Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi sinh tồn (16)

Tiểu thuyết gốc · 1109 chữ

Chương 57: Trò chơi sinh tồn (16)

Diễm coi như không nghe ra sự đe doạ trong lời nói của hắn, cô đưa cái chân bé xíu của mình đá đá một khúc cây trên mặt đất.

- Chúng mày dùng cái này đánh chúng nó?

Quần chúng xung quanh: "..."

Mẹ nó, đây thật sự là trẻ con đấy hả? Là đứa trẻ con đến nói vẫn còn chưa sõi đấy hả, hả?

- Ờ phải.

Tên Duy cố tỏ ra chẳng sao cả.

- Tốt lắm

Diễm dời tầm mắt khỏi hắn, quay sang gọi năm anh em linh thú:

- Mấy đứa, đến giờ làm việc rồi.

Năm con đang xem xét thương thế của bốn đứa nhóc, nhận được lệnh triệu tập liền chạy vọt tới.

- Vụ gì thế chị đại?

Năm con hứng thú hỏi.

Quần chúng xung quanh: "..."

Lại còn gọi hẳn là chị đại kia kìa thần linh ơi! Bọn này tưởng chúng nó là xã hội đen thật đấy à?

- Đập cho chúng nó tàn tạ giống y như ba thằng kia.

Diễm chỉ về phía ba thằng choai đang nằm trên đất, rồi lại chỉ khúc cây dưới chân cô.

- Bằng khúc củi này.

Tên Duy và đồng bọn nghe vậy sửng sốt, sau liền ôm bụng cười ngặt nghẽo. Một lũ nít ranh đến đánh lại chúng còn không nổi, lại còn đòi đánh cho chúng tàn tạ giống ba thằng kia, đúng là chuyện cười hiếm có trên đời.

Năm anh em linh thú chẳng để tâm đến nụ cười nhạo báng của chúng, năm con vớ năm khúc cây, dùnh hai tay be bé của mình cầm chắc, lao tới phang thẳng vào những thằng đứng gần nhất.

Những thằng bị vụt trúng bay thẳng ra phía xa, nụ cười trên mặt những thằng còn lại cứng đờ như tượng sáp, chúng thật không dám tin là sức của lũ nít ranh này lại đánh bay được một người trưởng thành.

Đàn sư tử và báo đốm thấy có trò vui, rủ nhau quây lại thành vòng tròn, đặt mông ngồi bệt xuống đất xem diễn. Diễm cũng lôi một cái ghế mây ra, cắm ống hút nhựa vào miệng chai sting dâu đỏ vừa mở nắp, cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy ống nhựa, hút chùn chụt.

Trong khi bọn người kia vẫn đứng ngây ra như phỗng, năm anh em linh thú đã nhanh chóng đánh bay vài thằng nữa. Tên Duy thấy tình huống không ổn, vội nhặt lấy một khúc cây lao vào đánh trả năm con, những tên khác cũng không chậm trễ, nhặt vội lấy khúc cây ban nãy của mình, chạy tới nhập trận với tên Duy.

Nhưng công kích của bọn chúng, làm sao qua được năm con linh thú đã trải qua hai trận quần chiến với bọn chó rừng và linh cẩu.

Năm con lách người, dễ dàng tránh được công kích của từng thằng một, sau đó lợi dụng lúc chúng nó còn chưa kịp thu lại đòn đánh hụt, chúng dơ khúc cây cầm chắc trong tay phang mạnh vào điểm yếu, khiến cả lũ nằm gục xuống đất trong vòng một nốt nhạc.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 128 đến từ Lê Thị Nga."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 129 đến từ Lê Minh Ngọc."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 128 đến từ Lê Hồng Quân."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 128 đến từ Lê Văn Hùng."

Lần này bốn đứa nhóc bị cảnh tượng khiếp sợ doạ cho ngu luôn, lúc nãy chúng còn lo lắng cho mấy đứa kia, sau khi chứng kiến cảnh nhóm người bị đánh cho tanh bành, chúng mới hiểu mình đã lo lắng cho nhầm người.

Diễm ngồi xổm kiểm tra thương thế cho ba thằng choai, cả ba đều bị thương nặng ở vùng sau gáy và phần đầu. Vùng ngực, bụng, lưng, thì có vô số vết thương lớn bị tụ máu, đang chuyển sang màu tím đen.

Năm anh em linh thú giải quyết xong bọn kia, chạy tới đỡ bốn đứa nhóc tụm lại cùng ba thằng choai.

- Còn cứu được bọn nó không chị đại?

Giun Vương ngồi bệt xuống đất lên tiếng hỏi.

- Cứu thì cứu được.

Diễm vừa nhét thuốc trị thương cấp tốc vào miệng ba thằng, vừa trả lời con giun:

- Nhưng vết thương ở đầu lún quá sâu, sau này có bị ảnh hưởng gì hay không thì không chắc.

Bốn đứa nhóc đang cố nín nhịn không bật khóc, vì bàn tay sưng tấy khiến chúng vô cùng đau đớn, nghe thấy đứa bé kia nói vậy cảm thấy thật buồn cười. Một đứa bé mới hai tuổi đầu còn chưa biết tự tắm cho mình, lại dùng giọng bà cụ non nhập vai bác sĩ. Hơn nữa vừa liếc qua đã thấy vết thương của ba người kia rất nghiêm trọng, dù được đưa đi cấp cứu ngay chưa chắc đã cứu được, thế mà nhóc con này lại dám khẳng định chắc nịch là có thể, nói xạo lộ liễu vậy đến đứa đần cũng chẳng dám tin ấy chứ.

- Bàn tay còn có cảm giác không?

Trong khi cả bốn đang miên man suy nghĩ, Diễm quay sang, vừa cầm lấy bàn tay bị dẫm gần biến dạng của cái Nga, vừa hỏi han tình hình.

- Chỉ cảm thấy đau thôi.

Nó thút thít trả lời, khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt vì bị cơn đau từ bàn tay hành hạ.

Diễm gật gù cúi đầu tiếp tục quan sát.

- Đi dẫm nát hai bàn tay chó của mấy thằng lúc nãy chơi trò dùng chân nhay tay, y như những gì chúng nó đã làm với bốn đứa này.

Cô vừa chăm chú nhìn bàn tay của từng đứa, vừa lên tiếng.

Năm anh em linh thú hiểu ý, chạy vọt tới mấy thằng đang nằm lăn lóc trước cửa mấy cái lều đã bị sập, dùng bàn chân nhỏ nhắn của mình hành hạ từng thằng một. Bọn sư tử, báo đốm cũng chạy tới dùng cái chân ba múi đầy lông của mình góp vui.

Mới đầu mấy thằng còn kêu la thảm thiết vì đau, lúc sau thấy gần hai chục con, cả sư tử, cả báo đốm xông tới, cả lũ hoảng sợ sòi bọt mép, ngất luôn tại chỗ.

- Chẹp, tư chất quá kém, còn không cả bằng một con ngựa vằn.

Năm con linh thú bĩu môi khinh bỉ.

- Grừ hừ...

Bọn báo đốm, sư tử cũng gầm gừ bè theo.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.