Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2931 chữ

Xe ngựa chạy về đến phủ, Lý Diệp vỗ nhẹ bả vai Gia Nhu, nàng ngủ rất say nên không tỉnh lại. Từ khi nàng gả cho hắn, hắn đã để ý nàng đặc biệt thích ngủ, giống như mười mấy năm nay nàng không được ngủ đủ vậy. Lý Diệp không còn cách nào, chỉ có thể bế nàng đi xuống xe ngựa.

Đi qua cửa phủ, một tùy tùng đã chờ sẵn bên cửa, nhìn thấy Lý Diệp ôm Gia Nhu, vội vàng cúi đầu nói: “Tướng công thỉnh thiếu gia đến thư phòng một chuyến, nói là có chuyện quan trọng.”

Lý Diệp đoán rằng chuyện phát sinh ở vương phủ đã đến tai phụ thân, liền nói với tùy tùng kia: “Ngươi về nói với phụ thân, chờ ta đưa quận chúa về phòng sẽ qua đó ngay.”

Tùy tùng hành lễ, xoay người rời đi.

Lý Diệp tiếp tục đi về viện của mình, tận lực tránh đi những chỗ đông người. Quách Mẫn đang ở trong hoa viên thưởng mai, bây giờ cũng đã là cuối năm, ngoài đường người đông đúc, nàng vì thế cũng lười ra ngoài. Thấy Lý Diệp đi dưới hành lang, tay còn đang ôm một người, liền quay sang hỏi tỳ nữ bên cạnh: “Tứ Lang hôm nay ra ngoài sao?”

Tỳ nữ Hương Nhi trả lời: “Hình như là dẫn quận chúa hồi vương phủ, nghe nói còn chuẩn bị rất nhiều lễ vật. Nô tỳ sáng nay còn thấy bọn họ kéo theo một xe đầy đấy. Vân Tùng theo bên người Tứ thiếu gia nói là do phu nhân chuẩn bị, nhưng theo nô tỳ thấy, phu nhân làm gì mà hào phóng thế chứ?”

Quách Mẫn nhướng mày: “Theo quy củ, không phải là bái đường ba tháng mới có thể về nhà mẹ đẻ sao?” Lúc trước, nàng gả qua đây không được bao lâu thì mẫu thân sinh bệnh, nàng nói với Lý Sưởng muốn về nhà thăm nhưng hắn nhất quyết không đồng ý. Vì cái gì mà Gia Nhu lại có cái đặc quyền này?

“Đúng vậy. Nhưng mà đêm qua đích thân Tứ thiếu gia đã đến nói chuyện với phu nhân nên đã được phu nhân cho phép. Hơn nữa…” Hương Nhi thấp giọng nói vài câu bên tai Quách Mẫn. Quách Mẫn ngẩng đầu nhìn nàng: “Việc này là thật sao?”

Hương Nhi gật đầu: “Nô tỳ nghe được từ tỳ nữ bên người huyện chủ, hẳn là không sai được. Đồ kia chính là do Vi Quý Phi nương nương trong cung thưởng hồi mùa thu, phu nhân muốn lấy, hẳn là không phải tự mình dùng đi? Tướng công cũng lâu lắm rồi chưa có đến viện của ngài ấy. Tứ thiếu gia bên ngoài thanh nhã như vậy, không tin được lại thích cái này.”

Quách Mẫn cười lạnh một tiếng, nam nhân đều thích thứ mới mẻ. Mỹ nhân như hoa như ngọc ở bên cạnh, Lý Diệp còn có thể nhịn xuống sao? Quách Mẫn nhớ lại lúc mình mới gả vào, Lý Sưởng đối xử với nàng rất tốt, cả ngày đều quấn lấy nàng làm loại chuyện này. Nhưng hôm nay thì sao? Tuy Lý Sưởng e ngại bốn chữ quan thanh môn phong cùng với áp lực từ phụ thân nên mới không dẫn thiếp thất gì về cả, nhưng sao nàng lại không biết hắn ở bên ngoài đã sớm có người khác. Chẳng qua là hắn che đậy quá tinh vi, nàng cũng không thể phát hiện được manh mối mà thôi.

Lúc trước Lý Sưởng thuận theo yêu cầu của phụ thân, đối với nàng thiên y bách thuận. Hiện giờ, huynh trưởng không biết cố gắng, phụ thân tuổi tác đã cao, Vệ quốc công phủ cũng không còn quang vinh như xưa nữa, Lý Sưởng đối với nàng liền lãnh đạm hơn nhiều, suốt ngày ở bên ngoài lêu lổng. Nếu bị nàng phát hiện ra đồ vật của hồ ly nào, hắn nhất định sẽ to tiếng với nàng.

“Đi thôi, tới chỗ của đại tẩu uống chén trà.” Quách Mẫn dựa tay Hương Nhi mà đứng dậy.

Quách Mẫn rất ít khi chủ động tới chỗ của Vương Tuệ Lan, Hương Nhi nói: “Nương tử không phải vẫn luôn không thích giao thiệp với huyện chủ hay sao?”

Quách Mẫn nhẹ giọng cười, nói: “Ta không thích, nhưng người ta là huyện chủ, trong cung còn có người chống lưng, hơn nữa trong tay còn có đồ tốt như Hồi Xuân Đan. Ta đi hỏi một chút xem công hiệu có thần kỳ như lời đồn hay không, có thể thực sự khiến khô thụ hồi xuân hay không. Nếu quả thật như lời đồn, ta cũng muốn dùng thử một viên.”

Hương Nhi biết ngoài miệng nương tử nói như vậy nhưng khẳng định là có dụng ý khác. Bất quá, nàng cũng không dám nhiều chuyện hỏi lại.

*

Lý Diệp trở về phòng, nhẹ nhàng đặt Gia Nhu trên giường, thay đổi quần áo rồi mới đến thư phòng của Lý Giáng. Lý Giáng ngồi ở sau án, trong tay bưng bát trà, nhìn thấy Lý Diệp tiến vào, sắc mặt liền trầm xuống: “Ta nghe nói hôm nay ngươi dẫn quận chúa hồi vương phủ?”

Lý Diệp hành lễ: “Đêm qua ta đã nói chuyện này cho mẫu thân. Nam Chiếu núi cao đường xa, Gia Nhu muốn tái kiến bọn họ cũng không dễ, cho nên hôm nay mới để nàng về từ biệt nhạc phụ, nhạc mẫu.”

“Thế tại sao lại kinh động tới Kim Ngô Vệ?” Lý Giáng nhíu mày hỏi: “Tằng Ứng Hiền là người nào, ngươi còn không biết sao?”

“Nhạc phụ không cho ta nhúng tay vào, lúc ấy ta chỉ ngồi trong phòng, cũng không biết bên ngoài rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có lẽ là nội vụ Nam Chiếu, hẳn không liên quan đến kinh triệu doãn.” Lý Diệp mặt không đổi sắc nói.

Lý Giáng tay vuốt ve hoa văn trên bát trà, im lặng một lát.

Hắn đã từng ký thác rất nhiều kỳ vọng vào đứa con trai này. Hắn cũng biết rõ, tài năng của Lý Diệp không phải đã biến mất mà chỉ là bị ẩn giấu đi, nhưng vì một số chuyện, hắn thật sự không rảnh để tâm đến nguyên nhân tại sao. Ngay khi hắn quyết định đứng trên vạn người, hắn đã chấp nhận phải từ bỏ một số thứ. Trước đây, hắn dùng hết mọi cách vừa dụ dỗ vừa đe dọa, Lý Diệp cũng không chịu nhập sĩ, vì Lý Gia mà cố gắng. Vì hôn sự lần này, rốt cuộc hắn cũng chịu dáp ứng, hơn nữa còn thi lần đầu đã đỗ.

Lý Giáng giống như nhớ lại cảm giác năm đó, bởi vì có một nhi tử thần đồng nên hắn được cả thành Trường An cực kỳ hâm mộ. Nếu Lý Diệp muốn làm đại sự, thật sự không có kẻ nào có thể cản được hắn. Lý Giáng cũng không biết, loại tự tin này xuất phát từ đâu. Nhưng nếu nói người của Lý gia có thể thừa kế y bát của hắn, kéo dài vinh quang của Triệu Quận Lý thị, hẳn là không ai ngoài Lý Diệp cả. Về điểm này, Lý Giáng chưa bao giờ hoài nghi.

“Ta cho ngươi cưới nàng cũng là xem xét phần tình cảm mười năm trước Vân Nam vương giúp đỡ ta. Nhưng ngươi cũng biết, hiện giờ Nam Chiếu loạn như thế nào, ta không muốn ngươi lún vào quá sâu, rồi liên lụy Lý gia. Ở vị trí bây giờ của chúng ta, bất luận làm cái gì cũng phải vì chính mình. Ngươi không nên đi theo vết xe đổ của những người đó, ngươi hiểu không?” Lý Giáng chậm rãi nói.

Lý Diệp sớm đã hiểu rõ ý nghĩ của phụ thân, muốn phủi sạch hoàn toàn quan hệ với Nam Chiếu, cho nên hôm nay biết vương phủ xảy ra chuyện mới lo lắng hắn xảy ra chuyện. Lý Diệp gật đầu nói: “Hiểu rõ.” Hắn không thể ở trước mặt phụ thân cố gắng cãi lý, lập trường bất đồng, có nói thế nào cũng không thuyết phục được hắn.

Nếu để phụ thân biết hắn muốn làm gì, e là cũng sẽ chỉ toàn lực ngăn cản mà thôi.

“Ngươi hiểu thì tốt. Tuy bây giờ là thời gian tân hôn của ngươi nhưng sắp tới ngươi còn phải tham gia thuyên tuyển của Lại Bộ, đừng có để việc tư làm phân tâm.” Một câu này của Lý Giáng liền một mặt ám chỉ Lý Diệp không nên nhúng tay vào chuyện của Nam Chiếu, một mặt kêu hắn đừng sa vào nữ sắc. Mỹ danh của Ly Châu quận chúa, khi còn ở Nam Chiếu đã nổi tiếng gần xa. Trên người nàng không có kiều khí của quý nữ Trường An nhưng do xuất thân tướng môn, cả người toát ra vẻ anh lãng phong tư, thập phần kinh diễm.

Từ xưa đến nay, anh hùng không qua được ải mỹ nhân, chưa từng có nam nhi nào ngoại lệ.

Lý Diệp trở về phòng, Gia Nhu đã tỉnh, đang ngồi ngây ngốc trong phòng, cũng chưa phát hiện hắn trở về. Sự tình hôm nay, không biết cha và bá bá sẽ giải quyết thế nào, sẽ xử trí đại ca ra sao.

“Đang suy nghĩ gì thế?” Lý Diệp ngồi xuống bên cạnh Gia Nhu, hỏi.

Gia Nhu phục hồi tinh thần, nói với Lý Diệp: “Ta mới vừa rồi ngủ say quá, để ngươi ôm ta trở về, không có làm ngươi mệt chứ? Ta nghe hạ nhân nói, vừa về tới, phụ thân đã gọi ngươi tới gặp hắn?”

“Vẫn tốt lắm, dù sao ngươi cũng không nặng.” Lý Diệp cười một cái, “Phụ thân gọi ta đến nói một chút về thuyên tuyển của Lại Bộ.”

Gia Nhu vốn còn đang lo lắng đến chuyện hai người chưa viên phòng đã kinh động đến Lý Giáng. Nghe được Lý Diệp nói như vậy, biết là chính mình suy nghĩ quá nhiều, đường đường là Tể tướng, ai lại đi quan tâm đến nội sự trong hậu trạch chứ. Nhưng mẹ nói không sai, cho dù Lý Diệp nhường nàng, nàng cũng không thể coi như không biết gì. Chuyện viên phòng, vẫn nên giải quyết sớm một chút mới tốt.

Lý Diệp thấy nàng xuất thần, liền dùng ngón tay nhẹ nhàng búng trên trán nàng một cái: “Vẫn đang nghĩ đến việc hôm nay sao?”

Gia Nhu lấy lại tinh thần, ngơ ngẩn nhìn hắn.

Lý Diệp hỏi: “Sao thế, ta làm ngươi đau sao?”

Gia Nhu lắc đầu, chỉ là động tác này của hắn….. Không hiểu tại sao nàng cảm thấy rất quen thuộc? Nàng trước giờ vẫn luôn có cảm giác rất quen thuộc với hắn.

Nàng đương nhiên sẽ không nói cho hắn nghe những gì mình vừa nghĩ, liền thuận thế nói: “Ân, ta lo lắng Tằng Ứng Hiền còn lưu lại hậu chiêu. Trước đây, di nương cũng là nhãn tuyến hắn an bài cho cha. Quảng Lăng Vương có nói ngươi nghe không, trước đây hắn từng viết cho cha ta một phong thư.”

Lý Diệp gật đầu: “Ta từng nghe hắn nhắc tới. Tằng Ứng Hiền nói thế nào cũng là quan trong triều, đương nhiên không dám công khai gây bất lợi cho nhạc phụ. Nếu còn lo sợ thủ đoạn lén lút, ta sẽ nói với Quảng Lăng Vương, cầu hắn hỗ trợ hộ tống mọi người ra khỏi thành. Vậy nên, ngươi đừng lo lắng quá.”

Gia Nhu gật đầu, được Quảng Lăng Vương hỗ trợ tự nhiên là tốt nhất, lại hỏi hắn: ‘Ngươi rất thân thiết với Quảng Lăng Vương sao?”

Lý Diệp không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, suy nghĩ một lát mới nói: “Hắn là tỷ phu của ta, ngày thường cũng có chút lui tới. Mấy việc nhỏ linh tinh, hắn cũng nhất định sẽ giúp ta.”

“Vậy ngươi nhất định phải lui tới với Quảng Lăng Vương nhiều một chút.” Gia Nhu bỗng nhiên nói.

“Ta sao phải thế?” Lý Diệp cảm thấy hôm nay nàng có chút kỳ quái, đầu tiên là muốn hắn giao thiệp với Ngọc Hành, hiện tại lại muốn hắn thân cận với Quảng Lăng Vương nhiều một chút…. Chẳng lẽ nàng phát hiện ra cái gì sao? Trong lòng hắn căng thẳng, chờ đợi câu trả lời từng nàng.

Gia Nhu không thể nói rõ ràng được, bởi vì nàng biết chính xác Quảng Lăng Vương tương lai sẽ là hoàng đế, nhưng bây giờ chỉ có thể hàm hồ nói: “Ta cảm thấy nể phần giao tình với ngươi mà đồng ý giúp cha, hẳn là người thập phần trượng nghĩa. Tương lai sau này ngươi vào quan trường, có hắn hỗ trợ, cũng sẽ…..” Tình huống hiện tại, cho dù là ai cũng sẽ cho rằng càng thân cận Thư vương càng tốt, nàng không thể nói nhiều.

Nàng giống như đang che giấu điều gì chứ không phải đã phát hiện ra thân phận của hắn. Lý Diệp cảm thấy chắc do bản thân nghĩ nhiều, đối với nhân tâm có quá nhiều suy đoán. Dù sao nàng cũng chỉ là tiểu cô nương chưa trải đời, không thể nào nhạy bén như Vân Nam vương được.

Dùng xong cơm tối, Ngọc Hồ chuẩn bị đồ tắm rửa, Lý Diệp lại muốn ra ngoài tản bộ, Gia Nhu đỏ mặt nói: “Bên ngoài trời lạnh, ngươi cứ ở trong phòng đi. Ta không để ý.” Đêm qua cũng đã tiếp xúc thân mật, sớm muộn gì nàng cũng phải làm quen.

Lý Diệp gật đầu, ngồi vào phía đông cách gian, tiếp tục xem quyển sách trên án. Bên kia truyền đến tiếng bọt nước cùng âm thanh nói chuyện nhỏ nhẹ, khiến hắn tâm phiền ý loạn, một chữ xem cũng không hiểu. Cứ như vậy còn không bằng lúc trước cứ đi ra ngoài.

Gia Nhu tắm gội xong, chỉ mặc áo lót và quần lụa, bên ngài khoác hờ kiện đại thường sáng màu thêu hoa sen. Nàng ngồi trên giường, nghiêng đầu, dùng khăn lau khô đuôi tóc, nói với Lý Diệp: “Ngươi có thể đi tắm gội rồi.”

Lý Diệp vòng qua người nàng, dư quang nhìn đến tóc mây của nàng hờ hững rơi xuống, tròng mắt ngập nước, tựa như hoa sen thanh tú hé nở trên mặt nước, thanh lệ động lòng người. Mùi hoa nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, ngọc thể đêm qua nằm dưới thân hắn run rẩy dần hiện ra rõ nét trong đầu. Hắn tận lực ổn định lại tinh thần, vứt bỏ hết tạp niệm trong đầu, đi tới mặt sau của bình phong, nhanh nhanh chóng chóng cởi bỏ xiêm y.

Ôn thủy này lạnh thêm một chút thì tốt.

Nghe được tiếng hắn bước vào nước, Gia Nhu mới đứng bật dậy, lục lọi tìm bình sứ đêm qua Trịnh thị đưa nàng. Nếu bản thân nàng không thể tự khắc phục, Lý Diệp lại không có ý muốn cưỡng bách nàng, lựa chọn duy nhất chính là nhờ ngoại lực.

Lý Diệp ngâm mình trong nước một lúc lâu, trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng quyết định tối nay không ngủ cùng giường với nàng nữa, miễn cho hắn không khống chế được bản thân. Hắn đi ra, còn đang muốn thương lượng với Gia Nhu, lại nhìn thấy màn đã buông xuống. Tối nay ngủ sớm vậy sao?

Lý Diệp đi đến mép giường, thử thăm dò gọi một tiếng: “Gia Nhu?”

Gia Nhu không có trả lời, trong trướng chỉ có tiếng thở dốc rất nhỏ, giống như của con cún nhỏ gầy yếu. Hắn xốc màn lên, nhìn đến nơi Gia Nhu đang dựa vào, đại thường đã cởi một nửa, thân thể run rẩy. Hắn ngồi ở mép giường, quan tâm hỏi: “Ngươi sao thế? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?”

Gia Nhu chỉ ăn nửa viên Hồi Xuân Đan mà cả người đã như tắm trong lửa, thân thể trống rỗng vô cùng, khẩn thiết mong mỏi có thứ gì đó lấp đầy. Đặc biệt khi nghe được tiếng của Lý Diệp, nàng liền không thể khống chế bản thân mình. Loại cảm xúc ấy giống như vẫn luôn ẩn sâu trong thân thể nàng, hiện tại điên cuồng tuôn ra. Nàng chậm rãi bò dậy, không nhìn tới Lý Diệp.

Lý Diệp thấy sắc mặt nàng đỏ hồng kỳ dị, trên mặt đều là mồ hôi, lại nghĩ rằng nàng bị sốt, liền duỗi tay muốn sờ thử trán nàng.

Nhưng tay hắn mới đưa đến không trung đã bị Gia Nhu nắm lấy, cầm đưa tới má nàng. Lúc này nàng mới đưa mắt nhìn hắn, mị nhãn như tơ, nháy mắt đã nhấn chìm tâm thần hắn.

“Ngươi….” Lý Diệp cảm nhận được nhiệt độ trên mặt nàng thập phần quỷ dị, thanh âm liền trầm xuống, “Ngươi có phải đã ăn cái gì rồi đúng không? Hồ nháo!”

“Ta không có hồ nháo.” Gia Nhu thở phì phò, nắm tay hắn, ôn nhu nói, “Ngươi không muốn ta sao?”

Bạn đang đọc Tàng Châu (Dịch) của Bạc Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ShinigamiEvie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.