Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi sinh tồn (10)

Tiểu thuyết gốc · 1905 chữ

Chương 51: Trò chơi sinh tồn (10)

Khi tia nắng cuối cùng tắt hẳn, đàn sư tử ở gần đó đã nhận ra sự có mặt của đám người chơi. Do có đống lửa lớn, nên chúng chỉ lượn lờ bên ngoài khu vực hạ trại quan sát tình hình.

Đám người cũng đã phát hiện ra bọn sư tử đang rình mò, lại thêm nhiệt độ bắt đầu giảm xuống nhanh chóng, cả bọn vừa sợ vừa lạnh, run như cầy sấy. Ngay cả tên Duy, một kẻ luôn tự tin vào võ nghệ của mình lúc này cũng không dám ho he gì. Đám tay chân của hắn thì càng không phải nói, đến thở mạnh cũng còn không dám.

Đàn sư tử ngồi quan sát một lúc lâu, thấy bên kia không có động tĩnh gì, chúng dẫn nhau tiến lại gần đống lửa.

- Chúng... chúng nó đang đến kìa.

Một cô gái trong nhóm bấu chặt lấy cánh tay của người bên cạnh, run rẩy lên tiếng.

- Đừng có nói!

Thằng Dũng ngồi phía trước quay lại quát nhỏ một tiếng.

Nhưng tiếng thì thầm của bọn họ không thoát được đôi tai của bọn sư tử, nhận thấy có tiếng động, lại đánh hơi thấy mùi lạ, chúng di chuyển nhanh hơn.

- Tránh xa bọn tao ra!

Đuôi một con sư tử vô tình quét qua đầu gối của Thuỳ, cô ta hoảng sợ, vớ lấy khúc củi đang cháy trong bếp lửa, dơ thẳng về phía con sư tử.

Tiếng hét bất ngờ vang lên, cùng khúc đang cháy bập bùng di chuyển loạn xạ trong không khí, khiến đàn sư tử lùi lại cảnh giác, con đầu đàn ngẩng đầu về hướng nhóm người gầm lên một tiếng.

Thuỳ tưởng khúc củi trong tay doạ được bọn sư tử, cô ta đánh bạo xông lên, tay cầm khúc củi khua khoắng càng hăng hơn.

Duy và đồng bọn cũng tưởng như vậy, kẻ nào kẻ nấy nhặt lấy một khúc củi đang cháy trong bếp xông lên, hòng đuổi được bọn thú gớm ghiếc này đi.

Nhưng hành động của cả bọn lại khiến đàn sư tử nghĩ, mấy con sinh vật lạ này đang khiêu khích chúng, con đầu đàn ngửa đầu gầm gừ ra hiệu, những con còn lại lập tức tản ra tứ phía. Có vài con thông minh, chúng nó ẩn toàn bộ cơ thể to lớn của mình trong lùm cỏ gần đó, bốn chân di chuyển nhẹ nhàng, áp sát con mồi từ phía sau.

- Hê, không ngờ cái lũ to xác này lại nhát chết đến vậy!

Thằng Hải vừa quơ khúc củi vừa cười nhe nhởn với đồng bọn.

- May mà chúng nó còn sợ lửa, không thì tao thật không biết tụi mình có qua được cửa này không nữa.

Thằng Tuyên đưa tay lau mồ hôi trên chán.

- Xời, mày đúng là cái thằng nhát chết!

Thằng Hải cười nhạo.

Ngay lúc đó, đàn sư tử mà bọn họ nghĩ rằng đã bị doạ sợ, lùi lại lấy đà, xông thẳng về phía cả bọn. Những kẻ đứng gần nhất trợn to mắt khiếp sợ, còn chưa kịp kêu lên một tiếng sợ hãi, lồng ngực đã bị móng vuốt của sư tử cào cho rách toang, máu và thịt vụn rơi đầy trên mặt đất.

- Ahh... chết người rồi! Chạy, chạy mau lên!

Đám người lúc này mới hoàn hồn, cả đám chạy nháo nhác, hoảng sợ kêu gào. Nhưng một lần nữa, hành động chạy trốn theo bản năng của đám người lại khơi dậy bản tính thích săn bắt của bọn sư tử, chúng gầm gào hưng phấn, chia nhau rượt theo những con mồi đang chạy trốn.

Nhóm phụ nữ là những người có thể lực yếu nhất bọn, trở thành con mồi đầu tiên mà đàn sư tử nhắm đến. Sau đó là những kẻ quanh năm chỉ ngồi một chỗ ít vận động và những người đã có tuổi, thể lực của nhóm người này không tốt hơn mấy cô gái kia là bao.

Duy và bọn đàn em là những kẻ chạy nhanh nhất, chúng cắm đầu cắm cổ chạy mãi cho đến khi hai chân không nhấc nổi nữa mới dừng lại, cả bọn nằm bệt xuống đất thở hồng hộc.

Ba thằng choai và bốn đứa nhóc từ khi bọn sư tử tấn công cho đến khi chúng tản đi, vẫn ngồi như tượng đá bên cạnh đống lửa.

Do ba thằng chơi nhiều loại game, nên cũng gọi là có khá nhiều kinh nghiệm về dã thú, bây giờ gặp phải hoàn cảnh này, chúng liền mang kinh nghiệm tích cóp được từ game, ứng dụng vào thực tế.

Nhưng nhọ cho ba thằng là, khi tên Duy và đồng bọn chạy trốn đã quăng những khúc củi đang cháy ra khắp nơi, đám cỏ khô xung quanh lập tức bắt lửa, chẳng mấy chốc lửa đã lan sang khu lều trại, cháy bùng lên thành một trận hoạ hoạn loại nhỏ.

Với thế lửa như hiện tại, cộng thêm cỏ khô có ở khắp nơi, độ ẩm trong không khí lại thấp, nếu không có người dập lửa, e là cả vùng này sẽ bị thiêu trụi trong một đêm.

Ba thằng choai nhìn ngọn lửa sáng rực cả một vùng, xém tè ra quần. Bốn đứa nhóc nắm chặt tay nhau, cái Nga và cái Ngọc bị hoảng sợ quá độ, nước mắt trào ra liên tục.

- Đệch, xem ra phải dọn đồ chạy nạn thôi!

Thằng Nam bực bội gào lên.

- Xem với không xem cái đếch gì nữa, mau dọn đồ nhanh lên!

Hai thằng Sơn, Tình cũng bực mình không kém.

Cứ tưởng sắp qua được một ngày an toàn, ai ngờ bị cái lũ ngu đần kia cho ăn đạn lạc, đúng là nhọ nhất trong các loại nhọ.

- Các anh ơi!

Thằng Hùng ngơ ngác nhìn những đốm trắng li ti, đang từ trên trời rơi xuống.

- Đây có phải là tuyết không?

Ba thằng choai sửng sốt ngửa mặt nhìn trời, những bông tuyết đậu trên làn da khiến cả ba rùng mình liên tục.

- Tuyết rơi thật này chúng mày ơi, được cứu rồi! Được cứu rồi!

Thằng Nam bá cổ hai thằng bạn nhảy cẫng lên reo hò.

- Đẹp quá!

Cái Nga, cái Ngọc ngây ngô mỉm cười.

Đám lửa đang cháy dữ dội bị trận tuyết làm cho yếu dần rồi tắt hẳn. Ba thằng khoác vội thêm hai cái áo bên ngoài, chạy tới cắm cọc, dựng rạp che cho đống lửa trước cửa trại, nếu không nó cũng chung số phận với đám lửa bên kia, thì bao công sức của chúng nó đổ sông đổ bể hết.

Bên này, dưới sự chỉ đạo của Diễm, năm anh em linh thú cũng vừa dựng xong một cái rạp khổng lồ, che tuyết cho cả bọn cùng đàn báo đốm và sư tử.

Đừng hỏi cô tại sao lại phải đựng rạp cho cả cái bọn thú thần kinh này. Từ khi biết năm con linh thú có thể nói chuyện được với chúng, chúng giở bài năn nỉ ỉ ôi xin bọn linh thú nướng thịt cho.

Bị hơn hai chục con cả báo cả sư tử ư ử bên tai, năm con lập tức vẫy cờ trắng đầu hàng.

Sau khi ăn uống no nê xong, chúng lại năn nỉ ỉ ôi xin ở lại, lần này năm con hoàn toàn bùng nổ, nhưng được bọn thú nịnh nọt vài câu, cơn giận lại xẹp lép như bánh kép, tung tẩy đi dựng rạp cho cả bọn.

Giữa khung cảnh phủ tuyết trắng xoá, đàn thú và sáu đứa nít ranh quây quần bên cạnh bếp lửa, trên bếp là ba cái nồi to vật vã đang sôi ùng ục, mùi thịt dê cùng mùi củ từ thơm lừng toả ra, khiến bọn thú hít hà liên tục.

Cùng lúc đó, đàn linh cẩu và chó hoang ban nãy cướp đồ không thành, đang dẫn theo bọn mèo rừng quay lại trả thù.

Chúng rón rén áp sát lại khu vực hạ trại của Diễm và đồng bọn, ngửi thấy mùi thịt dê hầm củ từ bay ra, hai mắt cả bọn sáng rực nhìn nhau.

Con mèo rừng đầu đàn kêu nhỏ một tiếng, khen ngợi bọn chó hoang và linh cẩu tìm được mối tốt. Chưa bao giờ nó ngửi thấy mùi vị hấp dẫn như thế này, nước miếng trong miệng tiết ra liên tục. Bọn tay chân của nó vẫy đuôi tít lự, mài móng chuẩn bị sẵn sàng vơ vét.

Hai con đầu đàn gầm nhẹ cảnh báo đàn mèo. Do đã từng cắn nhau với cái lũ kia, nên chúng biết thịt này cũng không dễ cướp như trong tưởng tượng.

Lợi dụng cơn mưa tuyết càng ngày càng dầy, chúng nguỵ trang cơ thể bị tuyết phủ trắng giống màu tuyết trên mặt đất, ba con đầu đàn ra hiệu cho đồng bọn tản ra, hình thành vòng vây nhích lại gần phía con mồi.

Thân hình của bọn chúng di chuyển nhanh như chớp, nhưng lại không tạo ra tiếng động lớn, khiến kẻ thù rất khó phát hiện. Cặp mắt xanh lè trong bóng đêm, quan sát nhất cử nhất động của con mồi, chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay.

Nhưng có vẻ may mắn không mỉm cười với chúng, năm con linh thú đều có cặp mắt rất tinh, tất cả hành động của chúng nó đều không thoát khỏi mắt năm con.

Cái mũi nhạy bén của bọn sư tử và báo đốm cũng đã nhận ra sự có mặt của những vị khách không mời là đến, chúng định nhỏm người dậy quan sát, nhưng giun Vương đưa mắt cản lại. Năm con nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới nơi đặt dao bầu, cầm chắc vũ khí trong tay.

Ngược lại với sự cẩn thận của đám thú, Diễm chạy vọt vào trong cái lều gần nhất, chưa đến ba mươi giây sau cô lại chạy vọt ra. Bộ quần áo ban nãy đã được đổi thành bộ đồ da bó sát dành cho trẻ hai tuổi.

Năm anh em linh thú: "..."

Bọn sư tử và báo đốm: "..."

Con bé này đang trình diễn thời trang đấy à bay?

Móc ra cái loa phóng thanh mini chuyên dụng, cô gào lên với bọn thần kinh đang ẩn nẩn núp núp:

- Chị mày chuẩn bị xong rồi đây, xếp hàng chờ làm thịt nào các em thức ăn thân yêu!

Lời cô vừa dứt, năm anh em linh thú như được bơm thêm máu, cả năm quăng luôn cái vẻ e dè ban nãy, dơ cao dao bầu gào thét:

- Xếp hàng chờ làm thịt nào các bé thân yêu!

Bọn sư tử, báo đốm dù không hiểu gì, nhưng thấy sáu đứa kia khí thế hừng hực, cả bọn nhảy chồm dậy, ngẩng đầu gầm gào bè theo.

Biết đã bị phát hiện, con mèo đầu đàn đứng thẳng người, rũ sạch tuyết trên bộ lông đen bóng, nhún người lao tới trước mặt bọn sư tử.

Có một con đi tiên phong, những con khác cũng chạy ra khỏi nơi ẩn nấp, xông vào nhập trận.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.