Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2536 chữ

Lý Diệp ra hiệu với Vân Tùng, Vân Tùng nhân lúc rối loạn liền lặng lẽ rời đi. Mộc Thành Hiếu tiến lên, hung hăng tát Mộc Cảnh Ân một cái: “Nghịch tử nhà ngươi!”

Trong miệng Mộc Cảnh Ân dâng lên mùi máu tươi, quật cường đáp lại: “Ta không sai! Là do thúc phụ không biết biến báo đắc tội Thư Vương, là Mộc Cảnh Thanh vô đức vô năng. Bọn họ đều không xứng làm chủ Nam Chiếu!”

“Ngươi cho rằng Tằng Ứng Hiền thật sự muốn giúp ngươi?” Mộc Thành Tiết đi đến trước mặt Mộc Cảnh Ân, “Hắn từng phái người đến Nam Chiếu, muốn ta lén bán muối thiết cho bọn họ. Luật pháp triều đình cấm chặt chẽ chuyện này nên ta không đồng ý, hắn liền mua chuộc thiếp thất bên người ta, khiến nàng giám thị nhất cử nhất động của ta. Ngươi cho rằng chỉ cần giết Nhị Lang, ngươi liền có thể thuận lợi hồi Nam Chiếu làm Vân Nam vương hay sao? Đến lúc đó, e rằng ngươi cũng đã sớm bị chôn cùng ở chỗ này, còn có thể làm Vân Nam vương nữa sao?”

Mộc Cảnh Ân trừng lớn mắt nhìn Mộc Thành Tiết: “Ngươi nói bậy!”

Mộc Thành Hiếu quát: “Hồ đồ! Hắn là đang mượn tay ngươi để diệt trừ thúc phụ và đường đệ của ngươi, sau đó mới trừ bỏ ngươi, Vân Nam vương tiếp theo sẽ không còn mang họ Mộc nữa, mà sẽ thành tay sai của triều đình! Như vậy, bọn họ muốn sai bảo cái gì, còn không phải càng thêm thuận buồm xuôi gió hay sao? Luận về nhân tâm hiểm ác, ngươi còn quá non nớt để so với bọn họ!”

Nghe phụ thân nói xong, Mộc Cảnh Ân liền ngã ngồi trên mặt đất, ngây ra như phỗng. Trong đầu hắn chưa từng nghĩ đến việc này, chỉ luôn khao khát vị trí thế tử kia. Chẳng lẽ hắn sai rồi sao? Sẽ không.

Hắn còn đang giãy giụa, hắc y nhân thấy tình cảnh như vậy cũng không đợi hắn phát lệnh, tự ý nhằm vào đám người Mộc Thành Tiết, bao vây lấy bọn họ.

“Dừng tay!” Mộc Cảnh Ân kêu to, nhưng những người kia cũng không nghe theo lệnh của hắn. Tới giờ phút này, hắn mới kinh ngạc phát hiện hóa ra mình cũng chỉ là quân cờ!

Hai bên đánh nhau, hỗn chiến nổi lên. Gia Nhu che chở Lý Diệp lui về phía sau, đem hắn đẩy xuống hành lang, nói với Thôi thị: “Mẹ, ngài chăm sóc hắn đi.” Sau đó, nàng ném toàn bộ trang sức cùng phục trang vướng víu ra, phi vào nhà lấy kiếm.

“Gia Nhu.” Lý Diệp bắt lấy cánh tay nàng. Nữ nhân khác nhìn thấy sự tình thế này, chỉ sợ đều kinh hãi trốn vào lồng ngực của phu quân, thế nhưng nàng còn dám lao về phía nguy hiểm chùng chùng. Gia Nhu lại nói: “Ta muốn đi giúp cha, ngươi cứ chờ ở đây, sẽ không sao cả.” Nói rồi phất tay hắn ra, chân bước đi đầu không ngoảnh lại.

Tay Lý Diệp vẫn còn cứng giữa không trung, hơi hơi nắm lại, nhưng hắn cũng không để ý.

Tuy phía Mộc Thành Tiết nhân số không nhiều nhưng chất lượng có thể nói là lấy một địch một trăm. Tuy là phủ binh và gia đinh đều có thương vong nhưng hắc y nhân bên kia cũng không chiếm được tiện nghi gì. Mộc Thành Tiết cùng Mộc Cảnh Thanh vẫn luôn bảo vệ Gia Nhu ở phía sau, không cho nàng xuất đầu. Mộc Cảnh Thanh đá văng một hắc y nhân, thừa cơ nói: “Tỷ Tỷ, nơi này rất nguy hiểm, ngươi mau trở về chỗ của tỷ phu và mẹ đi. Ta và cha có thể ứng phó được.”

“Ngươi cứ tập trung vào việc của mình đi, đừng để ý đến ta. Ta cũng không phải làm từ bông!” Gia Nhu cả giận, lại giúp hắn ngăn một đao.

Trên cánh tay Mộc Cảnh Thanh đã lưu lại vết thương, thể lực đám người Mộc Thành Tiết cũng nhanh chóng bị tiêu hao. Xem ra thân thủ đám hắc y nhân này cũng không phải chỉ là mấy tên lính quèn mà là được huấn luyện bài bản, tiến thối đều phối hợp rất ăn ý. Gia Nhu cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, đang nghĩ cách phá vòng vây, chạy ra ngoài cầu cứu thì bỗng truyền đến một trận tiếng kêu la, lại xuất hiện thêm một đội nhân mã giết một đường mà đi tới.

Đi đầu là Điền Đức Thành, hắn chỉ lãnh Kim Ngô Vệ, nói với hắc y nhân trong viện: “Cuồng đồ lớn mật, dám ở dưới chân thiên tử hành thích Vân Nam vương, bắt lại tất cả cho ta!”

Kim Ngô Vệ nghe lệnh, vây kín hắc y nhân. Mộc Thành Tiết lúc này mới có thể cùng mọi người thối lui đến dưới hành lang, hắn cũng không biết sao Điền Đức Thành có thể vừa vặn xuất hiện tại đây. Sự việc hôm nay, thoạt nhìn thì như ngoài ý muốn, nhưng xem xét kỹ lại cảm thấy đây là thế cục do một tay người nào đó sắp đặt. Mà người đầu tiên Mộc Thành Tiết nghĩ tới chính là Lý Diệp.

Thôi thị vội vàng chạy đến bên người hắn và Mộc Cảnh Thanh, sốt ruột gọi: “Thế nào rồi? Có bị thương nghiêm trọng không?”

“Ta không có gì đáng ngại.” Mộc Thành Tiết trả lời, liếc mắt nhìn Mộc Cảnh Thanh một cái, “Cánh tay Nhị Lang bị thương. Ngươi qua xem hắn đi.”

Thôi thị liền nhanh chóng lôi Mộc Cảnh Thanh vào nhà băng bó.

Lý Diệp đỡ bả vai Gia Nhu, nhíu mày nhìn nàng: “Ngươi có bị thương không?” Vừa rồi, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi nàng, biết nàng vẫn luôn được phụ thân và đệ đệ che chở, hẳn là không có việc gì. Thế nhưng, hắn vẫn muốn trách cứ nàng hai câu, vô luận là thế nào, hắn cũng không muốn nàng lao vào hiểm cảnh. Hắn nhìn ra vị trí của người thân trong lòng nàng, nói như vậy, nếu chuyện hôm nay tái diễn một lần nữa, nàng cũng sẽ không ngần ngại mà lao ra. Lần sau hành sự, nhất định hắn sẽ không để nàng biết.

Gia Nhu lắc đầu nói: “Ta không sao cả. May là Điền Đức Thành tới đúng lúc, nếu không chuyện hôm nay e là khó giải quyết. Ta đi xem thương thế của đệ đệ một chút.”

Lý Diệp nhìn nàng đi vào trong. Điền Đức Thành đương nhiên không phải tình cờ tới, mà là do hắn an bài từ trước. Kim Ngô Vệ chưởng quản việc trị an trong đô thành, để bọn họ tới xử lý, cũng vừa vặn có thể làm nhân chứng. Lý Diệp đi về phía Mộc Thành Tiết, Mộc Thành Tiết biết hắn có điều muốn nói liền quay sang nói với huynh trưởng: “Việc ở đây giao lại cho huynh, ta cùng con rể nói với nhau hai câu.”

Mộc Thành Hiếu hoảng hốt gật đầu, hôm nay liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn còn chưa kịp tiêu hoá. Hơn nữa..... hắn đưa mắt nhìn về phía hành lang, Mộc Cảnh Ân đang ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu, chỉ biết nhắm mắt lắc đầu.

Cha vợ con rể hai người đi đến phía bên kia hành lang, Lý Diệp đi thẳng vào vấn đề: “Ta biết trong lòng nhạc phụ đại nhân vẫn còn nghi vấn ta làm thế nào mà cạy được miệng Mộc Thiệu, Điền Đức Thành tại sao lại đúng lúc tới được đây. Thực tế, những chuyện này đều do Quảng Lăng Vương âm thầm giúp đỡ. Ta nhờ gia tỷ nên cùng hắn cũng có chút quan hệ, mới biết được hắn đang điều tra Tằng Ứng Hiền, còn từng đưa cho ngài một phong thư.”

Mộc Thành Tiết gật đầu: “Đúng là có chuyện này. Bất quá, vì sao Quảng Lăng Vương lại giúp chúng ta?”

“Sau khi Nam Chiếu tự quy về trung thổ thì vẫn luôn ở biên thùy Tây Nam, hợp lực với Kiếm Xuyên tiết độ sứ để ngăn cản Thổ Phiên xâm lược. Tuy rằng mấy năm nay thực lực của Thổ Phiên tăng lên đáng kể, Nam Chiếu đã không còn là đối thủ của bọn chúng. Nhưng Quảng Lăng Vương cũng không thể trơ mắt nhìn bọn chúng thực hiện âm mưu của mình được, bởi vậy mới ra tay tương trợ. Nhưng việc này còn thỉnh nhạc phụ đại nhân giữ kín, không cần đem chuyện hôm nay làm lớn hơn. Thế cục trong triều ngài hẳn biết rõ, ngự sử trước đây từng cáo trạng Bùi Duyên Linh, cuối cùng cũng chỉ hi sinh vô ích.”

Thần sắc Mộc Thành Tiết ngưng trọng, vừa rồi hắn đúng là xúc động muốn tìm Tằng Ứng Hiền tính sổ, nếu như không được liền tính toán cáo ngự trạng, nghĩ vô luận thế nào cũng phải phơi bày bộ mặt thật của hắn ra trước toàn thiên hạ, ai bảo hắn nhiều lần gây sự như thế. Hiện tại được Lý Diệp nhắc nhở, phảng phất như một chậu nước lạnh dội vào đầu, nháy mắt khiến hắn khôi phục lí trí. Lấy địa vị của hắn bây giờ, tình cảnh hiện tại của Nam Chiếu, nếu đấu cùng những người đó, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Một mình hắn, hắn không sợ chết. Nhưng sau khi hắn chết đi, chỉ sợ dưới bàn tay của bọn chúng, Nam Chiếu sẽ đại loạn.

“Ngươi yên tâm đi, ta biết nên phải làm gì.” Mộc Thành Tiết nói xong, quay lại nhìn Lý Diệp, “Ngươi cố tình che giấu đi mũi nhọn của mình, hẳn là có lí do riêng của mình, ta sẽ không hỏi nhiều. Nhưng cầu ngươi đừng kéo Chiêu Chiêu vào hiểm cảnh, ta chỉ có một yêu cầu này thôi.”

Lý Diệp bái nói: “Đa tạ nhạc phụ đại nhân thông cảm. Tiểu tế nhất định làm được.”

Mộc Thành Tiết gật đầu: “Hôm nay, nơi này lộn xộn, ta còn cần phải giải quyết tốt hậu quả, ngươi đưa Chiêu Chiêu về trước đi.”

*

Gia Nhu còn tưởng được ở nhà lâu một chút, nhưng cha lại chính miệng đuổi nàng về, không còn cách nào, nàng đành đi theo Lý Diệp cáo từ. Nàng cùng Thôi thị, A Thường, còn có đệ đệ lưu luyến không rời mà cáo biệt, đến tận khi ngồi trên xe ngựa vẫn cúi đầu không nói lời nào.

Lý Diệp ngồi bên người nàng, đem nàng ôm vào ngực: “Ba tháng nữa, sau khi nhập tên ngươi vào gia phả, ta lại tìm cơ hội đưa ngươi về Nam Chiếu thăm họ. Nhạc phụ đại nhân nói đúng, ngươi cứ lưu lại cũng không giúp được gì cả. Hắn và bá phụ sẽ xử lí thỏa đáng.”

Gia Nhu dựa vào ngực hắn, có cảm giác thả lỏng cả về thể xác và tinh thần sau một hồi mệt mỏi. Nàng là cô nương đã gả ra ngoài, việc trong nhà đích thực không thể nhúng tay quá sâu. Nàng trọng sinh sống lại cũng không phải là cái gì muốn làm cũng làm được, nàng có thể thay đổi số phận của một số người nhất định, nhưng chung quy lại, với toàn bộ đại cục mà nói, năng lực của nàng quả như muối bỏ biển.

“Ta biết việc ta có thể làm rất ít ỏi, nhưng hiện giờ Nam Chiếu chia năm xẻ bảy, Thổ Phiên lại như hổ rình mồi, ta thật sự rất lo lắng. Có đôi khi ta thực mong muốn mình có thể trở thành mưu sĩ đứng đầu thiên hạ, giống như Ngọc Hành tiên sinh thì thực tốt.” Gia Nhu thở dài. Người kia chính là kẻ bày mưu lập kế, quyết thắng ngàn dặm, ngay cả Ngu Bắc Huyền cũng kiêng kị hắn đến tận trong cốt tủy.

Lý Diệp sửng sốt một chút, hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”

“Bên người Quảng Lăng Vương chẳng phải có một mưu sĩ rất lợi hại trên là Ngọc Hành sao?” Gia Nhu ngẩng đầu hỏi hắn.

“Quả thực có người này. Bất quá, làm sao ngươi biết tới hắn? Còn nói rằng hắn lợi hại?” Lý Diệp truy vấn.

Gia Nhu kinh hoảng phát giác chính mình lỡ miệng. Đời trước, lúc này Ngọc Hành còn chưa có nổi danh, phải chờ đến sau khi Nguyên Hòa Đế đăng cơ, sự tích của hắn mới được lưu truyền, mọi người mới biết đến công lao hãn mã mà hắn lập nên. Nhưng tất cả những điều đó còn chưa xảy ra, hiện tại nàng nhắc đến người này, quả thực có chút kỳ quái.

“Ta…Ta cũng chỉ nghe tây tịch trước kia từng dạy ta nói. Hắn từng làm phụ tá trong trướng của tiết độ sứ, rất có kiến thức.” Gia Nhu hỏi ngược lại: “Như thế nào, Ngọc Hành tiên sinh không lợi hại như lời đồn sao?”

Hỏi Lý Diệp câu này, hắn biết trả lời nàng thế nào đây? Tự nhận tốt đẹp cũng không phải hay ho. Chỉ có thể nói: “Chắc là vậy.”

Gia Nhu lập tức nói: “Ngươi đừng chỉ nhìn thấy hiện tại hắn không có danh khí gì, về sau không chừng hắn chính là một đại nhân vật. Nghe nói hắn chính là đệ tử của đế quốc truyền kỳ Bạch Thạch Sơn Nhân, xét đến những gì hắn được chỉ bảo liền có thể khẳng định hắn chính là người rất lợi hại. Nếu ngươi ở chỗ Quảng Lăng Vương nhìn thấy hắn thì nên giao thiệp nhiều một chút, phàm là có chút giao tình, sau này cũng sẽ được giúp đỡ ít nhiều.” Nói gì thì nói, sau này Nguyên Hòa Đế cũng hứa để vị trí Tể tướng cho người này. Nguyên Hòa Đế tín nhiệm hắn, quả thật không khác gì năm đó tiên đế tin tưởng Bạch Thạch Sơn Nhân.

Lý Diệp có chút buồn cười, nghe nàng đánh giá như vậy về mình, lại có chút hưng phấn. Đáp: “Hảo, ta biết rồi.”

Vốn Gia Nhu còn định nói một ít chuyện của Quảng Lăng Vương, hỏi hắn hôm nay làm thế nào mà thuyết phục được Mộc Thiệu, nhưng nàng ngáp một cái, cơn buồn ngủ nháy mắt liền đánh gục nàng. Đã lâu không hoạt động gân cốt, vừa đánh một trận kinh tâm động phách, quả thật mệt mỏi.

Lý Diệp vỗ nhẹ lưng nàng, nói: “Ngươi ngủ một lát đi. Chờ khi nào tới phủ, ta sẽ gọi ngươi dậy.”

Gia Nhu gật đầu, ghe vào trong lồng ngực hắn, nhắm mắt ngủ say.

Bạn đang đọc Tàng Châu (Dịch) của Bạc Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ShinigamiEvie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.