Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tư thái vô địch

Tiểu thuyết gốc · 2161 chữ

Phòng bếp.

Ninh Vi nghe xong, hơi nghiên đầu nhỏ hỏi:

-Vậy tiểu Bạch Hổ đó, sau khi được đưa về tông môn thì để ở chỗ Linh Thú sơn sao? Nơi đó toàn là linh thú yêu thú, một con thú hoang bình thường ở nơi đó có thể sống sót hay sao?

-Quả thật nếu là một con thú hoang bình thường thì đi vô đó có hơi khó khăn, nhưng mà lúc Tiểu Bạch đi theo sư huynh là lúc huynh ấy năm tuổi, sau đó ba năm, trên người của nó không hiểu tại sao lại thức tỉnh huyết mạch yêu thú, như thế chính là có thể đi vào Linh Thú sơn mà không sợ bị ăn hiếp rồi!

-Thức tỉnh huyết mạch?

Ninh Vi hơi kinh ngạc, không ngờ ở tiểu địa phương như này lại có cả loại chuyện thức tỉnh huyết mạch vốn hiếm có như thế!

Bạch Trúc nghe như vậy thì giải thích:

-Là huyết mạch yêu thú Bạch Hổ thượng cổ, tuy huyết mạch thức tỉnh có hơi không nhiều, nhưng mà như vậy đã đủ để chiến lực Tiểu Bạch có thể xếp vào trong hàng ngũ yêu thú linh thú hàng đầu trong Linh Thú sơn.

Ninh Vi cũng chỉ là kinh ngạc thoáng qua rồi biến mất, nàng cũng không để ý thêm mà lại hỏi:

-Bạch Trúc sư tỷ, tỷ kể cho muội nghe về Tiêu Vũ sư huynh được không?

Bạch Trúc dường như hơi chần chừ:

-Chuyện này… hình như không tốt lắm đâu! Ta còn muốn giữ cái mạng nhỏ của mình nha!

Lúc này ánh mắt Ninh Vi lại lộ ra một nét tiếc nuối cùng một tia u buồn:

-Thực sự không thể sao?

Bạch Trúc nhìn thấy ánh mắt kia, cả người nhịn không được cảm thấy khó chịu, giống như bản thân đã bắt nạt nàng.

Lại nói, ở đây chính là Cửu Linh tông, phía sau nàng còn có sư phụ nàng là chưởng môn chống lưng, nàng sẽ sợ Tiêu Vũ sư huynh sao?

“Hahaha, bản đại hiệp đây mới không sợ, dù sao đây là chuyện ở trong tông không ai không biết nha, cũng không ai nói là ta kể cho nàng nghe nha…”

Nghĩ như thế, Bạch Trúc cũng không có lo lắng nữa mà hỏi lại:

-Được rồi, tiểu Vi Vi muội muốn biết chuyện gì?

-Vậy sư tỷ kể từ lúc sư tỷ biết huynh ấy đi!

Đúng lúc này, từ sau bếp phát ra mùi hương thơm ngát, Bạch Trúc ngửi thấy cả người giống như uống thuốc tăng lực, cả người phấn chấn.

Không lâu sau Lục Thanh bê ra một cái mâm, mà hương thơm chính là từ đây phát ra!

Trên mâm lúc này là một con Linh Kê nướng, hương thơm ngào ngạt, trên lớp da có một lớp mỡ óng ánh.

Sau đó hắn lại đi vào trong, lần này đi ra hắn còn cầm theo một cái mâm to, bên trên mân còn có một cái cục đất lớn.

Đem cả hai đặt lên bàn, hắn lúc này mới nói:

-Xong rồi, một bên là Linh Kê ủ đất sét, còn lại là Linh Kê nướng, các ngươi nếm thử tay nghề của ta nào!

Lúc này Lục Thanh còn đập bể cục đất bên ngoài, để lộ bên trong là một lớp lá xanh bọc kín, hắn gỡ từng lớp ra, mà đến một lớp cuối cùng, hương thơm làm kích thích khứu giác phát ra.

Hai mắt Bạch Trúc tỏa sáng, mà ngồi bên cạnh Ninh Vi cũng cảm thấy tay nghề đầu bếp của Lục Thanh không tệ một chút nào.

-Có gà rồi, sao có thể thiếu thứ này được chứ!

Dứt lời, từ trong nhẫn trữ vật, Bạch Trúc lấy ra mấy vò rượu lớn, mở nắp, rót ra mấy bát đặt lên bàn.

Ninh Vi nhìn vò rượu trước mặt, chợt nhớ tới một chuyện, “tuy ta không biết uống rượu, nhưng ủ rượu thì ta lúc trước ta cũng là dụng tâm đi nghiên cứu qua, tay nghề phải nói chính là không tệ… Tất cả chỉ vì người nào đó rất thích uống rượu… cũng không biết bây giờ hắn có còn thói quen đó không?”

Nghĩ như vậy, nàng hơi cười cười, sau đó nói:

-Sư tỷ, ta không có uống rượu đâu, sư tỷ với sư huynh cứ uống đi! Muội uống một ít nước hoa quả là được rồi!

Bạch Trúc nghe thấy như vậy cũng không đưa rượu cho nàng nữa, ngược lại xé một cái đùi linh kê đưa qua cho nàng, nói:

-Dù sao cũng cảm ơn Tiểu Vi Vi hôm nay đã nói giúp chúng ta! Mau ăn đi! Chúng ta vừa ăn vừa kể chuyện Tiêu Vũ sư huynh!

-Đa tạ sư tỷ!

Lục Thanh nghe thế hỏi:

-Hai người đang nói về Tiêu Vũ sư huynh sao?

-Đúng vậy, tiểu Vi Vi, dường như muội rất có hứng thú với sư huynh của mình thì phải?

Ninh Vi nghe thế thì gật đầu:

-Không sai! Muội có một sư huynh vừa giỏi lại vừa đẹp trai như thế, quả thật là có chút tò mò! Hai người hãy kể chuyện huynh ấy cho muội nghe đi!

Bạch Trúc nhìn thiếu nữ cười cười, nói:

-A, quả thật Tiêu Vũ sư huynh vừa soái vừa giỏi, không ít tiểu muội muội trong tông tìm ta vì tò mò muốn biết chuyện của huynh ấy đó.

Ninh Vi nghe thế trong lòng hơi có chút khó chịu tuy nhiên cũng không bộc lộ ra, nàng chỉ nói:

-Thật sao?

-Tất nhiên rồi! Yên tâm đi, vì mạng nhỏ của ta nên ta cũng không có kể cho ai nghe đâu. Nhưng mà, nể tình muội lúc nãy nói đỡ cho ta, ta cũng không keo kiệt!

-Vậy muội xin đa tạ sư tỷ.

Nuốt xuống miếng gà trong miệng, tay trái nâng chén uống một hớp rượu vào, Bạch Trúc lúc này mới nói tiếp:

-Từ nhỏ, sư huynh đã được sư thúc chúng ta, cũng chính là sư phụ của muội nhặt ở dưới chân núi Cửu Linh mang về, sau đó ông ấy mới đặt tên cho sư huynh là Tiêu Vũ.

Sư huynh từ nhỏ đến lúc 7 tuổi chỉ là một đứa trẻ bình thường, được sư thúc cho rèn luyện thân thể không khác gì một luyện thể cảnh, không chỉ như vậy, còn có lịch luyện thực chiến, chém giết,… không hề ít. Ta nghe nói là huynh ấy tự mình chủ động muốn đi, ngay cả sư phụ ta có ý ngăn cản cũng không được.

Lúc này, Lục Thanh ngồi bên cạnh tiếp lời:

-Mà sư huynh sau 7 tuổi, cũng chính là khi bắt đầu bước chân vào con đường tu luyện, không chỉ đơn thuần kỹ xảo chiến đấu, có tu vi dựa vào, sức mạnh thăng cấp, quả thực chính là đỉnh cấp thiên tài. Tu luyện nhanh chóng, chỉ trong hai tháng đã là Luyện Thể viên mãn, nửa năm đã bước vào Dẫn Linh, một năm đã bước vào Tụ Hải, tuy vậy tu luyện nhanh nhưng sức chiến đấu lại không hề yếu, có thể nói là vượt cấp chiến thắng như cơm bữa.

Lục Thanh dừng lại, để cho Bạch Trúc nói tiếp:

-Cửu Linh tông 3 năm tuyển đệ tử một lần vào tháng 9, mà mỗi năm đều sẽ tổ chức một lần đại hội môn phái, thời gian cố định chính là vào tháng 3. Ở đại hội tất cả đệ tử đều phải tham gia, tuy nhiên mấy lần đại hội vừa rồi, sư huynh huynh ấy là người duy nhất được đặc cách không tham gia đại hội tông môn này.

Ninh Vi vừa ăn vừa chuyên tâm nghe hai người nói, nghe đến đây thì kinh ngạc hỏi:

-Đặc cách? Tại sao chứ?

Bạch Trúc lại uống một chén rượu, nói tiếp:

-Không phải vì tông môn thiên vị, mà là huynh ấy quá mạnh rồi. Bảy tuổi bắt đầu tu luyện mà tới năm huynh ấy tám tuổi, tuy chỉ là vừa vào Tụ Hải cảnh không lâu, lại có thể một mình độc chiến toàn bộ đệ tử tông môn, ngay cả Tinh Thần cảnh đệ tử cũng bị đánh bại bởi huynh ấy. Từ đó về sau thêm hai kì nữa, đều lấy tư thế vô địch mà đi ngang. Kì đầu tiên sau đó không một ai có thể đỡ nổi qua ba chiêu của huynh ấy, còn kì thứ hai huynh ấy thậm chí không thèm ra tay, chỉ đứng đấy mà bày trận pháp, đối thủ ngay cả tới gần cũng không được.

Năm đó sư huynh huynh ấy mới mười một tuổi, tư thái vô địch tuyệt đỉnh vô song, khiến cho tông môn không ít tiểu nữ hài hay đại mỹ nữ ái mộ không thôi… Mỗi một lần tổ chức đại hội môn phái, toàn bộ đệ tử đều phải tham dự, mà từ khi mới ở tám tuổi Tụ Hải cảnh huynh ấy đã là vô địch, trừ phi trưởng lão xuất chiến, đệ tử đã không chút hy vọng nào. Tuy nhiên trưởng lão trong tông ai nấy đều đã là Phá Hư cảnh cường giả, sao có thể ra tay với sư huynh tám tuổi được chứ?

Mà tông môn chúng ta, khi đệ tử trưởng thành có thể lựa chọn trở thành trưởng lão, chấp sự… hoặc không thì sẽ rời đi, trở thành cựu đệ tử môn phái. Mà những người rời đi có không ít người đã có tu vi đã là Tinh Thần cảnh viên mãn, thậm chí ít người đã đạt tới Phá Hư cảnh, có vài người đã xuất thủ luận bàn với sư huynh, tuy nhiên tất cả đều thất bại.

Cho đến bây giờ, theo ta được biết, tu vi huynh ấy hiện tại đã là Tinh Thần cảnh trung kỳ, đối với tu luyện giới, mười lăm tuổi Tinh Thần, đây chính là thiên tài khó gặp, mà chiến lực sư huynh đã xa xa vượt qua cả tu vi…

Ninh Vi nghe như thế cũng không có bất ngờ, hơi hơi chống cằm, nhìn ly nước trong tay.

“Tiêu Vũ huynh ấy, không ngờ bây giờ lại có thể mạnh như vậy, xem ra ta cũng phải nổ lực cố gắng, sớm ngày đuổi kịp để sánh vai cùng huynh ấy thôi!”

Đối với nàng mà nói, mấy cảnh giới ở bên dưới Độ Kiếp không có gì khác biệt quá lớn, mà 7 năm mà chỉ mới đạt được Tinh Thần… dường như có chút… hơi chậm!

Điều này nàng cũng chỉ giữ trong lòng mà không nói ra.

Phải biết ở thế giới này, muốn đột phá cảnh giới, võ giả sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.

Thậm chí rất nhiều người cả đời không biết Tinh Thần cảnh là gì, cả đời nhiều người truy cầu cảnh giới võ đạo, tuy nhiên bởi vì tư chất quá kém mà không thể đi lên…

Đối với phần lớn tu luyện giả ở đây, mười lăm tuổi Tinh Thần cảnh chính là điều không tưởng!

Ba người nói chuyện, bất giác đã đến nửa đêm, hai con Linh Kê cũng đã bị ăn sạch, Ninh Vi chỉ ăn một ít, chủ yếu là Bạch Trúc cùng Lục Thanh hai người xử lí.

Hai người vừa ăn vừa kể chuyện, chủ yếu là mấy chuyện lúc nhỏ của Tiêu Vũ, còn Ninh Vi lại chống cằm nghe rất chăm chú.

Đến cuối cùng, Bạch Trúc đặt chén rượu đã cạn trên tay xuống, xoa xoa cái bụng một cái, nói:

-Được rồi, cũng đã trễ như vậy, bọn ta đưa muội quay về Thính Trúc phong, nếu không, sư huynh sẽ tìm bọn ta lột da đó.

Ninh Vi lúc này cũng đứng dậy nói:

-Ninh Vi đa tạ hai vị sư huynh sư tỷ, hôm nay muội đã làm phiên hai người rồi!

Lục Thanh cũng đứng dậy thu dọn lại trên bàn, nói:

-Cũng không có gì to tát, mau mau trở về đi thôi!

Bạch Trúc ngồi một bên giơ giơ điện thoại trong tay lên nói:

-Tiểu Vi Vi, chúng ta kết bạn, ta thêm muội vào nhóm chat của chúng ta, đợi mấy ngày nữa ta dẫn muội xuống núi đi coi náo nhiệt!

Ninh Vi vốn định từ chối, không ngờ Bạch Trúc ánh mắt hơi nheo lại, khóe miệng hơi giương lên nụ cười nói thêm một câu khiến nàng ngay lập tức thay đổi ý định:

-Đúng rồi, trong đây còn có cả Tiêu Vũ sư huynh của muội nữa đấy! Muội xem xét một chút đi!

-Vậy được rồi!

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc Sư Muội, Ta Cần Yên Tĩnh! sáng tác bởi yyvole14213
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yyvole14213
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.