Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bản đại hiệp xin lỗi rất thành tâm

Tiểu thuyết gốc · 2118 chữ

Thanh âm sư phụ Tiêu Vũ dừng lại một chút, tựa hồ hơi hơi suy nghĩ định nói gì đó, sau đó cũng chỉ nói hai câu:

-Đúng rồi, cũng không có chuyện gì nữa… Con trở về nghỉ sớm đi.

-Vâng, vậy con xin phép đi trước…

Nói xong, thân ảnh Tiêu Vũ dần dần mờ đi trong đêm…

Trong phòng bếp.

Hai người Ninh Vi cùng Bạch Trúc đi vào, trên mặt người sau mang nét thở phào nhẹ nhõm, còn người trước trong con ngươi hơi lóe lên suy nghĩ :

“Hai người này rõ ràng có chút thân thiết với Tiêu Vũ ca ca, có lẽ cũng biết không ít chuyện của huynh ấy, đi cùng nói chuyện một lát cũng tốt, coi như tìm hiểu về huynh ấy mấy năm này đi!”

Bạch trúc một tay kéo Ninh Vi, một tay xách ngược hai con Linh kê, kéo nàng đi lại cái bàn lúc nãy.

Nhìn thấy bát mì trên bàn, Bạch Trúc hỏi:

-Sư huynh quả thật còn biết nấu đồ ăn sao? Chuyện này thật là lạ nha! Từ trước đến nay, ở trong tông ta chưa hề nghe nói hay thấy sư huynh xuống bếp lần nào đó!

Ninh Vi mỉm cười không nói, mà Bạch Trúc cũng không để ý thêm, miệng cười cười nhìn về thiếu nữ tự hào khoe:

-Tiểu sư muội, hôm nay may mà có muội nói đỡ cho ta, ta cũng không keo kiệt gì, ta đãi muội một bữa Linh kê đấy nhé, ngon lắm đấy, bọn ta vất vả lắm mới trộm… à không, mới mượn được từ chỗ Linh Thú sơn đấy!

Nói hai từ “vất vả” thâm chí Bạch Trúc còn đứng cả lên, một tay xách ngược hai con gà đã bất tỉnh, tay còn lại thì ôm ngực, ánh mắt tang thương như trải qua một trận chiến kịch liệt trả giá bằng tính mạng.

Ninh Vi có chút bất đắc dĩ mà nhìn, sau đó khẽ cười nói:

-Dù sao chắc là tỉ cũng đói, ăn chút gì đó cũng không phải quá đáng trách mà! Chuyện cảm ơn thì muội cũng không cần đâu, chỉ là muội muốn hỏi sư tỷ mấy câu mà thôi!

Lúc này, thân ảnh Lục Thanh từ bên ngoài đi vào, ngồi xuống ghế cạnh Bạch Trúc, trong tay thoáng cái xuất hiện thêm mấy cái ly cùng mấy lon nước, rót mỗi người một ly rồi nói:

-Không ngờ lần này tiểu sư muội ra mặt một chút, sư huynh lại không có so đo với chúng ta nữa, có thể thấy trọng lượng lời nói của tiểu sư muội đối với sư huynh vậy mà thật là nặng a.

Thiếu nữ Bạch Trúc ngồi một bên vô cùng đồng tình mà nói:

-Đúng thế đúng thế, ta còn nhớ có một lần bọn ta ăn trộm… à không đi mượn hai con tiểu kê kê, kết quả bị sư huynh bắt gặp. Sư huynh sau đó nhìn bọn ta một chút, không nói không rằng phong ấn tu vi bọn ta lại, bắt bọn ta gánh nước cho phòng bếp cả một tuần, khiến cho bọn ta ê ẩm hết cả người…

Nhớ lại chuyện cũ khi đó, giây trước trên mặt Bạch Trúc còn mang theo nét ảo não, bất quá giây sau sắc mặt liền thay đổi, khóe miệng lại lần nữa đổi về vẻ đắc chí:

-Nhưng mà, sau một tuần khổ sai đó, chúng ta cũng đã thay đổi, thành tâm hối lỗi, quyết tâm đi xin lỗi Linh Thú sơn!

Ninh Vi nhìn thấy vẻ cười đáng khinh trên khóe miệng người trước mặt, cũng nghe thấy lời nói vừa rồi, có chút khó hiểu nói:

-Xin lỗi?

Lục Thanh ngồi bên cạnh, sắc mặt có chút bối rối, hơi xấu hổ mà nhỏ giọng giải thích:

-Thực ra sau lần đó, Bạch Trúc trở về tiểu viện của nàng suy nghĩ một đêm, hôm sau nàng gặp ta nói rằng nàng đã suy nghĩ kĩ, quả thực cảm thấy ăn mấy con Linh Kê trong Linh Thú sơn là một việc sai trái, muốn dẫn ta đi xin lỗi với linh thú trong Linh Thú sơn sau đó về tiểu viện bế quan không ra để hối lỗi!

Lục Thanh hơi dừng lại, hít sâu một hơi rồi nói tiếp:

-Đêm hôm đó nàng lại dẫn ta đi Linh Thú sơn, mấy con linh thú trong đó mỗi đứa đều bị Bạch Trúc “xin” nửa cái đùi mà về “hối lỗi” gần một tháng!

Ninh Vi nghe đến đây cũng không nhịn được một mặt mộng bức mà nhìn qua Bạch Trúc, người sau lại càng đắc chí cười lớn:

-Bản đại hiệp ta xin lỗi thật sự rất thành tâm… Sau khi ta xin lỗi, chính xác là không có tiểu thú nào không tha thứ cho ta đâu hahaha…

Lục Thanh hơi hắng giọng, sau đó xấu hổ bổ sung thêm:

-Thậm chí… Trong số những cái đùi hối lỗi đó, có một cái là của tiểu Bạch Hổ của sư huynh nữa…

Ninh Vi nghe được mấy chữ “của sư huynh”, tâm trí lập tức hứng thú hỏi:

-Bạch Hổ của Tiêu Vũ sư huynh sao? Huynh nói cho ta biết về nó được không?

Lục Thanh nghe thế hơi suy nghĩ rồi nói:

-Chuyện này ta không không quá chú ý nên không rõ ràng… Ta chỉ biết sư huynh có một con thú sủng, nó là một con Bạch Hổ, hiện tại đang ở Linh Thú sơn!

Bạch Trúc lúc này lại nói chen vào:

-A, cái này ta biết, tiểu sư muội à, chuyện này ta chính là người trong nghề đó, muội có gì không biết có thể hỏi ta đó! Bất kể là trong tông môn chuyện nhỏ nhất như tiểu đệ đệ nào thích tiểu muội muội nào, hay lớn thậm chí tin tức oanh động giới tu luyện này, không có chuyện gì mà Bạch Trúc ta không biết!

Bạch Trúc nói tới đây thậm chí đứng dậy, một chân đạp lên ghế, ngón tay cái chỉ vào mặt mình nói:

-Nói không ngoa, danh tiếng của ta trong giới tu luyện được rất nhiều người biết đó! Ta còn được gọi là Vạn sự thông của giới tu luyện đó!

Lục Thanh ngồi một bên nhịn không được nói:

-Chẳng qua là bát quái một chút, hóng chuyện khắp mọi nơi, toàn mấy thứ tin tức linh tinh, người tin ngươi chính là không phải bị ngốc thì cũng là xui xẻo! Lại còn là “Vạn sự thông”, ta hahahaha…

Bạch Trúc nghe xong tức giận ném hai con Linh Kê trên tay qua cho Lục Thanh nói:

-Ngươi cút ngay cho ta! Đừng ở đây quấy rầy ta nữa, mau một chút đi xử lý hai tiểu bảo bối này đi! Đi đi đi…

Lục Thanh lúc này hơi lắc đầu, cũng không cãi lại mà cầm lấy đi ra phía nhà bếp…

Ninh Vi mặc dù có hơi nghi ngờ nhưng vẫn hỏi:

-Bạch Trúc sư tỷ, bây giờ cũng có thời gian, tỷ kể cho ta nghe về chuyện tiểu Bạch Hổ đó nhé! Nếu được… tỷ kể cho nghe một chút về Tiêu Vũ sư huynh được không?

-Được chứ, mấy chuyện này cũng không phải gì bí mật, chuyện này, phải kể từ lúc sư huynh còn 5 tuổi, cũng chính là mười năm trước, lúc đó sư huynh được sư thúc cho đi rèn luyện thể lực trong một tiểu sơn gần Cửu Linh tông…

Mười năm trước.

Trời mưa tầm tã.

Cả bầu trời bị che đi bằng một màu trắng xóa, trong mây đen giăng kín trời, lâu lâu còn có vài tiếng sét đánh lên.

Trong một sơn mạch nhỏ vang lên tiếng hổ gầm giận dữ.

Rống.

Lại là một tiếng hổ gầm, lần này lại không còn mạnh mẽ như lần trước nhưng ẩn chứa vô tận tức giận.

Một con hổ trắng to lớn nhe nanh gầm gừ, trước mắt nó chính là một đàn sói đen ánh mắt chăm chú nhìn nó!

Con hổ trắng to lớn cả người đầy vết thương, khắp nơi toàn là máu, thậm chí một nửa bộ lông trắng của nó đã chuyển màu đỏ…

Đứng đằng sau con hổ trắng to lớn kia là một con hổ con, trên người nó cũng có vài vết thương nhỏ…

Hai bên nhìn nhau, đằng sau hai con hổ trắng kia chính là một vách đá cao dựng đứng, cả hai chính thức đã rơi vào đường cùng.

Thân thể con hổ lớn lung lay sắp đổ, bất chợt đàn sói đen phát động thế công, hung hăng lao lên!

Rống!

Hổ lớn gầm lên giận dữ, sau đó cũng lao đến cắn vào con sói lao lên nhanh nhất.

Đây là một tiểu sơn bình thường, những động vật ở đây đều chỉ là động vật bình thường, cũng không phải yêu thú linh thú gì, chính vì thế, sinh tồn tự nhiên chính là một phần của chúng!

Hai bên cắn xe nhau, một con sói khác cắn mạng vào lưng hổ.

Hổ trắng lắc đầu hất văng coi sói trong miệng ra xa, xoay người trở lại cắn mạnh vào con sói trên lưng…

Theo thời gian trôi qua, số lượng sói ngày càng giảm, mà trên người con hổ cũng đã chằng chịt vết thương.

Mưa càng xối xả, nước mưa xối thẳng xuống, rửa trôi vết máu, tạo thành một vùng toàn màu đỏ.

Bất chợt lúc này, một con sói đã tiếp cận hổ con, không chút do dự cắn mạnh.

Rống!

Hổ trắng con rống lên đau đớn, cũng muốn xoay người đáp trả như mẹ nó, nhưng nó còn quá nhỏ, dù muốn nhưng lại không sức nào làm được!

Rống!

Hổ lớn thấy con bị cắn, cả người tức giận rống lên, xoay người định chạy tới, mà ngay lúc này, đàn sói nhanh chóng lao lên, bất chấp tất cả cắn xé hổ lớn.

Một lần này lại là một lần dằn co, hổ lớn hung dữ gào cắn, chân vẫy vùng cố gắng thoát ra, cố gắng đến gần con nó!

Mà hổ con lúc đầu cã người dãy dụa còn mạnh, theo thời gian trôi qua, dần dần phản kháng càng nhỏ, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự.

Xung quanh chúng nó, xác sói la liệt nằm trên đất, mà hai con hổ trắng cũng đã dần mất đi phản kháng, chuẩn bị trở thành con mồi của đàn sói còn sống sót.

Không có gì đáng buồn, cũng không có gì đáng vui, đây chính là hoang dã, đây cũng cùng tự nhiên, chỉ có mạnh mẽ sống sót hoặc trở thành thức ăn cho kẻ khác!

Mà tất cả điều này, rơi vào mắt thiếu niên ẩn nấp trên thân cây cao cách đó không xa.

Thiếu niên ánh mắt bình tĩnh mà nhìn, dường như hắn đã quá quen với cảnh sinh tồn ăn thịt như thế này.

Đó là một thiếu niên khoảng chừng năm tuổi, cả người mặc áo bào đen, ánh mắt như kiếm, bình tĩnh không có một chút xao động nhìn một màn phía dưới!

Không ai khác, hắn chính là Tiêu Vũ.

Hôm nay hắn phải đi đến một sơn mạch rèn luyện thân thể cùng học tập sinh tồn trong tự nhiên…

Trên lưng hắn giắt một thang kiếm, tay cầm cung tên, sau lưng đeo một cái rổ tên nhưng bên trong lại còn không nhiều, khoảng chừng mười cái tên.

Hắn nhìn một màn ở dưới, tay cũng không làm ra thêm hành động gì ngoài chờ đợi.

Hắn chính là đang đợi một màn phía dưới qua đi, đợi hai con hổ kia chết, đợi bọn chúng bị xâu xé từng miếng thịt, và đợi bọn sói kia rời đi!

Số lượng sói còn khoảng mười mấy con, lúc này vẫn đang cắn mạnh răng vào con hổ lớn, mà hổ nhỏ cũng bị một con cắn chặt không tha.

Con hổ con giãy giụa một lát, cả người như đã kiệt sức, hơi thở ngày càng mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại.

Ánh mắt hổ con dần dần mất đi tiêu cự, mắt hổ dần nhắm lại, chỉ là lúc cuối cùng sắp nhắm lại, nó nhìn thấy một người, cả người giống như chìm trong đêm đen, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn nó!

...

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc Sư Muội, Ta Cần Yên Tĩnh! sáng tác bởi yyvole14213
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yyvole14213
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.