Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt chuột đồng ( làm lại )

Tiểu thuyết gốc · 1519 chữ

Ngày kia trời hửng sáng, hùng đã dạy và chuẩn bị đi ra khỏi hang. Âm thanh sinh động của cuộc sống kèm theo đó là không khí trong lành của thời đại nguyên thủy.

Lúc này một hình bóng bất thình lình xuất hiện ngay sau Hùng, hắn giơ bàn tay của mình ra vỗ mạnh một phát vào vai cậu. Điều đó khiến Cậu ta giật mình quay đầu lại.

Một người đàn ông có vóc dáng chuẩn, gương mặt thanh tú, tóc tai bù xù, trên cằm còn có râu quai nón, cả người toát lên một mùi hôi.

Hắn nhe răng của mình ra rồi cười lớn một tiếng.

"Haha ! Nhóc có vẻ vẫn nhát như xưa nhỉ ?"

Theo như trí nhớ của Hùng người đàn ông trước mắt lại tên là Sinh, anh ta là người trong đội thợ săn chuyên đi săn bắt và cung cấp thức ăn về cho bộ tộc.

Đồng thời cũng là người chủ lực trong việc chiến đấu bảo vệ bộ tộc, anh ta quen Hùng từ lúc cậu ta mới được 10 tuổi, trong một lần đi săn bắt anh ta bị ngã gãy chân, đúng lúc Hùng đi qua nhìn thấy nên gọi người đến giúp.

Từ đó trở đi lúc nào anh ta cũng đem một vài đồ hoặc thức ăn đến cho cậu ta. Có lần vì để thể hiện sự biết ơn của mình đối với Hùng, Anh ta đã tự đi giết chết một con sói rồi mang về bộ da cho cậu ta.

Cũng từ đó trở đi anh hùng coi Sinh như là một người bạn thân luôn giúp anh ta, mỗi khi anh ta gặp một chuyện gì khó khăn.

"Là anh sao ? Mỗi lần anh xuất hiện như vậy không thấy mệt à !"

"Không ! Ngược lại chuyện này làm tôi thấy vui." Vừa nói anh ta vừa há to cái miệng của mình ra cười.

Thấy biểu hiện của Sinh như vậy Hùng rất mệt mỏi. Tên này hắn nghĩ ra được cái trò, hù người khác ra lấy làm chuyện vui sướng cho mình, Trước sau gì cũng sẽ bị người khác hù lại thôi.

Nghĩ đến đây Hùng liền mặc kệ Sinh. Bởi vì bây giờ cậu đang có mục tiêu khác, mà mục tiêu của cậu ta ngày hôm nay là kiếm lương thực dự trữ cho những tháng tiếp theo.

Nhưng điều mà cậu ta suy nghĩ nãy giờ, hiện tại đang là mùa Hè, cho nên việc săn bắt cũng trở nên nên khá khó khăn hơn, khi mà thời tiết ở thời đại nguyên thủy này luôn thất thường.

Ban ngày thì nắng nóng gay gắt, đỉnh điểm hơn là vào lúc buổi trưa mặt trời có thể nóng lên tới 50 độ. Nhưng càng về chiều tối thì nhiệt độ cũng giảm đi khá nhiều, về ban đêm thì trời lại bắt đầu lạnh nhiệt độ có thể giảm xuống mức 14 độ.

Cho nên có thể nói rằng thời tiết ở thời đại này rất khắc nghiệt. Cho nên đừng nói đến việc săn bắt, ngay đến việc sinh tồn chỉ sợ là cũng đã khó khăn, chưa kể sinh vật ở đây rất mạnh, chúng rất linh hoạt và rất khó bắt. Đây cũng là điều khiến Hùng đau đầu nhất.

Mà chưa hết cậu ta vẫn còn không hiểu rõ được toàn bộ địa hình ở khu rừng này, nên khó xác định được phạm vi mà những loài khác sinh sống.

Đi tới đây Hùng liền quay đầu hỏi Sinh.

"Sinh ! Vũ đang ở đâu ? Dẫn tôi đến chỗ Vũ."

Thấy Hùng họ như vậy sinh lúc này mới ngừng cười lại ông ta đưa tay lên cằm rồi suy nghĩ một lúc.

"Nhóc muốn tìm Vũ à ? Không được rồi ! Vừa sáng sớm lão đã dẫn đoàn thợ săn đi vào rừng để sát bắt rồi ! Nếu muốn tìm Lão thì phải đợi đến chiều tối."

Nghe thấy câu trả lời của sinh như vậy Hùng mới thở dài một tiếng, trên gương mặt còn lộ rõ ra một vẻ buồn phiền. Thấy vậy Sinh lên tiếng hỏi.

"Có chuyện gì khó khăn mà phải tìm đến tận cả Vũ à ? Nói đi Có khi tôi giúp được nhóc đấy."

Nghe thấy Sinh nói như vậy Hùng lúc này mới chợt nhớ ra rằng, Sinh cũng ở trong đội săn bắt, nhưng không hiểu sao hôm nay tên này lại không đi cùng đội thợ săn.

Hùng lúc này mới kể chi tiết toàn bộ mọi việc cho Sinh nghe, nghe Hùng trình bày kế hoạch một lúc, sinh lúc này thầm nghĩ.

"Cái thằng nhóc này ! Bị đập đầu vào đá, không phải lại dở chứng điên điên khùng khùng gì chứ?"

Mặc dù suy nghĩ như vậy nhưng hắn không nói ra, hắn sợ bản thân mình nói ra sẽ làm đối phương cạch mặt nhau, nên anh ta chỉ nói cho qua loa chuyện này.

"Ý của nhóc là bây giờ nhóc muốn đi săn bắt đúng không ?"

"Thứ cho ta nói thẳng, ta được vũ giao nhiệm vụ ở lại đây trông nhóc không cho nhóc đi bừa, vào trong rừng tránh cho việc xảy ra như lần trước."

Nghe thấy Sinh nói như vậy, Mặc dù bên ngoài Hùng biểu hiện là không vui vẻ cho lắm, nhưng trong lòng cậu ta đã có một chút mừng.

Bởi vì ở kiếp trước cha mẹ cậu ta mất sớm, cậu ta chỉ dựa vào bản thân mình để sống sót cho qua ngày, dù cho sống ở Trái Đất một kiếp nhưng cậu ta chỉ toàn nghe những lời lừa đảo của người khác, Chưa một ai thật sự lo lắng cho cậu ta.

Cho nên khi đến đây cậu ta tới thời đại này, một lần nữa mới cảm nhận được sự quan tâm của người khác, mà bản thân mình chưa được trải nghiệm qua.

"Nếu vậy không phải chỉ cần anh đi cùng tôi là được sao ?"

Hùng lên tiếng hỏi lại, nhưng ngay lập tức đã bị Sinh ngắt lời.

"Vậy càng không được ? Nhớ nếu như gặp nguy hiểm ta chạy trước nhóc thì sao?"

Nghe thấy vậy Hùng mới ngớ người ra một lúc miệng cậu ta co cóp lại với nhau. Trong đầu thì đang cuồng mắng.

"Ta đi ! Uổng công nãy giờ ta suy nghĩ nhiều."

Cậu ta hùng hùng hổ hổ, giọng nói bắt đầu gằn lên.

"Thế rốt cuộc là anh có đi cùng tôi hay không?"

Thấy bản thân Hùng tức giận, sinh mới ý thức được rằng có vẻ như hắn đùa hơi quá. Nên vội vàng nói vài câu.

"Được ! ta có thể đi cùng nhóc, nhưng với điều kiện nếu như gặp nguy hiểm, nhóc phải rời khỏi đó ngay lập tức."

Nói xong Hùng bắt đầu miêu tả, những con vật mà Hùng định săn. Nghe một thoáng, Sinh cũng hiểu được ý của Hùng.

"Không ! không được ! Hùng ! Loại này ở sâu trong lòng đất rất khó để săn bắt. Chưa hết đất còn rất cứng rất khó để đào."

"Không sao ! anh cứ đưa tôi đến đấy tôi tự có cách của mình." Nghe thấy Hùng nói chắc chắn như vậy, Sinh chỉ suy nghĩ một lúc rồi ông ta quyết định đưa Hùng đến chỗ đấy.

Cứ Thế hai người bọn họ đi ra khỏi bộ tộc, đi về phía Nam cách đó không xa bốn cây số. Giữa đồng bằng có một chỏm đất nhô lên, bên trên còn có rất nhiều lỗ được đục khoét. Dưới đất thì quá những hạt li ti được ủn ra bên ngoài, bên trong những cái lỗ thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu.

"Chít.....chít....chít." của loài chuột đồng.

Đi gần đến nơi, Sinh một tay chỉ về hướng chỏm đất rồi nói.

"Ở đó ! Ở đó ! Nếu đúng theo nhóc miêu tả, loài vật nhỏ bé, tứ chi ngắn cụt, đuôi ngắn và có lông, đầu hơi tròn, mắt và tai nhỏ và răng hàm cao với chỏm răng nhọn hót. Tuy nhiên chúng cắn rất đau, đã từng có người trong bộ lạc vì muốn bắt chúng, tự mình thọc tay vào trong."

"Chỉ thấy một lúc sau hắn kêu lên một tiếng rồi rút tay ra lúc đấy máu trên tay hắn đã đầm đìa hết cánh tay. Điều này cũng làm cho đội thợ săn sợ hãi, nên không một ai dám đến đây săn bắt nữa."

Nghe thấy vậy Hùng chỉ trợn tròn mắt mình lên, cậu ta nói.

"Bắt chuột kiểu này ? May bị cắn mà không dính phải hạch chuột là số cao đấy."

Vừa nói cậu ta vừa vơ hết đám cỏ khô lại thành một đống lớn. Thấy Hùng làm như vậy Sinh không hiểu rõ cho lắm, nhưng vẫn phải làm theo.

Bạn đang đọc Ta Về Nguyên Thủy Thời Đại sáng tác bởi quatvip2k1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quatvip2k1
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.