Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1898 chữ

“Không lẽ lúc đó em đúng thật là đã quên một số chuyện gì sau chứ….À… Tuyết Nhi, chị ấy hình như có quen bác sĩ tâm lí, chắc em phải về nhà một chuyến”

“Vậy em tính khi nào về?”

“Cũng phải cỡ 2-3 ngày nữa”

Tô Hạc Hiên đang đi đến, cách đằng xa cũng có thể nghe được tiếng anh ta, cười nói vui vẻ với các nữ minh tinh khác. Hắn ta đã nhìn thấy Tần Tang, biểu hiện lúng túng, đi đến chỗ cô ấy

“Không ngờ lại được gặp cô Tôn ở đây!!” – Nụ cười tỏa nắng, giọng nói ấm áp khác hẳn với Tô Hạc Hiên lúc đầu ở nhà

Tần Tang nhìn anh ta, cũng không có gì bất ngờ, việc anh ta xem thường nhan sắc của Tần Tang và yêu thích Tôn Di thì có gì là lạ, thay đổi cách nói và biểu hiện 360 độ chứ đâu có ít

“Cô còn nhớ tôi không?”

Thì ra là ở buổi tọa đàm đã gặp nhưng chỉ thoáng qua: “Thì ra là chúng ta đã gặp ở buổi tọa đàm” – Tần Tang cười nhạt

“Thật may là cô đã nhớ ra tôi”

Nếu một ngày nào đó hai chú cháu nhà này biết được Tôn Di là Tần Tang chắc sẽ kinh động lắm. Chú và cháu đều cùng thích một người. Mấy nay đều thấy ảnh của Tôn Di khắp nhà Tô Hạc Hiên, còn Dịch Liên Thành thì chủ động tán tỉnh Tôn Di, nhưng lại không ngờ rằng người anh ta đang tán tỉnh là vị hôn phu của cháu anh ta. Kể ra thì trái đất này nhỏ thật – Tần Tang nghĩ

“Tôi cũng nghe danh anh Tô trong làng nước hoa đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên là khác hẳn người thường”

“Hôm nay nếu đã gặp mặt nhau, chi bằng chúng ta đi uống vài ly. Tôi có một số điều muốn tham khảo ý của cô Tôn”

Hắn ta quả thật rất nhiều chiêu trò tán tỉnh phụ nữ, ai ai cũng muốn tiếp cận hắn ta

Tần Tang quyết đoán: “Tiếc quá, tôi không rãnh, tôi xin lỗi”

“Không sao. Hay là chúng ta hẹn nhau dịp khác”

“Tôi xin nhận ý tốt của anh. Nhưng dạo này tôi hơi bận, hẹn gặp lại. Đi thôi Mễ La”

“Ơ…” – Tô Hạc Hiên ngạc nhiên khi bị từ chối thẳng thừng, nhưng vẻ mặt không cam chịu: “Cô gái này thú vị thật!!”


601

Tần Tang dùng chìu khóa mà Hạc Hiên đưa, nhưng mở hoài vẫn không được, cảm thấy là lạ, chẳng lẽ Tô Hạc Hiên đưa chìu khóa giả, nên cô thử xem cửa nhà 602

“Ơ… được rồi, nhưng sao mở được nhà này, nhà kia lại không đúng!!”

Đột nhiên có tiếng nói vang lên từ phía đằng sau

“Cô đang làm gì vậy?”

Dịch Liên Thành…. Nhà 602 là của anh ta mà, thì ra chiếc chìu khóa này là của nhà anh ta. Tình huống bây giờ thật là lúng túng

“Chào chú, chú đừng hiểu lầm. Cái chìu này là Tô Hạc Hiên đưa cho tôi bị sao ấy, vì vậy mở thử cửa bên đây, ai ngờ….”

“Thôi được rồi, vào đi. Bình thường Hạc Hiên đến 8g tối mới về, bây giờ còn sớm, cô định đứng ngoài chờ nó luôn sao!!”

Đột nhiên tên này hôm nay không giống lúc ở công ty, câu nói bây giờ lại rất quan tâm

“Quấy rầy chú rồi….!!!!”

Tần Tang bây giờ nghĩ tới những câu nói hôm qua và sáng nay của anh ta. Tất cả lời anh ta…..

“ưm….”

“Cô sao vậy?”

“Chú… chú bỏ gì vào nước sao?”

“Tôi không có…..” – Dịch Liên Thành hoảng hốt

Tần Tang phun nước vào mặt anh ta, trả thù chuyện sáng nay

“Tôi đỡ nhiều rồi, bị nghẹn ở cổ, xin lỗi chú nhiều nha….”

“Cô uống nước mà cũng bị nghẹn nữa sao?”

Tần Tang cười nhạt, khoái chí, nhưng sao anh ta không nổi điên, còn đưa khăn giấy cho cô lau…

“Cô… Vào phòng tắm lấy cây lau nhà ra dọn sạch đóng nước này…”

Mới vừa thắc mắc tại sao thì anh ta cũng đã nổi giận

“Ờ...”

Tần Tang đi ra khỏi cửa thì gặp Tô Hạc Hiên đã về

“Tần Tang, sao cô lại từ nhà chú hai tôi về vậy!!”

Tần Tang tức giận: “Anh còn dám hỏi, đưa nhầm chìu khóa nhà chú hai của anh cho tôi, hại tôi không vào nhà được. Anh cố ý phải không?”

“Nhầm, nhầm thôi!!! Làm gì dữ vậy….”

Hạc Hiên nhìn Tần Tang chằm chằm, hỏi: “Cô lấy được tạp chí chưa? Hôm nay là hết hạn rồi!!”

Tần Tang đã quên lấy tạp chí về vì có quá nhiều chuyện xảy ra hôm nay: “Tôi… hôm nay trường có kiểm tra đột xuất nên tôi không kịp đi lấy…”

“Hứ… Tôi biết lời hồi sáng cô nói là phách lối thôi, làm gì cô có thể lấy được nó. Đi ra, ra ngoài cho tôi!!”

Tô Hạc Hiên tức giận, đuổi cô ra khỏi nhà

“Anh làm gì vậy. Nè… Tô Hạc Hiên, mở cửa ra, Tô Hạc Hiên đáng ghét…”

“Đừng quấy rầy bổn thiếu gia nghỉ ngơi!!”

“Tôi không giỡn đâu nha, đã tối rồi thì tôi kiếm đâu ra chứ!! Tô Hạc Hiên…”

Tô Hạc Hiên vẫn im lặng, lần này hắn ta thực sự tức giận và đuổi cô ra khỏi nhà. Tần Tang bất lực, cảm thấy thật phiền phức với tên này, túi xách vẫn còn trong đó, lo lắng vì hôm nay phải ngủ ngoài đường.

Ngồi trước cửa nhà, Tần Tang hoài tưởng đến những ngày tháng cùng chị trốn khỏi nhà đi chơi, về nhà muộn nên không dám vào nhà mà phải ngồi trước cửa. Khi ấy vui biết bao, dù có hơi lạnh, nhưng tay chị rất ấm. Chị ủ ấm cho cô, hai chị em cùng thì thầm những chuyện trên trời dưới đất, cùng nhau đặt ra biết bao hi vọng. Lúc này, đôi mắt cô rưng rưng, không thể không ngừng nhớ đến chị. Khi ấy, Dịch Liên Thành từ cửa nhà bước ra, nhìn thấy cô đang ngồi ở đó với những ngọt nước mắt đang rơi. Cảnh tượng này, làm cho anh ta nhớ đến hai năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Di cũng như vậy, cô ấy ngồi một mình mà khóc trong góc tối ấy, làm cho anh cảm thấy xao xuyến dù chỉ mới là lần đầu tiên gặp. Anh ta lại tưởng tượng ra Tôn Di, giờ anh ta mới để ý dáng người của Tần Tang cũng khá giống Tôn Di rằng cô ấy cao đứng ngang vai anh, cách nói chuyện, dù nói giọng khác nhau nhưng mỗi lời nói đều sắc bén và thú vị. Tôn Di được mệnh danh là "sát thủ giết chết người đối diện bằng một lời nói, kết thúc câu chuyện một cách nhanh gọn". Nhưng anh ta cũng đang khó hiểu bản thân tại sao lại tưởng tượng ra hình bóng của Tôn Di lúc này. Anh ta đến gần cô

“Tô Hạc Hiên lại giở thói trẻ con à!! Cô đừng giận nó, nó còn trẻ con lắm. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với nó!! Nếu không có chỗ nào để đi thì ở tạm nhà tôi vậy, tối nay tôi không về đâu!!”

Lúc này anh ta ân cần, quả thực cũng giống như lời đồn trong công ty. Dịch tổng rất quan tâm người khác nhưng trái tim và tính khí anh ta rất lạnh lẽo, không dễ dàng gì thể hiện ra bên ngoài. Nhưng nếu đã muốn quan tâm thì rất là nhiệt tình. Tần Tang nghe anh ta nói vậy cũng đành thuận theo, dù vì chỉ là một đêm thôi.


Tần Tang có vẻ ngủ rất ngon, lăn qua lộn lại, còn nói mơ về món ăn rất ngon. Đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mới đây đã sáng rồi. Cô đang cảm thấy lạ về việc ngủ giường lạ nhưng vẫn quen và thoải mái. Cô cảm thấy khó hiểu vì trước giờ cô không quen ngủ mà không có mền gối của mình, nhưng ở đây thì không hề cảm giác khó chịu. Điện thoại cô reo lên, Mễ La đang gọi đến để chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay, rất nhiều nhân vật trong ngành sẽ xuất hiện, nhất là các nhà sản xuất phim.

Bữa tiệc

“Tần Tang, kia là chị Triệu – Triệu Tư, nhà sản xuất Minh Tư”

“Ồ, nhìn phong cách thật”

“Xin chào, cô Tôn” – Đạo diễn Từ: “Lâu quá không gặp, cô đúng là càng ngày càng đẹp”

“Cảm ơn anh, ….”

“Gần đây công ty có một dự án phim, tôi định mời cô đảm nhận vai nữ chính, không biết bây giờ cô có thời gian để bàn bạc không?”

“À... Đạo diễn Từ đã mở lời rồi. Bây giờ luôn sao??”

“Đúng vậy, đến phòng trong đi, tôi chờ cô ở đó”

Mễ La kéo tay Tần Tang: “Tần Tang, em cẩn thận, xong thì gọi cho anh, anh chờ ở ngoài”

Đạo diễn Từ này trong giới ai cũng biết ông ta là người rất ham muốn nữ minh tinh xinh đẹp, Tần Tang cũng né ông ta mấy lần, nhưng hôm nay đúng là không thể từ chối. Đành phải thuận theo ý và cẩn trọng hành xự. Mễ La cũng không thể vào trong vì nguyên tắc làm việc của ông ta không tiếc lộ ra bên ngoài dù là quản lí thân cận


“Không biết dự án phim như thế nào, kịch bản hay tình tiết ra sao vậy, thưa đạo diễn”

“Chúng ta uống chút rượu trước rồi bàn bạc tiếp”

Tên đạo diễn háo sắc này đang cố tình ép rượu cô, nhưng không ai biết, Tần Tang tửu lượng rất tốt, nhưng hiếm khi uống rượu, ông ta đang nghĩ sẽ chuốt say cô nhưng lại bất khả thi

“Đạo diễn Từ, tôi đã uống 4 ly rồi, chúng ta bàn bạc được chưa, hay là anh đã có ý định gì khác. Nếu vậy, tôi xin phép đi trước, tôi còn một số việc rất bận…”

“Ơ khoan đã, cô Tôn….”

Tần Tang vừa mới đứng dậy đã thấy choáng váng trong người, xung quanh quay cuồng. Chỉ mới 4 ly sao có thể làm khó cô, nhưng mà sao hôm nay lại khác với bình thường, cô cảm thấy chóng mặt, hình như đã bị bỏ thuốc

“Tôn Di, thấy cô đã say rồi, hay là tôi đưa cô về…!!!”

Bên bữa tiệc, Dịch Liên Thành đã đến, gặp Mễ La đang lo lắng đi qua đi lại, anh đến và hỏi về Tôn Di. Mễ La lo lắng cho cô, nên nói hết cho anh ta nghe và nhờ giúp đỡ. Dịch Liên Thành nghe xong liền biến sắc, đi nhanh như gió đến phòng của hai người. Đẩy mạnh tên vệ sĩ bật ngã, đạp cửa xông vào vì đã bị khóa trong. Lúc này, thấy ông ta đã khiên được Tần Tang lên lưng

Bạn đang đọc Tần Tang Đê Lục Chi sáng tác bởi GooHana
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GooHana
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.