Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta tồn tại trên thế giới này chỉ là vì một người tên Tiêu Vũ

Tiểu thuyết gốc · 2013 chữ

Sắc trời cũng chầm chậm chuyển sang tối, nét hoàng hôn cuối cùng cũng dần dần tán đi.

Tiêu Vũ nhìn thời gian trên điện thoại một chút sau đó hỏi:

-Trời cũng muộn rồi, tại sao muội không ở lại tiểu viện của muội mà lại chạy qua đây vậy?

Ninh Vi nhìn hắn, hơi có chút rụt rè mở miệng:

-Muội lần đầu ra khỏi nhà lâu như thế này, muội… có chút hơi sợ, nơi đây muội cũng chỉ thân thuộc với huynh…

-Không sao, không cần lo lắng, ở trong tông thường xuyên có đội chấp pháp đi tuần, những trưởng lão kia đôi lúc cũng sẽ dùng thần thức đảo qua khu vực xung quanh đây, vấn đề an toàn không cần phải lo.

Dừng một chút hắn nói tiếp, ngữ khí vô cùng khẳng định:

-Hơn nữa, ở đây chính là Thính trúc phong… đây là nơi ở đại trưởng lão, cũng là sư phụ của chúng ta nghỉ ngơi, nên chắc chắn không ai dám làm bậy ở đây.

Trong lòng của hắn lại âm thầm bổ sung thêm một câu “đây là nơi ta nghỉ ngơi, cho dù tìm trong cả Cửu châu này, kẻ dám đến đây làm loạn, hẳn là còn chưa ra đời!”

Cuối cùng, dường như thiếu nữ đã an tâm, hắn nói tiếp:

-Đúng rồi, muội qua đây từ chiều, chắc cũng chưa ăn gì đúng không, ta đưa muội đi ăn chút gì đó được không?

Nghe vậy mắt thiếu nữ cong lại thành hình lưỡi liềm, vui vẻ nói:

-Vâng ạ!

Phủ Ninh gia.

Trong đại sảnh rộng lớn, một người đàn ông trông trung niên cùng một vị mỹ phụ đang ngồi ở vị trí chủ vị.

Bên cạnh có một vị lão giả đang đứng, ở bên dưới có vài người đang đứng cúi mặt, mà giữa đại sảnh có một người đang quỳ ở đó!

Rầm!

-Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa cho ta!

Người đàn ông trung niên đập bàn một cái, giọng nói uy nghiêm đầy phẫn nộ làm hạ nhân bên dưới ai nấy cũng nơm nớp lo sợ, không ai dám ngẩng đầu!

Hắn chính là gia chủ đương nhiệm Ninh Gia, Ninh Hạo.

Sắc mặt của hắn hiện tại không tốt một chút nào.

Sáng nay con gái của hắn bảo rằng nàng đi chơi một lát, kết quả hiện tại người đâu không thấy, còn gia nhân hắn cử đi theo trông coi cho nàng thì bây giờ một đám lại đứng đây lại bảo nàng đã gia nhập tông môn!

Hôm nay hắn có việc đi ra ngoài, khi về đã phát hiện con gái bảo bối của mình thế mà đã đi mất, cả người lập tức nổi giận!

Ngay thời khắc hắn muốn giết đi hạ nhân kia rồi đi tìm con thì vợ hắn kịp ngăn lại.

Vị lão giả đang đứng chính là quản gia Ninh gia cũng lên tiếng:

-Gia chủ bớt giận, đừng để nóng nảy hại thân….

Nhìn kĩ lại, người đang quỳ dưới đất không phải ai khác chính là người đã đi theo Ninh Vi tiến đến Cửu Linh tông.

Mà nàng ta nghe thấy vậy liền run rẩy, giọng nói hơi lắp bắp:

-Gia chủ tha tội, gia chủ tha tội, tiểu nhân thực sự khuyên không được tiểu thư…

-Cái gì gọi là khuyên không được, ngươi lại còn để cho Tiểu thư nàng hồ đồ, nàng mới bao nhiêu lớn? Nếu con gái ta có mệnh hệ gì, một trăm cái mạng của ngươi cũng không đáng cho ta chém.

Ngồi bên cạnh, vị mĩ phụ sắc mặt nét lo lắng nhưng cũng không nóng nảy mà lại bình tĩnh khuyên nhủ:

-Được rồi được rồi, chàng cũng bớt nóng một chút, tránh ảnh hưởng sức khỏe, chuyện đâu còn có đó mà, dù sao cũng chỉ là gia nhập tông môn, hơn nữa Cửu Linh tông cũng là một cái danh môn chính phái, danh tiếng cũng tốt ở Thanh Châu này mà.

Vị mỹ phụ này chính là đương thời Ninh gia chủ mẫu, Tô Hiểu Lan.

Người đàn ông nghe vậy cũng hơi kiềm chế lại, chỉ là ánh mắt vẫn mang theo nét tức giận không gì che giấu được.

Vị mỹ phụ thấy người đàn ông đã bình tĩnh lại thì quay sang nói với người đang quỳ:

-Ngươi đứng lên đi, nói rõ cho ta nghe đầu đuôi mọi chuyện.

Nàng ta nghe được câu nói đó như được đại xá, vội vãi liên tục nói cảm ơn.

Sau đó nàng ta đem mọi chuyện từng chút một không có chỗ nào dấu diếm mà thành thật kể lại.

Vị mỹ phụ nghe xong, nét mặt có chút biến hóa, chậm rãi hỏi:

-Ồ nói như ngươi, là nàng kêu ngươi dẫn nàng đi dạo chơi trong thành, sau đó trốn ngươi chạy tới Cửu Linh tông đó báo danh rồi?

Người phụ nữ đứng một bên nghe thế liền đáp:

-Vâng!

-Sau đó ngươi chạy tới nhưng không kịp ngăn lại, mà nàng kêu ngươi trở về nói cho bọn ta biết nàng sẽ trở thành đệ tử Cửu Linh tông sao?

Ngồi một bên người đàn ông nghe đến đó hừ một tiếng:

-Hừ! Thật là hồ đồ!

Vị mỹ phụ nghe vậy dừng lại một chút nghĩ cái gì đó rồi hỏi tiếp:

-Ngươi nói… nàng vậy mà làm quen với hai tên nam tử?

-Không phải, không phải. Có một tên tiểu tử gọi Đường Hỏa, hắn là một thượng phẩm linh căn, hắn có buông lời nhục mạ tiểu thư, thậm chí muốn tiểu thư làm nô cho hắn, nhưng mà nàng lại không để ý hắn. Sau đó xuất hiện một người, mà thấy người đó tiểu thư liền đi lại làm quen ạ!

Vị mỹ phụ ánh mắt hơi nheo lại, ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:

-Họ Đường… trẻ tuổi… lại còn là thượng phẩm linh căn? A, Thanh châu này dẫu có lớn chắc cũng không có nhà họ Đường thứ hai xuất hiện thượng phẩm linh căn đâu! Lão công, đợi mấy ngày nữa chúng ta đi bái phỏng một chút gia tộc họ Đường kia đi!

Người đàn ông ánh mắt vẫn còn tức giận, nghĩ cũng không nghĩ lập tức gật đầu:

-Được, chuyện này nghe theo nàng! Chỉ là một cái Đường gia lại giám khinh nhờn con gái chúng ta như vậy, Ninh gia chúng ta cũng không ngại bọn chúng đâu!

Vị mỹ phụ nghe thế không đáp, lại nói tiếp:

-Từ lúc nhỏ Tiểu Vi nhà ta đã không thân cận nam tử, nam tử đi đến bắt chuyện nàng cũng không hề để ý, thậm chí cho dù chàng là phụ thân nó thì nó cũng chỉ có kính trọng, đôi lúc cũng có phần gần gũi hơn người khác một chút mà thôi.

Nói đến đây ánh mắt vị mỹ phụ mang theo nét khó hiểu nhìn về nàng ta hỏi lại:

-Tiểu thư vậy mà chủ động đi làm quen một nam tử? Ngươi có biết hắn tên gọi là gì không?

-Hắn tên… tên… tên là…

-Ngươi không nhớ tên của hắn?

Nàng ta hốt hoảng lập tức nói:

-Hắn… hắn là đệ tử của một vị nào đó trong Cửu Linh tông, đó là một vị lão giả tóc bạc đi bên cạnh chưởng môn Cửu Linh tông. A đúng rồi, vị lão giả đó là đại trưởng lão của Cửu Linh tông. Tiểu thư sau khi biết nam tử đó là đệ tử của người đó liền bái người đó làm thầy!

Vị mỹ phụ nghe thế cũng không nói nữa, trầm mặc một lúc rồi nói:

-Được rồi, tất cả lui ra đi.

Trong đại sảnh lúc này chỉ còn lại hai người Ninh phụ cùng Ninh mẫu.

Người đàn ông lúc này lên tiếng:

-Lúc chiều ta gọi di động của nàng lại không có người bắt máy. Nàng thử gọi cho nàng một lần nữa xem sao!

-Được.

Tiếng chuông điện thoại vang lên ba tiếng, rất nhanh liền có người kết nối.

Người nhận là một tiểu cô nương khả ái, không thể nghi ngờ chính là Ninh Vi.

Thanh âm êm ai của nàng vang lên:

-Cha, mẹ! Hai người tìm con sao?

Ninh phụ lập tức nói ngay:

-Tiểu Vi, lúc chiều ta gọi cho con, kết quả chờ một hồi lại không có ai nghe máy! Làm ta tưởng con xảy ra chuyện…

-Cha à, con làm sao có chuyện gì được chứ!

Thiếu nữ khẽ cười, giống như trăm hoa đua nở:

-Lúc chiều con đang luyện kiếm nên không thể nghe điện thoại của cha được. Vốn vừa rồi con định gọi lại cho cha, không ngờ bây giờ cha đã gọi trước cho con rồi!

Lúc này Ninh mẫu cũng lên tiếng, giọng nói có phần lo lắng, dáng vẻ cũng không còn bình tĩnh như lúc nãy:

-Tiểu Vi à, bọn ta rất lo lắng cho con đó, tại sao con lại quyết định mà không bàn trước cho cha mẹ chứ! Không phải lúc trước con định đi đến Vân Trung học viện ở Vân Trung Châu sao, sao bây giờ con lại ở lại Cửu Linh tông Thanh Vân châu này chứ.

Thiếu nữ nhìn hai người không nói, sau đó cúi đầu nhìn xuống tay, trong lòng lại nghĩ:

“Vốn dĩ lý do mà Ninh Vi ta tồn tại ở trên thế giới này chỉ là vì một người tên Tiêu Vũ. Bây giờ hắn đang ở Cửu Linh tông, ta không ở Cửu Linh tông cùng hắn, lại chạy đên cái chỗ Vân Trung châu kia làm gì chứ?”

VỊ mỹ phụ không nghe được câu trả lời thì sốt ruột kêu:

-Tiểu Vi! Tiểu Vi! Con nghe ta nói không?

Thiếu nữ lần này lại cười, chỉ là một nụ cười hơi gượng gạo mà đáp:

-Mẹ à, con cũng chỉ là vừa quyết định sáng nay mà thôi, sao kịp báo cho hai người được chứ! Ngược lại là hai người, trong thời gian này hai người nhớ giữ gìn sức khỏe. Con ở đây rất tốt, hai người đừng lo cho con…

-Đúng rồi Tiểu Vi, ta nghe được… con lại chủ động bái nhập vị đại trưởng lão Cửu Linh tông vì một người nam tử, hắn gọi là Tiêu Vũ gì đó đúng không?

-Chuyện này mẹ biết sao? Chuyện này thật ra có nhiều nguyên nhân, nhưng mà quả thật nguyên nhân lớn nhất chính là huynh ấy. Huynh ấy chính là lí do lớn nhất để con đưa ra quyết định ở lại Cửu Linh tông cũng như bái nhập làm đệ tử của sư phụ!

-Tiểu Vi, con mới bao lớn, đừng để bị nam nhân xấu lừa gạt…

Thiếu nữ hơi có chút mất hứng, khuôn mặt nhỏ hơi cúi xuống, nũng nịu kêu:

-Mẹ à! Con gái năm nay tuy còn hơi nhỏ, nhưng cũng không đến mức bị người ta lừa gạt đâu! Đợi có dịp, con sẽ giải thích cho hai người, hai người nghỉ ngơi sớm đi, con phải đi ăn cơm rồi!

-Được rồi, con hãy nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta cúp đây!

-Tạm biệt cha mẹ!

Video call đã tắt, mà nét lo lắng trên người vị mỹ phụ chưa chút nào dừng lại.

Nàng mở miệng hỏi người đàn ông:

-Tiểu Vi của muội có thể hay không bị tên tiểu tử kia mê hoặc thần hồn điên đảo rồi? Ta lo quá, chàng nói thử xem!

-Ta cũng lo cho nàng, mà nhìn nàng như thế, có lẽ là an toàn không bị ai ăn hiếp. Được rồi, nàng nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai ta cùng nàng đi đến Cửu Linh tông kia tìm người!

-Được!

Chúc mọi người đọc truyện buổi tối vui vẻ!

Bạn đang đọc Sư Muội, Ta Cần Yên Tĩnh! sáng tác bởi yyvole14213
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yyvole14213
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.