Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào sai cửa

Phiên bản Dịch · 2464 chữ

Chương 6: Vào sai cửa

Tiểu Đậu Tử cũng là bị người này nhìn cho sợ hãi trong lòng, nhưng hắn lại cảm thấy này người này nhìn sao quen mắt như vậy, nhưng cũng không nhớ ra được, kết quả Tiểu Đậu Tử đứng ở đó suy nghĩ miên man.

Thường Thán Tức còn tưởng rằng, chính mình vương khí tám phương đã đem Tiểu Đậu Tử trấn trụ, nhưng nhìn ánh mắt Tiểu Đậu Tử, thật giống như không đúng lắm. Thế là hắn dùng Tha Tâm Thông xem một chút Tiểu Đậu Tử đang suy nghĩ cái gì, không nhìn thì không quan trọng, vừa nhìn xong lỗ mũi hắn thiếu chút nữa bị giận đến lệch đi.

“Mụ nội nó! Ngươi con thỏ nhỏ chết tiệt, nghĩ cái thứ gì! Lão tử sao có thể sẽ là cái thủy tinh!” Thường Thán Tức giận dữ hét.

Ngươi nói xem Tiểu Đậu Tử đang suy nghĩ cái gì nhỉ? Hóa ra Tiểu Đậu Tử lúc này đang nghĩ: “Nghe nói ở Hồng Hương lâu - lão Trương Đầu nói qua, bọn họ trong hộ viện kia có ông lão gọi là Thủ Xà vừa nhìn thấy thằng bé trai, sẽ mắt bốc lục quang, miệng cười không ngừng, người như này gọi là lão thủy tinh. Mà loại người như lão thủy tinh, thích nhất chính là cầm đồ nhét vào cái mông người ta, người này sẽ không vừa lúc là lão thủy tinh đi!”

Xa tại Thần giới đang bảo vệ thần niệm của Thường Thán Tức - Triệu Tiền Tôn cùng Thường Hành Vận, bởi vì một chút thần niệm cùng tâm thần Thường Thán Tức liên hệ ở chung một chỗ, cho nên Thường Thán Tức biết chuyện gì, hai người này cũng đều biết.

Ý nghĩ bất thình lình của Tiểu Đậu Tử, thiếu chút nữa làm hại hai người này một người tẩu hỏa nhập ma, cũng may có Tửu Thần Quý Khang và Trù Thần Chu Mãn Hán, thấy vẻ mặt hai người không đúng, vội vàng xuất thủ tương trợ.

May mà chuyện này không có người biết, nếu không Tiểu Đậu Tử đã dương danh thiên hạ, chỉ là ý nghĩ của một người bình thường, lại có thể làm cho hai chính thần cừa mới vừa lấy được thần vị, bị tẩu hỏa nhập ma, đây mới thật là cường cường cường đại.

“Ông thật không phải hả?” Tiểu Đậu Tử bị rống cho dọa nhảy dựng, theo bản năng đáp, nhưng nói xong mới nghĩ đến, “Ông làm sao sẽ biết ta đang suy nghĩ cái gì?”

“Lời vô ích, lão tử chính là Thần, Thần là cái gì ngươi biết không? Chính là tên được người cúng bái ngươi nhìn thấy ở trong miếu, thằng nhóc ngươi, tuổi còn nhỏ tư tưởng đã loạn thất bát tao.”

“Ông là Thần?” Tiểu Đậu Tử bị dọa nhảy dựng.

“Đó là đương nhiên, nếu như không phải bởi vì ngươi vừa mới ở trong miếu, lạy ta một xá đó, thì ngươi cũng sẽ không có thiên đại vận khí thế này, có thể lên đây nói chuyện cùng ta.” Thường Thán Tức rắm thúi rừng rực nói.

Nghe Thường Thán Tức nói như thế, Tiểu Đậu Tử kịp nghĩ tới, khó trách người này thoạt nhìn nhìn rất quen mắt. Gia hỏa này một mặt suy dạng, khuôn mặt kia không phải cùng với tượng thần trên bàn trong miếu giống nhau như đúc sao. Hơn nữa tự mình không giải thích được xuất hiện ở đây, Tiểu Đậu Tử đối với lời nói của Thường Thán Tức, thoáng cái đã tin hơn phân nửa.

“Vậy ông gọi tiểu tử tới nơi này, không biết có chuyện gì? Nơi này lại là nơi nào?” Tiểu Đậu Tử cẩn thận hỏi.

Thường Thán Tức nghiêm mặt, nói với Tiểu Đậu Tử: “Là do ngươi!”

“A ~?”

“Ta là nhờ vào Dẫn Mộng thuật, cùng ngươi linh hồn tiếp xúc, nơi này kỳ thực chính là cảnh trong mơ của người. Vừa mới ngươi đối với ta tượng thần hành lễ, ta cảm nhận được ngươi nội tâm thiện lương, tính tình chính trực, cá tính bác ái, nghị lực kiên cường. . . Trở xuống tỉnh lược trăm chữ.” Thường Thán Tức khen một trận như vậy, khiến Tiểu Đậu Tử cũng nhịn không được hoài nghi: “Chẳng lẽ nhân phẩm của thật tốt như thế ?”

Cũng khó trách Thường Thán Tức muốn chăm chú cầu toàn như thế, phải biết từ ngày khoe khoang khoác lác kia, đến bây giờ ước chừng đã qua hơn ba trăm năm. Đừng nói phân linh đi ra ngoài, liền ngay cả một tín đồ cũng không có, hơn nữa ngày thứ nhất lấy Dẫn Mộng ngọc quăng xuống nhân gian, Dẫn Mộng Ngọc đã bị cá sấu cạp.

Tuy rằng cuối cùng bởi vì Dẫn Mộng Ngọc lạc vào phàm trần, mặt ngoài nó lại được Triệu Tiên Tôn gia trì thiên lực, nên một đám Tu Chân giả, cho rằng là đồ vật của Tiên Giới, trải qua trăm năm tranh đoạt cuối cùng lại trở về miếu nhỏ Thường Thán Tức. Lúc này vừa lúc Tiểu Đậu Tử lại hướng hắn lạy một xá, tuy rằng mục đích rất là cưỡng ép, nhưng cuối cùng cũng có thể coi như là tín đồ của hắn.

Cơ hội tốt như thế, bỏ qua thì đi đâu tìm đồ, Thường Thán Tức nào có thể bỏ qua cho, đương nhiên là đại thuốc mê, rót cho Tiểu Đậu Tử đến mơ mơ màng màng. Đợi Tiểu Đậu Tử đang mơ mơ màng màng, Thường Thán Tức mới đột nhiên nói: “Bởi vì ngươi là nhân tài như thế, người như vật sao có thể trở nên mai một đi, ngươi nói đúng hay không?”

“Đúng!”

“Cho nên ta quyết định thu ngươi làm đồ đệ có được hay không?”

“Được!” Lời mới nói ra miệng, Tiểu Đậu Tử mới nhớ tới Thường Thán Tức hỏi cái gì. Có điều nghĩ đến chợ phía đông thần thủ Tặc Thất, năm đó thu đều là thu tên khất cái làm đồ nhi, thu xong còn cho chân gà ăn.

Mà mình làm đồ nhi của thần minh, vậy hắn sẽ cho mình rất nhiều đùi gà ăn đi? Ít nhất cũng phải có một trăm đùi, nghĩ đến đây, Tiểu Đậu Tử trái lại cao hứng lên. Nhưng khi hắn nói ra muốn đùi gà, Thường Thán Tức chỉ trả lời thêm một câu: “Nơi này chính là mộng, ở đâu ra đùi gà có thể ăn, ngươi ngu hả!”

“Ta đây không làm!”

“Không còn kịp rồi, trừ phi ngươi muốn thử xem thần minh trừng phạt.” Thường Thán Tức vô sỉ nói.

Nhất thời Tiểu Đậu Tử buồn bực!

Nhưng hắn thiên tính lạc quan, rất nhanh đã tỉnh lại, hắn lại hỏi: “Đã ta đều bái ông làm sư phụ rồi, vậy ông nên nói cho ta ông là vị đại thần nào đi?”

Lúc này đổi lại Thường Thán Tức buồn bực, tiểu tử này vừa mới là lạy giả dối đó? Thường Thán Tức rất tức giận nói: “Ngươi tiểu tử này cúi chào cũng không nhìn là vị Thần nào, còn lung tung lạy một trận hả?”

Tiểu Đậu Tử rất xấu hổ nói: “Ta lại không biết chữ, dĩ nhiên sẽ không nhìn tên của ông, nhìn cũng không hiểu nha! Miếu ông lại nhỏ như vậy, nát như vậy, căn bản liền ngay cả nghe đều chưa từng nghe qua, dĩ nhiên ta sẽ không biết. Huống chi ta là vì ăn cống phẩm, mới lạy, còn để ý nhiều như vậy làm cái gì?”

“Ngươi!” Thường Thán Tức hơi bị chán nản, thằng nhóc chết tiệt! Không cần nói trắng ra như vậy chứ!

Thần giới Triệu Tiền Tôn cùng Thường Hành Vận, vì Tiểu Đậu Tử nói như thế, thiếu chút nữa lại là thần niệm tiêu tán, những người khác cũng là luống cuống tay chân rối loạn một chút, mới lại cứu cấp hai người trở về được.

Chẳng qua hai người này đã hô to chịu không nổi, còn như thế mấy lần, sợ rằng hai người mạng già muốn giao đãi tại đây, cho nên liên tục thúc giục Thường Thán Tức mau nói chính sự.

Thu đến ý niệm mà Triệu Tiền Tôn phát tới, Thường Thán Tức vội vàng nói với Tiểu Đậu Tử: “Lão tử trực tiếp nói với ngươi, nói cho ngươi hay! Ta chính là trên trời không ai không biết, dưới đất không ai không hay, đại danh đỉnh đỉnh Mi Thần đại nhân.”

Vừa nghe đến mình lạy chính là Mi Thần, Tiểu Đậu Tử có ngu xuẩn cũng biết mình lạy lầm người, sắc mặt nhất thời đen lại, Thường Thán Tức vừa nhìn thấy Tiểu Đậu Tử kia bộ mặt ghét bỏ rõ ràng, lập tức nổi giận.

“Tiểu tử thúi ngươi biểu tình kia là như thế nào ? Lão tử giờ là sư phụ ngươi rồi, ngươi còn sắc mặt như vậy, lão tử trước hết đánh cho ngươi biết.” Đang muốn chửi ầm lên, Triệu Tiền Tôn lại liên tục đưa tin thúc giục, Thường Thán Tức không thể làm gì khác hơn là thu hồi lời muốn nói.

“Hãy bớt sàm ngôn đi rồi, lão tử trước truyền cho ngươi một trang Thanh Tâm quyết, luyện tốt, thì có đùi gà ăn.”

Nói xong tay niết kiếm chỉ, điểm trên mi tâm Tiểu Đậu Tử một cái, Tiểu Đậu Tử chỉ cảm giác trong đầu mình nhiều thêm vài thứ, không đợi Tiểu Đậu Tử cẩn thận đi xem xét, Thường Thán Tức lại nói: “Tiểu tử nhớ lấy, phải luyện công thật tốt, đến lúc đó ta sẽ khảo sát, khảo sát, ngươi có nỗ lực luyện tập hay không? Không nói nhiều, thời gian không sai biệt lắm, ngươi cũng cần phải trở về!”

“Trở về? Trở về đâu?”

“Đến nơi nào, về nơi đó!” Vừa nói xong, Thường Thán Tức đá một cước vào trên mông đít Tiểu Đậu Tử, Tiểu Đậu Tử chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người đột nhiên rơi xuống.

〝 a! 〞

Đến lúc Tiểu Đậu Tử ánh mắt trợn mở, lại phát hiện mình đang bay lên trời. Vừa mới mở cổ họng gọi một tiếng, một cái bàn tay lại đánh xuống tới.

Nguyệt Trừng một bên ngự kiếm, một bên tàn bạo uy hiếp Tiểu Đậu Tử: “Ngươi tốt nhất nên an phận một chút, còn hô to gọi nhỏ là ta lại đánh cho ngươi dừng lại mới thôi.”

Tiểu Đậu Tử liều mạng gật cái đầu giống như đầu heo một dạng, một tiếng cũng không dám kêu. Nguyệt Trừng dừng một chút, giọng nói hòa hoãn lại nói: “Chờ ta và những người khác hội hợp, ta sẽ giúp ngươi tìm đồ ăn.”

Nghe được câu này, Tiểu Đậu Tử hàm chứa nước mắt cảm kích nhìn Nguyệt Trừng, hình tượng ban đầu giống như Mẫu Dạ Xoa thoáng cái lại đảo ngược rồi, bây giờ xinh đẹp - Nguyệt Trừng, Tiểu Đậu Tử càng cảm thấy được nàng, giống như Cửu Thiên Tiên Nữ thật chói mắt.

Mà lúc này ở Thần giới mấy người, nghe Triệu Tiền Tôn và Thường Hành Vận miêu tả Tiểu Đậu Tử, tất cả đều đối với Tiểu Đậu Tử ôm hy vọng rất lớn. Một phàm nhân, như thế đơn giản, liên tiếp mấy lần, đều thiếu chút nữa quét sạch hai vị Thần, thật sự là quá tốt, quá mạnh mẽ rồi.

Nói xong Nguyệt Trừng cũng không nói thêm lời, bắt đầu gia tăng tốc độ, để sớm một chút tới điểm tiếp ứng của sư môn. Nhưng lúc tới gần, lại phát giác có chút không đúng.

Chỉ vì phía trước vùng trời trên cánh rừng, đang có rất nhiều phi điểu quanh qua quảnh lại dưới thấp, hiện tại chính là thời khắc mà phi điểu trở về. Những phi điểu này lại lộ vẻ như đã gặp qua kinh hãi vô cùng, Nguyệt Trừng thấy tình hình này, trở nên cảm thấy bất an, vội vàng đánh đại chạy về hướng khác.

Nguyệt Trừng vừa muốn bay vòng qua bên cạnh phiến cánh rừng trước mắt này, cũng đã không còn kịp rồi, mấy đạo kiếm quang phóng lên cao, thoáng cái đã ngăn trở đường đi của nàng.

Cầm đầu hai người, một là trên mặt đỏ chót, hai bờ lông mày thô giống như hai con tằm, ăn mặc một thân đạo phục màu vàng, chân giẫm Thất Tinh kiếm, lưng đeo đấu lạp. Tên còn lại thì là mặt mũi trắng nõn, hai lông mày nhỏ bó buộc, trên đầu buộc một cái Hoàng Ngọc trâm, cầm trong tay Ngọc Như Ý.

Những ... người này trên thân đều có tiêu ký của Thần Luyện Tông, nhìn hai người đi đầu bề ngoài, Nguyệt Trừng suy đoán hai người này chắc ứng với trong Thần luyện Tứ hữu Mộc Mơ Đạo Nhân và Thanh Bách Cư Sĩ.

Trong rừng cây, một trận địa chấn dao động xảy ra, toát ra một cỗ máy hình thú khổng lồ. Theo sát là rất nhiều loại máy móc hình thù quái thú kỳ quái, xuất hiện ở chung quanh, phía trên đang đứng vài tên đệ tử Thần Cơ Tông.

Một đầu máy móc khoác kim giáp, hình dạng như Kỳ Lân đang đầu tàu gương mẫu nhanh chóng đi tới trước mặt Nguyệt Trừng, đứng ở trên đó là một người gầy như cây gậy trúc, chính là Nguyệt Khôn Thượng Nhân – sư đệ của tông chủ Thần Cơ Tông.

Thần Cơ tông thậm chí ngay cả trấn môn thú đều lấy ra, mà ngăn cản ở trước mặt mình lại có Thần luyện Tứ hữu Mộc Mơ, Thanh Bách. Cái này đừng nói mang người cùng người trong sư môn hội hợp, mình có thể trống thoát hay không còn là một vấn đề.

Mặt mày hồng hào Mộc Mơ đầu lĩnh nói: “Minh Nguyệt Các Nguyệt Trừng sư muội, để người xuống, ta sẽ tha cho ngươi. Nếu không, he he he ~ ta phải bắt ngươi lại trước rồi.”

Nguyệt Khôn Thượng Nhân cũng nói: “Ngươi cũng đừng tưởng rằng người trong sư môn ngươi có thể tới tiếp ứng, chúng ta bảy tông đã có những người khác đi ngăn trở các nàng rồi.”

Nhìn thấy tứ phía bao vây, trong lòng Nguyệt Trừng là loạn như xì ngầu, nhưng mặt ngoài lại là không chút động dung.

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.