Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi sinh tồn (15)

Tiểu thuyết gốc · 1231 chữ

Chương 56: Trò chơi sinh tồn (15)

Sau khi cả nhóm tập trung đông đủ, tên Duy dẫn chúng vào từng lều lục tìm đồ ăn và nước uống. Bốn đứa nhóc sợ hãi, chúng muốn chạy ngay khỏi nơi này để trốn thoát khỏi lũ người kia, nhưng hai chân như mọc rễ dưới đất, không nghe theo sự chỉ huy của não bộ.

- Ah! Đại ca.

Hai thằng đàn em vén cái lều cuối cùng lên, thấy bốn đứa nhóc chúng liền thông báo cho tên Duy:

- Ở đây còn có bốn đứa nít ranh, xử nốt chứ đại ca?

Tên Duy nghe vậy nhướn mày bước tới, hắn thấy bốn đứa trẻ con lông măng còn chưa mọc hết, đang ngồi túm tụm lại với nhau, đưa ánh mắt sợ sệt nhìn hắn và đồng bọn.

Vốn là một tên máu lạnh, bốn đứa nhóc lại chẳng giúp ích được cho hắn, hắn tỉnh bơ đưa ra phán quyết cho cuộc đời của người khác:

- Ừ, xử nốt đi, sau đó gom xác chúng với ba thằng kia lại một chỗ.

Trong lòng hắn đang tính toán, người trong nhóm khá đông, mà số đồ ăn cướp được của bọn kia quá ít, nếu tiết kiệm may ra duy trì được ba ngày. Trong khi đó nếu xác của ba thằng và bốn đứa nhóc có quăng lại đây cũng làm lợi cho bọn chim ăn xác và lũ thú ăn thịt, nếu vậy chi bằng, hắn sai nhóm người xẻ thịt chúng ra làm lương thực, vừa có thể tiết kiệm thứa ăn, lại không cần bỏ công bỏ sức ra tìm kiếm.

Bọn đàn em nghe hắn nói xong hí ha hí hửng, ở bên ngoài bọn chúng đều là những thằng đầu trộm đuôi cướp, có mấy lần định giết người cướp của nhưng sợ bị ngồi tù nên không dám. Lần này có thể giết người mà chẳng cần sợ bị cảnh sát bị cảnh sát sờ gáy, chúng cảm thấy phấn khích vô cùng.

Mặc sự dãy dụa của bốn đứa, chúng lôi xềnh xệch bọn nó ra ngoài, trong đầu thì đang nghĩ xem nên ra tay thế nào mới khiến bọn này chết đau đớn nhất.

- Xin các anh... tha cho bọn em... xin các anh...

Cả bốn đứa đập đầu xuống đất gào khóc van xin. Nhưng đối với bọn người đã mất nhân tính kia, chúng nó càng cầu xin thì bọn chúng càng hăng máu. Một thằng dơ bàn chân đi giầy đinh, dẫm mạnh xuống bàn tay nhỏ bé của thằng Hùng, sau đó nó day chân liên tục, khiến thằng bé kêu thét lên vì quá đau đớn. Những thằng còn lại thấy trò này chơi vui, chia nhau ra dơ chân dẫm lên tay những đứa còn lại.

- Cảnh sát đây, tất cả dơ tay đầu hàng, bằng không giết không tha!

Diễm và năm anh em linh thú cỡi sư tử chạy khu vực này, thấy bọn khốn kia đang hành hạ lũ nhóc, cô móc ra loa phóng thanh gào tướng lên, giun Vương cũng nhanh chóng chỉ huy bọn sư tử chạy tới gần đám người kia.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 112 đến từ Nguyễn Tiến Duy."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 115 đến từ Hồ Văn Dũng."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 114 đến từ Nguyễn Đình Tùng."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 116 + 115 + 113..."

Tên Duy và đồng bọn thấy sáu đứa nhóc cỡi sư tử, dắt theo một đàn báo đốm và sư tử phía sau băng băng chạy tới, cả lũ sợ tới mức có kẻ tè luôn ra quần.

Bọn chúng nhớ không lầm thì mấy đứa nhóc kia trò chơi vừa bắt đầu một lúc đã không thấy chúng nó đâu, giờ lại thấy chúng nó cỡi sư tử chúng đã sợ một, thấy đàn sư tử và báo đốm xông thẳng tới chúng sợ gấp mười. Nỗi ám ảnh vì bị bọn sư tử tấn công đêm qua còn chưa hết, hôm nay lại gặp luôn một đàn cả sư tử cả báo đốm, hỏi sao chúng không sợ hãi cho được.

Bốn đứa nhóc thấy người đến là bọn nít ranh mà chúng cứ đinh ninh lành ít dữ nhiều, lại thấy bọn nó cỡi sư tử đến, chúng vừa sợ vừa mừng, gào lên cầu cứu:

- Cứu... cứa với!

Mấy thằng đang dùng chân tra tấn bốn đứa, bị tiếng thét của chúng làm giật mình, chúng nghiến bàn chân đang dẫm lên tay bốn đứa mạnh hơn, khiến cả bốn đau tới mức kêu không thành tiếng.

- Mẹ nó, bọn chó má này!

Gà Tinh điên máu, nhảy xuống khỏi người sư tử, lao tới, nhún mình nhảy lên đạp thẳng vào bụng thằng đang dẫm tay lên con nga. Ăn phải cú đạp dùng hết sức của con gà, thằng kia bay thẳng vào trong cái lều gần nhất, khiến lều đổ sập xuống.

Bốn con còn lại cũng lao lên xử đẹp những thằng khác, khiến chúng nằm vật trên đất bất tỉnh nhân sự.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 135 đến từ Nguyễn Tiến Duy."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 136 đến từ Hồ Văn Dũng."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 135 đến từ Nguyễn Đình Tùng."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 136 + 137 + 135..."

Tên Duy và đồng bọn dụi mắt liên tục, chúng không dám tin là một đám nít ranh lại có thể nhanh chóng hạ gục những tên khoẻ mạnh nhất trong nhóm. Bốn đứa nhóc cũng đưa ánh mắt hoang mang nhìn năm anh em linh thú.

Diễm nhảy xuống khỏi lưng con sư tử đầu đàn, cô tiến về phía ba thằng choai đang nằm không nhúc nhích trong vũng máu lớn.

- Là chúng mày làm?

Diễm nheo mắt hỏi tên Duy và đồng bọn.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 88 đến từ Nguyễn Tiến Duy."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 90 đến từ Hồ Văn Dũng."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 89 đến từ Nguyễn Đình Tùng."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 90 + 88 + 89..."

Cả lũ khiếp sợ nhìn chằm chằm đứa bé giỏi lắm mới gần ba tuổi, giọng vẫn còn hơi ngọng, lại có lời nói và hành động y như chị đại của một băng nhóm.

Thấy bọn đần kia đơ người ra không trả lời, cô nhếch môi nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Bị đôi mắt đen láy của cô chiếu tướng, một thằng gan lớn hơn trời như Duy cảm thấy ớn lạnh từng cơn.

- À... ờ...

Mới đầu hắn hơi ấp úng, nhưng rồi lại nghĩ, bản thân hắn là một người trưởng thành, lại cũng là một kẻ có máu mặt, tại sao lại phải tỏ ra yếu thế trước một đứa nít ranh chưa nổi ba tuổi. Hơn nữa xung quanh còn có bao nhiêu thuộc hạ, nếu để bọn nó thấy hắn bị yếu thế trước một đứa con nít, sau này làm gì còn kẻ nào phục tùng hắn nữa.

Nghĩ vậy, hắn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu:

- Ờ, là bọn tao đấy! Mày thích ý kiến à?

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.