Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôn Ngộ Không

Phiên bản Dịch · 1498 chữ

- Vậy lần này ngươi trở về là có chuyện gì?

Mặc dù trong lòng không vui lắm nhưng hắn cũng biết nam nhi chí ở bốn phương, nhi tử của mình đã là đệ nhất cường giả trong bộ tộc, đi ra ngoài lịch luyện mới là lựa chọn tốt nhất.

Ngưu Đại Lực vô ý liếc mắt nhìn Tiếu Nhiên rồi nói:

- Phụ thân, chúng ta vừa đi vừa nói.

Sau đó, hắn kể về chuyện mình gia nhập Thời Gian Thủ Hộ Giả, lão ưng chết, mình, Tôn Ngộ Không và Trư Cương Liệp tìm Tiếu Nhiên báo thù,… cuối cùng mới nói ra mục đích của chuyến đi lần này là mượn đường đến Hoa Quả Sơn.

Ngày hôm sau, Tiếu Nhiên mượn đường đi đến Hầu Tử Tinh một mình, hắn gặp phải Tôn Ngộ Không và hai người kết nghĩa huynh đệ.

Đêm đó Tôn Ngộ Không bày rượu yến chuẩn bị hơn bảy mươi loại sơn hào hải sản cùng Tiếu Nhiên nhậu nhẹt ba ngày ba đêm mới tản đi.

Một buổi sáng sớm mấy ngày sau đó, khi Tôn Ngộ Không và Tiếu Nhiên đang luận đạo ở trong Thủy Liêm Động thì bỗng nhiên có một con khỉ hoang mang chạy tới bẩm báo:

- Đại vương, không tốt, Hắc Hổ Yêu Vương đánh tới cửa, hắn tuyên bố muốn bắt đại vương tế cờ.

- Hắc Hổ Yêu Vương?

Tôn Ngộ Không và Tiếu Nhiên đưa mắt nhìn nhau.

Tiếu Nhiên ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm trang nói với Tôn Ngộ Không:

- Đại ca, ngươi ăn thịt hổ chưa? Nghe nói xương hổ hầm ăn rất bổ, không biết thịt hổ ăn như thế nào…

- Hình như ta chưa ăn, nhưng khẳng định là không ngon bằng đào tiên được.

Tôn Ngộ Không gãi đầu cười cười.

- Nhưng nếu ngươi muốn ăn thì hôm nay có một cơ hội đấy.

- Vậy thì làm phiền đại ca.

Tiếu Nhiên mỉm cười nhìn Tôn Ngộ Không hóa thành một vệt kim quang biến mất. Hắn cũng nhanh chóng hóa thành một vệt sáng đuổi theo sau.

Lúc Tiếu Nhiên chạy đến thì nhìn thấy Tôn Ngộ Không đang vác Kim Cô Bổng ngẩng đầu nhìn Hắc Hổ Yêu Vương với vẻ khinh thường:

- Chính là ngươi muốn khiêu chiến Tôn gia gia sao?

Tôn Ngộ Không tỉ mỉ đánh giá Hổ Vương, thỉnh thoảng gật đầu một cái, cuối cùng kết luận “rất mập mạp”.

Hắn quơ múa Kim Cô Bổng rồi ngoắc tay khiêu khích Hổ Vương:

- Đến đây đi tôn tử, mau nhảy đến trong nồi của gia gia.

Hắc Hổ Yêu Vương thấy vậy thì giận đến tím mặt, nghẹn ngào nửa ngày nói không ra lời.

- Ngươi thật khinh người quá đáng.

Dứt lời hắn hóa thành một làn gió đen lao về phía Tôn Ngộ Không.

Tốc độ của Hắc Hổ Yêu Vương cực nhanh, chỉ trong nháy mắt hắn đã đến trước mặt Tôn Ngộ Không rồi giơ cao chiến đao chém xuống, lưỡi đao sáng như tuyết mang theo khí thế cực hung chém xuống đỉnh đầu Tôn Ngộ Không.

Đang…

Lưỡi đao bổ trúng đỉnh đầu Tôn Ngộ Không tuy nhiên lại không có cảnh máu tươi văng khắp nơi xuất hiện như trong tưởng tượng của hắn mà tóe lên tia lửa giống như chém vào một khối sắt.

- Làm sao có thể!

Hắc Hổ Yêu Vương thét lên ầm ĩ.

- Ta không tin!

Hắn điên cuồng giơ đao chém về phía Tôn Ngộ Không nhưng đều không có tác dụng gì mà phát ra một chuỗi âm thanh rèn sắt.

Đùng đùng đoàng đương đương!

- A...

Hắc Hổ Yêu Vương bỗng nhiên hoảng sợ hét lớn rồi ném đao xuống liền muốn hóa thành một làn gió đen chạy trốn.

Lúc này Tôn Ngộ Không mới lộ ra một nụ cười.

- Giờ đến lượt của ta đi...

Đêm đến, Tiếu Nhiên và Tôn Ngộ Không cùng vây ở trước một cái nồi lớn.

Mùi thịt hổ thơm nồng khuếch tán ra khắp nơi khiến Tiếu Nhiên vừa ăn vừa khen không dứt miệng:

- Thịt Hổ Vương thật không tệ!

- Vẫn không ngon bằng đào tiên.

Tôn Ngộ Không liếm môi nói.

- Đại ca, bây giờ ngươi đại công đã thành, chúng ta đến những nơi khác xem một chút đi.

Tiếu Nhiên bỗng buông chén đũa xuống nhìn Tôn Ngộ Không nói.

- Mấy ngày nay ngươi lần lượt đánh bại Bạch Hồ Yêu Vương, Thiên Cẩu Yêu Vương và hôm nay Hắ Hổ Yêu Vương, nếu ở lại Hoa Quả Sơn thì ngươi không thể tiến bộ thêm nữa đâu.

Tôn Ngộ Không hơi trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:

- Chờ thêm bảy tám ngày nữa rồi quyết định.

- Được.

Tiếu Nhiên gật đầu.

Thời gian nửa tháng rất nhanh thì trôi qua, có năm sáu tên Yêu Vương lục tục tới cũng không phải Tôn Ngộ Không địch thủ, hắn cũng sinh lòng muốn rời đi.

Tôn Ngộ Không bàn giao cho hầu tử hầu tôn mọi chuyện rồi buổi tối cùng Tiếu Nhiên đi ra thế giới bên ngoài.

Nhưng khi bọn hắn vừa ra khỏi Thủy Liêm Động thì một lão hầu hoang mang chạy tới báo cáo rằng Ngưu tộc trưởng mang theo một tên tướng quân của Ngạo Lai Quốc xông tới.

Nghe được tin tức này Tiếu Nhiên cùng Tôn Ngộ Không cũng dừng bước lại.

- Đi, chúng ta đi ra lĩnh giáo Hổ Lang tướng quân!

Tôn Ngộ Không nói xong liền sử dụng thần thông Túng Địa Kim Quang bay hướng chân núi.

- Đại ca đi trước đi, ta đến sau.

Tiếu Nhiên nói một cách bình tĩnh.

Nói xong hắn lấy ra một thanh thần mâu từ trong túi đựng đồ rồi nhẹ nhàng nhảy lên đằng không đuổi theo Tôn Ngộ Không.

Đến dưới chân núi, Tiếu Nhiên đi thẳng tới bên người Tôn Ngộ Không rồi khoanh tay cùng hắn đứng nhìn.

Thấy Hổ Lang tướng quân, bàn tay Tiếu Nhiên âm thầm rỉ ra một ít mồ hôi lạnh, hắn hít sâu một hơi đè nén rung động trong lòng.

Nhân loại có thể tu hành tới mức này sao?

Tên trước mắt tựa như hình người bạo long, vóc người khôi ngô hùng tráng tràn đầy lực lượng, trọng giáp đen nhánh tinh xảo kết hợp một mâu một thuẫn thành một thể hiện lên vẻ thần bí.

Trong mắt Tiếu Nhiên lóe lên vẻ ngưng trọng nhưng sau đó lại tràn ngập chiến ý!

Hắn bình tĩnh tiến lên chắp tay hướng về Ngưu gia chủ và Hổ Lang tướng quân nói:

- Không biết Ngưu gia chủ và vị tướng quân này tới Hoa Quả Sơn chúng ta làm gì?

Hắn cố ý không vạch trần thân phận Hổ Lang tướng quân là vì muốn nhìn xem Ngưu gia chủ có mưu đồ gì hay không.

- “Hoa Quả Sơn chúng ta”?

Ngưu gia chủ cao giọng lên:

- Ta nghe nói Hoa Quả Sơn vẫn do Yêu Vương Tôn Ngộ Không trông coi, từ khi nào biến thành Hoa Quả Sơn của ngươi rồi?

- Ngưu Gia Chủ không cần khích bác ly gián.

Tiếu Nhiên nhàn nhạt nói:

- Ta và Tôn Ngộ Không đã kết nghĩa kim lan, bây giờ hắn là đại ca của ta, cho nên Hoa Quả Sơn dĩ nhiên chính là Hoa Quả Sơn của chúng ta.

Ngưu Gia Chủ nghe xong thì cười mà tựa như không phải cười nói với vẻ âm dương quái khí:

- Tiếu công tử thật là cao minh a, một cái nghi thức kim lan đốt nén hương uống chén rượu liền đạt được bảo địa Hoa Quả Sơn?

Dứt lời hắn nhìn về phía Tôn Ngộ Không nói:

- Tôn Yêu Vương thật là rộng lượng, không bằng chúng ta cũng kết nghĩa rồi ngươi đưa ta một phần Hoa Quả Sơn được không?

Tôn Ngộ Không nghe vậy thì nói một cách khinh thường:

- Ngươi thật không có quy củ, nào có ai lại muốn kết nghĩa với gia gia của mình bao giờ?

Ngưu gia chủ xanh mặt, hắn tức giận tới mức lỗ mũi đều bốc khói:

- Tên hầu tử vô học nở ra từ viên đá như ngươi cũng giám làm gia gia của ta, ngươi biết người này là ai sao?

Hắn cung kính chỉ về Hổ Lang tướng quân rồi lạnh giọng nói:

- Vị này chính là người có quyền thế nhất, tu vi cao nhất Ngạo Lai Quốc - Trấn quốc tướng quân Hổ Lang!

Cái loại tiểu yêu như ngươi thì năm xưa trong lúc nhân yêu đại chiến Hổ Lang tướng quân đã từng chém rụng không biết bao nhiêu cái!

- Hôm nay hai người các ngươi trốn không thoát!

- Tiểu Yêu?

Tôn Ngộ Không ngửa mặt lên trời cười như điên:

- Lúc Tôn gia gia đại náo Thiên Cung hắn còn chưa sinh đây! Ta há sẽ sợ hắn?

Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.