Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cải tà quy chính

Phiên bản Dịch · 1645 chữ

Vào lúc này Trư Cương Liệt cũng bị Thương Thiên Nguyệt quấn lấy, Thương Thiên Nguyệt nhất định sẽ không cho phép hắn quấy rầy Tiếu Nhiên và Ngưu Đại Lực chiến đấu.

Nhưng phải biết năm đó Trư Cương Liệt cũng là một cường giả đỉnh cao, tại tinh cầu của hắn Trư Cương Liệt nổi danh là một thiên tài tuyệt thế.

Nhưng bây giờ hắn lại bị vây ở chỗ này, mặc dù cảnh giới của Thương Thiên Nguyệt cũng không cao lắm nhưng đối phương là tinh thần sư, thủ đoạn vô cùng xảo quyệt, căn bản là không ngăn được.

Cho nên Trư Cương Liệt cũng bị trực tiếp nghiền ép.

Nhìn Ngưu Đại Lực khí thế hừng hực, Tiếu Nhiên nói:

- Không nghĩ tới ngươi lại có thể đột phá, xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi.

Ngưu Đại Lực cười ha ha nói:

- Ta biết thực lực của ngươi cũng không chỉ như vậy, xem chiêu đi.

Vừa nói xong, Ngưu Đại Lực lại quơ múa cây gậy trong tay mình, hắn am hiểu nhất chính là chiêu này, hơn nữa Ngưu Đại Lực có lực lượng đủ để khiến tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ Tinh Thần Lực của hắn đã dần dần đề luyện ra, loại khí tức màu đen này của hắn khác với Tiếu Nhiên, nó có thể hấp thu tất cả mọi thứ.

Loại khí tức này quả thật vô cùng mạnh mẽ, nó xuất xứ từ lỗ đen có thể trực tiếp chuyển hóa một bộ phận sinh mệnh bổn nguyên thành lỗ đen rồi thôn phệ tất cả.

Thậm chí khí tức tử vong của Tiếu Nhiên cũng sẽ bị lỗ đen thôn phệ.

Điều này khiến Tiếu Nhiên rất nhức đầu, vừa rồi hắn còn chiếm thượng phong, đến bây giờ hoàn toàn không còn gì cả, Tiếu Nhiên biết lần này hắn gặp phải phiền toái.

- Bây giờ ngươi đã không kém gì ta.

Tiếu Nhiên không thể không tiếp nhận sự thật này.

- Rốt cuộc bây giờ ta cũng nắm giữ loại lực lượng này, xem ra ở thế giới này có một biện pháp để đột phá chính là không màng sinh tử, chiến đấu dưới trạng thái lúc nào cũng có thể chết mới kích phát tiềm năng của chính mình.

Ngưu Đại Lực giống như trở về quá khứ huy hoàng của mình.

Hắn quay sang nói với Trư Cương Liệp:

- Ngươi có cảm thấy lực lượng trong cơ thể đang mạnh lên hay không? Tinh cầu này khá kỳ lạ, nếu ngươi không cố gắng tu luyện thì sẽ lãng phí đấy!

Trư Cương Liệp nghe vậy thì tranh thủ thời gian thúc giục lực lượng trong cơ thể mình, lúc này hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng phát hiện lực lượng của mình tiến bộ hơn trước kia không chỉ một điểm nửa điểm, đây quả thực là một loại đột phá về chất. Hắn thốt lên một cách kinh ngạc:

- Không nghĩ tới ta còn có thể đột phá một lần nữa.

Thương Thiên Nguyệt thấy vậy thì vội vàng nói:

- Các ngươi tới nơi này vốn là để hủy diệt mọi thứ, nhưng ta nghĩ đây là một viên tinh cầu có giá trị. Hay là các ngươi suy nghĩ lại đi!

Ngưu Đại Lực gật đầu nói:

- Không sai, là chúng ta quá lỗ mãng, có lẽ là thời điểm nên dừng lại hành động bá đạo của Thời Gian Thủ Hộ Giả, ta quyết định rút lui ra khỏi tổ chức này.

Nghe vậy thì Tôn Vô Địch và Trư Cương Liệp hoàn toàn sửng sờ, bọn họ không nghĩ tới Ngưu Đại Lực lại phản bội tổ chức.

Ngưu Đại Lực lại nhìn lão Tôn và lão Trư rồi nói:

- Thật ra từ trước tới nay ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, đó là đến cùng tại sao ta phải gia nhập tổ chức, bây giờ ta đã hiểu chẳng qua mình muốn tìm một chỗ dựa mà thôi, giúp việc tu luyện không còn mê mang, nhưng trải qua thời gian dài như vậy chúng ta thật sự hết mê mang sao? Không phải như vậy.

Những người khác dừng lại yên lặng lắng nghe.

Ngưu Đại Lực tiếp tục nói:

- Mỗi người chúng ta đang dần đánh mất chính mình, thậm chí ta có cảm giác mình trong quá khứ mạnh hơn hiện tại gấp vạn lần, mặc dù lúc đó cảnh giới của ta không cao thâm như bây giờ, pháp lực không mạnh mẽ như bây giờ, kỹ năng cũng không nhiều như bây giờ, nhưng lúc đó ta có một trái tim của cường giả, khi đối mặt bất kỳ người nào trong lòng không có ý nghĩ quy thuận mà là làm thế nào để có thể đại chiến một cách sung sướng!

Giọng nói của hắn có vẻ rất chấn phấn.

- Bây giờ ta đã tìm lại cảm giác này, không nghĩ tới địa phương nho nhỏ này lại có thể mang đến cho ta nhiều rung động như vậy, quả thực khiến người ta rất kinh ngạc a.

Xem ra Ngưu Đại Lực đã yêu nơi này.

Nghe được những lời này lão Trư chỉ im lặng mà không nói gì cả, đương nhiên hắn cũng hiểu nơi này hoàn toàn khác quê hương của bọn hắn.

Đây giống như là một nơi tràn đầy kỳ tích, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

- Ta cũng muốn rút lui khỏi Thời Gian Thủ Hộ Giả!

Tôn Vô Địch nhìn về phía Ngưu Đại Lực và Trư Cương Liệp nói một cách nghiêm túc.

Sau đó, hắn nhìn về phía Tiếu Nhiên:

- Nếu ta rút lui khỏi tổ chức thì ngươi theo ta đi Hầu Tử Tinh một chuyến được không?

Tiếu Nhiên liếc mắt nhìn Thương Thiên Nguyệt, chỉ thấy đối phương khẽ gật đầu, Tiếu Nhiên quay đầu lại:

- Ta có thể cùng ngươi trở về Hầu Tử Tinh, nhưng làm sao ta biết ngươi thật sự muốn rút lui khỏi Thời Gian Thủ Hộ Giả mà không phải đang gạt ta?

- Nếu ngươi tin tưởng lão Ngưu thì tại sao không tin ta?

Tôn Vô Địch cũng không cảm thấy Tiếu Nhiên nói như vậy là có gì không đúng, là một con khỉ, mặc dù thường ngày hắn làm việc dựa vào vũ lực, nhưng không thể không nói hắn rất thông minh.

Nếu là hắn thì hắn cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng một người như vậy.

Nhưng hắn rất tò mò tại sao Tiếu Nhiên có thể tin tưởng lão Ngưu lại không thể tin tưởng hắn.

Tiếu Nhiên nhìn hắn, nói:

- Giữa lão Ngưu và ta, ngươi sẽ tin tưởng ai?

Tôn Vô Địch bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ, hắn và Lão Ngưu quen biết đã rất lâu, mặc dù đối phương rất bướng bỉnh nhưng lại rất đáng tin, nhưng Tiếu Nhiên thì khác, chắc là Tiếu Nhiên cũng cảm thấy như vậy?

- Vậy thì ta sẽ tự phong ấn mình trong một loại linh thạch đặc biệt của Hầu Tử Tinh, nếu ngươi làm bể linh thạch thì ta cũng sẽ bị thương nặng, như vậy có tính là có thành ý hay không?

Tiếu Nhiên lại nhìn về phía Thương Thiên Nguyệt, thấy hắn khẽ gật đầu thì Tiếu Nhiên cũng gật đầu.

Thấy vậy thì lão Tôn vui sướng phải biết.

Hiệu suất của hắn rất cao, không đợi mọi người phản ứng, hắn đã tự phong ấn mình vào trong một viên linh thạch.

Tiếu Nhiên cầm linh thạch trong tay thì cảm thấy rất hưng phấn, lúc trước hắn không dám nghĩ tới sẽ có một ngày mình có thể đi vào Hoa Quả Sơn, nhưng hắn cũng không bị sự hưng phấn làm mờ đầu óc, hắn nhờ lão thụ chỉ cách đi tới Hoa Quả Sơn.

Thương Thiên Nguyệt còn chưa nói gì thì Ngưu Đại Lực đã chen miệng vào:

- Ta đã từng tới Hầu Tử Tinh, ta có thể dẫn ngươi đi!

Thương Thiên Nguyệt nói với Tiếu Nhiên:

- Ngươi để hắn dẫn ngươi đi đi, chúng ta là thụ nhân, muốn rời khỏi tinh cầu này thì rất phức tạp, ngươi và Ngưu Đại Lực hãy mang theo Tôn Vô Địch cùng đi, ta sẽ ở đây chờ ngươi trở về, dù sao tuổi thọ của chúng ta rất dài.

Cuối cùng Tiếu Nhiên quyết định đi cùng Ngưu Vô Địch, còn Trư Cương Liệp thì không muốn rời khỏi Thời Gian Thủ Hộ Giả.

Nhưng mà Ngưu Đại Lực và Tôn Vô Địch đều đã rời khỏi, hắn ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, cho nên hắn quyết định tách ra rồi tự mình trở về trụ sở của tổ chức.

Tiếu Nhiên cáo biệt Thương Thiên Nguyệt, sau đó cùng Ngưu Đại Lực đi đến quê quán của hắn.

Về phần tại sao không trực tiếp đến Hoa Quả Sơn mà phải đến quê quán của Ngưu Đại Lực, hắn tiết lộ một bí mật đó là quê quán của hắn trực tiếp thông hướng Hoa Quả Sơn.

Hai người đi tới Man Hoang Tinh, phụ thân của Ngưu Đại Lực niềm nở tiếp đón:

- Đại Lực, lần này ngươi sẽ nghỉ ngơi ở nhà bao lâu?

Từ khi gia nhập Thời Gian Thủ Hộ Giả, Ngưu Đại Lực cũng chưa từng về nhà, cho nên khi nhìn thấy phụ thân thì hắn cũng rất kích động, nhưng nghĩ tới việc hắn còn phải cùng Tiếu Nhiên đi tới Hoa Quả Sơn nên hắn kiềm chế lại:

- Phụ thân, ta trở lại là vì có chuyện quan trọng, sau khi làm xong ta sẽ trở về.

Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.