Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tang lễ nên chuẩn bị

Phiên bản Dịch · 2758 chữ

Edit: Canhcutbietbay

Lần này Lục Lệ Hành từ bệnh viện trở về, Lục lão tiên sinh mời vài bác sĩ đến, không ít thiết bị y tế cũng được chuyển từ bệnh viện đến phòng Lục Lệ Hành, thời khắc* theo dõi tình trạng cơ thể Lục Lệ Hành.

*thời khắc: 1 quãng thời gian ngắn

Nói không dễ nghe, chính là Lục Lệ Hành về nhà chờ chết.

Lá rụng về cội, rất nhiều người bệnh nặng không nguyện ý chết ở bệnh viện, bệnh viện chỉ có thể tuân theo ý nguyện của người bệnh để bọn họ về nhà.

Lục Lệ Hành đối với thân thể của mình nắm chắc tâm lý, có thể loại sự tình này nói ra quá mức không thể tưởng tượng, không tốt nói thẳng, chỉ uyển chuyển hướng Lục lão tiên sinh biểu thị: "Ông nội, ông đừng lo lắng, cháu cảm thấy tốt hơn nhiều."

Câu nói này, sắc mặt người trong phòng đều trầm xuống, ánh mắt Kỷ Khinh Khinh nhìn anh đều mang theo mấy phần thương hại.

Quả nhiên là hồi quang phản chiếu.

"Tốt, cháu cảm thấy tốt là tốt rồi." Lục lão tiên sinh tay cầm Phật châu run, run rẩy đứng dậy, Kỷ Khinh Khinh ở bên vội vàng giúp đỡ.

"Cháu nghỉ ngơi thật tốt, ông nội... Ông nội sẽ quay lại thăm cháu." Lục lão tiên sinh phất phất tay, "Ra ngoài, đều ra ngoài!"

Sắc mặt người trong phòng đều nặng nề, chậm rãi ra khỏi phòng, an tĩnh không có phát ra một chút xíu tiếng động.

Dì Bùi ở phòng khách khóc đến ruột gan đứt từng khúc, gặp Lục lão tiên sinh xuống tới, liền vội vàng đứng lên, thanh âm nghẹn ngào đứt quãng hỏi: "Lão tiên sinh, thật sự không có cách nào sao? Đi bệnh viện tốt nhất mời thầy thuốc giỏi nhất, hoặc là, ra ngoại quốc..."

Bà khóc không thành tiếng, làm sao cũng không chịu tin Lục Lệ Hành là bệnh nhân không còn sống lâu bao lâu nữa, "Tôi nhìn thiếu gia tinh thần còn tốt, có thể đi có thể cười có thể nói chuyện, có lẽ bệnh tình còn không có như vậy?"

Lão tiên sinh nghe lời này nhắm mắt lại, thời gian một tháng, vô số chuyên gia hội chẩn*, phàm là có một tia cơ hội, ông như thế nào lại dễ dàng buông tha?

*hội chẩn: bác sĩ họp bàn về bệnh của bệnh nhân

"Tôi biết bà chăm sóc nó từ nhỏ đến lớn, nhìn nó bệnh thành dạng này trong lòng khó chịu, tôi làm ông nó sao không có cảm giác này? Đứa nhỏ này từ nhỏ đã vì kế thừa Lục thị, chưa từng có thời gian cho bản thân mình, nếu như sớm biết..." Lục lão tiên sinh dừng một chút, như nghẹn ở cổ họng.

Dì Bùi than thở khóc lóc: "Lão tiên sinh, tôi... Tôi thật sự không thể trơ mắt nhìn Lệ Hành cứ như vậy ở trước mặt tôi... Thiếu gia còn trẻ như vậy, còn chưa lấy vợ sinh con, sao có thể cứ thế mà đi?"

"Có một số việc kết cục đã định, phải thử tiếp nhận, ở bệnh viện, trưởng khoa Trần nói rõ ràng cho ta biết, Lệ Hành chỉ sợ sẽ còn mấy ngày, có nhiều thứ, cũng nên chuẩn bị đi thôi."

Dì Bùi run như cầy sấy hỏi: "Chuẩn bị thứ gì?"

Lục lão tiên sinh nhắm mắt lại, nặng nề thở dài, "Tang lễ nên chuẩn bị đi."

Tang lễ hai chữ từ miệng Lục lão tiên sinh mệt mỏi nói ra, thân thể này cứng rắn trong khoảng khắc, vừa già đi mấy tuổi.

Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, trước mất đi con trai, sau đó không lâu lại mất đi cháu trai đối với ông mà nói, quá tàn nhẫn.

"Tang lễ?" Dì Bùi âm thanh run rẩy, gắt gao nhìn Lục lão tiên sinh thật lâu, chán nản ngồi ở trên ghế sa lon, "Lão tiên sinh, thiếu gia còn..."

"Sinh lão bệnh tử là nhân chi thường tình, năm đó cha Lệ Hành qua đời tôi cũng không thể nào tiếp thu được, " Lục lão tiên sinh mỏi mệt phất tay, "Chuyện này tôi đã giao cho Tần Thiệu đi làm, đàn ông làm việc không chu đáo khó tránh khỏi thiếu sót, bà đi nhìn một chút."

Dì Bùi run rẩy đứng dậy, cố nén trong lòng bi thống, "Tôi biết rồi."

Ánh mắt Lục lão tiên sinh đặt trên người Kỷ Khinh Khinh, trong lòng của ông còn giấu một tia may mắn, nghe đại sư nói qua, Lệ Hành chỉ cần cùng Kỷ Khinh Khinh kết hôn, liền có thể chuyển nguy thành an, y học hiện đại đã cứu không được Lục Lệ Hành, hiện tại Kỷ Khinh Khinh là hi vọng duy nhất của ông kí thác*.

*kí thác: gửi gắm tâm sự; nhờ trông nom, giữ gìn

"Khinh Khinh, bệnh tình của Lệ Hành cháu cũng biết, ông biết rõ làm khó cháu, nhưng ông vẫn là hi vọng những ngày gần đây, cháu có thể ở cạnh Lệ Hành."

Lão tiên sinh lời nói khẩn thiết, phát giác khẩn cầu mà ông không biết.

Kỷ Khinh Khinh mềm lòng, không đành lòng cô phụ* Lục lão tiên sinh một mảnh từ ái chi tâm*.

*cô phụ: người đàn bà sống xa chồng ( ở đây dùng từ này là sao ta? )

*từ ái chi tâm: cái này tớ tra không ra nên đoán là tấm lòng nhân ái

"Lão tiên sinh, ông yên tâm, khoảng thời gian này cháu sẽ chiếu cố thật tốt Lục tiên sinh."

Lục lão tiên sinh hiền lành cười nói: "Cháu ngoan, đi thôi, đi lên phòng Lệ Hành bồi nó, để cho ông yên tĩnh 1 lát."

Kỷ Khinh Khinh gật đầu, lên tới tầng hai thấy mọi người bóng lưng bất động, lưng còng tang thương.

Một lần nữa đẩy cửa phòng Lục Lệ Hành, cô nhìn Lục Lệ Hành từ trên giường ngồi xuống ghế làm việc bên cửa sổ, cầm laptop nhìn xem cái gì.

Kỷ Khinh Khinh mi tâm nhíu một cái, thân thể như vậy, còn đang kiên trì làm việc?

Nàng biết Lục Lệ Hành là người cuồng công việc, một ngày hai mươi bốn giờ hận không thể có hai mươi tiếng đang làm việc, thậm chí Lục Lệ Hành còn có liên tục làm việc bảy mươi hai giờ không ngủ được ghi chép.

Có thể là trước kia thân thể Lục Lệ Hành khỏe mạnh, hiện tại, đại nạn sắp tới, tình trạng cơ thể này làm sao có thể làm việc?

Chính là thân thể bằng sắt, cũng không thể chà đạp.

Kỷ Khinh Khinh cảm giác người này đối với thân thể của mình không quan tâm, bước nhanh đến trước mặt anh, đưa tay cướp lấy laptop trong tay anh.

Cô cầm tài liệu bỏ trên trên bàn, biết mình xen vào việc của người khác, nhưng nhìn thấy Lục Lệ Hành chà đạp thân thể mình như vậy, tiêu hao sinh mệnh của mình, cô lên giọng: "Lục tiên sinh, tôi biết tôi không có tư cách kia quản anh, nhưng anh vừa từ bệnh viện trở về, bác sĩ nói qua tình trạng cơ thể, việc bây giờ anh phải làm chính là nằm trên giường nghỉ ngơi, chẳng lẽ làm việc so thân thể của ngươi còn quan trọng hơn sao?"

Bị đoạt đi tài liệu Lục Lệ Hành hơi giận một chút, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh.

Lục Lệ Hành nhíu mày, "Quản tôi?"

"Anh cho rằng tôi muốn quản anh? Nếu như không phải..." Kỷ Khinh Khinh muốn nói nếu như không phải anh sắp chết, tôi mới lười đến quản anh!

Lời này đến bên miệng lại nuốt xuống, một người sắp chết, cô cùng anh nói chết, cũng quá mức tàn nhẫn, "Nếu như không phải lão tiên sinh vì thân thể của anh lo lắng đến mức ngủ không yên, tôi mới lười đến quản anh!"

Kỷ Khinh Khinh mười phần ghen tị Lục lão tiên sinh đối với Lục Lệ Hành yêu thương, phần thân tình này, ông nội đối với cháu cái tình thương này cô từ nhỏ tới bây giờ chưa từng cảm nhận được, cho nên nhìn thấy Lục Lệ Hành như thế không xem sự lo lắng của Lục lão tiên sinh ra gì, đáy lòng dâng lên một sự phẫn nộ.

Có phúc mà không biết hưởng Vương bát đản!

"Mà không phải anh đã nói rồi sao? Tôi là vợ anh, chẳng lẽ... Tôi không có quyền quản anh sao?" Kỷ Khinh Khinh nói lời này rõ ràng chột dạ, thanh âm đều có chút phát run, cô vì cái gì trở thành vợ của Lục Lệ Hành lòng mình biết rõ, bởi vì lý do này, nói chuyện không thể thẳng thắn dứt khoát được.

Huống chi Lục Lệ Hành còn không phải người dễ trêu, trong tiểu thuyết Lục Lệ Hành nếu không phải chết sớm, nơi nào còn có phần của nam chính?

Nghe Kỷ Khinh Khinh nói, Lục Lệ Hành có một tia cảm giác khác, "Tôi không có làm việc."

Kỷ Khinh Khinh trên mặt nghiêm túc biểu lộ sững sờ, nghiêng đầu nhìn về màn hình laptop trên bàn, trên màn hình web page nội dung, toàn là tư liệu của cô.

Hôn mê một tháng, sau khi tỉnh lại liền có vợ, anh cho là mình cần phải tìm hiểu một chút vị hôn thê này.

Trên mạng bình luận về vị hôn thê này nhiều như nước thủy triều, nhưng tám chín mười phần là bình luận ác ý.

Chèn ép người mới, đoạt kịch bản, được bao nuôi, lẫn lộn, diễn xuất kém, tất cả đều là phụ | mặt tin tức, quay chung quanh Kỷ Khinh Khinh cũng là chủ đề # lăn ra giới giải trí # rất nhiều.

Gần đây nhất thậm chí còn mang trên lưng vụ án hình sự.

Kỷ Khinh Khinh khí thế trong nháy mắt yếu xuống, biểu hiện trên mặt trong nháy mắt cứng ngắc, nửa ngày mới cứng rắn gạt để cho mình không quá xấu hổ ý cười, "Dù cho không phải đang làm việc... Bác sĩ cũng dặn dò để anh nghỉ ngơi thật tốt, không thể quá vất vả, anh muốn biết cái gì, tôi nói cho anh biết chính là."

Cô biết Lục Lệ Hành trời sinh là người cẩn thận, bên người vô duyên vô cớ xuất hiện một người vợ chưa từng gặp mặt, anh đương nhiên muốn biết triệt để về người này rồi.

Lục Lệ Hành liếc mắt nhìn cô, "Cô bị một người gọi là Thẩm Vi Vi khởi tố? Hai mươi triệu tiền bồi thường? Vì cái gì?"

Lục Lệ Hành không cách nào đem người vợ không quá đáng ghét trước mặt, cùng người phụ nữ trên mạng fan hâm mộ nói tới ngang ngược càn rỡ ái mộ hư vinh liên quan tới nhau.

So với từ trong miệng người khác biết rõ chân tướng, Lục Lệ Hành càng muốn tin tưởng mình tận mắt nhìn thấy, một tay hiểu biết đến.

Kỷ Khinh Khinh cẩn thận hồi tưởng lại tin tức, thành thành thật thật bàn giao, "Tình huống cụ thể tôi cũng không nhớ quá kỹ, tôi hình như là đẩy cô ta một chút, cô ta ngã xuống gò núi, toàn thân có bao nhiêu chỗ gãy xương, còn hủy khuôn mặt, cô ta nguyện ý cùng tôi hòa giải, chẳng qua để cho tôi bồi thường hai mươi triệu, nếu không liền khởi tố tôi, để cho tôi ngồi tù."

Thẩm Vi Vi bị thương đến tột cùng cùng cô có quan hệ hay không Kỷ Khinh Khinh không rõ lắm, nhưng bình tĩnh mà xem xét, 'Kỷ Khinh Khinh' mặc dù ngang ngược càn rỡ làm cho người ta chán ghét, lại không có làm qua cái sự thương thiên hại lý*, mặc dù trong tiểu thuyết Thẩm Vi Vi là nữ chính, nhưng cũng không phải cái đèn đã cạn dầu, chuyện này chân tướng như thế nào, thật đúng là khó mà nói.

*thương thiên hại lý: từ này tớ chịu

"Cô biết người đứng đầu công ty giải trí Thiên Ngu là ai sao?"

"Biết, Vâng..."

"Là của tôi."

Tim Kỷ Khinh Khinh đình trệ lại ba giây, sau đó đập nhanh.

Đúng rồi, cô đã quên, về sau nam chính trở lại Lục gia, nữ chính cũng bởi vậy được Thiên Ngu nâng đỡ, đó là bởi vì công ty giải trí Thiên Ngu nguyên bản là một trong sản nghiệp của Lục gia sản nghiệp, trong tiểu thuyết Lục Lệ Hành hai ngày nữa liền phải chết, nam chính đến lúc đó đương nhiên tiếp nhận Lục gia, nhưng bây giờ Lục Lệ Hành còn chưa có chết, công ty giải trí Thiên Ngu tự nhiên vẫn là của Lục Lệ Hành.

Cô bây giờ cùng Lục Lệ Hành kết hôn, nói cách khác, cô chính là bà chủ của Thiên Ngu?

Kỷ Khinh Khinh vừa mới còn một mực tại lo lắng có nên tiếp tục đợi ở giới giải trí bị xa lánh khi dễ giống như trong tiểu thuyết hay không, không nghĩ tới trong nháy mắt liền xoay người làm chủ?

Coi như không công bố quan hệ hôn nhân của cô cùng Lục Lệ Hành, Lục gia cũng không đến mức nhìn cô bị người khác khinh nhục* a?

*khinh nhục: khinh thường + nhục mạ

Hoặc là sau khi Lục Lệ Hành chết, cô giải quyết sự tình với Thẩm Vi Vi, vớt 1 chút tiền dưỡng tuổi già để chi tiêu, sớm kịp rút lui, không làm chướng mắt nam nữ chính.

Lục Lệ Hành thả laptop xuống, vuốt vuốt mi tâm, dù bận vẫn ung dung nhìn xem cô, cố tình lạnh giọng, "Tôi và cô không có bất kỳ cơ sở tình cảm gì, tôi biết rõ nguyên nhân cô cùng tôi kết hôn, tôi cũng biết rõ người của giới giải trí chú trọng nhất quan hệ hôn nhân, quan hệ giữa chúng ta muốn công khai hay không tùy cô , còn sự tình với Thẩm Vi Vi, cô yên tâm, tôi sẽ điều tra rõ ràng, giải quyết nỗi lo về sau, nhưng mà tôi có một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Gọi cô nhất định phải đến ngay lập tức."

Ham muốn chiếm hữu?

Lục Lệ Hành có ham muốn biến thái mãnh liệt, thứ thuộc về anh, không cho phép bất luận kẻ nào chỉ nhiễm*.

*chỉ nhiễm: tớ chịu

Kỷ Khinh Khinh âm thầm nói thầm, hai ngày nữa đoán chừng cô phải tham gia tang lễ của anh, bây giờ còn có thể thấy vài lần? Còn có thể gọi liền đến mấy lần?

"Tôi và cô mặc dù là quan hệ vợ chồng, nhưng là cô yên tâm, tôi đối với cô không có hứng thú, sẽ không đụng tới cô." Lục Lệ Hành đứng dậy, vòng qua bàn đọc sách rót cho mình ly nước, "Còn có, tôi sẽ nói dì Bùi an bài cho cô một căn phòng, về sau không có lệnh của tôi, không được tự mình đến phòng của tôi."

Kỷ Khinh Khinh lườm anh một cái.

Coi như Lục Lệ Hành có hứng thú với cái kia, lấy tình trạng cơ thể này, chỉ sợ có lòng mà không có sức. (bất lực :v)

Huống chi, cô là vì mặt mũi của Lục lão tiên sinh mới chiếu cố tới anh, nếu không cô mới lười nhác tới.

"Cái này tôi tự mình hiểu, Lục tiên sinh, anh yên tâm, tôi sẽ nghiêm ngặt tuân theo lời nói của anh mà làm."

Kỷ Khinh Khinh vòng qua bàn đọc sách đi ra ngoài.

—— "Cảnh báo tử vong, trong vòng năm phút, mời hoàn thành nhiệm vụ cùng Kỷ Khinh Khinh 1 lần dắt tay."

Lục Lệ Hành run tay, xém chút không thể nắm chặt ly pha lê trong tay.

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Lệ Hành: Mỗi lần có nhiệm vụ cái tất liền bị vả mặt, lòng ta mệt mỏi quá (:з" ∠)

Bạn đang đọc Ta Tuổi Còn Trẻ Nghĩ Thủ Hoạt Quả (Dịch) của Công Tử Văn Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Canhcutbietbay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.