Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2679 chữ

Lý Diệp nhìn nàng, lửa nóng mới vừa ép xuống bụng bây giờ lại bắt đầu bốc lên. Nói không muốn thì chính là gạt người, tuy hắn không phải hạng người trầm mê trong nữ sắc nhưng chỉ với nàng, hắn thật sự không cách nào bình tĩnh được. Ngày thường, nàng luôn cố ý giữ khoảng cách với hắn thì còn tốt, giờ phút này, thần thái nàng, ánh mắt nàng đều lộ ra thân mật, giống như bẻ gãy, nghiền nát, hủy diệt hoàn toàn lý trí của hắn.

Gia nhu bò đến trước người Lý Diệp, đánh bạo đặt tay trên vai hắn: “Ta tự nguyện, như vậy hai ta đều có thể sung sướng….”

Ánh mắt Lý Diệp đen lại, lập tức ôm lấy eo nhỏ của nàng, đem nàng ôm vào ngực, không cưỡng lại được mà hôn nàng đắm đuối.

Cả người Gia Nhu nóng bỏng, sau khi bị Lý Diệp ôm lấy liền run rẩy. Nàng hé miệng, đầu lưỡi cùng hắn dây dưa, càng ngày càng muốn nhiều hơn nữa. Loại cảm giác này thập phần xa lạ, trước giờ hôn môi chưa từng khiến nàng cảm thấy sung sướng như vậy. Xuân đan dược này quả nhiên là danh bất hư truyền, tuy trong đầu nàng vẫn thanh tỉnh nhưng thân thể lại không tự chủ được mà biến thành người khác.

Cả người nàng như cây leo muốn gắt gao quấn quanh gốc đại thụ.

Lý Diệp cũng cảm thấy được nhiệt tình của nàng, cởi đai lưng của nàng ra, đem toàn bộ chướng ngại trên người nàng gỡ xuống hết. Thân thể trắng như bạch ngọc bây giờ lại nhiễm một tầng hồng nhạt, run rẩy động tình, kiều mỹ mà hương diễm.

Lý Diệp cũng không nóng vội, kiên nhẫn hôn từng chút trên người nàng, hắn đặc biết thích cái bớt hình cánh hoa trước ngực nàng. Nơi này giống như là địa phương mẫn cảm nhất của nàng, mỗi lần hắn chạm vào, nàng đều sẽ có phản ứng thập phần kỳ diệu.

Khúc dạo đầu dài dòng kết thúc, hai tay Lý Diệp đặt bên hông nàng, cúi đầu nhìn nàng. Nàng mở lớn miệng thở dốc, tóc đen như rong biển lộn xộn dưới thân, trong mắt có thủy quang liễm diễm, tựa như non sông tươi đẹp sau cơn mưa. Dung mạo nàng giờ này tản mát ra sắc đẹp kinh người, Lý Diệp cúi đầu hôn lên cánh môi kiều nộn của nàng, thấp giọng nói: “Chuẩn bị tốt chưa?”

“Ân.” Gia Nhu ôm cổ hắn, ngoan ngoãn lên tiếng. Trong lòng vẫn sợ hãi như cũ nhưng bởi vì dược lực mà thân thể thập phần phối hợp.

Trong trướng ấm áp như xuân, Lý Diệp mồ hôi đầm đìa, Gia Nhu nắm chặt cánh tay hắn, mồ hôi hai người hòa lẫn vào nhau.

Thật lâu sau, tiếng thở dốc trên giường mới dừng lại.

Gia Nhu nằm trong ngực Lý Diệp, cả người xụi lơ. Lý Diệp ôm nàng, hôn lên đầu ngón tay trắng nõn của nàng, thanh âm khàn khàn: “Có thoải mái không?”

Mặt nàng đỏ bừng, tuy rằng mệt mỏi nhưng dược lực kia tựa hồ vẫn chưa biến mất, mà bọn họ đã làm hai lần rồi. Thể lực của hắn tốt kinh người, mỗi lần đều rất lâu, nhưng động tác rất ôn nhu, luôn để tâm đến cảm thụ của nàng. Chuyện này hình như cũng không khủng bố như trong ấn tượng của nàng.

Lý Diệp không nghe thấy tiếng nàng trả lời liền nâng cằm nàng lên. Tình triều trong mắt nàng còn chưa rút về, vô cùng đáng thương nhìn hắn. Hắn bất đắc dĩ cười: “Còn muốn nữa? Ngươi muốn đem ta ép khô sao?”

Trong lòng Gia Nhu liều mạng lắc đầu, nhưng lời nói ra đến miệng lại biến thành một tiếng nũng nịu: “Lang quân….”

Vốn Lý Diệp còn tự dặn mình nàng chưa trải đời, làm gì cũng phải nhẹ nhàng cẩn thận. Nhưng khi nghe đến tiếng gọi này của nàng, hắn lập tức nghiêng người đè nàng dưới thân, phong bế lại miệng nàng.

Động tĩnh trong phòng mãi đến canh ba mới ngừng. Vú già trực đêm chính là Thu Nương hôm trước bị Lý Diệp răn dạy, nàng nghe thấy tiếng lang quân gọi, nói muốn nàng chuẩn bị nước ấm liền lập tức đi làm.

Gia Nhu không chống đỡ nổi, đã hôn mê từ lúc nào, Lý Diệp đắp lại chăn đàng hoàng cho nàng rồi mới khoác áo bước xuống giường. Tuy hắn không biết nàng ăn dược gì, nhưng dược lực mạnh mẽ như vậy, hẳn là mị dược trong cung, Hồi Xuân Đan. Nhưng nàng từ đâu mà có được cái này? Loại đồ vật này chỉ có thể là của Vương Tuệ Lan. Nhưng lá gan của Vương Tuệ Lan có lớn thế nào cũng sẽ không đi quản việc trong phòng bọn họ, vậy đây chắc phải là chủ ý của mẫu thân.

Hắn nhíu mày, đem khăn lạc hồng thu về.

Thu Nương ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, Lý Diệp nghe tiếng liền để nàng mang thùng nước ấm vào, bất quá đôi mắt nàng cũng không dám đảo quanh, chỉ đặt đồ xuống liền muốn đi ra ngoài. Lý Diệp đưa khăn cho nàng: “Ngày mai đưa cho mẫu thân đi. Ngươi biết nên nói gì rồi chứ?”

Thu Nương trừng lớn đôi mắt, sợ tới mức quỳ trên mặt đất: “Lão thân… lão thân không dám!”

“Ta là đang lệnh cho ngươi làm như vậy, ngươi cứ nghe theo mà làm.” Lý Diệp nhàn nhạt nói.

Thu Nương vẫn luôn làm việc ở Ly Sơn, lần này thiếu gia dọn về nhà nhưng lại không thích tân nhân, nên vẫn để cho những lão nhân các nàng hầu hạ. Nhưng nhiều năm như vậy, nàng cũng không hiểu rõ tính cách của thiếu gia nên chỉ có thể do do dự dự mà nhận lấy khăn.

Lý Diệp giúp Gia Nhu lau khô thân thể, sau đó mặc áo lót và quần lụa vào cho nàng. Nàng rúc vào ngực hắn cọ cọ, tựa hồ vô cùng ỷ lại hắn. Hắn cúi đầu hôn lên tóc dài của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực. Tối nay, hắn đích thực là thập phần sung sướng, tuy thái độ chủ động khác thường của nàng là xuất phát từ dược lực, nhưng lời nói đầu tiên của nàng vẫn là tiếng của chân tâm.

Nàng cũng muốn cùng hắn viên phòng.

Nếu nói, lúc trước hắn vì tình cảm thời niên thiếu và tờ giấy hôn ước kia mà quyết ý lấy nàng làm vợ, coi nàng trở thành người muốn bảo vệ suốt đời, thì sau tối nay, tình cảm của hắn đã có chút biến hóa vi diệu. Hắn thế nhưng phát hiện chính mình trầm mê với cơ thể nàng, giao hoan với nàng đem đến cho hắn cảm giác vô cùng thỏa mãn. Nhiều năm như vậy, ý chí của hắn kỳ thật đã sớm hao mòn, tả hữu xung quanh rất khó khiến hắn quan tâm, nhưng nàng lại xuất hiện như một ngoại lệ. Điều này quả thật nguy hiểm.

Với hắn, những người như vậy chính là tâm chí không kiên, rất dễ rơi vào vạn kiếp bất phục. Hắn nằm ngửa trên gối, thở dài. Tay hắn vẫn còn ôm nàng nhưng lí trí vừa sụp đổ lúc trước đã dần khôi phục trở lại.

Một đêm này Gia Nhu ngủ thực sự rất say. Nàng đã thật lâu không nằm mộng, nhưng đêm nay lại mơ thấy rất nhiều kí ức vụn vặn lúc còn nhỏ. Thuở thiếu thời vô ưu vô tư bao giờ cũng là giấc mộng thơm ngọt nhất. Chờ đến khi nàng từ trong mộng tỉnh lại, thân thể phảng phất như không phải của mình nữa, đau đớn tựa như ngũ mã phanh thây. Đêm qua chính là lần đầu trong đời này của nàng, bởi vì dược lực của Hồi Xuân Đan mà nàng cũng Lý Diệp làm tới tận ba lần, hơn nữa, mỗi lần nàng đều đến cực hạn.

Nàng giơ tay đè lên trán, giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng eo lại giống như bị chặt đứt, hai chân mềm nhũn vô lực.

“Ngọc Hồ, tiến vào giúp ta!” Nàng kêu một tiếng.

Ngọc Hồ vội vàng đi đến trước giường, vén màn lên: “Quận chúa, ngài ngủ thật say, bây giờ đã gần trưa rồi. Trước khi thiếu gia ra cửa còn cố ý dặn dò chúng ta đừng gọi ngài dậy, ngay cả phu nhân ngài ấy cũng xin phép giúp.”

“Ngươi đỡ ta một chút.” Gia Nhu hữu khí vô lực nói. Qua một đêm, nàng tàn tạ thành thế này, sao người đó cư nhiên có thể khỏe mạnh mà ra cửa? Ốm yếu bệnh tật gì chứ, rõ ràng là lực tráng như ngưu!

Ngọc Hồ vội vàng cúi người nâng nàng dậy, nhìn cần cổ lộ ra bên ngoài vạt áo của nàng có một dấu hôn thật rõ ràng, nhẹ giọng nói: “Quận chúa đêm qua hẳn là rất vất vả đi? Nô tỳ nghe Thu Nương nói, thiếu gia là lăn qua lộn lại ngài đến canh ba đấy. Bất quá, viên phòng xong thì mọi việc đều tốt, phu nhân bên kia cũng không làm khó ngài nữa.”

Gia Nhu thấp giọng ho một tiếng. Nói Lý Diệp lăn lộn nàng còn chẳng bằng nói nàng quấn lấy Lý Diệp, dục cầu bất mãn. Nửa viên xuân đan liền có dược tính mạnh như vậy, nếu hôm qua nuốt hết một viên, nói không chừng hôm nay nàng biến thành tàn phế mất.

“Lang quân có nói là đi làm cái gì không?” Gia Nhu tảng lớ chuyển đề tài.

“Thiếu gia không nói gì cả, bất quá ta nghe Vân Tùng nói là đi Quảng Lăng Vương phủ, chắc là đến gặp Quảng Lăng Vương rồi.”

Gia Nhu nhớ hôm qua hắn nói muốn thỉnh Quảng Lăng Vương âm thầm giúp cha, hôm nay hẳn là đi làm việc này. Cũng không biết phía vương phủ thế nào rồi.

*

Duyên Anh Điện trong hoàng cung, một chiếc lò đồng mạ vàng Bác Sơn có hình long đầu cao đến nửa người phô trương đặt trên mặt đất. Đại tướng quân Kim Ngô Vệ cùng Tằng Ứng Hiền đều cúi đầu đứng bên cạnh lư hương, mà Trinh Nguyên Đế ngồi trên bảo tọa, khẩu khí không vui: “Chuyện hôm qua phát sinh ở Vân Nam vương phủ, các ngươi cho trậm một lời giải thích đi.”

Tuy tầm quan trọng của Mộc Thanh Tiết đã sớm không bằng năm đó, nhưng rốt cuộc hắn vẫn còn vương tước trong người, thiên tử không thể không ngó ngàng tới hắn.

Đại tướng quân Kim Ngô Vệ hồi bẩm: “Hôm qua mạt tướng đang đi tuần tra dưới phố, nghe được tiếng đánh nhau phát ra từ Vân Nam vương phủ, liền vọt vào xem xét. Lại thấy một đám hắc y nhân đang vây công Vân Nam vương, liền bắt lấy bọn họ. Nhưng sau khi những hắc y nhân kia bị đưa vào đại lao không được bao lâu thì liền uống thuốc độc tự sát. Trên người bọn chúng không có bất cứ manh mối nào để chứng minh thân phận của chúng.”

“Hảo, rất tốt, chết không đối chứng. Dưới chân thiên tử, bên trong Vân Nam vương phủ, thế nhưng lại có những tên côn đồ muốn ám sát phiên vương do triều đình thân phong như vậy, kinh triệu doãn như ngươi còn muốn tại vị sao! Ngay khác, trong tẩm cung của trẫm, có phải cũng sẽ xuất hiện một đám côn đồ lai lịch không rõ như vậy hay không?” Trinh Nguyên Đế quát lớn.

Tằng Ứng Hiền lập tức hành lễ: “Bệ hạ suy nghĩ nghiêm trọng rồi. Nội loạn Nam Chiếu mới bình, nói vậy thì những hắc y nhân kia là do đối thủ của Vân Nam vương phái tới. Thần là kinh triệu doãn, chưởng quản toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong thành Trường An, khó tránh khỏi thỉnh thoảng có sơ hở. Thỉnh bệ hạ trách phạt.”

“Nga? Chỉ là sơ hở?” Trinh Nguyên Đế lạnh lùng nói, “Ta còn nghe nói việc này có quan hệ với ngươi đấy?”

Tằng Ứng Hiền trong lòng trầm xuống: “Bệ hạ là từ đâu nghe được những lời này thế? Thần quả thực oan uổng!”

“Vân Nam vương phủ có một người tên Mộc Thiệu, ngươi thế nhưng lại quen hắn? Loạn hôm qua chính là do hắn và nhi tử của tộc lãnh Mộc thị hợp mưu, nhằm đoạt vị trí thế tử. Mộc Thiệu khai ra ngươi giới thiệu một hoa nương Sở Tương Quán cho hắn, sau đó hoa nương kia bị biểu công tử Võ Ninh hầu phủ dây dưa không dứt, Mộc Thiệu liền đánh hắn thành trọng thương rồi chạy mất. Có việc này hay không?”

Tằng Ứng Hiền không biết là ai đem những việc này nói đến tai thiên tử, vội quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ minh giám, thần căn bản không quen biết người tên Mộc Thiệu kia.”

Trinh Nguyên Đế sớm đã đoán ra hắn sẽ phủ nhân, liền ra hiệu cho hoạn quan bên người, hoạn quan kêu dẫn một người vào điện. Tằng Ứng Hiền thấy rõ người nọ liền chấn động, chính là Tú Nương đã mất tích của Sở Tương Quán! Hắn đã nhiều ngày đi tìm nàng nhưng không thấy, còn tưởng nàng trốn về cố hương, liền sai người rời kinh để bắt giữ. Thế mà nàng ta lại ở trong cung!

Trinh Nguyên Đế nói: “Tú Nương, nói hết những điều ngươi biết ra, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.”

Tú Nương quỳ rạp xuống đất hành lễ rồi mới nói: “Nô vốn là con nhà lành ở Thanh Chau, năm ấy trong nhà gặp họa, nô mới đến đô thành tìm người thân. Kinh triệu doãn thấy nô có vài phần tư sắc, liền cưỡng ép nô ở nhà hắn, sau này cảm thấy nhàm chán thì liền bán vào Sở Tương Quán, thay hắn làm việc. Hắn đã sớm quen biết Mộc Thiệu, hia người họ còn thường xuyên lui tới. Theo nô biết, Sở Tương Quán chính là sản nghiệp của hắn, tiền mà mỗi năm hắn hiếu kính các quan viên một nửa cũng là xuất ra từ chỗ này.”

“Ngươi…. Ngươi chớ nói bậy!” Tằng Ứng Hiền quát lớn.

“Nô không nói bậy. Thánh nhân có thể đi tra xét sổ sách của lui tới của Sở Tương Quán, hoặc là điều tra trong nhà kinh triệu doãn, nhất định sẽ tìm ra manh mối. Nô phụng mệnh hắn, quấn lấy Mộc Thiệu, nếu không hắn liền giết cả nhà chúng ta để diệt khẩu. Nô thật sự bất đắc dĩ, không thể không nói ra chân tướng, thỉnh thánh nhân làm rõ!” Tú Nương nói xong, cả người đều quỳ rạp trên mặt đất.

Tằng Ứng Hiền chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, hắn vẫn luôn cho rằng Tú Nương là người ủa mình, nhưng tình huống trước mắt này, nàng hẳn là thờ một chủ khác, lập luận rõ ràng, nói có sách mách có chứng, ngay tại giờ phút này quay ra cắn ngược hắn một cái. Nếu thánh nhân thật sự tra trong nhà hắn, có rất nhiều thứ hắn chưa kịp giấu đi, chứng cứ sẽ liền bại lộ! Hắn quả thực chưa bao giờ nghĩ tới án tử treo lên đầu là do người của mình ban tặng. Hắn quả thật sơ sót!

Trinh Nguyên Đế nhìn về phía Tằng Ứng Hiền: “Ngươi còn gì để nói không?”

Bạn đang đọc Tàng Châu (Dịch) của Bạc Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ShinigamiEvie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.