Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗn Loạn (1)

Phiên bản Dịch · 1467 chữ

Chương 167: Hỗn Loạn (1)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

-Ta rất lấy làm tiếc.

Alan bất đắc dĩ.

-Câm miệng!

Trưởng giám ngục dùng sức đá cửa, quát:

-Hiến pháp Liên bang chết tiệt, ta thực sự hy vọng các ngươi làm chút chuyện điên rồ, như vậy ta sẽ cho các ngươi thấy công khai treo cổ đối với các ngươi quả thực quá nhân từ!

Dứt lời ông ta nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Đến tối, cảnh ngục đưa bữa tối qua cửa sổ.

Ăn bánh mỳ vừa khô vừa cứng, Alan dùng mật mã chuyển lời với Vi Bá bố trí hắn nhìn thấy và quy luật tuần tra của cảnh ngục.

Vi Bá nhanh chóng đáp lại:

-Thiết bị kết nối vũ khí? Chết tiệt, không có đồ phòng ngự và vũ khí, chúng ta có thể xông qua không?

-Cũng không phải không có cách, ví dụ như lấy cảnh ngục làm lá chắn.

Alan đáp:

-Nhưng đừng vội làm thế, chắc sẽ có cách khác an toàn hơn.

-Cách gì?

-Hiện giờ chưa thể chắc chắn được, chờ qua đêm nay rồi nói sau.

Màn đêm buông xuống.

Đến buổi tối, tuần tra của cảnh ngục không còn dày như ban ngày, cơ bản hai tiếng mới vào một chuyến, còn đêm khuya thì ba giờ sáng mới xuất hiện.

Alan cả đêm không ngủ để nhớ rõ quy luật của họ.

Đến đêm khuya hôm nay cũng không thấy Nại Lệ trở về.

Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì, không ai biết được.

Ngày thứ ba, Vi Bá đã có chút ngồi không yên, Alan bảo cậu ta cố kiềm chế một ngày.

-Úp sấp xuống đất mà nghe xem, phía dưới có thể là đường thoát nước.

Alan nói.

Vi Bá:

-Thế thì sao? Chúng ta có vào được đâu.

-Chưa chắc, có lẽ tôi có cách.

Alan không nói với Vi Bá, cứ như vậy một ngày trôi qua.

Đến nửa đêm, lúc ba giờ sáng, sau khi cảnh ngục tuần tra một vòng rời đi, Alan lật từ trên giường xuống.

Hắn dùng chăn nhét cửa sổ trên cửa lại, sau đó quỳ rạp xuống mặt đất, Nguyên lực lưu động trước trán tạo thành khắc ấn của Liệu Nguyên Chi Nhận.

Alan cuộn ống tay áo, tay vừa động, một ngọn lửa trong tay hắn lập tức bùng lên.

Dưới sự thiêu đốt bởi nhiệt độ cao của ngọn lửa, rất nhanh kim loại đã nổi lên một mảng ban đỏ.

Do dùng chăn che cửa sổ lại, Alan cũng không sợ máy móc giám sát ngoài hành lang nhìn thấy được cảnh tượng phòng giam của hắn đang ánh lên lửa sáng.

Rất nhanh, dưới sự gia tăng của nhiệt độ cao, ốc vít khóa tấm kim loại do trương phình mà bắn ra.

Alan tương tự làm theo, mấy con ốc vít khác cũng bị bật lên.

Thu năng lực lại, đợi nhiệt độ trên ốc vít hơi lạnh xuống, Alan bất chấp bị bỏng, nhanh chóng vặn lỏng chúng rồi rút ra, sau đó thò ngón tay vào lỗ khoan ốc vít, dùng sức nhấc tấm kim loại này lên.

Dưới tấm sắt có khung kim loại chống đỡ, để tiện nhấc khung sắt lên và có thể dùng ốc vít kết hợp lại.

Khung kim loại giống như một miệng giếng hình tứ giác, Alan có thể cảm nhận được lưu động của không khí, và tiếng nước chảy rõ rệt.

Hắn nhẹ nhàng khơi tấm sắt ra, để sang bên, sau đó chui ngươi xuống, nhảy vào một đường ống thải.

Ống thải có một lớp nước ố, mùi rất khó ngửi.

Đường ống tối đen, cứ cách năm mét lại có một miệng thải.

Có ánh đèn phả qua lớp lưới lọc ở miệng thải vào trong đường ống, không đến nỗi tối đen như mực.

Alan bám sát vào một mặt tối của đường ống để mò lên trước, mấy bước đã đi đến gần phòng cảnh vụ ở bên ngoài cửa cống.

Bên trên có tiếng người truyền đến, dường như có cảnh vệ đang nhỏ giọng nói chuyện, khi không lại phát ra một loạt tiếng cười nhẹ.

Alan cũng chẳng để ý, mượn ánh sáng từ miệng ống thải để mò lên phía trước, hướng đi của ống thải không hề phức tạp, có thể thấy được ngục giam ở mặt đất không lớn.

Lực lượng bảo an ở ngục giam và diện tích bản thân nó tỉ lệ thuận với nhau, một ngục giam loại nhỏ, không thể nào sắp xếp nhiều cảnh lực như vậy.

Điều này đối với hành động vượt ngục của nhóm người Alan không có gì nghi ngờ là sự khởi đầu tốt đẹp, mất tầm 40 phút, Alan đã cơ bản nắm rõ, bố cục ngục giam theo hình chữ H.

Vị trí phòng giam kín của họ nằm ở gócc trái dưới của ngục giam, còn bên trên ống thải ngang nằm ở vị trí trung gian của ngục giam, là đại sảnh để cho phạm nhân ăn cơm và hóng gió.

Alan thông qua miệng ống thải miễn cưỡng nhìn thấy được bàn ăn, đương nhiên nơi này để cho phạm nhân bình thường sử dụng.

Loại trọng phạm sắp chấp hành hình phạt treo cổ công khai như họ cơ bản không có loại quyền lợi này.

Nhưng mọi chuyện không có tuyệt đối, không phải tất cả mọi người đều ghét cay ghét đắng họ như Trưởng giám ngục.

Alan rất rõ, người mặt đất có khi có thể vì một chiếc bánh mì mà phạm tội.

Vậy, khiến cảnh ngục cho mấy người họ ra hóng gió, dường như cũng không phải là chuyện gì lớn cả.

Hắn đã có tính toán.

Trở lại phòng giam kín, Alan đặt lại tấm sắt vào mặt đất, vặn ốc vít vào, khôi phục tất cả lại như cũ.

Chỉ là mò một vòng trong ống thải, trên người khó tránh có mùi quái lạ.

Nhưng phòng giam kín này cũng chưa chắc đã sạch sẽ mấy, có mùi quái cũng không đến nỗi rấy lên sự nghi ngờ của cảnh ngục.

Huống hồ, họ cũng phải vào trong mới có thể ngửi thấy.

Alan lấy lại chăn, nằm lại trên giường.

Nhắm mắt không bao lâu thì trời sáng.

Alan co chân duỗi tay vặn vẹo người sau đó dùng ngón tay gõ vào tường, thử xem Vi Bá liệu đã tỉnh chưa.

Vi Bá hồi ứng rất nhanh, Alan đã nói sự phát hiện tối qua cho anh ta biết, sau đó nói:

-Ta có một kế hoạch nhưng phải hối lộ cảnh ngục. Đáng tiếc là trên người ta không có gì đáng tiền.

Bên kia phòng giam kín, Vi Bá sờ sờ cổ mình, rút ra một chiếc dây chuyền từ trong áo tù.

Anh ta dùng mật mã gõ:

-Vấn đề này có lẽ ta giải quyết được. Bây giờ, nói cho ta biết kế hoạch của ngươi là gì?

Gần trưa, cảnh ngục Khoa Nạp đi mở cửa cống thông đến phòng giam kín như mọi lần, khi cửa cống lên đến độ cao hơn mét, ông ta khó khăn nhích tấm thân béo tròn từ dưới cửa vào.

Khoa Nạp không thích công việc này, đặc biệt là bảo an phụ trách phòng giam kín.

Những kẻ bị nhốt trong phòng giam kín đều là kẻ điên, khốn khiếp!

Họ nói năng tục tĩu, luôn dùng những từ ngữ bẩn thỉu nhất để hỏi thăm cả nhà người khác.

Nhưng mấy phạm nhân lần này dường như là một ngoại lệ.

Trừ ngày đầu tiên đến ồn ào ra, hai ngày nay khá là yên phận.

Khi đón nhận phạm nhân trẻ tuổi này, Khoa Nạp có chút khó có thể tin được.

Đứa trẻ lớn nhất trong đó cũng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, chỉ mấy đứa trẻ này lại giết quá nửa thị dân của thị trấn La Đa Tư.

Khi nhận được báo cáo, trong lòng Khoa Nạp nghĩ không phải là những người lính đó bị điên, thì chính là mấy đứa trẻ này bị điên.

Nhưng nhìn chúng không giống kẻ điên.

Bất kể như thế nào đều không liên quan đến Khoa Nạp.

Ông ta chỉ cần làm tốt công việc của mình, đúng ngày lấy tiền lương hàng tháng, nuôi sống gia đình năm miệng ăn đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.

-Hey, tiên sinh.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.