Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi sinh tồn (11)

Tiểu thuyết gốc · 1923 chữ

Chương 52: Trò chơi sinh tồn (11)

Đối mặt với hơn năm mươi con thú cả mèo, cả chó, cả linh cẩu, bọn sư tử không hề tỏ ra sợ sệt. Chúng vốn có danh hiệu chúa tể rừng xanh, dù đây chỉ là thảo nguyên chứ không phải rừng, thì chúng cũng không làm mất đi phong thái của mình trước bọn thú nhép. Đàn báo đốm cũng chẳng tỏ ra yếu thế, chúng đứng thẳng người, xếp thành vòng tròn gầm gừ đe doạ bọn mèo rừng.

Trong khi hai bên đang dùng ánh mắt chọi nhau, thân hình nhỏ bé của Diễm nhanh như chớp chạy tới, nâng Phượng Linh trong tay chém đứt bốn chân của con mèo gần nhất.

Bị mất bốn chân, thâm thể to lớn của con mèo đổ kềnh ra đất, nó há miệng kêu gào đau đớn, làm lộ ra hàm răng trắng bóng vô cùng sắc nhọn.

Không đợi đám mèo kịp phản ứng lại, một lần nữa cô dơ cao Phượng Linh, chém đứt đôi người con mèo, tiếng kêu gào của nó lập tức được thay thế bằng những tiếng khò khè, bọt máu từ trong miệng trào ra liên tục, thân thể không ngừng co giật khiến nội tạng văng đầy trên mặt đất.

"Giết được mèo rừng lực sĩ, điểm bạo lực + 2."

Bỏ qua dòng chữ cộng điểm bạo lực xanh mơn mở trước mặt, Diễm nhanh chóng lui lại phía sau, lưng đối diện với cẳng chân của bọn báo đốm. Mục đích cô làm vậy là để che đi phần lưng, nếu không, bọn thú nhép kia rủ nhau đến đánh lén từ phía sau thì ăn đủ.

Bị mùi máu tươi kích thích cộng thêm đồng bọn bị giết, lũ mèo rít lên từng tiếng rợn người. Hai con to khoẻ nhất đàn nhún người, dơ móng vuốt lao thẳng về phía cô.

Cô lập tức nâng Phượng Linh chắn ngang mặt, bảo vệ cơ thể khỏi công kích của bọn mèo. Những bộ phận quan trọng thì không sao, riêng cánh tay phải cầm Phượng Linh của cô bị móng vuốt của một con mèo cào phải, ba đường máu sâu hoắm nằm ngang lập tức hiện ra.

Mẹ nó, may mà bà đây đã uống thuốc mình đồng da sắt, nếu không ăn một cào của con tiểu hổ này, hôm nay chắc chắn được tặng thêm danh hiệu thương binh liệt sĩ nhí.

Bọn linh cẩu, chó hoang cũng nhanh chóng nhập trận. Chúng chia quân thành hai nhóm, một tấn công sư tử, một tấn công báo đốm.

Gà Tinh và cá Hổ xách dao bầu xông tới hỗ trợ bọn báo, chúng đi tới phía sau năm con linh cẩu đang vây chặt con báo đầu đàn. Do hình thể chênh lệch, chiều cao của hai con còn chưa tới mông bọn thú, nên cả hai dơ dao nhằm vào hai chân sau của bọn linh cẩu, dồn lực vào hai tay, thực hiện cú chém ngang thần thánh.

Bốn chân của hai con linh cẩu đứt lìa khỏi cơ thể, phần thân sau đổ kềnh ra đất. Cơn đau từ vết thương ập tới, hai con dãy dụa kêu gào, máu từ vết cắt theo từng động tác của chúng giống như làn mưa bụi, bắn ra khắp nơi.

Ba con còn lại thấy quân mình bị tập kích, vội bỏ qua con báo, há mồm nhằm thẳng cần cổ của hai con linh thú tợp tới.

Cá Hổ thấy quân địch ba con ở ba phía xông đến, quân ta lại chỉ có hai con, nó nhanh trí lôi gà Tinh nhảy vào giữa hai con linh cẩu bị mất chân đang nằm dãy dụa kêu gào.

Ba con linh cẩu đang trong đà dũng mãnh lao tới, thấy tình huống có biến nhưng không thể lập tức đổi hướng, thành thử cả ba đâm sầm vào hai con đồng bọn đang oằn toằn loằn oằn dưới đất.

Cặp đôi gà, cá đang chờ đợi chính là thời khắc này, chúng nhanh như chớp lao ra, chém đứt chân của hai con trong số ba con đang choáng váng sau cú va chạm mạnh với đồng bọn, con còn lại bị con báo đầu đàn nhảy vọt tới, dơ chân trước vả cho một phát, bay thẳng vào giữa trận chiến của đám chó hoang và sư tử ở tít bên kia.

Nhóm linh cẩu đang hăng máu chọi nhau với bọn báo, bị tiếng kêu đau đớn của đồng bọn làm cho phân tâm trong chốc lát. Tận dụng cơ hội hiếm có, hai con linh thú phối hợp với đàn báo đốm xông lên phản công, trong chớp mắt đã giết được hơn mười con linh cẩu, dành lại quyền làm chủ trận chiến.

Bên kia, cặp đôi vàng sâu hạc chạy nhảy ngược xuôi, phối hợp ăn ý với bọn sư tử, cũng giết được khá nhiều chó hoang.

Bầy chó đưa mắt nhìn nhau trao đổi, cả bọn quyết định đổi chiến thuật. Những con nhanh nhẹn trong bầy được giao nhiệm vụ dụ đàn sư tử ra xa, còn những con ở lại dàn hàng, vây hai con linh thú vào giữa

Sâu, hạc lưng đối lưng nhìn chằm chằm bọn chó trước mặt, bọn chó hoang cũng đứng im gầm gừ nhìn lại chúng.

- Đẩy tao lên phía trước!

Sâu xanh gào lên với con hạc.

Hạc toi hiểu ý, nó cầm chắc dao bầu trong tay, giữ nguyên tư thế lưng áp lưng với con sâu, hai chân bước giật lùi, đẩy con sâu về phía trước. Sâu xanh cũng nhanh như chớp tiến lên, xông thẳng tới con chó to nhất trong bọn. Bầy chó thấy con mồi hành động, tất cả lập tức lấy đà nhào tới, làm lộ ra vùng sáu múi cuồn cuộn trước mặt hai con.

- Mau xoay tròn!

Lần này đến hạc toi ra hiệu, cả hai vẫn giữ nguyên tư thế đứng dựa vào nhau, hai tay cầm chuôi xoay dao nằm ngang, sống dao áp vào ngực, lưỡi dao hướng ra ngoài.

Sau đó chúng nhanh như chớp di chuyển cơ thể theo hình vòng tròn, hai con dao dặt trước ngực quay tít như cánh quạt sắc bén, hướng thẳng về phía phần bụng lộ ra của bọn chó, cắt toạc cái bụng sáu múi của chúng đứt làm đôi, nội tạng và máu từ miệng vết thương phun thẳng lên mặt hai con.

Đàn sư tử bị dụ ra xa cũng đã nhận ra ý đồ của bọn chó rừng, khi chúng vội vã dẫn quân trở lại, trên mặt đất nằm la liệt hơn chục con chó bụng bị cắt làm đôi, máu của chúng nhuộm mảng tuyết dày dưới đất thành màu đỏ rợn người.

Bên này, Diễm và giun Vương phối hợp với nhau đối phó bọn mèo rừng.

Do có khả năng leo chèo, các động tác của bọn mèo phải nói là cực kì nhanh nhẹn và chuẩn xác. Lại cộng thêm bộ lông đen bóng, khiến chúng dễ dàng ẩn mình trong bóng đêm, tập kích con mồi.

Giun Vương vốn là linh thú chứ không phải giun đất ở vườn nhà, đối với nó ban ngày hay ban đêm cũng chẳng khác gì nhau, mỗi khi bọn mèo tập kích đa phần đều bị nó bắt bài tránh được, tiện tay giết luôn vài con.

Diễm thì không được như nó, mắt của cô hiện tại chỉ là mắt người thường, không có khả năng nhìn xuyên qua bóng đêm.

Bọn mèo cũng nhận thấy sự khác biệt giữa cô và giun Vương, con đầu đàn cử những con mèo to khoẻ tấn công con giun, những con còn lại tấn công cô. Nhưng có vẻ như chiến thuật mới của chúng không khả thi lắm, đã qua gần mười hiệp giao chiến, quân địch chưa chết con nào mà quân ta đã chết vài con.

Con đầu đàn tức giận, nó rít lên một tiếng, cả đàn lập tức tập hợp lại, chuẩn bị cùng một lúc lao tới tấn công.

Cơ thể của Diễm có vài vết cào sâu hoắm, máu từ vết thương thi thoảng vẫn rỉ ra làm cô khó chịu vô cùng.

Dù cô đã uống thuốc mình đồng da sắt, nhưng móng vuốt của bọn này lại không phải loại thường, nếu cứ tiếp tục, tin rằng sau một tiếng nữa cô sẽ ngỏm vì mất máu quá nhiều.

Giun Vương mặc dù có thể nhìn thấy hành động của bọn mèo, nhưng lại không nhanh nhẹn bằng chúng, thành thử cũng không khá hơn cô bao nhiêu. Cơ thể rắn chắc của nó có đến hơn chục vết cào, quần áo trên người bị nhuộm thành màu đỏ au.

Diễm lấy hai viên thuốc bổ máu, quăng cho giun Vương một viên, con giun chẳng cần biết là cái gì, nó đút tỏm vào mồm nuốt chửng.

Bọn mèo bắt đầu phát động công kích, chúng từ bốn phương tám hướng xông thẳng tới.

Diễm dứt khoát nhắm chặt mắt lại, tập trung hồi tưởng. Sau vài chục giây, những chiêu thức hoàn hảo của một ninja chuyên nghiệp lặp đi lặp lại trong đầu của cô.

Gần năm trăm năm lăn lộn trong luân hồi, cô đã trở thành vô số người khác nhau. Nhà khoa học có, bác sĩ có, đầu bếp có, thiết kế thời trang có... trong số đó, có hai đời cô sống trong dòng tộc ninja, được huấn luyện trở thành một ninja chuyên nghiệp. Khi lấy lấy lại kí ức bị phong ấn, tất cả những chuyện từng trải qua trong gần năm trăm năm đó cô đều nhớ rõ từng chi tiết, cho nên lúc này đây, chỉ cần muốn cô liền có thể nhập vai một ninja chuyên nghiệp ngay lập tức.

Hai tay cô cầm chắc Phượng Linh dơ lên ngang mặt, chân trái lùi lại phía sau một bước, chân phải đứng thẳng, làm trụ nâng đỡ cơ thể. Đôi tai của cô hiện tại trở nên nhạy bén gấp mười lần loài thú săn mồi, nó nhúc nhích liên tục nắm bắt từng tiếng động trong không khí.

- Trò chơi bắt đầu.

Cô nhếch miệng thì thầm nho nhỏ, bàn tay cầm Phượng Linh bắt đầu di chuyển nhanh như chớp, nhằm đúng hướng công kích của từng con mèo chém tới.

Cô di động liên tục tạo ra tiếng gió xèn xẹt trong không khí, cơ thể dường như hoà làm một với bóng đêm, đến mức bọn mèo và giun Vương có cặp mắt nhìn xuyên bóng tối cũng chịu không biết vị trí chính xác của cô.

Tiếng kêu thảm thiết của bọn mèo ngày một nhiều, con đầu đàn thấy con mồi đột nhiên trở nên khủng bố, vội vã rít lên ra hiệu cho bầy đàn rút lui.

Bọn linh cẩu và chó hoang cũng bị bốn con linh thú phối hợp với đàn sư tử, báo đốm đánh cho chạy té khói.

Bên cạnh bờ sông, do tuyết rơi xuống khiến nước sông trở nên lạnh cóng, đàn cá sấu vội vã ngoi lên bờ tránh lạnh.

Vừa mới bò lên, chúng đã bị mùi máu tươi trong không khí thu hút, cả bọn nối đuôi nhau chập chạp lần theo mùi máu trong không khí bò tới.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.