngài sẽ chẳng liều mạng đâu!

Hay là vốn dĩ tay bắn tỉa không hề giúp!

Có thể lắm! Không giúp?

Không đúng, với tình trạng hiện tại ngài ấy không thể phát hiện tay bắn tỉa ở vị trí xa như vậy? Nghĩ tới điều gì đó Minh Nhạc run tay suýt làm ngã Tuệ.

“Ưm, sao vậy!”

“Em nặng quá!” Nhạc nói dối.

“A!” Tuệ vẫn ngái ngủ, nó lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Có những chuyện cần phải xác nhận lại cẩn thận. Ví dụ như vì sao ngài trúng đạn?

A Nhạc đặt Tuệ lên giường bệnh, gém chăn cẩn thận, tư thế ngủ của nó thực sự rất xấu, nó có thể lăn từ trên giường xuống đất không dưới sáu lần một đêm. Lần trước ngủ chung mỗi lần con bé rơi xuống đều ngủ không biết gì hại cô phải ẵm nó lên tránh làm con bé lạnh. Bảo sao trời về đông thường xuyên bị cảm lạnh! Lạ là con bé hoàn toàn không nhớ mình có bị lăn xuống đất! Chả nhẽ nó mộng du tự trèo lên? Nhiều lúc cô rất tò mò vụ đó!

Ghi cho con bé một danh sách đồ cần phải mua cho lão Tôn, cô phải chắc chắn không có chuyện giữa chừng con bé tới phòng lão Tôn. Cô có chuyện cần bàn với ngài ấy.

Minh Nhạc tới phòng phẫu thuật yêu cầu lấy phần đạn về điều tra nhưng nó đã hoàn toàn biến mất.

“Đã bị lấy đi rồi?”

“Vâng! Không phải là ngài đã cứ Văn Nam tới lấy rồi sao ạ? Bệnh viện đã đưa ngay lập tức rồi!”

“Vậy còn ảnh chụp? Chắc là phải có chứ?”

“Cái đó… đã từ lâu rồi bệnh viện không có chụp ảnh lại, nhưng có camera trong lúc phẫn thuật ạ! Vì đây là một ca khó, các bác sĩ lấy lại làm tài liệu!”

“Được!” A Nhạc chìa tay làm tư thế mời. “Có thể dẫn tôi tới người có nó được không? Hơn nữa tôi cần sao lại một bản!”

“Điều này dễ thôi ạ! Vì là tài liệu học nên không cần xin phép, ngài có thể đến văn phòng giám sát để lấy, bản sao có rất nhiều, có thể lấy ngay!”

“Cảm ơn!” A Nhạc gật đầu.

Cô y tá đỏ mặt, lí nhí nói gì đó rồi đi mất.

A Nhạc thuận lợi lấy được video, cô xem được số hiệu trên vỏ đạn tra ngay lập tức, kết quả trả về nhưng Nhạc tự nhiên chần chừ! Lỡ đúng là như vậy thì sao? Lỡ như đúng là tướng quân muốn… nhưng tại sao lại phải làm vậy? Ngài ấy cần gì?

Liên Nhạc bấm mở file, kết quả cho thấy không viên nào là quân đội, nhưng… có tới hai viên là nguồn từ tư gia. Một là của Hạ gia, là người của phe chủ chiến, viên còn lại của một con buôn mà chỉ cần có tiền là có thể mua được. Tên gã là Bùi Kiện, nổi tiếng có tiền là sẽ làm.

Gấp máy tính lại cô tới phòng lão Tôn ngồi chờ.

Lão Tôn khi ngủ trông ngây thơ hơn, ít nhất ngài ấy cũng sẽ không liếc bạn bằng ánh mắt sắc như dao! May mắn là ngài ấy không bị thương ở đầu, chỉ có vết đạn xoẹt qua, không đáng ngại! Từ trước đến giờ ngài ấy vẫn luôn yêu quí gương mặt của mình mà khuân một đống mĩ phẩm gì đó về bôi bôi chát chát. Thỉnh thoảng còn đè cô ra bôi cho nữa, Khứu giác của Thần Ưng khá nhạy, cô không thích mùi này dù ngài ấy đã dung loại ít mùi nhất. Ngày ấy quả thực rấ vui vẻ, ngày ngày có thể nghe ngài giáo huấn về việc ngoài hình quan trọng thế nào, cần yêu thương bản thân ra sao!

Lão Tôn trông trẻ hơn mọi người rất nhiều, có lẽ mái tóc vàng óng làm ngài trông trẻ trung hơn. Minh Nhạc nhớ từ ngày đầu tiên, ai cũng nhận ra ngài ấy bởi vì màu tóc của ngài là duy nhất, kiểu như sáng chói vậy.

Ngài thực sự rất đẹp!

Nhưng ngài không thích hợp làm một mĩ nhân an tĩnh! Cô không thích cảnh ngài ấy nằm bẹp giường như vậy, giống như một món đồ thủy tinh dễ vỡ, lỡ chẳng may chạm vào cũng có thể làm ngài thương tổn.

Cảnh ngủ li bì tới tận giữa chiều. Lúc cô tỉnh dậy bên cạnh chỉ còn có A Nhạc, nó vẫn đang mơ màng nghĩ gì đó! Đầu óc cô chưa được tỉnh táo lắm, muốn xoa thái dương mà không được chỉ có thể nhíu chặt lông mày.

“Lão Tôn! Ngài có cần gì không?”

Cô lắc đầu, chắc tại nằm lâu quá, đợi một lúc là được rồi!

Không gian chỉ có hai người thật ngượng ngùng! Liên Nhạc không biết phải nói gì đành ngoan ngoãn chờ đợi.

Đầu cô đau như búa bổ, Cảnh kẽ rên rỉ. Cơn đau lan ra nhưng muốn vò nát cô, cảm giác cơ thể bắt đầu vặn vẹo, xiên xẹo! Cô cá 5 triệu vụ này là do cái thứ thuốc thú vị của lão áo đen!

“Lão Tôn, ngài ổn chứ? Để em gọi bác sĩ!”

“Đừng! Còn chịu được, không cần gọi!” Cô hít thở không thông. “Đỡ lão Tôn ngồi dậy đi!”

Minh Nhạc làm theo, cả người ngài ngồi dậy nhưng không có chút lực nào mà đổ ngả lên cô ngay.

“Nhìn ta đáng thương lắm phải không?”

“Không hề!” cô nghẹn ngào đáp.

Nhạc ghét mùi bệnh viện, ghét lão Tôn phải vào viện thế này! Mỗi lần như vậy cô đều cảm thấy bản thân như đứa vô dụng.

Ngài ấy càng lúc càng gầy hơn, xương vai nổi lên rõ ràng!

Ngày trước ngài ấy không như thế này, khỏe mạnh và luôn lạc quan. Có ngài thì nơi đó luôn vui vẻ.

Giờ thì sao? Nhìn đi nhìn lại cũng chẳng còn gì.

“A Nhạc! Lão Tôn rất thật vọng!” cô nín nhịn cơn đau nói. “Thực sự thất vọng về ngươi! Nhìn vẻ mặt như gà hóc tóc của ngươi là ta biết ngươi đi điều tra viên đạn đó rồi! Liên Nhạc ngươi vẫn chậm chạp như vậy, không có tiến bộ gì hết.”

Cô run bắn lên, cuối cùng ngài ấy cũng nói rồi.

“Nếu đã là người thay thế lão Tôn thì nên làm thật tốt, tiến xa hơn cả tên bệnh tật này chứ! Mi đánh mất lòng tin của Minh tướng, khảo nghiệm cũng không qua. A Nhạc, mi thật sự cam tâm ở nhà lấy chồng nuôi con sao? Nếu ngươi đã không thể đến…” Tôn Cảnh nghĩ về một điều gì đó mới nói tiếp. “… thì cũng đừng nên rơi vào bẫy như vậy! Ta bị ngươi hại cũng đủ thảm, nếu đêm hôm trước ngươi không nhờ họ… ta đã được giải thoát rồi!”

“Đừng mà, lão Tôn đừng bỏ A Nhạc lại!” cô sợ hãi ôm chặt lấy ngài ấy, tuyệt đối không được!

Tôn Cảnh thở dài:

“Minh Nhạc! Đây sẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta gọi cái tên này của ngươi, ngươi nên nhớ mình là người của Minh gia! Tồn vong của Minh gia dựa cả vào ngươi, mà ngươi không có Minh gia cũng chả là gì cả! Ngươi không còn là Liên Nhạc nhỏ bé mà lão Tôn vẫn luôn bảo vệ nữa, cánh của ngươi cũng đủ cứng rồi, tự bay đi! Từ giờ làm tốt công việc của mình, lấy lại niềm tin của tướng quân!”

Minh Nhạc nín không nổi mà bật khóc.

“Hazzzz!” Tôn Cảnh thở dài. “Lão Tôn không thể giúp ngươi điều gì nữa, sau này có thể nào chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình thôi! Ta nhìn được, ngươi cũng có cảm tình với hoàng tử phải không? Lão Tôn quá hiểu ngươi rồi, chỉ cần người ta đối tốt với ngươi một ly thì ngươi đáp trả một vạn. Người đó liệu có đáng để ngươi liều mạng không Nhạc, nếu đáng thì yêu đi! Có hoàng thất bảo vệ cũng coi như ngươi được thêm một tầng đảm bảo!”

“Lão Tôn…”

“Ta nói thật đấy! Liên Nhạc, ngươi không kém nhưng lại quá mềm yếu, trước đây lão Tôn hi vọng ngươi có thể vượt xa ta nhưng ta sai rồi, giờ lão Tôn chỉ mong ngươi có thể bình yên mà sống sót! Ngươi không thể làm chuyện lớn được!”

Cảnh ho vài tiếng, cô cảm nhận được từng dòng khí lực sục xạo trong mạch máu. Cô gằn giọng nói:

“Tướng quân cần ngươi, nhưng ngươi lại xa cách ngài, A Nhạc, không có Minh gia ngươi thực sự không là gì cả. Ngươi phải thay đổi đi!”

Cảnh không ngừng run rẩy, dòng khí như thiêu như đốt tế bào trong người, cô nhớ nó, dòng khí này… chính là nó… thứ đày đọa cô nhưng cũng giúp cô bay lượn.

“Lão Tôn không giống ngươi, ta không tin vào gia đình nên ta không hiểu nổi sao ngươi lại cố bám lấy nó! Ngươi đang hi vọng tướng quân thương ngươi thật lòng, A Nhạc điều đó không có khả năng.”

“Có còn hơn không, lão Tôn! Em sợ cô đơn!”

“Không có còn hơn!” Cảnh độp lại. “Chả biết bao giờ lại bị bán lần nữa bởi hai chữ gia đình này! Ta rất muốn khuyên ngươi nên tỉnh táo lại, cái gì cũng phải chừng mực, cứ giữ thái độ bình thường, đôi bên cùng có lợi là được rồi! Con người thường ràng buộc nhau bằng lợi ích. Ngươi tự nhìn đi, lúc cần thiết không phải Minh tướng vẫn có thể hi sinh Tuệ hay sao?”

Minh Nhạc không thốt nên lời! Kết quả điều tra của cô không có gì hướng đến Minh Tướng cả nhưng cảm giác sự việc không thể đơn giản như vậy.

“Ngay từ đầu ngươi biết rồi mà phải không? Nếu không ngươi đã không lo huýnh lên nhờ cả điện hạ hay sao. Nhìn là biết là người do quân Đỏ cử đến, Minh tướng cần một lý do để theo phe chủ chiến đang lên mạnh mẽ, hơn nữa chỉ có chiến thắng thì An Lạc mới thoát khỏi thế gọng kìm này. Nhạc à, đừng ngây thơ nữa!”

Phải rồi còn lý do gì tốt hơn chuyện ái nữ gặp nạn bởi quân đỏ khiến Minh tướng buộc phải liên minh với phái chủ chiến, cán cân sẽ thay đổi và chiến tranh nổ ra cắt đứt tình trạng dai dẳng này! Hạ gia, sao cô lại không nghĩ tới chứ? Phải chủ chiến cần điều này, nếu không có chuyện Minh tướng ngầm cho phép thì làm gì có chuyện họ biết được sự việc nhanh đến vậy! Hơn nữa viên đạn đó chỉ cần lệch một chút là lão Tôn đã chết rồi!

“Em biết chứ!” Nhạc xoa cánh tay đang run rẩy của ngài ấy. “Em muốn bảo vệ Tuệ chu toàn.”

Lão Tôn đành thở dài:

“Vậy trông chừng con bé cẩn thận, thời gian này nó sẽ khó sống lắm đấy!” Cô nghĩ ngợi gì đó lại nói tiếp. “Lan Doanh điện hạ có vẻ rất yêu thích ngươi, người đó đối với ngươi là tốt thực sự chứ?”

“Rất chân thực, nhưng em lại không dám tin! Hoàng thất cần nhất là lợi ích, em sợ…”

“Vì cần nhất là lợi ích!” Tôn Cảnh muốn vỗ ngực cho thông khí nhưng đành chịu. “Nên ta nghĩ khá an toàn. Vẫn câu nói đó, nếu đáng để thử thì thử yêu xem, dù sao chúng ta cũng không thọ bằng người thường, còn sức mà cười mà vui vẻ thì yêu đi, bù lại chút gì đó cho bản thân mình!”

“Nhưng… em không thể sinh con!”

Thần Ưng! Tại sao họ không tạo nhiều thêm nữa? Bởi vì tất cả họ đều không thể tại ra đời sau, một phần là do thuốc, do cải tạo gen sẽ làm suy giảm chức năng của bộ phận sinh sản! Phần còn lại, có lẽ họ cảm thấy để lại cũng chẳng có ích gì nên hầu hết Thần Ưng đều phải phẫu thuật cắt bỏ hoặc làm gọn lại để rộng chỗ cho các thiết bị khác! Mà Liên Nhạc là thế hệ thứ năm, buồng trứng và tử cung đều bị cắt bỏ, mấy lần gặp Lan Doanh ngài có vẻ rất thích trẻ con! Cô lấy đó làm lý do không nên động lòng, không nên tiếp tục, không nên u mê nữa.

Lão Tôn lắc đầu, con bé vẫn để ý quá nhiều, cô biết nó sợ tổn thương, sợ một ngày nào đó người nó yêu nhất sẽ quay lưng. Lan Doanh si mê Nhạc, điều này rất rõ ràng, cô có cảm giác, tam điện hạ không phải là nhất thời động lòng, nhưng nếu cứ thế này cả hai sẽ tổn thương!

Một người không biết nên yêu thế nào, một người lại sợ không dám yêu.

Cả hai đều phiền phức!

“Đừng nhưng nữa, ta đang hối hận đây!” Cảnh tự luyến giơ tay vuốt má. “Lão Tôn đẹp vậy mà đến chết vẫn còn trinh! Đáng tiếc!”

A Nhạc há miệng, cô biết ngài ấy muốn cô cười, nhưng cô chẳng thể nào cười nổi!

“Ngài đừng như vậy có được không? Sao ngài không mắng chửi em? Sao lại dặn dò em nhiều như vậy? Ngài không còn được bao nhiêu thời gian nữa sao lại không bắt em phải đền bù gì? Tại sao lại ra giọng trưởng bối quan tâm em như vậy?

Lão Tôn!

Đến bao giờ ngài mới ngừng yêu thương A Nhạc?

Đến bao giờ mới ngừng lo cho A Nhạc đây?

Em không xứng đâu!”

Tôn Cảnh cảm giác như mình sắp ngất đến nơi, cô cố gắng nói điều cuối cùng:

“Phải rồi! Ta có một cháu gái, tên nó là Tôn Lan. Ông già nhà ta âm mưu mang nó vào thí nghiệm Thần Ưng, ngươi giúp nó coi như chúng ta hết nợ!”

“Ý của ngài là…”

“Là không còn gặp lại nữa!”


Ở cửa hàng tiện ích nào đó, cô gái nhỏ vuốt mái tóc đen nhánh chăm chú nhìn vào màn hình.

Kiểu ăn mặc khá trẻ con làm cô như nhỏ bé hơn. Qua lớp mắt kính là đôi mắt tím biếc long lanh. Nét cười chìm dần, thay vào đó là một vẻ phẳng lặng tịnh mịch.

“Ngài tính ra không hề nói dối như người khác!”

Bạn đang đọc Thần Ưng sáng tác bởi LạcẢnh1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcẢnh1
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.