Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lục Lệ Hành có ảo giác bọn họ đang tham gia tang lễ của mình (tiếp)

Phiên bản Dịch · 1472 chữ

Edit: Canhcutbietbay

Mặc dù là sớm biết sự tình, nhưng Kỷ Khinh Khinh nghe trưởng khoa Trần nói thẳng như vậy, lòng vẫn có chút run rẩy.

"Là một bác sĩ, tôi chỉ có thể đề nghị là, trong khoảng thời gian cuối cùng này tận lực để Lục tiên sinh không có tiếc nuối gì."

Kỷ Khinh Khinh tâm lộp bộp một tiếng.

"Tôi dự định để Lệ Hành xuất viện. . . Về nhà." Lục lão tiên sinh mỏi mệt nói.

Thời gian một tháng qua làm ông có tâm niệm này, thấp thỏm cùng bất an làm ông cả đêm không cách nào ngủ được.

Lá rụng về cội, người thế hệ trước đều có ý nghĩ này.

"Lão tiên sinh, cháu. . ."

"Cháu yên tâm, lời ông từng nói sẽ giữ lời, chuyện của cháu ông sẽ giúp cháu giải quyết, cháu là vợ của Lệ Hành, ông hi vọng thời gian còn lại của nó có cháu ở cạnh."

Kỷ Khinh Khinh gật đầu, "Ông yên tâm, cháu hiểu rồi."

Bác sĩ chẩn bệnh cuối cùng, cơ hồ là cho tối hậu thư với sinh mệnh Lục Lệ Hành, Lục lão tiên sinh cùng Kỷ Khinh Khinh nghe bác sĩ bàn giao vài vấn đề cần chú ý, sắc mặt vô cùng nặng nề.

Kỷ Khinh Khinh đối với sinh mạng mang lòng kính sợ, mặc dù mục đính của cô là 100 tỷ di sản kia đi nữa, nhưng còn không đến mức đối một người sắp chết có thể cao hứng.

Trong tiểu thuyết chỉ nói sơ lược về cái chết của Lục Lệ Hành, nhưng cái này người này đang sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt cô, lại cảm thấy vô cùng tiếc hận.

Người đàn ông đẹp trai như vậy lại chết sớm, quá đáng tiếc.

Cô xinh đẹp như vậy lại trở thành quả phụ, cũng quá đáng tiếc.

Đi theo Lục lão tiên sinh trở lại phòng bệnh, trên gương mặt cứng ngắc của ông mỉm cười, "Lệ Hành, cảm thấy thế nào?"

Lục Lệ Hành nhờ hệ thống kéo dài tính mạng, cảm giác cũng không tệ lắm, làm cho anh cảm giác hình như khoẻ mạnh hơn cả trước khi gặp tai nạn giao thông.

Lục Lệ Hành mỉm cười, chân tình trấn an nói: "Ông nội yên tâm, cháu không sao."

Nhưng Lục lão tiên sinh tựa hồ hiểu sai ý, cố nén trong lòng bi thống*, miễn cưỡng vui cười, "Vậy là tốt rồi, kia. . . Xế chiều hôm nay, chúng ta liền về nhà đi, có được hay không?"

*Bi thống: đau buồn, đau lòng

"Cháu nghe ông an bài."

Nhìn Lục lão tiên sinh bộ dạng cố nén đau thương, Kỷ Khinh Khinh không khỏi bị ảnh hưởng, vành mắt đỏ ửng.

Trước khi xuyên sách ba mẹ cô trọng nam khinh nữ, luôn cảm thấy con gái không làm được gì, đem thằng con trai chiều chuộng, chiều chuộng đến mức trở nên bất tài vô dụng, hết ăn lại nằm, lại còn cờ bạc nợ nần chồng chất, phải gán nhà trả nợ.

Con trai không còn trông cậy được chỉ còn môt đứa con gái, cô chỉ có thể không ngừng làm công để kiếm tiền trả nợ, nhiều khi muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, nhưng lại không nỡ chút tình thân ít ỏi kia.

Lục lão gia ánh mắt hiền từ, đời trước cô chưa từng nhận được ánh mắt như vậy từ người thân.

Cô thật lòng hâm mộ.

Lục Lệ Hành dời mắt nhìn Kỷ Khinh Khinh phía sau lưng Lục lão tiên sinh, nhíu mày..

Khóc?

Bác sĩ y tá tiến đến, dỡ bỏ toàn bộ thiết bị trên người Lục Lệ Hành, anh cuối cùng cũng được dời đến xe lăn sau hơn 1 tháng nằm trên giường. Mặc dù hắn anh tục xác định mình không cần ngồi xe lăn, nhưng những ánh mắt chỉ trích của bác sĩ y tá kia hiện rõ anh không biết tự lượng sức mình, vẫn là ngồi ở trên xe lăn.

Bị thương nặng một tháng thân thể khôi phục được quá nhanh, xác thực người khác sẽ chú ý.

Nhưng anh vẫn là nghiêm túc cự tuyệt đề nghị của bệnh viện đưa xe cứu thương đưa anh về nhà!

Thu dọn đồ đạc trong bệnh viện xong, Kỷ Khinh Khinh trở thành Lục phu nhân, đẩy xe lăn Lục Lệ Hành rời ra khỏi bệnh viện, dưới bãi đỗ xe có chiếc xe sang trọng Rolls-Royce chờ sẵn, Tần Thiệu đem cửa xe mở ra, đem Lục Lệ Hành cẩn thận từng li từng tí nâng lên xe, Lục lão tiên sinh cùng Kỷ Khinh Khinh theo sát phía sau.

Kỷ Khinh Khinh chưa từng ngồi qua xe tốt như vậy, xe lái rất nhanh nhưng không có cảm giác xóc nảy, đồ vật bên trong xa hoa và đẳng cấp.

Trên đường đi Lục Lệ Hành tựa ở chỗ ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần, lão tiên sinh thỉnh thoảng hướng ánh mắt lo lắng về phía anh, nếu như không phải kiềm chế lại, Kỷ Khinh Khinh sợ rằng lão tiên sinh còn muốn tìm xem hơi thở của Lục Lệ Hành còn không nữa cơ.

Rất nhanh, đến Lục gia.

Lục lão tiên sinh sớm đã có bàn giao, giờ phút này biệt thự cửa sắt mở rộng, tiến vào trong hoa viên, xe trực tiếp chạy vào biệt thự.

Ánh nắng vừa vặn, xuyên thấu qua cửa sổ xe, Kỷ Khinh Khinh thấy được tòa biệt thự to lớn, đình viện* vườn hoa cỏ xanh tươi, mấy cây đại thụ che trời nằm ở bốn phía, cây cao to lớn cành lá xanh biếc hiện lên sức sống dồi dào.

*Đình viện: sân nhỏ, sân trong ( cái này chắc sân trong )

Có mấy người đứng ở trước của biệt thự đứng chờ.

Xe vừa dừng lại, người ngoài xe không kịp chờ mở cửa, nước mắt rưng rưng nhìn về phía Lục Lệ Hành.

Lục Lệ Hành được đỡ xuống xe, nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, "Dì Bùi, cháu trở về rồi."

"Thiếu gia của tôi, cậu rốt cục cũng trở về rồi. . ." Dì Bùi là người chăm sóc Lục Lệ Hành từ nhỏ đến lớn, một tháng trước nghe tin Lục Lệ Hành tai nạn giao thông xém chút làm bà sụp đổ, so với Lục lão tiên sinh cũng không dễ chịu chút nào, một tháng qua lại đổi lấy ngày hôm nay, lại nhận được tin như sét đánh.

Bà nhìn thiếu gia từ nhỏ đến lớn, chăm sóc thiếu gia cả đời, nói còn phải xem anh lấy vợ sinh con, liền muốn. . . Muốn đi!

( ở đây nghĩa là sắp chết ấy )

Dì Bùi cố nén nước mắt không dám khóc.

"Được rồi, trước hết để cho Lệ Hành trở về phòng nghỉ ngơi."

"Đúng đúng đúng, về phòng nghỉ ngơi trước, muốn ăn chút gì không uống chút gì không đều nói cho dì Bùi, dì làm cho cậu!"

Mọi người vây quanh Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh cảm thấy sự tồn tại của mình rất dư thừa, do dự không biết có nên tiến lên trước không, Lục Lệ Hành quay người nhìn về phía cô, "Tới đây."

Mọi người chưa từng thấy qua Kỷ Khinh Khinh đều không khỏi sững sờ, nhưng dưới tình huống này, ai cũng không quan tâm vì sao cô lại ở đây.

Cô vui vẻ đi đến bên Lục Lệ Hành, bị quá nhiều người gạt ra, chỉ có thể lấy tư thái* thân mật cẩn thận đỡ anh lên lầu.

*Tư thái: tư thế, dáng điệu

Trùng trùng điệp điệp* đem người đưa về phòng, dáng vẻ thận trọng kia, giống như xem Lục Lệ Hành chính là thủy tinh dễ vỡ, dì Bùi dìu anh lên giường, đắp chăn, cực kỳ bi thương cầm tay anh, mắt không hề chớp nhìn qua anh, cái nhìn này giống như là lần cuối cùng nhìn thấy anh, nước mắt rưng rưng, kiềm nén không chảy nước mắt, cuối cùng Lục Lệ Hành an ủi kiềm không được, chạy ra khỏi cửa phòng khóc rống lên.

*trùng trùng điệp điệp: lớp này lớp khác nối đuôi nhau

Người trong căn phòng này, sắc mặt nặng nề như cha mẹ chết.

Lục Lệ Hành nhíu chặt mày, có loại ảo giác bọn họ đang tham gia tang lễ của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Khinh Khinh: Đúng vậy mà, lập tức liền muốn chuẩn bị cho anh lễ truy điệu, a đúng, anh thích thổ táng hay vẫn là hoả táng?

Lục Lệ Hành: . . . Tôi cảm thấy mình còn có thể sống?

Bạn đang đọc Ta Tuổi Còn Trẻ Nghĩ Thủ Hoạt Quả (Dịch) của Công Tử Văn Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Canhcutbietbay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.