Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1511 chữ

Tần Tang đã thức chuẩn bị bữa sáng để kịp giờ đi tới phim trường. Đồ ăn ở nhà Tô Hạc Hiên thật đầy đủ, chất đầy tủ lạnh, chắc có lẽ anh ta rất coi trọng việc ăn uống đúng giờ và đầy đủ chất

“Cô đang làm gì với cái bếp của tôi vậy?”

“Tôi đang làm bữa sáng”

“Tiểu thư như cô cũng biết nấu nướng à!!"

Vừa dứt lời, đột nhiên hắn hét lên, Tần Tang hoảng hồn

“Tần Tang!!!!”

“Sáng sớm anh bị gì vậy?”

“Đây là sao? Cô làm đổ nước vào cuốn tạp chí của tôi!”

“Là cuốn tạp chí thôi mà, mua lại là được chứ gì!!”

“Bản giới hạn cuối cùng tôi có đã bị cô hủy” – Mặt hắn biến sắc, hét to “Đồ sao chổi!!!”

Tần Tang bị hắn dọa cho một cái. Thì ra cuốn tạp chí đó là bản giới hạn chỉ phát hành 20 cuốn của Tôn Di. Đã nói là bản giới hạn thì tất nhiên mọi hình ảnh bản quyền đều trong đó, không bao giờ có trên mạng, không ngờ tên này lại yêu thích Tôn Di như vậy. Bản người thật đang ở trước mặt hắn đây này.

“Anh rối lên thế làm gì? Tôi tặng cho anh một quyển khác là được chứ gì!!”

Anh ta vẫn không nguôi giận, hét vào mặt của cô: “Đồ quê mùa nhà cô còn dám nói lung tung nữa! Cho cô thời gian một ngày, ngày mai tôi muốn thấy một cuốn mới hoàn chỉnh. Không thì khỏi vào nhà!!”

Nói xong, hắn bỏ đi, đúng là một tên fan trung thành đây mà. Nếu đổi là người khác, dưới góc độ của fan chân chính, thì bản tạp chí bị hủy là đều không thể chấp nhận nổi.


Phim trường

“Tôn Di, em đến rồi à!! Mau mau, có chuyện rồi!”

Mễ La hoảng hốt, kéo cô vào phòng nói chuyện. Thì ra là do Dịch Tổng, anh ta đã hủy hết những hoạt động sắp tới của cô

“Rốt cuộc thì hôm qua đã có chuyện gì xảy ra giữa em và anh ta vậy?”

Rốt cuộc lí do đến Tần Tang cũng chẳng biết. Hôm qua anh ta nói những lời lạ lùng như thế, rồi hôm nay lại hủy hết hoạt động của cô. Rốt cuộc cô đã đắc tội gì với anh ta. Tần Tang tức giận, đến thẳng phòng làm việc của anh ta

“Thưa cô, phải đặt lịch hẹn trước ạ!”

Đột nhiên trong phòng anh ta phát lên giọng nói: “Cho cô ấy vào đi”

Tần Tang bước vào, căn phòng nhìn rất ngăn nắp, thoải mái, nhưng sao lại lãnh lẽo lạ thường. Anh ta nhìn cô, ánh mắt như đã biết trước cô muốn nói gì. Đột nhiên cô sựng lại, như đã bị anh ta nắm thớt

“Anh biết tôi muốn nói gì mà, Dịch tổng!”

Anh ta cười nhạt: “Tới là để nói tiếp tục chuyện hôm qua chưa làm xong sao?”

Tần Tang bối rối: “Anh thật là hài hước…”

“Hài hước? Em tưởng tôi đang nói đùa em sao?”

Không gian trở nên im lặng, anh ta là người khơi mào chuyện trước, sao cuối cùng lại là cô bối rối. Cô chưa từng phải thua lời của ai trước đây, nhưng khi đối diện với hắn, một câu hắn nói đều khó hiểu và khó trả lời. Tất nhiên là không biết phải trả lời như thế nào.

“Dịch tổng… Hôm qua nếu tôi có thất lễ với anh thì cho tôi xin lỗi. Về sau tôi sẽ làm việc chăm chỉ, anh cho tôi tiếp tục làm việc có được không?”

“Thế nào, em định giả vờ không nhớ tôi tới bao lâu nữa?”

“Dịch tổng, anh đang nói gì vậy?”

Hắn đột nhiên bật dậy, đi đến trước mặt cô: “Chẳng lẽ còn định giả vờ quên luôn chuyện hai năm trước em nghĩ đủ mọi cách để tán tỉnh tôi sao?”

Tần Tang lo lắng, mọi điều hắn nói ra dần như đều thể hiện cảm xúc rất mạnh, nhưng cô chẳng hiểu tại sao hắn lại vô sỉ như thế, cô đã không thể kìm nén được nữa

“Dịch tổng, ý anh là sao chứ, tôi…không phải là loại người như anh nói!” – Tần Tang tức giận

Hắn kéo tay cô: “Vậy thì em là loại người như thế nào? Quên tôi nhanh như vậy sao?"

Tần Tang giựt tay ra: “Tôi đến đây tìm anh là muốn hỏi tại sao anh lại hủy hết hoạt động của tôi, nhưng… những lời anh nói từ hôm qua, tôi vẫn không hiểu anh đang nói gì…!!”

Hắn lạnh lùng, nhìn cô với ánh mắt thất vọng: “Tôi phải làm sao thì em mới nhớ ra đây!!”

“Dạ???” – Tần Tang mệt mỏi với cách trả lời của hắn

Rốt cuộc thì cô ấy đã quên điều gì, anh ta sao lại cứ khăng khăng nói như vậy.

Hắn đổi sắc, nhã nhặn trở lại: “Khi nào em nhớ ra, thì hãy đến tìm tôi!!”

Tần Tang tức giận, càng không thể chấp nhận thái độ kì quặc của hắn: “Chủ tịch tương lai của EI đã muốn chèn ép một nhân viên nhỏ nhoi, chuyện này mà đồn ra ngoài thì không hay cho lắm. Tôi dù không ảnh hưởng mức cao nhưng cũng thuộc top người có kinh nghiệm và được nhiều fan yêu mến . Rốt cuộc thì tôi đã làm sai ở đâu. Xin Dịch tổng hãy cho tôi biết!!”

Hắn cười nhạt: “Uy hiếp tôi à?”

“Tôi không dám”

“Thứ nhất, em không có kinh nghiệm hát, về phần diễn thì đạt nhưng vẫn không có vai chính mời. Em muốn có giải nghệ sĩ mà đắc tội không ít người, em nói chuyện khiến người ta không thể nói thêm câu nào nữa. Thứ hai, Fan của em vì bênh vực em mà làm loạn trên diễn đàn, tấn công công kích trang cá nhân của nghệ sĩ khác nhưng em lại không có câu trả lời cho việc ngăn cản hay thuyết phục fan. Nếu tôi không dừng hoạt động của em, những người khác cũng sẽ gửi yêu cầu trừng phạt em.”

Tần Tang lúc này mới hiểu ra việc hắn hủy tất cả

“Dịch tổng. Thứ nhất, là người ta kiếm chuyện với tôi. Tính của tôi nguyên cái công ty này ai cũng biết, dù là một diễn viên nhỏ, nhưng nếu có những lời nói quá mức xúc phạm thì tôi sẽ không bỏ ngoài tai, tôi cãi lại thì sai ở đâu chứ. Thứ hai, do chuyện thứ nhất bị tung tin nên fan tôi có kích động, hôm qua vì vậy mà tôi bị ngất, sau đó trở về thì không còn tâm sức suy nghĩ tới được. Là lỗi của tôi. Nhưng lại bị hủy hết mọi hoạt động…. anh phải điều tra cho ngọn ngành chứ!!”

“Điều tra!! Tất nhiên tôi có làm. Nếu tôi không hủy của em thì người khác sẽ chèn ép em, em nghĩ mình chống đỡ nổi không?”

“Dịch tổng, các hoạt động như chén cơm của tôi, anh làm như vậy sao tôi đủ sống!!”

“Vậy tôi nuôi em là được mà…!!!”

Tần Tang như chết đứng… Không ngờ Dịch Liên Thành lại nói câu bá đạo như vậy

“Dịch… Dịch tổng, anh đừng đùa nữa mà, tôi… hôm qua là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng anh nói nãy giờ, dần như chúng ta đã quen biết lâu”

Anh ta nhìn cô chằm chằm, cô lại sợ làm anh ta tức giận rồi đuổi việc cô

“Vậy đợi khi nào em nhớ ra thì nói sau vậy…” – Anh ta quay người đi

“Vậy còn các hoạt động của tôi?....”

“Để xem biểu hiện của em như thế nào đã!!”

“Dịch…Dịch tổng!!!!”


Mễ La đứng ngồi không yên: “Tần Tang, rốt cuộc em đã nói gì với anh ta vậy, anh sốt ruột quá!!!”

Tần Tang vẫn ngơ ngác: “Không lẽ mình đã quên cái gì đó…. Hay là anh ta thích mình nên mới làm vậy, lộ liễu như vậy sao?”

“Em nói gì vậy”

“Anh à, mọi câu anh ta nói ra như đang thả thính em, anh ta còn nhìn em bằng ánh mắt kì lắm, như đang nhìn người yêu vậy!!!”

“Ý em là… Dịch tổng thích em!!! Rõ ràng luôn sao?”

“Đúng vậy, anh ta nói chuyện khó hiểu lắm, còn nói em đang giả vờ quên anh ta. Không lẽ, một năm trước em gặp tai nạn, không lẽ vì vậy nên mới mất trí nhớ!!”

“Cũng có thể lắm, nhưng không lẽ em chỉ quên có mình anh ta!”

“Không biết….Mọi chuyện là sao chứ?”

Một năm trước Tần Tang đã bị tai nạn giao thông ở Singapore, đầu bị chấn thương. Nhập viện và điều trị, hai tháng sau đó quay trở lại Bắc Kinh

Bạn đang đọc Tần Tang Đê Lục Chi sáng tác bởi GooHana
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GooHana
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.