Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi sinh tồn (12)

Tiểu thuyết gốc · 1672 chữ

Chương 53: Trò chơi sinh tồn (12)

Sau trận chiến, Diễm và giun Vương là hai tên bị thương nặng nhất bọn. Cô lấy hai lọ thuốc trị thương cấp tốc ra, quăng cho con giun một lọ, lọ còn lại cô mở nắp tự bôi cho mình.

Bốn con linh thú chỉ huy bọn báo, sư tử, thu gom xác bọn thú nằm la liệt trên mặt đất vào một chỗ, khiến mùi máu trong không khí càng nồng đậm hơn.

Đàn cá sấu hơn chục con, trên mình bị tuyết phủ trắng xoá, chúng nối đuôi nhau thành một hàng, lao thẳng vào đống thịt mà bọn sư tử, báo đốm cùng bốn con linh thú vừa dồn lại. Chẳng hiểu bọn này mắt bị mù hay não có vấn đề, chúng coi nơi này như chỗ không người, há cái mồm dài ngoằng đầy răng lởm chởm, táp thẳng vào những con chó hoang nằm ngoài cùng.

- Ơ mẹ nó!

Bốn anh em linh thú chửi um lên:

- Mấy con quái thai này có họ với ruồi đấy à? Dám ngang nhiên cướp thịt của bọn ông!

Cá Hổ dơ cao dao bầu trong tay.

- Anh em! Xông lên diệt luôn cả họ nhà chúng nó!

Bọn báo đốm và sư tử ngửa đầu gầm gào, chúng dơ vuốt tát bay những con cá sấu đứng gần nhất. Bốn anh em linh thú đứng ở phía xa, đón đầu bọn cá sấu đang rơi từ trên không trung xuống, dao bầu dơ cao, nhằm thẳng bụng bọn cá chém tới. Nhưng vì lũ cá sấu này có bộ da rất đặc biệt, muốn chém chết chúng cần có vũ khí vô cùng sắc bén, sau đó lại cần người cầm vũ khí vận dụng một lượng lực lớn, mới có thể cắt đứt làn da vừa rắn chắc lại vừa đàn hồi của bọn chúng.

Bốn con linh thú có dao chặt sắt như chặt bùn ở trong tay, nhưng sức lực lại có hạn, thành thử nhát chém của cả bọn chỉ tạo ra vết xước mờ trên da lũ cá sấu, sau cùng bị bọn cá sấu xúm lại đánh hội đồng.

Diễm cũng vừa thoa thuốc xong, cô thay ra bộ quần áo bị lũ mèo cào rách te tua, nghe thấy tiếng gầm gào của bọn sư tử, báo đốm, cùng tiếng hò hét của bốn con linh thú, cô vội vã từ bên trong trại của mình chạy vọt ra ngoài. Giun Vương ở trại bên cạnh cũng chạy ra, hai bàn tay nó cầm chắc dao bầu, cặp mắt đỏ như máu nheo lại quan sát tình hình xung quanh.

- Ca này có vẻ khó nhằn đây.

Con giun lên tiếng, hai mắt của nó vẫn không dời khỏi trận chiến.

Tại trung tâm trận chiến, cặp đôi sâu, hạc đang bị hai con cá sấu vây công, cặp hàm to khoẻ của chúng cắn mạnh vào hai chân nhỏ xíu của hai con, máu từ vết thương phun ra như suối.

Tình cảnh của cá Hổ và gà Tinh cũng không khá hơn là bao, quần áo của chúng bị cắn rách bươm, cả người đâu đâu cũng thấy vết thương, dòng máu tươi từ chuôi dao nhỏ tong tỏng xuống nền tuyết trắng.

Đàn sư tử và báo đốm cũng bị thương hơn nửa, những con còn lại đang cố cầm cự, nếu không có gì thay đổi, tin rằng chỉ sau năm phút nữa bọn cá sấu sẽ xơi tái cả lũ.

- Mau dùng dao chọc mù mắt chúng nó!

Thấy tình cảnh nguy kịch, Diễm móc loa phóng thanh ra gào tướng lên, gào xong cô quăng cái loa cho con giun.

- Phiên dịch cho lũ thú đần kia mau, ngỏm cả lút bây giờ!

Nói rồi cô xách theo Phượng Linh xông thẳng vào cuộc chiến, con giun cũng không chậm trễ, làm xong nhiệm vụ phiên dịch, nó quăng cái loa sang một bên, cầm dao bầu lao tới ứng cứu đồng bọn.

Cặp đôi sâu hạc là hai con hành động nhanh nhất, dưới sự kìm kẹp của bộ hàm khoẻ mạnh, hai con cố nhướn người lên, nhấc dao nhằm thẳng phía đôi mắt của bọn cá sấu cắt mạnh một đường ngang.

Hai con mắt vốn là nơi nhạy cảm nhất của mọi loài, bọn cá sấu cũng không ngoại lệ, đường dao vừa đi qua, đôi mắt của chúng lập tức bị huỷ, máu từ vết thương trào ra liên tục.

Bị cơn đau tập kích, chúng vội vã nhả con mồi, thân hình quằn quại trên mặt đất.

Đằng kia, bọn cá Hổ và đàn thú cũng dần lấy lại cơ hội làm chủ trận chiến. Lại thêm có sự giúp sức của Diễm và giun Vương, sáu con cá sấu bị hạ gục, những con còn nhận thấy tình cảnh nguy hiểm đang nghiêng về phía chúng, cả lũ hò nhau chạy mất dạng.

- Mẹ nó, còn mệt hơn cả đánh nhau với một thằng hoá thần kỳ đỉnh phong!

Giun Vương ngồi phịch xuống đất, đưa bàn tay dính đầy máu lau mồ hôi trên mặt.

Nhiệt độ ngoài trời hiện tại đã hạ xuống âm mười lăm độ, nhưng do vừa đánh nhau ác liệt với bọn cá, người cả bọn đều ướt sũng mồ hôi, khiến những vết thương trên người vừa đau vừa xót.

Đàn sư tử và báo đốm cũng nằm phục xuống đất, con nào con nấy thở hồng hộc. Bộ lông vàng của chúng bị máu làm cho ướt nhẹp, màu vàng cũng chuyển hẳn sang màu đỏ au.

- Thời oanh liệt nay còn đâu!

Cá Hổ và gà Tinh lên tiếng than thở, chúng nằm ngửa ra đất, để mặc những bông tuyết đang rơi xuống phủ khắp cơ thể.

Cặp đôi sâu, hạc ngồi tựa vào nhau, ngẩn ngơ ngắm nhìn hạt tuyết bay loạn trong gió. Những vết lỗ chỗ trên chân cả hai do hàm răng sắc bén của lũ cá sấu gây ra, vẫn đang rỉ máu không ngừng.

Trái ngược lại với bọn thú, Diễm chẳng tỏ ra vui, cũng chẳng cảm thấy buồn trước tình cảnh trước mắt. Ba nghìn thế giới, có nơi nào mà cô chưa từng trải qua đâu, có nỗi khổ cực nào mà cô chưa được nếm đâu. Tình cảnh tuyệt vọng hơn cả thế này cô đã từng trải qua vô số, nên hiện tại miễn nhiễm với tất cả.

Cô dùng hai tay bé xíu của mình, cầm một khúc củi mở vung nồi thịt dê hầm củ từ ra, nước trong nồi đã cặn đến mức vừa phải, thịt cũng mềm vừa đúng chuẩn, củ từ được ninh nhừ thành dạng bột sền sệt, khiến cho nước thịt càng thêm béo bùi.

May mà là mấy nồi thịt không bị ảnh hưởng gì, không thì đêm nay cô nhất định vác Phượng Linh đi diệt cả dòng cả họ nhà mấy con thần kinh kia.

- Ể, thơm quá!

Năm anh em linh thú đang diễn vai buồn nghìn năm, ngửi thấy mùi thịt nhảy bật dậy như lò xo. Hai con sâu, hạc lúc nãy còn ra vẻ vết thương quá nặng, đến nhích mông cũng không nhích nổi, lúc này lại chạy nhanh nhất bọn. Bọn báo đốm, sư tử cũng huỳnh huỵch chạy theo, chẳng mấy chốc hơn hai chục cái đầu có bé, có lớn vây chặt nồi thịt đang bốc hơi nghi ngút.

- Nào, nào!

Diễm cầm cái vung nồi gõ choang choang.

- Muốn ăn thì lập tức đi tắm rửa, thay quần áo, bôi thuốc, không thì phắn!

Bọn thú chớp mắt nhìn nhau, ngoạc mồm nghêu ngao:

- Tắm, tắm ngay và luôn đây!

- Thay, thay ngay và luôn này!

- Bôi, bôi ngay và bôi nữa!

- Grào, grào grào gráo grào!

Diễm công chúa: "..."

Bọn nó hát đồng ca luôn đấy à?

Cá Hổ há mồm phun nước tắm rửa cho cả bọn, do nhiệt độ hiện tại đang là âm độ, bị nước lạnh xối thẳng vào người, cả bọn run như cầy sấy. Nhất là bọn thú lông dài như sư tử, nước đọng lại trên lông như muốn đóng băng cơ thể bọn chúng. Cả bọn lắc mạnh cơ thể liên tục, những có vẻ không khả quan lắm.

Diễm chất thêm củi vào bếp cho ngọn lửa cháy to hơn, cô lấy ra hơn chục cái máy sấy tóc chạy bằng năng lượng mặt trời quăng cho năm anh em linh thú vừa mới bôi thuốc xong.

- Sấy lông cho chúng nó!

Cô hất mặt về phía bọn sư tử và báo đốm.

- Không lát nữa lại phải dọn thêm mấy cái xác chết đông lạnh.

Hệ thống: "..."

Dã thú mà ký chủ nhà nó làm như chó cảnh nuôi trong nhà! Meo ơi, đáng sợ quá!

Bọn linh thú tò mò cầm máy sấy tóc lên ngắm trái ngắm phải, gà Tinh nhìn thấy nút công tắc cảm biến, nó dùng ngón trỏ gõ liền mấy cái, cánh quạt siêu mỏng bên trong máy sấy quay vù vù.

- Ahh! Ấm quá!

Nó cầm máy sấy đưa lên đưa xuống quanh người, bốn con thấy thế cũng bắt chước, con giun còn cho hẳn đầu máy sấy vào trong cổ áo, hai mắt híp lại vô cùng thoải mái.

Diễm công chúa: "..."

- Này này, bảo chúng mày sấy cho bọn lắm lông kia mà chúng mày lại làm cái quỷ gì thế hả?

Diễm chống hai tay lên hông gào tướng lên.

- Sấy ngay, sấy ngay đây!

Năm con cười khì, chúng gọi bọn sư tử và báo đốm lại gần, bật hết máy sấy lên nhét vào hai chân trước của bọn nó.

- Chị đại, quăng thêm cho bọn này ít máy sấy nào!

Năm con í ới xin thêm hàng.

Diễm công chúa: "..."

Phắn, chị đây không phải bà bán máy sấy đâu nhá.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.