Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ là... huynh lại không nhớ gì về ta nữa mà thôi

Tiểu thuyết gốc · 2193 chữ

Tắt điện thoại, khuôn mặt Ninh Vi hơn trầm ngâm.

“Với tính cách cha mẹ, hai người bọn họ có lẽ sẽ đi tới đây sớm thôi! Chuyện này… Được rồi, dù sao ta cũng đã quyết định, có ai tới cũng không đổi được!”

Lúc này, từ bên ngoài một nam tử đi vào, trên tay mang theo một bát mì nóng hổi.

Hắn bước tới đặt bát trước mặt thiếu nữ, sau đó lấy thêm một đôi đũa đưa cho nàng.

Ánh mắt thiếu nữ nhìn thấy bát mì nóng trước mặt hình, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, ánh mắt bỗng nhiên có chút hoài niệm, sau đó nhịn không được hỏi một câu:

-Tiêu Vũ ca ca, mì thật là thơm, đây là mì huynh tự nấu sao?

Tuy Cửu Linh tông là tông môn tu chân, nhưng mà đệ tử ở đây đa số đều chưa phải là Tụ Hải cảnh hay Tinh Thần cảnh, thế nên vẫn cần phải ăn cơm uống nước!

Chính vì thế bên cạnh Tiểu Nhạc phong, nơi ở của đệ tử ngoại môn, có một tiểu sơn không lớn không nhỏ, được trưởng lão dựng lên phòng bếp, làm nhà ăn cho đệ tử, rồi thuê đầu bếp về nấu nướng.

Hai người bọn họ từ Thính trúc phong đi tới nhà ăn này, lúc hai người đến đây cũng đã gần bảy giờ tối, người của phòng bếp đều đã về nghỉ ngơi rồi.

Kết quả, Tiêu Vũ đành phải tự mình xuống bếp mượn nồi nấu mì cho tiểu sư muội của mình.

Chỉ một lát, mì nóng đã xong, khi Tiêu Vũ muốn bưng lên thì nghe được tiểu sư muội nhà mình đang nói chuyện, sau đó thì quay người rời đi.

Chờ tới khi nàng nói xong mới làm nóng mì lần nữa rồi bưng vào.

Tiêu Vũ sau khi nghe được câu hỏi của nàng thì hơi cười:

-Phòng bếp này ngoài ta với muội ra không còn ai nữa, nếu ta không nấu thì ai nấu đây, ta cũng không rảnh tới nỗi chạy xuống núi mua mì về cho muội ăn chứ!

Thiếu nữ nhìn chằm chằm bát mì trước mặt, sau đó hỏi:

-Tiêu Vũ ca ca trước đây từng nấu mì cho người nào khác ăn chưa?

Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi trả lời:

-Từ trước đến giờ ta cũng chưa nấu mì cho ai ăn, muội là người đầu tiên được ta nấu mì cho đấy!

Thiếu nữ nghe thế dường như rất vui, hai bàn tay nhỏ hơi xoa xoa, sau đó cầm đũa lên:

-Ồ, cảm ơn Tiêu Vũ ca ca! Vậy muội ăn đây!

Nói xong thì nhanh chóng ăn một miếng, mì vừa vào miệng, thiếu nữ hơi sững sờ.

Cảm nhận vị mì trong miệng, trong lòng thiếu nữ không khỏi có chút hoài niệm cùng bồi hồi:

“Không, không phải, trước đây huynh cũng đã nấu mì một lần cho ta ăn rồi, hương vị này, màu sắc này, độ dai này… dường như đều không đổi gì cả… Chỉ là… huynh lại không nhớ gì về ta nữa mà thôi!”

Tiêu Vũ lúc này ngồi một bên lại cười nói:

-Mì còn nóng, ăn nhanh làm gì để nóng đến chảy nước mắt thế này!

Nói xong Tiêu Vũ lại dùng ngón cái gạt đi nước mắt đọng nơi mi thiếu nữ, nhẹ giọng hỏi:

-Mì ta nấu như thế nào, có ngon không?

Thiếu nữ đang ăn mì, nghe như thế nhai vài lần rồi nuối xuống, trả lời:

-Ngon, ngon lắm ạ!

-Muội từ từ mà ăn thôi, nếu không đủ ta có thể làm thêm một bát nữa. Cẩn thận nóng!

Chỉ là thời điểm Ninh Vi đang ăn thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng người, đó là thanh âm của hai người một nam một nữ.

Mà thanh âm đoạn hội thoại của hai người đó không có che dấu gì rõ mồn một truyền vào tai Ninh Vi.

Ninh Vi kinh ngạc, cách xa như thế, ngay cả nàng cũng không thể cảm nhận có người tới, chợt nàng nhìn sang người đang bình tĩnh ngồi bên cạnh nàng.

“Huynh ấy đây là đang cho mình biết có người tới sao? Mà hình như giọng nói hai người này có chút quen nha!”

Thanh âm truyền tới là hai người một nam một nữ, người nữ lên tiếng trước, giọng nói kèm theo vẻ đắc chí không gì sánh được:

-Haha, bản đại hiệp ra tay, chưa một lần nào lại thất bại, lần này lại tiếp tục đắc thủ hahaha…

-Trước đây ngươi cũng không ít lần bị treo lên đánh, ngươi còn chưa chừa?

-Ây da tiểu đệ đệ, cũng không phải ta không chia cho ngươi, ngươi không được đi tố cáo ta đấy nhé!

-Ngươi cứ cười đi!

-Hehe, lần này bản đại hiệp đích thân xuống bếp xử lí tiểu bảo bối này, ngươi quả thực là có lộc ăn đấy nhé!

-Chứ không phải ngươi không biết nấu, lần nào cũng nấu hỏng rồi nhờ ta nấu sao?

-Hahaha…

Mà hai người đó đi đến gần nhà bếp, thấy ánh sáng hắt ra thì trở nên cảnh giác, vẫn là người nữ nói trước:

-A, trễ như vậy mà nơi đây tại sao còn bật đèn sao? Phòng bếp bây giờ không ngờ lại còn có người?

Người nam cũng cảnh giác:

-Không phải là trộm đó chứ?

-Chẳng lẽ thời buổi khó khăn ai cũng giống như chúng ta đi trộm đồ sao?

-Ngươi là trộm, không phải ta.

-Ngươi đi cùng ta, dù không trộm đồ thì không phải là đồng lõa sao?

Người nam mặc kệ câu hỏi đó của người nữ mà hỏi lại:

-Nhà bếp có thứ để trộm sao?

-Nồi niêu chén bát không đáng tiền sao?

-Mặc kệ, đi vào xem là ai!

-Ừm!

Hai người vừa đi được mấy bước, thanh âm của hai người lại vang lên, lần này là vẫn là người nữ nói trước:

-Ây da, ta thấy đau bụng, ngươi tiến lên trước, ta ở phía sau bảo vệ cho ngươi!

-Ngươi ở sau lấy cái gì bảo vệ ta?

Người nữ ngữ khí hiên ngang mười phần mà nói:

-Ta có thể chạy trước!

-…

Lúc này Ninh Vi cũng không nghe nổi nữa mà quay sang hỏi Tiêu Vũ ngồi bên cạnh:

-Hai người họ tới đây làm gì?

-Có lẽ là để nấu “chiến lợi phẩm” như bọn họ nói rồi!

-Muội cũng ăn xong rồi, hay là chúng ta ra ngoài xem thử, có được không?

-Cũng được!

Hai người bên ngoài nhón chân rón rén từng bước đi về phía cửa phòng bếp, người phía trước thì vẻ mặt đầy cảnh giác, còn người đi sau thì nấp đằng sau của người trước.

Chỉ còn cách vài bước, bất chợt cửa phòng bếp mở ra, hai người bên trong cũng đi ra ngoài.

Thiếu niên đi đầu nhìn thấy người ra thì kinh ngạc đứng lại tại chỗ, mà thiếu nữ đi sau nhất thời không để ý đâm đầu vào sau lưng rắn chắc của thiếu niên.

Người sau hai tay ôm đầu nói:

-Ây, đau đau… ngươi cái tên này tự nhiên dừng lại làm cái gì chứ?

Nói xong cũng nhìn thấy hai người đi ra cũng kinh ngạc vô cùng!

Lúc này Ninh Vi đi ra ngoài nhìn thấy người tới thì cười lễ phép chào:

-Lục Thanh sư huynh, Bạch Trúc sư tỷ!

Lục Thanh lúc này mới phản ứng lại:

-Tiêu Vũ sư huynh! Ninh Vi sư muội! Làm sao đã trễ như thế này mà hai người còn ở nhà bếp chứ?

Bạch Trúc một bên cũng phản ứng lại, miệng nhanh như chớp hỏi:

-Không lẽ hai người cũng đi ăn trộm?

Lục Thanh nghe thấy Bạch Trúc nói như thế hận không thể may lại cái miệng của nàng, mà Bạch Trúc thấy mình lỡ lời thì vội vàng ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.

Ninh Vi lúc này mới nhìn thấy, trên tay Bạch Trúc còn xách ngược chân hai con tiểu linh thú, hình dạng rất giống con gà, nhưng linh khí trên người nó bức ra chứng tỏ không phải gà.

Nghe thấy câu hỏi của hai người, Tiêu Vũ không nhanh không chậm trả lời:

-Tiểu sư muội đói, ta nấu chút đồ cho nàng ăn, ngược lại là hai người các người, đêm hôm tại sao không tu luyện mà đi đến đây làm gì? Lại ăn trộm đồ của Linh Thú sơn sao?

Bạch Trúc nghe câu trước vốn định hỏi “sư huynh biết nấu ăn sao” thì nghe cấp tiếp theo, sau đó hai tay nhanh như chớp giấu đồ ra sau lưng, ánh mắt đảo qua lại, tỏ ra vô hại ngẩng mặt lên trời huýt sáo hai tiếng.

Lục Thanh một bên thì hơi cúi mặt trả lời:

-Là ta… là ta ban đêm hơi đói nên mới trộm chút Linh kê trong Linh Thú sơn, không liên quan gì Bạch Trúc sư tỷ, mong sư huynh không nên hỏi tội tỷ ấy!

Lúc này Bạch Trúc liền kéo Lục Thanh ra phía sau mình, cũng cầm hai con Linh Kê ra trước, ngước mặt lên nhìn Tiêu Vũ, dáng vẻ không chút sợ hãi nói:

-Không có, không có! Là muội đi ăn trộm đồ của Linh Thú sơn… huynh có việc gì cứ hỏi tội ta, hắn chỉ đi ngang qua mà thôi! Chuyện này không liên quan gì đến hắn!

Lục Thanh cũng không chịu đứng sau mà đi lên trước Bạch Trúc:

-Sư huynh, là ta ăn trộm, chuyện này không phải chủ ý của Bạch Trúc tỷ tỷ, mong huynh trách phạt ta mà bỏ qua cho Bạch Trúc tỷ tỷ!

Ninh Vi đứng một bên nhìn thấy một màn thì cũng không đành lòng mà nhìn sang Tiêu Vũ:

-Sư huynh, huynh tha cho họ một lần này được không? Chắc đêm khuya bọn họ giống muội, cũng đói rồi, đi kiếm gì đó ăn một chút thì cũng có thể hiểu mà…

Bạch Trúc cùng Lục Thanh nghe như thế, ánh mắt long lanh cảm động mà nhìn thiếu nữ, còn thiếu nữ ánh mắt nhìn về Tiêu Vũ cũng có chút tha thiết.

Tiêu Vũ nhìn thấy như vậy cũng chỉ khẽ thở dài, sau đó nói:

-Hai người các người, đều đã là Tụ Hải cảnh rồi, còn đói được sao? Được rồi, nếu Ninh Vi đã xin cho hai người như vậy… chuyện hôm nay ta sẽ coi như không thấy gì. Ta đi trước đây, Ninh Vi, muội có muốn về Thính Trúc phong cùng ta không?

Ninh Vi vốn định bảo có, Bạch Trúc bên cạnh nhanh chóng kêu lên trước:

-Không cần, không cần, sư huynh huynh đi trước, lát nữa ta đảm bảo sẽ đưa nàng an toàn trở về Thính Trúc phong! Đa tạ sư huynh bỏ qua cho chúng ta!

Ninh Vi kinh ngạc nhìn Bạch Trúc không hiểu, mà người sau hướng nàng nháy mắt một cái, sau đó nhanh chóng kéo theo nàng đi vào trong phòng bếp!

Lục Thanh cũng chỉ biết lắc đầu, sau đó hướng về Tiêu Vũ chắp tay:

-Lục Thanh tạ ơn sư huynh bỏ qua, bọn đệ nhất định sẽ đưa tiểu sư muội an toàn trở về. Sư huynh đi thong thả.

-Được rồi, vậy ta đi đây!

Sau đó hắn liền quay người rời đi, còn Lục Thanh cũng đi theo hai người kia vào trong, sẵn tiện khép cửa lại, thậm chí còn bố trí một cái tiểu trận pháp nho nhỏ bao phủ cả phòng bếp lại.

Cách đó không xa, Tiêu Vũ tưởng chừng đã rời đi chợt nhìn về một phương hướng chắp tay:

-Sư phụ, lần này con bỏ qua cho bọn họ, người không trách con chứ?

Theo phương hướng đó truyền lại thanh âm, mà thanh âm này chỉ có một người Tiêu Vũ nghe thấy:

-Haha, hai tên tiểu đồ đệ của sư huynh ta, quả thật là có chút hoạt bát, sư huynh ta cũng không quản nổi, ta cũng không so đo với bọn chúng làm gì haha… Chỉ là mấy con tiểu kê, nếu có bản lĩnh trộm được từ chỗ Linh Thú phong, vậy thì cho bọn chúng ăn cũng không sao!

-Con hiểu rồi sư phụ!

-Thực lực của con… không ngờ tiến bộ nhiều như vậy, ngay cả ta bây giờ cũng nhìn có chút không thấu nữa… Haizz, ta cuối cùng cũng già rồi!

-Đều là ơn sư phụ dạy dỗ mới có đồ đệ ngày hôm nay, đồ đệ một chút cũng không dám quên!

-Đúng rồi, mấy ngày nay ta không có thời gian, con thay ta chăm sóc sư muội của con nhé, nếu được có thể chỉ điểm một hai cho nàng.

-Vâng, con đã biết!

...

Chúc mọi người một buổi tối đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc Sư Muội, Ta Cần Yên Tĩnh! sáng tác bởi yyvole14213
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yyvole14213
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.