Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗn Loạn (2)

Phiên bản Dịch · 1503 chữ

Chương 168: Hỗn Loạn (2)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Khi đi qua phòng giam kín thứ hai, đứa trẻ trong đó dựa người bên cửa sổ gọi.

Khoa Nạp nhìn lướt qua nhãn trên cửa lớn, biết rằng đứa trẻ trong đó tên là Vi Bá.

-Làm gì? Không có chuyện đừng tự gây phiền phức cho mình.

Khoa Nạp huơ cây côn cảnh trên tay theo thói quen.

Vi Bá tháo dây chuyền xuống, cách tấm cửa sổ lắc qua lắc lại, nói:

-Nhìn xem, đây là sợi dây chuyền bạc, có lẽ nó không đáng mấy đồng bạc nhưng để mua thực phầm cho một hai tuần vẫn là đủ. Ông xem, tôi đã sắp chết rồi. Thứ này cũng không dùng đến, tôi muốn tặng nó cho ông.

-Tặng cho tôi?

Khoa Nạp nhạy cảm ngửi thấy mùi vị âm mưu trong đó, ông ta ngẩng đầu lên, thận trọng nhìn ống kính giám sát hành lang xoay sang hướng khác, mới lại gần nói:

-Sao nào tiểu tử, muốn tôi cho cậu một bữa cơm no sao?

-Không không, tiên sinh.

Vi Bá lắc đầu:

-Chúng tôi đã bị nhốt ở đây đến ba ngày, còn mấy ngày nữa là hành hình. Ông xem, có thể cho chúng tôi ra ngoài hóng gió chút, trong lúc Trưởng giám ngục không ở đây không.

Khoa Nạp rên lên:

-Vậy không được. Thả các cậu ra, nếu để Trưởng giám ngục biết được, tôi mất việc là cái chắc. Có mỗi sợi dây chuyền bạc chưa đáng để tôi mạo hiểm.

Nói xong liền định đi.

-Đợi chút, đợi chút.

Vi Bá kêu lên, từ bàn tay lấy ra một chiếc nhẫn.

Một chiếc nhẫn vàng, nó vốn được xỏ trong dây chuyền bạc, chỉ là Vi Bá đã tháo nó ra.

Bây giờ không thể không ngửa quân bài tẩy này ra.

-Cái này cũng cho ông, ông nên biết, cho dù ông có làm mười năm cũng chưa chắc đã mua nổi được một chiếc nhẫn như thế này.

Vi Bá cắn răng.

Tiểu tử giảo hoạt!

Trong lòng Khoa Nạp nghĩ, thế nhưng tôi thông minh hơn cậu.

Ông ta đi lên trước, ngoắc tay:

-Vứt nhẫn ra đây, nếu là hàng thật, tôi sẽ suy nghĩ.

Vi Bá lùi bước ra sau:

-Tiên sinh, chúng ta thỏa thuận trước. Nếu ông nhận đồ của tôi mà không giúp đỡ, tôi sẽ tố giác ông với Trưởng giám ngục!

-Tiểu tạp chủng, còn dám uy hiếp tôi?

Khoa Nạp cười lạnh mấy tiếng nhưng không rời đi.

Do đó Vi Bá biết được ông ta đã cắn câu, lập tức vứt nhẫn ra.

Khoa Nạp nhặt đưa lên răng cắn nhẹ, lại áng chừng trọng lượng mới gật đầu:

-Được rồi, vứt cả dây chuyền ra đây. Đừng quên rằng, phòng cảnh vụ có hai người đấy.

Vi Bá nghe lời, vứt cả dây chuyền bạc ra ngoài.

Đến lúc chạng tối, Khoa Nạp dẫn một cảnh vụ khác vào.

Khoa Nạp gõ cửa phòng Vi Bá:

-Chỉ có thể thả hai người ra, hơn nữa chỉ có năm phút.

-Được, làm phiền ông thả bạn tôi ở bên kia ra.

Vi Bá chỉ về hướng Alan.

Khoa Nạp gật đầu, nháy mắt với một cảnh ngục khác, sau đó mới nói với Vi Bá:

-Trước khi ra ngoài, các cậu phải chịu ít tội. Bởi dù sao, chúng tôi phải làm tốt giải pháp an toàn.

Sau đó nhập một mệnh lệnh trên khóa điện tử ở cạnh cửa, lập tức cả hai phòng giam đều tràn ngập tiếng điện lưu lưu động.

Cũng may trước đó họ đã chuẩn bị đầy đủ, bất động thanh sắc dùng Nguyên lực triệt tiêu bộ phận điện lưu, nhưng cũng bị điện giật đến rên rỉ liên tục.

Nhìn thấy hai thiếu niên đều ngã sóng soài xuống đất, Khoa Nạp và đồng nghiệp mới đi vào phòng giam, rồi đeo khóa Nguyên lực lên cho hai người.

Dưới sự áp tải của hai cảnh ngục Khoa Nạp, Alan và Vi Bá đến nhà ăn của ngục giam.

Khi họ bị đẩy vào, trong nhà ăn có hơn hai mươi phạm nhân mang ý xấu nhìn họ.

Vi Bá nhỏ giọng nói với Alan:

-Kế hoạch của cậu tốt nhất là tiến hành thuận lợi, nhẫn đó là cha đưa ta đấy!

Alan mỉm cười:

-Hiện tại anh không có sự lựa chọn nào tốt hơn, không phải sao?

Vi Bá khẽ hừ một tiếng.

Hai người tìm một góc ngồi xuống.

Nhà ăn có dạng hình chữ nhật, hai bên cửa ra vào đều có cảnh ngục trông chừng.

Nếu trong nhà ăn có phạm nhân gây sự, típ điện trên tay cảnh ngục không phải là dạng vừa đâu.

Alan chu chu mồm về phía cửa ra ở bên khác của nhà ăn:

-Nhìn thấy cửa ra kia chưa, tối qua tôi đã kiểm tra qua, từ cửa này ra, rẽ hướng trái. Bên đó là phòng nghỉ của cảnh vệ, điều quan trọng là, bên đó có một thông đạo, có lẽ là thông ra ngoài. Mà thông đạo đó cũng là con đường duy nhất để chúng ta thoát thân khỏi ngục giam.

-Được rồi, vậy cậu định làm như thế nào. Ta không cho rằng đám cảnh vệ đó sẽ ngoan ngoãn để yên cho chúng ta đi.

Vi Bá nhỏ giọng.

-Vì vậy mới bảo cảnh ngục đó nhân lúc Trưởng giám ngục vắng mặt thả chúng ta ra ngoài. Chỉ cần Trưởng giám ngục không có mặt, anh nghĩ số cảnh vệ thông thường có thể là đối thủ của chúng ta sao?

Alan nháy mắt.

Vi Bá vỗ đầu, nghĩ thông suốt một sự bố trí đơn giản của Alan, lại bao gồm cả thăm dò công tác tình báo xem chiến lực cao cấp ngục giam có đang ở trong ngục không.

-Nếu muốn vượt ngục phải chọn hôm nay. Để lỡ e là sẽ không có cơ hội.

Alan thấp giọng:

-Anh nhìn đám cảnh ngục đó xem, trên người họ còn có súng.

-Vậy thì làm sao?

Vi Bá không hiểu hỏi.

-Nếu phạm nhân cầm súng sẽ như thế nào?

Alan nhanh chóng nói:

-Ta gây ra hỗn loạn cho anh, anh thừa cơ cầm mấy cây súng vứt cho bọn phạm nhân. Cũng phải dụ hết cảnh vệ ở phòng nghỉ đến chứ, được chứ?

Nói xong hắn đứng lên, đột nhiên giơ tay đánh đổ khay cơm trên tay của một phạm nhân đi qua.

Nhìn thấy thức ăn trong khay cơm văng hết xuống đất, đại hán này thở mạnh, tức giận nhìn Alan.

Alan nhún vai:

-Không sai, tôi cố ý đấy, có giỏi thì đánh tôi đi, đồ to xác.

-Ngươi muốn chết ư!

Đại hán rít gào, giơ nắm đấm đấm về phía đầu Alan.

Alan cúi thấp đầu xuống, cả người đâm lên đại hán, trực tiếp đâm bay gã ra ngoài.

Trong nhà ăn toàn những kẻ hay chuyện, lập tức tất cả hò hét kêu hay và vây quanh.

Mấy cảnh ngục bên ngoài nhà ăn đang tán chuyện, đột nhiên nhìn thấy bên trong nhà ăn hỗn loạn lục đục lập tức mở cửa đi vào, giơ típ điện huơ vào đám đông.

Vi Bá nhắm chuẩn một mục tiêu, lặng lẽ đứng dậy, trốn đằng sau tội phạm rồi mò qua.

….

-Dừng tay lại mau, đám khốn khiếp các ngươi đang làm gì đấy?

Ba bốn cảnh ngục lao lên, tay khua côn cảnh, miệng gào thét.

Thế nhưng đám đông không hề để tâm, trong đám đông có một ngươi đàn ông to cao đang rượt đuổi Alan.

Mặc dù bị phong tỏa Nguyên lực nhưng Alan vẫn còn thân thủ.

Hắn linh hoạt nhảy cao nhảy thấp, lúc thì trượt qua gầm bàn, rồi thuận thế dùng chân sút đổ bàn hoặc đá bay cái ghế khiến đại hán đuổi theo hắn tức lồng lộn, lại vô kế khả thi.

Đám đông ngày càng nhốn nháo.

Cảnh ngục rốt cục cũng mất đi sức nhẫn nại, điều chỉnh điện lưu thích hợp trên dùi cui điện, khua dùi cui xua tan phạm nhân.

Hiện trường trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Vi Bá thừa cơ chạy lẫn vào đám đông rồi mò đến chỗ một cảnh ngục, va nhẹ một cái, nhanh chóng dùng ngón tay móc cây súng lục ở trong bao súng ra, sau đó bất động thanh sắc vứt xuống đất lại dùng một chân sút ra.

Tiếp đó lặp lại cách này, lôi tiếp cây súng lục của một cảnh ngục khác.

-Hey, đánh hay lắm! Á không không không, đừng đánh lão đại của tôi…

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.