Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Qua ( Làm lại )

Tiểu thuyết gốc · 2360 chữ

Sáng Tác: Tôn và Kahoh

Trong cái tĩnh lặng của màn đêm tại một thành phố nọ, xuyên qua những con phố đèn mờ cùng những dãy nhà san sát đượm chút xuống cấp, một căn gác trọ nhỏ vang lên tiếng

Lạch cạch...Lạch cạch... của bàn phím cùng tiếng ồn ào đánh trận. Cả căn phòng tối mịt, không chút đèn đóm, chỉ có một nguồn sáng duy nhất đó là từ chính chiếc máy tính ở gần đó. Một cậu thanh niên trẻ, đang say sưa thao tác trên các nút bấm, một cách điêu luyện nhưng thế thôi cũng không thể nào xóa đi nét nhăn mày trên mặt cậu ta. Ruỳnh một cái cậu ta đập tay xuống bộ bàn phím, cáu giận vứt tai nghe lên bàn căn nhằn nói:

"Mẹ nó lại nữa, mất liền trận chuỗi rồi."

Cậu trai trẻ bực mình, nhấp nhấp đôi môi khô khốc, từ trên bàn với lấy chai nước ngọt, nhẹ nhàng lặc một cái, bên trong cũng không còn chút nước nào . Xoa đôi mắt lừ đừ mỏi mệt, đã thâm xì của mình cậu ta cố nhìn xuống góc màn hình để định hình mấy giờ rồi. Đã quá nửa đêm bụng dạ lúc này lại phản ứng kêu cồn cào, quặn thắt lại vì dùng quá nhiều năng lượng cho một đêm. Mở cái tủ lạnh mini góc nhà kiếm xem có còn gì ăn không thì tủ cũng đã rỗng tếch, bất lực cậu ta đành mò lấy cái chiếc ví, mặc quần áo lên và xuống cửa hàng tiện lợi 24/7 ngoài đường cái.

Mở cái cổng sắt nặng nề, cậu ta loạng choạng lần mò bước đi trong bóng tối vì mấy cây đèn đường gần đó bị hỏng cả tháng nay không sửa. Đi qua khúc rẽ không để ý hai bên cậu ta cứ thế bước lên phía trước, chợt một luồng sáng chói lóa lóe lên vút qua người cậu ta, một chiếc xe máy đỗ lại người trên xe quay người lại chửi bới:

"Mẹ thằng điên, đi không nhìn đường à!?Người ta đèn đường như thế rồi."

Nói rồi nhấc chân vặn ga đi tiếp.

Hoảng hốt giật mình một cái, cậu ta lau đôi mắt nhòe nhoẹt của mình, vội vàng xin lỗi nhưng người kia đã đi mất.

"Mới mấy đêm không ngủ thôi mà đã lẫm rồi, về phải ngủ bù mới được."

Ra đến đường lớn ánh sáng lại trở lại với tầm mắt, biển hiệu cửa hàng tiện lợi 24/7 sáng lên ở phía bên kia đường cái, nửa tỉnh nửa mê không nhận ra trên đường có bao nhiêu xe cộ đi lại, cậu ta bước chân xuống lòng đường tính băng tắt qua, mà không hề hay biết một chiếc xe oto phòng nhanh trên đường vút qua từ cuối dãy đường, không kịp phanh lại đâm xầm vào thân thể của cậu.

Cậu ta chỉ kịp nhìn thầy mình chợt bay lên trên không trung, tầm nhìn chuyển động chậm lại dần và Bịch.... tất cả đi vào tối đen. Cảm giác như thể cậu ta đang từ từ chìm vào giấc ngủ vậy, không một tiếng động, âm thanh phiền nhiễu, cơ thể cũng thật nhẹ nhàng trôi nổi trong hư vô bất định. Vốn chả biết mình ngủ đến lúc chỉ biết bên tai bỗng nhiên có tiếng lộp bộp của mửa rơi, cùng tiếng sấm gầm nơi xa xa, rồi một rọt nước lách tách lạnh buốt rơi xuống xuống chảy dọc sống lưng làm cậu ta rợn người choàng tỉnh dậy.

Cứ nghĩ mình sẽ tỉnh dậy và thấy được trần nhà bệnh viện, nhưng nào ngờ hay trước mặt cậu là khung trần bằng đá ghồ ghề. Nằm ở gần miệng hang, câu ta bàng hoàng trước khung canh trước mặt của mình, đưa ánh mắt nhìn xuống cậu ta phát hiện ra mình không mặc gì cả chỉ độc mỗi một chiếc khố làm bằng da thú, mà nó lại không được gia công hoàn toàn vẫn có những mẩu thịt vụn, cùng mùi máu tanh nhạt đọng lại.

Vốn chỉ định mua đồ ăn qua đêm rồi về ngủ bù một giấc thôi nhưng thế nào mà giờ đây mọi thứ lại thành ra như thế này. Định đứng dậy nhưng cậu ta nhận ra thân thể của mình rất yếu, không giống gì của một người trưởng thành mà giống như một đứa trẻ con vậy, gắng gượng bám lấy vách tường đá lạnh lẽo, cậu ta bước từ từ ra đến ngoài hàng hòng tìm hiểu xem chuyện quái gì đang xảy ra.

Thế nhưng đón chờ cậu ta là một cú sốc khác, khung cảnh phía ngoài hang động là bạt ngàn rặng xanh, với những cành cây cao to khổng lồ trước giờ cậu ta chưa bao giờ thấy, trải dài đến hết tầm mắt, dù tiếng mưa và sấm có sối xả như nào nhưng cậu ta vẫn loáng thoáng nghe được đằng xa có tiếng gầm mình của sinh vật nào đó to lớn và khủng bố vọng lại.

Nhìn lại vũng nước gần đó, cậu ta lúc này mới nhận thấy phía bên kia hình ảnh phản chiếu không phải là thân thể vốn có của mình mà hình ảnh của một dã nhân với cơ thể lùn lùn thấp bé, không có bao nhiêu thịt mỡ trên người mà gầy gò, hốc lại. Trên người lại còn có một miệng vết thương đang rỉ máu. Chỉ với một cơn gió nhẹ hất tới thôi, cơ thể này cũng đã có cảm giác không trụ được, run rẩy, lập cập hết hai hàm răng, cậu ta đành phải tạm thời lui lại trong hang.

"Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây? Không phải rõ ràng vừa nãy mình bị ô tô tông sao?"

Cậu ta thất thần ngồi bệt xuống mặt sàn lạnh, tay ôm đầu tự vấn bản thân xem cái gì đang diễn ra. Chưa kịp nghĩ được bao xa, cơn đau đầu sộc đến lên thẳng thần kinh trung ương, những ký ức lạ lùng không phải của bản thân cậu ta tự nhiên xuất hiện trong não bộ.

"Ah..aaaaaa.!!!!" Cậu ta gào thét, vò đầu bứt tai, mong muốn rũ bỏ những ký ức này, nhưng chả có tác dụng gì cả, những ký ức đó vẫn ở đó và đến ngày một nhiều.

Sau một hồi tiếng thét trong hang dừng lại, người cậu ta lúc này đổ đẫm mồ hôi, thở hổn hển như kiệt sức, nhưng lúc này cậu ta cũng biết được mình đang ở đâu, mình là ai, còn tại sao thì không có một câu trả lời.

Cậu ta trước đó là một sinh viên, trước đó qua đường mua đồ ăn nhưng tâm thần lúc đó nửa tỉnh nửa mê, không để ý đường xá để rồi bị oto đâm trung, người dân gần đó có gọi xe cấp cứu nhưng đã quá muộn, cậu ta mất quá nhiều máu, trên đường đến bệnh viện đã chính thức qua đời. Vốn tưởng câu chuyện đời cậu đến đây là hết, linh hồn cậu sẽ hóa về hư vô nhưng không biết vì điều gì, cậu lại nhập vào cỗ thân thể này.

Người ta thì nhập vào gia đình phú quý, giàu sang tiêu tiền cả đời không hết, còn cậu ta thì nhập vào nơi khí gáy cò hay, toàn bộ đều hoang dã nguyên thủy, thân thể lại là của một dã nhân, như vậy đã đành tiểu sử của dã nhân này lại cũng không mấy vui vẻ gì. Gia đình dã nhân đều mất sạch, cha thì chết khi săn thú kiếm thịt, mẹ thì leo cây hái quả rồi ngã tử mạng còn mỗi thân dã nhân 5 tuổi lẻ loi, trong bộ lạc thì cũng không được chiếu cố là bao vì ai ai cũng thiếu ăn, chỉ những người trong đội đi săn mới được ăn đầy đủ nhất, thời kỳ nguyên thủy nên không tồn tại chính sách giúp đỡ người khó khắn, hoạn nạn, tại đây người mạnh sống, kẻ yếu chết. May mắn duy nhất với cậu ta lúc này là dã nhân này cũng trùng tên mình trước khi xuyên không, đều là Hùng.

Nhắc đến bộ lạc mới nhớ, bộ lạc cậu ta tên là bộ lạc sói trắng vì xưa thủ lĩnh bộ lạc từng một lần giết chết được một con sói trắng, dùng nó làm áo bào dẫn dắt toàn bộ lạc. Thời đó ăn lo không thiếu nhưng qua thời gian, sau khi vị thủ lĩnh kia chết đi bộ lạc ngày một sa sút, liên tục mấy năm liền nhiều người chết đi. Đến cái tình trạng mà bộ lạc lúc nào cũng thiếu ăn, đưa thực lực của cả bộ lạc từ từng là mạnh nhất khu vực rơi thảm xuống còn thấp nhất.

Đúng lúc này ngoài cửa hàng truyền đến âm thanh của tiếng bước chân nặng chịch, làm tung tóe đám nước đọng ngoài đó. Tiếp sau đó một người cầm một cây giáo gỗ dài bước tới, cơ thể người kia trông thật to lớn, tỏa ra một khí chất đặc thù ai khiến ai ai cũng phải khiếp sợ, trước ngực ông ta còn là 3 vét sẹo dài sâu hoắm, như thể một biểu tượng chiến tích nào đó từ những cuộc chiến trước đây.

Chỉ khi người kia đi đến cửa hang Hùng mới nhìn rõ được diện mạo của người kia, đó là một người đàn ông trung niên, cũng như Hùng ông ta cũng mặc độc một chiếc khố, với râu dậm và tóc dài ướt nhẹp vì mưa gió, nhưng lạ kỳ thay trông ông lại chẳng có vẻ gì là run rẩy quá nhiều trước cơn lạnh thấu xương ngoài kia. Có lẽ vì quen rồi đi, ngoài chiếc giáo dài ông còn xách theo một vật đang nhỏ máu tóc tách xuống xàn đá, một con thỏ hoang đã chết.

Nhìn thấy Hùng ngồi dậy, gương mặt ông ta lúc này mới lộ rõ ra vẻ mặt vui mừng. Lão vội vàng chạy về phía Hùng trong miệng còn thốt ra vài câu.

"Hùng! Hùng!! Tỉnh, Tỉnh rồi sao... không có bị sao đấy chứ?"

Người đàn ông này tên là Vũ. Quay ngược thời gian một chút, trong bộ lạc chỉ những người đã đến tuổi trưởng thành tức 15 tuổi mới được đi săn, thế nên Hùng sau khi đến độ tuổi cũng phải cầm giáo đi theo đội tìm thức ăn về cho bộ lạc, vì là người yếu nhất nên Hùng chỉ phải đi sau, đảm bảo trách nhiệm bảo quản và mang vác thức ăn cho nhóm người chính, hay nói cách khác là cu li. Trong lần đi săn đầu tiên, cũng không biết là do số mệnh của cậu ta đen đủi thật hay không mà lần đó gặp ngay thú hoang lớn, hai bên đại chiến một hồi, thú hoang nhanh chóng quất chết nhiều người, nhóm thợ săn đại loạn tứ tán khắp nơi bỏ trốn, Hùng lúc đó không biết suy nghĩ ra sao, mạng mình còn chưa lo xong, ấy thế mà dùng thân thể gầy còm nhấc lên thân thể của thủ lĩnh, liều mạng chạy trốn về bộ lạng. Lần này mạng cậu ta thế mà lớn, chạy thoát khỏi miệng cọp, không kể ngày đêm đưa được thủ lĩnh về lại với làng, nhưng gì cũng có đại giá của nó, về đến nơi thì dã nhân trẻ kiệt sức chính thức nằm hôn mê bất tỉnh mãi, tạo điều kiện cho Hùng thuận lợi nhập vào.

Cho nên khi thấy Hùng tỉnh lại, Vũ rất mừng rỡ, vui vẻ cười ngây ngô, đưa tới cho cậu ta con thỏ hoang.

"Ăn ! Ăn ! Nhóc mau ăn... để khỏi" Vừa nói Vũ vừa làm hành động, ông ta giơ tay của mình lên rồi gồng cho cơ bắp lộ hẳn ra.

"Được rồi người ăn nhanh lên một chút bây giờ cũng là đêm, ăn đi ngày mai còn phải dậy sớm đi tìm đồ ăn chuẩn bị cho những ngày tháng tiếp theo."

Ngoài xong lão cầm lấy ngọn giáo gỗ đi ra ngoài cửa hang. Trên miệng còn ngáp dài một tiếng, rồi từ từ biến mất trong màn đêm u tối.

Bình thường khi nhìn thấy động vật chưa qua xử lý, thân mình vẫn còn đầy máu tươi tanh tưởi, Hùng chắc chắn sẽ không động một phân. Nhưng có lẽ vì quá đói, cậu ta không để tâm đến điều này, cơ thể tự nhiên thuần thục cầm lấy một mảnh đá ở gần đấy đã được mài sắc, tự động xử lý lớp da, nội tạng, tìm lấy một mảnh gỗ nhỏ đánh lửa và nướng tươi rồi ăn sống. Trong miệng của cậu ta đang không ngừng nhai ngấu nghiến con thỏ.

Ăn xong cậu ta cũng không quên khen một câu, trên miệng có dính lấy một chút thịt ở ria mép.

"Thịt thỏ thật là ngon ! Ở kiếp trước dù đã nếm trải qua nhiều lần, nhưng vẫn không thế nào thầy đổi được hương vị của nó."

Làm xong hết toàn bộ mọi việc, lúc này hôm mới đặt thân mình xuống cái giường được làm từ cỏ khô. Chỉ thấy một lúc sau trong hang động truyền ra những tiếng gáy ngủ.

Có vẻ như lần này cậu ta ngủ rất thoải mái, dường như là đã buông bỏ được gánh nặng của kiếp trước. Cho nên sống lại một kiếp này cậu Ta không lo lắng ảnh hưởng gì hết. Tiếng gáy ngủ Cứ thế vang vọng suốt cả màn đêm tăm tối.

P/S: PR cho bộ truyện Đô thị giới giải trí phim điện ảnh, [Chuyện Xưa Ở Hollywood] của tác giả Kahoh link truyện: https://truyenyy.vip/truyen/chuyen-xua-o-hollywood/

CẦU HOA TƯƠI, CẦU ĐỀ CỬ

Bạn đang đọc Ta Về Nguyên Thủy Thời Đại sáng tác bởi quatvip2k1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quatvip2k1
Thời gian
Cập nhật kahoh
Lượt thích 4
Lượt đọc 195

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.