Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần nữa vào sai cửa

Phiên bản Dịch · 2527 chữ

Chương 7: Lần nữa vào sai cửa

Nguyệt Trừng nhưng rất rõ ràng trong lòng, thiên thư này đối với môn phái khác nhiều lắm là tăng thêm một chút thực lực, nhưng trong môn của mình, lại là có tin tức từ Tiên Giới truyền đến, nhất định phải đem thiên thư này đoạt tới tay. Tuy rằng chuyện này coi như là cơ mật trong môn, nhưng thân là sư muội của môn chủ, Nguyệt Trừng vẫn là biết một ít.

Vì vậy tuy rằng theo tình huống bây giờ, mình vô luận thế nào cũng trốn không thoát, nhưng lại không thể thúc thủ chịu trói. Triền Thiên ti đang quấn ở cổ tay, đột nhiên nhảy lên đánh về phía Mộc Mơ Đạo Nhân.

Bị Nguyệt Trừng đột nhiên công kích, tuy rằng không đến mức luống cuống tay chân, nhưng cũng dọa cho Mộc Mơ đạo nhân nhảy dựng lên, lão đạo cau lại mày trắng, hét lớn một tiếng: “Chút tài mọn!” Trong tay phi kiếm theo tay vung lên, Triền Thiên ti lập tức đã bị này một kích đánh bay ra.

Lại không nghĩ tới đang bị đẩy ra, Triền Thiên ti lại đột nhiên cuốn ngược trở về, hơn nữa trên sợi tơ còn tỏa ra ánh sáng khác thường.

Lần này thật là đánh cho Mộc Mơ lão đạo ứng phó không kịp, sợi tơ thoáng cái đã dệt thành rồi vô số quang lưới, bao phủ tất cả người của Thần Luyện Tông, chính là chiêu mà Nguyệt Liên Phi vừa mới dùng qua - Thiên La Địa Võng.

Mà Nguyệt Trừng đang muốn nhân cơ hội này lại một lần nữa chạy xa, lại bị một ngọn lửa bao phủ hết thảy đường đi.

Nguyệt Khôn Thượng Nhân ngồi ở trên Kỳ Lân thú bằng máy, cười nói: “Sư muội, ngươi cũng đừng quên ta”. Nguyệt Khôn Thượng Nhân lời vừa mới dứt, sau lưng Nguyệt Trừng có kiếm quang vọt lên, Mộc Mơ Đạo Nhân đã tránh thoát trói buộc, đem Triền Thiên ti chém thành mảnh sợi.

Lúc này Mộc Mơ Đạo Nhân mang một tấm mặt mo gầm nhẹ: “Bần đạo lần này xem ngươi trốn như thế nào.” Bàn tay to chụp về hướng Nguyệt Trừng. Tuy rằng động tác nhẹ nhàng tùy ý, nhưng trên tay mang theo lực đạo cùng tốc độ khiến cho Nguyệt Trừng không thể tránh khỏi.

Đang lúc sắp bắt được Nguyệt Trừng, Mộc Mơ lão đạo qua khóe mắt lại nhìn đến một đạo bạch quang chém tới, vội vàng nhanh chóng vô cùng lùi tay về.

Chém tới bạch quang là một nữ tử mang lụa trắng trên mặt, vóc người thon dài giống như là cây liễu như vậy, phiêu dật tại trước mặt Mộc Mơ Đạo Nhân. Đặc biệt nhất chính là, nàng có một đôi con ngươi màu xanh lam, trong vắt tỏa ra ánh sáng, giống như là bầu trời xanh cao rộng, làm cho người nào nhìn vào, sẽ bất tri bất giác bị hớp mất linh hồn.

Theo sát mấy đạo kiếm quang cũng nhanh chóng đi tới ngừng lại phía sau nữ tử này, mười mấy tên nữ đệ tử Minh Nguyệt Các cùng nhau tụ hợp.

Nhìn thấy cô gái che mặt này, thần sắc trên mặt Mộc Mơ với Nguyệt Khôn Thượng Nhân lại là hưng phấn không thôi, liền ngay cả Thanh Bách biểu tình cũng hơi hơi không được tự nhiên.

Thì ra ở trước mắt này là sư muội của chương môn Minh Nguyệt Các - Nguyệt Lạc Sương, nàng được ca tụng là Tu Chân Giới đệ nhất ba đại mỹ nhân, Mộc Mở cùng Nguyệt Khôn hai người cũng là một trong những người ái một nàng nhất.

“Không nghĩ tới Thần Luyện và Thần Cơ hai tông chấp sự trưởng, lại vô sỉ liên thủ để khi phụ đệ tử Minh Nguyệt Các chúng ta, chẳng lẽ là ỷ vào việc Minh Nguyệt Các ta không có người nào sao?”

“Dĩ. . . Dĩ nhiên không phải như vậy, Lạc Lạc ngươi hãy nghe ta nói. . .” Mộc Mơ Đạo Nhân nét mặt già nua đỏ bừng nói lắp nói.

Nhưng Nguyệt Lạc Sương người ta còn chưa phản ứng, Nguyệt Khôn trái lại trước giơ chân ra rồi. Chỉ thấy Nguyệt Khôn nước miếng cuồng phun: “Ô mai lão tạp mao ngươi gọi ai Lạc Lạc, Lạc Lạc là để ngươi gọi đấy sao? Câm miệng của ngươi lại, cút sang một bên cho ta.”

“Thối Hầu Tử, ngươi mới câm miệng cho ta, ta cùng Lạc Lạc của ta nói chuyện, quản chuyện gì của ngươi cái con khỉ ngu.” Nguyệt Khôn vừa nói xong, Mộc Mơ lập tức nghiêm mặt hù dọa, điên cuồng hét lên đáp trả.

Hai bên đệ tử trẻ tuổi nhìn thấy đã choáng váng tại chỗ, hai người này một người là trưởng lão Thần Cơ Tông, một người là sư đệ chưởng môn Thần Luyện Tông. Hiện tại lại như hai con gà rừng ở bên kia hai mắt trừng nhau, nước miếng tung bay.

Thanh Bách cũng là lúng túng muốn chết, sư huynh mình cùng Nguyệt Khôn hai người thực là tình yêu cay đắng với Nguyệt Lạc Sương tiên tử nhiều năm, nên hắn mới xuất gia làm đạo sĩ. Bình thường hai người mỗi lần chẳng qua là vừa nhắc tới chủ đề liên quan đến Nguyệt Lạc Sương, sẽ lập tức nổi cồn lên, huống chi chính chủ người ta còn đang ở hiện trường. Chưa kể ngay cả mình kỳ thực mỗi lần nhìn thấy Nguyệt Lạc Sương, cũng là âm thầm rung động không thôi.

Nguyệt Lạc Sương thấy hai người Nguyệt Khôn vì mình mà đấu tranh nội bộ, tuy nói đã sớm quen với chuyện như vậy, dù sao mình tươi đẹp như hoa, thiện hạ người theo đuổi vô số, còn chuyện khoa trương hơn cũng đã có người làm qua.

Thế nhưng ở trước mặt đông đảo môn hạ đệ tử, lại là lúng túng vô cùng, trong bụng nổi giận, hai hàng lông mày dựng thẳng lên, sẳng giọng: “Câm miệng!”

“A. . . Rồi, Lạc Lạc ta câm miệng, ta câm miệng.” Đang vung tay múa chân, hai người lập tức cái rắm cũng không dám thả, lấy lòng nói.

“Khụ! Lạc Sương tiên tử, việc này chúng ta không phải muốn thương tổn quý sư muội, mà là hi vọng quý sư muội có thể đem vị tiểu huynh đệ này để xuống.” Một bên Thanh Bách thật sự không nhìn được nữa, không thể làm gì khác hơn là đứng ra lúng túng nói.

Nguyệt Lạc Sương nắm trường kiếm trong tay vừa vẫy, lạnh lùng nói: “Chuyện này là không thể nào, thiên thư là chúng ta đã lấy vào tay, đâu có thể nào lại giao cho các ngươi.”

“Lạc Sương tiên tử, chuyện này làm sao có thể nói như thế, thiên thư vốn là vật của bảy tông chúng ta. Là bổn môn phản đồ - Thanh Trúc tên kia trộm nó đi, mới lưu lạc ở bên ngoài, huống chi quý môn cũng là có uy tín danh dự của danh môn chính phái, sao có thể nói không là không.”

Thanh Bách vừa nói lời này, Nguyệt Lạc Sương trái lại nhẹ nhàng cười một tiếng, mở miệng nói: “Nói cũng phải, thiên thư ban đầy là do bảy môn lấy được, nói cho cùng cũng là thuộc về các ngươi.”

Thanh Bách ba người vừa nghe Nguyệt Lạc Sương trả lời lập tức mặt mày hớn hở, nhưng chưa đợi Thanh Bách mở miệng, Nguyệt Lạc Sương lại nói tiếp: “Có điều tuy là thiên thư thuộc về các ngươi, nhưng người thì không phải.”

Thanh Bách đứng tại chỗ cực kỳ bại hoại hét lớn: “Thiên thư ở trong bụng tiểu tử này nha!”

“Nói không sai, là trong bụng vị tiểu bằng hữu này, nhưng là các ngươi cũng là 〝danh môn chính phái”, vị tiểu bằng hữu này cũng không phải là người của quý tông. Chúng ta cũng không cần thiết phải giao cho các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn bắt người mổ bụng moi ruột nữa hả?”

“Dĩ nhiên không phải, thế nhưng hắn cũng không phải là đệ tử của quý tông mà ?”

“Ai nói không phải?” Nguyệt Lạc Sương đầu lông mày nhảy lên, khẽ cười nói: “Hôm nay ta sắp thu hạ hắn làm đại đệ tử thứ mười bảy của bản môn, tiểu đệ đệ ngươi làm đồ đệ ta có được hay không?”

Nhìn Nguyệt Lạc Sương với hai ánh mắt màu xanh lam xinh đẹp, Tiểu Đậu Tử tuy rằng vẫn chưa tới tuổi đối với đẹp xấu có yêu ghét rõ ràng, nhưng vẫn là vô ý thức ngây ngốc ngó chằm chằm Nguyệt Lạc Sương.

Nhưng vừa sững sờ, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên cảnh biển rộng xanh thẳm đã từng nhìn qua, Tiểu Đậu Tử lại lập tức phục hồi tinh thần, xấu hổ hỏi.

“Ngại quá, tỷ tỷ ngươi nói cái gì, ta không nghe rõ.”

Nguyệt Lạc Sương cũng không tức giận, mà là ôn nhu hỏi: “Ta nói ngươi làm đồ nhi của ta có được hay không?”

Tuy rằng không rõ ràng lắm bọn họ đang nói cái gì, nhưng Tiểu Đậu Tử cũng không ngốc, ngược lại nhiều năm ăn mày kiếm sống, để cho hắn so với một ít trẻ nhỏ cùng tuổi (năm tuổi), càng hiểu chuyện hơn nhiều.

Bây giờ song phương đều mơ tưởng đồ vật trong bụng mình, nhưng lão đầu trước mắt này cùng với lão đạo muốn đem mình mổ bụng moi tim kia mặc y phục giống nhau, đứa ngu si cũng biết không thể theo chân bọn họ.

Thế nhưng hắn vì sợ gặp phải trường hợp như lúc trong mộng, mơ mơ hồ hồ đáp ứng Thường Thán Tức, kết quả không có vớt đến nửa điểm chỗ tốt. Thế là Tiểu Đậu Tử giả vờ khờ dại hỏi trước: “Làm đồ đệ tỷ tỷ có có đùi gà ăn không?”

Nguyệt Lạc Sương không nghĩ tới Tiểu Đậu Tử sẽ nói lên yêu cầu như thế, xuy một tiếng cười khẽ: “Đương nhiên là có! Hơn nữa ta còn có thể ngày ngày đều cho ngươi ăn đùi gà.”

Thanh Bách nghe được Tiểu Đậu Tử một câu này, lập tức vội vã kêu to: “Tiểu huynh đệ, ngươi làm đồ đệ của ta, ta cũng cho ngươi đùi gà, còn cho ngươi những đồ ngon hơn nữa.”

Tiểu Đậu Tử nhìn một hồi Nguyệt Lạc Sương và Thanh Bách hai người, lại hỏi tiếp: “Tỷ tỷ ngươi sẽ không giết ta?”

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Lạc Sương chan chứa ý cười, nàng nói: “Dĩ nhiên sẽ không, ngươi nếu là đồ nhi của ta, ta sao có thể sẽ thương tổn ngươi.”

Tiểu Đậu Tử suy nghĩ một chút, so với gia hỏa trước mắt này, tỷ tỷ này hẳn là nói thật hơn nhiều. Huống chi tỷ tỷ vừa mới nắm mình ở kia, tuy rằng hơi hung dữ, nhưng người coi như không tệ, còn nói sẽ giúp mình tìm đồ ăn. Gia hỏa phía trước lại khác biệt một trời một vực, cùng với đám người muốn bắt chính mình cùng một giuộc, đến lúc đó nói không chừng sẽ mang ta ra mổ bụng moi ruột.

Nghĩ đến đây, Tiểu Đậu Tử gật đầu nói: “Vậy tỷ tỷ này, ta làm đệ tử của ngươi cũng được.”

Tiểu Đậu Tử sẽ đáp ứng Nguyệt Lạc Sương sảng khoái như thế, vừa là bởi vì hắn căn bản không biết, không thể lặp lại bái sư, thứ hai hắn căn bản không rõ ràng lắm, hồi nãy đến cùng có phải hay không là nằm mơ.

Có điều hắn cũng tự xác định được, mình không phải là đang nằm mơ, nhưng hắn vẫn sẽ bái sư, bởi vì một người có đùi gà, một người không có.

Nguyệt Lạc Sương quay đầu lại cười nhẹ nhàng với Thanh Bách, nói: “Hiện tại ngươi nghe được chưa, ta mang đệ tự trong môn đi, không liên quan tới chuyện của các ngươi chứ?”

“Chê cười! Minh Nguyệt Các căn bản không thể thu nam đệ tử, huống chi Minh Nguyệt Các các ngươi từ khi lập phái tới nay chưa từng có nam đệ tử nào cả?”

“Ai nói với ngươi Minh Nguyệt Các chúng ta không thể thu nam đệ tử, trước kia là không thu nam đệ tử, ta hiện tại thu cũng không ảnh hưởng đến quý tông phải không?” Nguyệt Lạc Sương hết sức khinh thường nói,

“Ngươi. . . Ngươi. . . !” Thanh Bách lập tức đỏ mặt tía tai, thật sự nói không ra lời. Nguyệt Lạc Sương này nói cũng không sai, tuy rằng tất cả mọi người biết Minh Nguyệt Các từ lúc khai sơn sáng lập ra môn phái tới nay tất cả đều là nữ tử, nhưng cũng chưa từng nói qua không thể thu nam đệ tử. Chẳng qua là thông thường theo quán tính, mọi người tự động sẽ cho là Minh Nguyệt Các chỉ có thể thu nữ đệ tử.

Nguyệt Lạc Sương cũng không để ý tới nữa, ngoắc ngoắc phía sau một nữ đệ tử mặc bộ thanh y, làn da trắng như tuyết, lông mày như lá liễu, đôi môi giống như chu sa, xinh đẹp vô cùng.

“Bích Nhi, ngươi mang theo một nửa nhân thủ, hộ tống Nguyệt Trừng sư thúc và tiểu sư đệ đi trước, không cần vội vã về Minh Nguyệt Các, trước tới Vô Tích thành đi, vào thành đi tới cứ điểm bí mật của chúng ta hội họp.”

Suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Nhớ kỹ không nên trực tiếp đi vào, quanh quẩn quanh chỗ đó một lát cho giống như người bình thường rồi đi từng nhóm vào. Đợi ta và chưởng môn với các sư thúc thoát khỏi địch nhân, thì sẽ tới đó hội hợp cùng các ngươi.”

Nguyệt Lạc Sương lại quay đầu nói tiếp với Thanh Bách: “Đã không còn sớm, ta muốn nhanh chóng mang theo đồ nhi cùng với ta trở về Minh Nguyệt Các, ba vị sư huynh xin dừng bước.”

Nguyệt Lạc Sương nói xong, tay trái đưa ra sau lưng đánh thủ thế, Bích Nguyệt liền nhanh chóng mang theo những người khác che chắn cho Nguyệt Trừng với Tiểu Đậu Tử, xoay người rời đi.

Vừa nhìn Minh Nguyệt Các có động tác này, thì ngay cả Mộc Mô cùng Nguyệt Khôn hai tên cũng không nhịn được giơ chân kêu to: “Đứng lại! Trước giao thiên thư ra đây!” Thanh Bách bắt kết kiếm quyết, chuẩn bị lao đến.

Nguyệt Lạc Sương nhanh chóng rút ra trên đầu một nhánh Phượng Đầu trâm, vứt ra ngoài, chân quyết hóa thành một đạo quang mang bay vào cây trâm.

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.