Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phái nữ phát uy

Phiên bản Dịch · 2594 chữ

Chương 8: Phái nữ phát uy

Phượng Đầu trâm theo đó hóa thành một con Thất Thải Phượng Hoàng ngăn cản Thanh Bách đang xông tới trước mặt, còn dư lại đệ tử Minh Nguyệt Các cũng như thiếu nữ tán hoa nhanh chóng kết thành hai tòa phòng ngự trận.

Thanh Bách thấy Thất Thải Phượng Hoàng đánh tới ngay mặt, vội vàng ném ra Ngọc Như Ý trong tay, Ngọc Như Ý này gặp gió liền biến hóa, một con quái thú tựa như hổ lại như sư tử với cái đầu mọc một sừng, bốn chân mang theo cuồng phong, lao về phía Thất Thải Phượng Hoàng.

Song phương hai người dẫn đầu khai chiến, hai bên đệ tử cũng bắt đầu binh khí chạm nhau. Đệ tử Luyện Thần Tông pháp bảo tuy ít, nhưng kiến nhiều cắn chết voi, từng đạo kiếm quang ngang dọc trên không trung huyễn lệ dị thường. Mà đệ tử Thần Cơ tông có tọa hạ thú máy thì là vô cùng kì quặc, có rất nhiều sư tử, có cự ưng, thậm chí còn có thú máy của một tên đệ tử lại là hình đầu heo.

Đệ tử Minh Nguyệt Các tuy rằng bị đệ tử hai tông đè ép, nhưng lại từ trên mặt của các nàng nhìn ra sự thong dong thoải mái. Không có biện pháp, đơn giản là các đệ tự của Minh Nguyệt Các, đặc điểm lớn nhất đó là pháp bảo đông đảo. Sư phụ, sư thúc của mình ban thưởng bảo vật, người theo đuổi biếu tặng bảo vật, hơn nữa tự bản thân bắt được bảo vật. Mỗi người ít nhất trong tay đều có được bảy, tám kiện, nhiều thì mấy chục kiện cũng có rất nhiều người.

Hơn nữa Minh Nguyệt Các có ba tòa kiếm trận, thực là đại danh đỉnh đỉnh, đồn rằng chỉ cần năm người đệ tử là có thể ngăn cản một con Thần Thú. Hừm. . . Đồn thôi nhé!

Huống chi đệ tử Minh Nguyệt Các tám chín phần mười đều là mỹ nhân, ai chả có lòng thích cái đẹp, điều này làm cho đệ tử của Thần Cơ, Thần Luyện hai tông chẳng qua là xuất công không xuất lực.

Đệ tử bên đây đang đánh binh binh bàng bàng lửa nóng vụt lên trời, Nguyệt Lạc Sương bên này cũng không nương tay, pháp bảo trong tay không ngừng đập ra, thoáng cái là Hoa Đào Võng, một hồi lại là Thất Tinh Đèn, sau đó lại là Đại Nhật Thiên Luân. Cứ như vậy một mảnh khoảng không bầu trời này chẳng mấy chốc có từng mảnh hoa đào tung bay, chẳng mấy chốc là sao chổi như mưa rơi.

Mà đầu Phượng Hoàng kia càng làm cho Thanh Bách bể đầu sứt trán, Phượng Hoàng bình thường đều xưng là không phải cây ngô đồng không đậu, không phải suối ngọt không uống, đánh nhau tới lúc sống chết trước mắt, cũng là ưu nhã vô cùng.

Mà đầu Phượng Hoàng này lại như con đàn bà điên chanh chua, hai cánh cháy bùng lên điên điên cuồng cuồng phi về phía đầu Tỳ Hưu, còn giống như nổi khùng hết mổ lại trảo.

Thanh Bách luống cuống tay chân liên tục ngăn chặn, bên tai lại truyền đến “Lạc Lạc cố gắng lên, Lạc Lạc thật mạnh!” Thừa dịp chưa phải ngăn trở, vội vàng nhìn một cái, không nhìn còn không nói làm gì, vừa nhìn lồng ngực thiếu chút nữa tắc thở tại chỗ.

Hai tông đệ tử chẳng những đánh sợ đầu sợ đuôi, có thì căn bản chẳng qua là vứt thanh phi kiếm ra ngoài lại thu hồi lại, ghê tởm nhất là sư huynh của mình với Nguyệt Khôn tên kia càng khoa trương hơn, hai người không ra đây giáp công cũng coi như xong, còn đứng đó giúp Nguyệt Lạc Sương reo hò trợ uy.

“Sư huynh! Các ngươi còn ở đó làm cái gì, người đều nhanh chạy mất, còn không đồng thời đối phó nàng!”

“Nhưng nàng chính là Lạc Lạc. . .”

“Các ngươi không động thủ, đến lúc đó trở về bị trách phạt ta cũng mặc kệ.” Đang lúc nói chuyện, Nguyệt Lạc Sương thừa dịp Thanh Bách không chú ý, phóng tới cùng lúc hai ống tay áo.

Thứ nhất phải hiểu rõ rằng, Thanh Bách đã nỗ lực đón đỡ, thứ hai là vô luận có nhanh như thế nào cũng không chạy thoát được, chỉ đành phải cứng rắn tiếp chiêu.

Nhưng lúc này lại là lực cũ phá hết, lực mới không sinh, Thanh Bách chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay bị đánh xa tít tắp. Nhìn thấy chủ nhân của mình bị đánh bay thật xa, Tỳ Hưu một sừng vội vàng bỏ lại Thất Thải Phượng Hoàng đuổi theo. Nhìn sư đệ của mình bị đánh bay thật xa, Mộc Mơ trong lòng mặc dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể cùng Nguyệt Khôn tiến ra đón đỡ.

Hai người này khách khí, Nguyệt Lạc Sương lại là một chút cũng không khách khí, kêu nhỏ một tiếng, con Thất Thải Phượng Hoàng kia liền đánh tới Nguyệt Khôn Thượng Nhân. Mà Nguyệt Lạc Sương, tự mình dùng vân tay áo lần nữa đánh về phía Mộc Mơ, hai ống tay áo nhỏ tựa như xâu cầu vồng xuyên qua khoảng không mà ra.

Mộc Mơ Đạo Nhân tuy rằng mang trường kiếm trong người, cũng không dám hướng về phía Nguyệt Lạc Sương đao kiếm vô tình, chỉ đành phải gỡ xuống đấu lạp trên lưng, nhỏ niệm khẩu quyết: “Hỗn Nguyên Thiên Đấu, biến tại lòng ta, hiện!”

Thanh đấu lạp theo khẩu quyết hóa thành một đạo thanh quang, bao trùm toàn thân Mộc Mơ Đạo Nhân, không ngừng lưu động, giống như mấy dòng nước chảy hóa thành một chiếc áo giáp lưu chuyển không ngừng.

Hai ống tay áo từng cái trơn tuột ra, Nguyệt Lạc Sương vừa thấy công kích không có hiệu quả, lập tức lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay thêu đầy đám mây. Chỉ thấy nàng đưa tay ném khăn lên một cái, khẽ quát: “Mây trôi lưu chuyển, thực thực tựa như ảo!”

Mộc Mơ vừa nhìn khăn tay này nhanh chóng trở nên to lớn, phía trên còn thêu vô số đường vân, lập tức biết đây cũng là pháp bảo nổi danh - Lưu Vân khăn. Nếu bị thứ đồ chơi này quấn lên, thì sẽ nhanh chóng bị lâm vào Phong Vân trận. Cho nên không dám khinh thường nữa, vội vàng kết ấn kiếm quyết, Thất Tinh kiếm hóa thành bảy đạo tinh mang đón đánh mà tới.

Một bên Nguyệt Khôn lại là nhanh chóng ngăn cản Thất Thải Phượng Hoàng công kích, tuy rằng thú máy Kỳ Lân này của hắn có thể dễ dàng thắng Thất Thải Phượng Hoàng của Nguyệt Lạc Sương, nhưng hắn biết đầu Phượng Hoàng này chính là bảo bối người yêu. Một khi đả thương nó, thì cũng đừng hòng muốn người yêu sẽ cho mình cái sắc mặt tốt gì. Vì vậy hắn cũng chỉ có thể dựa vào giáp da dày của con Kỳ Lân máy, không ngừng ngăn cản công kích.

Nhìn sư huynh cùng Nguyệt Khôn hai người liên thủ, còn đánh như thể đối phương quá mạnh không thể làm gì được nữa, Thanh Bách vừa bị đánh bay thật xa lập tức dấy lên mồi lửa trong lòng. Lại quay đầu lại nhìn môn hạ đệ tử đang chiến đấu, chỉ có thể hô to ba tiếng bó tay hết sức, ngươi đã xem qua đánh loạn với nhau, một cá nhân đánh người kia té trên mặt đất, nhưng có đến ba bốn người đi đỡ lấy sao?

Thật sự không có biện pháp, Thanh Bách không thể làm gì khác hơn là hướng về Nguyệt Khôn kêu to: “Nguyệt Khôn ta tới thay ngươi, ngươi mau đuổi theo đi.”

Nói xong lần nữa cầm Ngọc Như Ý vào trong tay, kết ấn quyết, Tỳ Hưu một sừng lần nữa lao tới Thất Thải Phượng Hoàng, chiếc sừng trên đầu vừa vẫy vừa lao đến.

Nguyệt Lạc Sương hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ đi cũng không dễ dàng như vậy!” Một đạo lục quang đánh sang Nguyệt Khôn, Nguyệt Khôn núp vào con Kỳ Lân máy, lấy thân thể khổng lồ cản lại đạo quang này.

“Lạc Lạc, vô dụng thôi, đầu thú máy của ta thật ra dùng Kim Trầm thạch làm giáp ngoài, bất luận công kích gì đều đánh không thủng.” Nguyệt Khôn Thượng Nhân cười đắc ý nói.

“Nguyệt Khôn ngươi còn không mau đuổi theo!” Thanh Bách thật sắp hộc máu, hắn rất hối hận vì sao phải cùng Tam sư huynh còn có Nguyệt Khôn hợp tác, hai người này căn bản là con nít tới đùa bỡn.

Nguyệt Lạc Sương khẽ quát một tiếng: “Đi sao!” Trong tay pháp quyết vừa bấm, vô số dây leo như một tấm lưới trong nháy mắt đã bao phủ Nguyệt Khôn với thú máy của hắn.

“Thiên Đằng Thủ?” Thanh Bách há hốc mồm, đây không phải là pháp bảo của Tam sư huynh sao? Quay đầu nhìn lại, Mộc Mơ cũng ngây người, nhìn thấy sư đệ đang nhìn mình, ngượng ngùng cười một tiếng. Thanh Bách nhìn sư huynh phản ứng như thế nhất thời hiểu rõ, không cần phải nói khẳng định là hắn cầm pháp bảo đi hối lộ Nguyệt Trừng, đến tình cảnh này Thanh Bách cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.

Đoàn người Nguyệt Trừng và Nguyệt Bích Tâm, đã rất thuận lợi chạy trốn tới Vô Tích thành, trốn vào chỗ một sản nghiệp bí mật của Minh Nguyệt Các, đợi Các chủ với Nguyệt Lạc Sương trở về.

Lúc này Nguyệt Trừng đang nóng lòng nên đã sớm quên hứa hẹn đối với Tiểu Đậu Tử, những người khác cũng chỉ là nhìn một chút Tiểu Đậu Tử mà thôi, tạm thời cũng không có tâm tư nào đi để ý tới hắn. Vừa mới bắt đầu đã đói bụng kêu rột rột - Tiểu Đậu Tử, còn cố ý cãi lộn, nhìn xem có thể hay không nhận được thứ gì ăn.

Nhưng lúc này đệ tử Minh Nguyệt Các, vẫn còn chưa biết Các chủ cùng với tỷ muội khác sống chết thế nào nên trong lòng nóng ruột nóng gan, thế cho nên Tiểu Đậu Tử chẳng những không được cái ăn, mà còn bỗng nhiên bị đánh.

Làm một tên ăn mày ăn trọng nhất chính là, chính là phải quan sát sắc mặt lời nói, thận trọng những lúc cần thận trọng, những... tiểu bà nương một khi nóng tính lên, mỗi người đều có khuynh hướng bạo lực, Tiểu Đậu Tử nào dám lên tiếng nữa. Hắn cũng chỉ có thể kêu to: “Ta đây sao lại suy như thế!”

Lúc này Tiểu Đậu Tử lại nghĩ tới túi tiền móc được từ Thanh Trúc lão đạo nơi đó, liền lấy ra xổ ở trên bàn, đảo qua đảo lại, ực ực ực ực lăn ra một viên đá màu xanh lam nhàn nhạt. Tiểu Đậu Tử thấy thế vui mừng trong lòng: “Thầm nghĩ thứ này sẽ không phải là bảo thạch đi? Nếu quả thật là bảo thạch, thì mình đã kiếm lớn rồi, sau này khả năng sẽ ăn đùi gà ăn để sống.”

Nghĩ tới cuộc sống tương lai tốt đẹp, lúc này đang đói bụng, cũng không hề thấy khó chịu như vậy nữa, Tiểu Đậu Tử đã chìm đắm trong mộng đẹp của mình. Nói đến mộng, Tiểu Đậu Tử lập tức mới nghĩ đến: “Trong mộng Mi Thần sư phụ, không phải dạy cho ta một trang cái gì chó má Thanh Tâm quyết sao? Trong lúc rãnh rỗi nếu không luyện một chút, nói không chừng có thể trở thành Thần Tiên như vậy, không sợ cơ hàn.”

Nghĩ đến là làm, Tiểu Đậu Tử lập tức ngồi xếp bằng xuống, hít thở thảnh thơi, điều khí ngưng thần, làm theo trong Thanh Tâm quyết, khiến tâm thần bình tĩnh trở lại, cho đến cảnh giới tâm thể hợp nhất. Rất nhanh Tiểu Đậu Tử đã tiến vào tình trạng như vậy, rất trực tiếp. . . Ngủ say!

Hai nữ đệ tử của Minh Nguyệt Các đang trông chừng thấy tên tiểu tử thúi mới hồi nãy vừa nháo xong mà giờ đã ngủ như chết, cũng yên tâm quay đầu nhìn ra ngoài. Những người khác đều đang ở hậu viện, lo lắng chờ Các chủ cùng các tỷ muội khác, đều sắp tới trưa liền ngay cả cái bóng đều không nhìn thấy, cái này để cho tất cả người rất nóng lòng.

Đang lúc Nguyệt Trừng đã nhẫn nại không nổi, tính toán ra ngoài dò thám tình huống, thì cửa sau bị đẩy ra. Đi vào đầu là nữ tữ tóc bạc che mặt, chính là Nguyệt Lạc Sương, đi theo nàng phía sau chính là các đệ tử khác mà nàng dẫn dắt. Mà Nguyệt Lạc Sương trở về không lâu, đoàn người Nguyệt Liên Phi cũng đi theo phía sau trở về, nhìn thấy bọn tỷ muội một người không thiếu, tất cả mọi người mới yên lòng.

Trong lúc nhất thời trong viện thật sự là oanh oanh yến yến, mà đến lúc tất cả người đem ngụy trang bỏ xuống, toàn bộ viện tử cũng theo đó sáng ngời, ở trong viện màu hoa cũng giống như ảm đạm đi rất nhiều. Không có có, Minh Nguyệt Các nổi danh nhất chính là, người đẹp nhiều nhất, cũng không biết là bởi vì có tuyển chọn qua hay là vì nguyên nhân khác.

Nhưng ngụy trang vừa đi, Nguyệt Trừng mới phát hiện sư tỷ Nguyệt Liên Phi thoạt nhìn có vẻ thật mệt mỏi, khuôn mặt trắng như ngọc bây giờ nổi lên một tầng huyết sắc nhàn nhạt. Nguyệt Trừng vội vàng tiến lên đỡ Nguyệt Liên Phi ngồi xuống, đến khi Nguyệt Liên Phi ăn vào một viên Tụ Nguyên đan, sắc mặt mới trở nên tốt một chút.

Chờ tất cả người đều ngồi xuống, Nguyệt Liên Phi lộ ra nụ cười thỏa mãn, nói: “Lần này chúng ta có thể nói là đại thành công, chẳng những không tổn thất bất luận tỷ muội nào, hơn nữa còn thuận lợi hoàn thành chỉ thị mà Chung Thành sư tổ từ Tiên Giới truyền xuống.”

Tất cả mọi người đều cao hứng mỉm cười, Nguyệt Liên Phi lại nói tiếp: “Lần này còn nhờ có Lạc Sương sư muội tới cứu viện kịp thời, bằng không tiểu sư muội vẫn là sẽ bị Mộc Mơ đám người chặn lại.”

“Sư tỷ quá khen, nếu như không có các tỷ muội khác, tiểu muội cũng ngăn cản được đối phương nhiều người như thế.”

Nguyệt Trừng cười nói: “Được rồi, mọi người nói làm cho ta chua hết đây rồi, tỷ muội có thể bình an mới là trọng yếu nhất, mọi người đều trở về rồi, chúng ta hay là đi xem một chút chiến lợi phẩm của chúng ta.” Nhìn sư tỷ đều bình an trở lại, Nguyệt Trừng cuối cùng nhớ tới Tiểu Đậu Tử đáng thương rồi.

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.