Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ký ức ngủ yên

Tiểu thuyết gốc · 2024 chữ

Trong giây phút cuối cùng trước khi mắt hổ hoàn toàn nhắm lại, nó nhìn thấy một ánh mắt vô cùng bình tĩnh mà nhìn nó, nhìn nó dần dần hít vào thì ít, thở ra thì nhiều…

Sau đó, mắt nó nhắm lại.

Vút! Phốc!

Một thanh âm xé gió phát ra, ngay sau đó, trên đầu một con sói, một mũi tên xuyên ngang đầu.

Vút vút vút…

Liên tục là một loạt mũi tên xé gió, tất cả đều chính xác cắm vào đầu những con sói.

Mà trên đầu mũi tên mang theo một chất dịch màu đen, mũi tên cắm vào đầu sói, máu chảy ra cũng đã dần chuyển sang màu đen.

Hiển nhiên trên đầu mũi tên bắn ra có độc.

Mỗi mũi tên đều chính xác lấy đi mạng một sói, chín mũi tên chính xác lấy mạng đi chín mạng sói, ngay cả con sói cắn chặt không nhả hổ con kia cũng không ngoại lệ bị mũi tên lấy mạng!

Mà những con sói còn lại thấy đồng bọn nằm xuống thì nhả con hổ lớn ra, ánh mắt đầy cảnh giác, trên người của tụi nó cũng có vài vết hổ cào, nhưng lại không đáng ngại!

Sau khi những con sói nhả ra, hổ trắng lớn nằm im, cả thân hình bất động, ánh mắt đã hoàn toàn mất đi tiêu cự.

Xoạt!

Từ trên thân cây, một bóng đen nhảy xuống, kèm theo đó là một ánh kiếm chém thẳng xuống, chính xác chém lên đầu một con sói đang đứng dưới tán cây, ngay lập tức chém chết con sói đó.

Đây là một đứa trẻ khoảng chừng năm tuổi, trên mặt cũng còn có nét non nớt, cánh tay phải cầm chắc thanh kiếm, ánh mắt sắc bén chăm chú mà cảnh giác nhìn 6 con sói lớn đang đứng quây xung quanh.

Đứa bé đó không ai khác chính là Tiêu Vũ.

Hắn vốn dĩ đang muốn bình tĩnh làm một người qua đường mà nhìn một màn kia, chỉ là, ngay một khắc cuối cùng, khi hắn hình thấy ánh mắt con hổ con kia, trong đó mang một phần sợ hãi, một phần lo lắng, một phần tức giận, mà càng nhiều là bất lực, bàn tay hắn không tự chủ mà giương cung, cũng không chút do tự phóng tên.

Tên đã lên dây không thể không bắn, kiếm hắn đã chém ra không thể thu lại được.

Chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao bản thân đã làm ra hành động như thế!

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nữa, nếu đã muốn thì cứ buông tay mà làm thôi, dù sao kiếm cũng đã chém, bây giờ vấn đề chính là hắn phải chém ra nhiều thêm mấy kiếm mà thôi.

Lúc này một con sói nhanh chóng lao lên, mà mấy con sau cũng cơ hồ đồng thời lao tới, không có chút do dự.

Ánh mắt hắn nheo lại, châm trái bước lên, kiếm trong tay lập tức chém lên, sau đó lui về sau hai bước.

Chỗ hắn đứng vừa rồi cũng bị hai con sói nhào qua, chúng cũng không dừng lại mà lao đến.

Kiếm trong tay hắn chém liên tục không chút nào dừng lại, kiếm kiếm đều chính xác chém lên người những con sói.

Cũng không phải hắn không muốn chém chết chúng, mà kiếm hắn vừa tới đã có một con khác lao đến, hắn không thể không tránh đi, kết quả kiếm hắn chỉ để lại những vết thương nhỏ trên thân sói.

Lúc này, con sói lớn nhất trong đó tru lên một tiếng, sau đó ánh mắt khóa chặt thân ảnh nho nhỏ kia nhe nanh, cũng không chần chờ mà lao lên.

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt cũng khóa chặt con sói đang lao lên, hai tay có hơi run rẩy lập tức siết chặt kiếm, chân nhỏ đạp xuống đất mượn lực, cả người lao tới trước.

Xoẹt!

Âm thanh xé gió từ kiếm mang tới, con sói lao tới bị hắn chém đứt lìa một chân, mà hắn theo lực chém cũng ngã sang một bên.

Chỗ hắn vừa đứng hai ba con cắn mạnh, thanh âm tiếng răng va chạm vang lên “cạch” một tiếng to.

Phát hiện cắn hụt, mấy con sói cũng liền lao qua theo.

Theo thời gian càng lâu, đã có hai con sói nằm xuống, một con bị đứt một chân nằm oằn oại trên đất.

Mà hắn lúc này, trên tay trái đã đó hai ba vết cắn, máu tươi theo đó chảy xuống mặt đất.

Mưa lúc này đã ngớt dần, nắng chiều từng chút lộ ra, nước mưa rơi xuống rửa lên vết máu trên tay hắn.

Cả người hắn lúc này đã có phần hết sức, nhưng hắn vẫn cầm kiếm, ánh mắt như cũ khóa chặt ba con sói còn lại, đối phương cả người trên dưới nhận lấy không ít vết kiếm, ánh mắt giận dữ cũng nhìn hắn như cũ.

Hai bên cũng không dừng lại lâu, ngay lập tức lao lên chém giết.

Kiếm thiếu niên không dừng lại, kiếm kiếm chém ra, 3 con sói vừa lao lên bị một kiếm chém cho trở về.

Lúc này, không chỉ tay mà cả người Tiêu Vũ đã run rẩy, sức hắn đã gần cạn kiệt, dù sao bây giờ, hắn cũng chỉ mới có năm tuổi.

Ba con sói kia cũng không khá hơn, ánh mắt cũng hơi mơ hồ, vốn dĩ đối với bọn chúng, người trước mặt đã lung lay sắp đổ, chỉ cần bọn chúng cắn mạnh hơn một chút thì chiến thắng.

Nhưng chúng nó lại không nghĩ hắn cứng rắn chống đỡ lâu như thế, ngay lúc gần như cắn được vào rồi thì hắn lại thành công né tránh, lại có thể phản kích, kiếm kiếm chém ra giống như trí mạng, thành công lấy đi mạng của đồng loại bọn chúng.

Bọn chúng đều là sói đói, hôm nay vây giết hổ trắng vì trước đó hổ trắng vừa mới chiến đầu cũng một con gấu hoang, cả người có sẵn thương tích, bọn chúng đều đói nên phát động thế công.

Lúc thành công thì lại có một tên nhảy ra, chém giết đi mười mấy con sói bọn nó…

Lúc này thiếu niên dường như chống đỡ không nổi, một chân quỳ xuống đất, máu trên tay trái chảy ra không ngớt, đây quả thật chính là cơ hội…

Xoạt xoạt xoạt!

Ba con sói lấy chút dứng cuối cùng, nhe răng muốn cắn tới!

Ba con sói lúc này đã gần trong gang tấc, lúc này, thiếu niên vốn dĩ đang cúi mặt xuống lại ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện ra chút điên cuồng.

Cá đã cắn câu!

Cả người đang quỳ lập tức đứng lên, kiếm trong tay mạnh mẽ chém ngang!

Phốc phốc phốc!

Ba cột máu phóng lên, một kiếm thành công lấy mạng ba con sói cuối cùng, mà chém ra một kiếm đó, cả người cũng hết sức ngã xuống.

Không biết qua bao lâu, thiếu niên cảm nhận trên mặt có gì ướt ướt.

Mắt hắn ngay lập tức mở ra, cảnh giác, tay ngay lập tức cầm chặt kiếm.

Rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy thứ đang liếm trên mặt của mình, đó là con hổ trắng con!

Hắn lập tức đứng dậy, mà con hổ trắng kia nằm phục xuống dưới chân hắn.

Mặt hắn hơi ngẩn ra nhìn xung quanh, xung quanh hắn xác sói nằm đầy đất, máu chay nhuộm đỏ đất, con sói bị hắn chém đứt chân cũng đã chết, trên cổ nó lại có vết cắn của hổ, người nó cũng không ít vết hổ vồ, nhĩn kĩ, đây hiển nhiên là dấu vết của hổ trắng con.

Hắn nhớ trong lúc hắn chém giết, con hổ con mắt nhắm nghiền kia đã mở ra, nhưng người nó nằm trên đất không động đậy, hắn còn tưởng nó đã chết, hóa ra là không!

Hắn cảm nhận một chút, người đã hồi phục lại mấy phần sức lực, hắn xách kiếm đến gần xác hổ lớn, sờ một chút phát hiện nó đã chết, hắn lại nhìn sang hổ nhỏ nằm dưới chân, sau đó nói:

-Mẹ của ngươi đã chết, đây vốn dĩ là sinh tồn trong tự nhiên, mạnh được yếu thua, mà ngươi cùng mẹ ngươi chính là kẻ yếu. Ngươi đi đi, sau này ráng sống cho tốt.

Nói xong hắn xoay người rời đi.

Đi được mấy bước, sau đó hắn liền đứng lại, vì hắn phát hiện con hổ trắng kia vậy mà đi theo hắn.

Hắn hơi đứng lại, nhìn nó, sau đó lại nói:

-Ngươi muốn đi theo ta? Không oán việc ta không cứu được mẹ ngươi sao?

Hổ con nhìn hắn, sau đó dụi dụi đầu vào chân hắn.

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn chằm chú con hổ một chốc, sau đó nói:

-Vậy từ nay ngươi hãy đi theo ta, ta gọi ngươi Tiểu Bạch nhé.

Hổ con lại chạy xung quanh người hắn vài vòng rồi vẫn dụi đầu vào chân hắn, hắn đứng dậy nói:

-Nếu ngươi đã đi theo ta, vậy đã là người của ta, ta thay ngươi an táng mẹ ngươi vậy.

...

Ninh Vi chống cằm nghe Bạch Trúc kể chuyện, tất nhiên câu chuyện mà Bạch Trúc kể chỉ là đại khái, không có chi tiết như thế.

Nghe đến đây, Tiêu Vũ liền cắt đứt thần thức của mình ở trên người Ninh Vi.

Chung quy lại, hắn cũng không có an tâm về an toàn tiểu sư muội nhỏ tuổi này, nên đã để lại một tia thần niệm trên người nàng.

-Không ngờ vị tiểu sư muội này lại hứng thú với quá khứ của ta như thế. Quả là tiểu cô nương thì thích tò mò a!

Lúc này, hắn đứng dưới tán hoa đào, bạch y theo gió thổi hơi lay động, ánh mắt ngước nhìn mặt trăng ở trên cao, trong miệng lẩm bẩm:

-Cũng lâu như thế, không biết khi những kẻ kia biết ta vẫn còn sống, sẽ có cảm tưởng như thế nào… Ngẫm một chút… cũng có chút thú vị hahaha…

Nói một câu như vậy, hắn lại từ trong áo lấy ra một bầu rượu, đây là rượu mà hắn đi Vân thành mua được từ một trang gia chuyên ủ rượu, nghe nói đó là nhà làm rượu ngon nhất Vân thành.

Hắn nhảy lên một thân cây đào vương ra, thả người tựa lưng nằm lên, một chân buông thõng, ngẩng đầu hớp một hớp rượu trên tay.

Cảm thấy không đủ, hắn lại ngửa đầu uống hết, sau đó lại lấy thêm mấy vò cũng ngửa đầu uống cạn.

Ném đi vò rượu trên tay, hắn tựa đầu nằm xuống, hai mắt hơi nhắm lại lẩm bẩm:

-Rượu gì thế này, nhạt như nước lã! Bất quá ở nơi như thế này… chút rượu này coi như tạm được đi… Thật nhớ rượu của tên Tửu Quỷ kia… chỉ là… không biết hắn còn sống không?

Mười lăm năm, hắn vậy mà đã sống lại mười lăm năm rồi!

Trong trận chiến ở Tử Huyền sơn kia, hắn đạt được một cơ duyên to lớn, nhưng lại không ngờ mấy người mà hắn tin tưởng, lại phản bội hắn, chỉ có duy nhất người huynh đệ kia lại cùng hắn chiến đấu.

Tửu Quỷ!

Đó là tên người đã đứng ra cùng hắn chống lại mấy kẻ kia, mà kết quả sau cùng, chính là hắn vẫn lạc.

Nhưng hắn vậy mà không bị đánh cho thần hồn câu diệt!

Hắn vậy mà một lần nữa quay lại sống một kiếp khác!

Mà thời điểm chín tiếng sấm oanh năm bảy năm trước kia, không ngờ đã thức tỉnh ký ức ngủ yên đã lâu của hắn!

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc Sư Muội, Ta Cần Yên Tĩnh! sáng tác bởi yyvole14213
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yyvole14213
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.