Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về trường

Tiểu thuyết gốc · 3180 chữ

Trần Phi chậm rãi đi từng bước xuống cầu thang, cẩn trọng nghe ngóng.

Hắn từng xem qua không ít phim có đề tài về thây ma nên hiểu chúng khá rõ. Thây ma có đặc điểm sợ ánh sáng, thích quần cư, đặc biệt rất nhạy cảm với âm thanh. Vừa rồi, hắn và con mèo quái vật kia quần nhau một trận ồn ào, nếu thây ma bà Hoa còn ở trong nhà thì thế nào cũng nghe được.

Nghĩ đến cảnh tượng lát nữa mình phải tự tay xử lý bà chủ nhà tốt bụng, tâm trạng Trần Phi rất không vui. Đánh chết Mimi đã khiến hắn vô cùng khó chịu, nếu bây giờ phải xuống tay với bà Hoa, dù rằng bà ấy đã trở thành thây ma không còn linh trí, Trần Phi vẫn cảm thấy bất nhẫn, nhưng hắn không còn cách nào khác. Trong tình cảnh hiện tại, nếu nhân từ với những thây ma từng là người quen kia, kết quả đón chờ hắn sau đó sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Gần xuống tới nơi, Trần Phi dừng chân, vịn vào cầu thang hít thở thật sâu vài hơi để trấn tĩnh. Hắn đã nghe âm thanh sột soạt bên dưới, giây phút đối mặt sắp đến rồi.

- Mạnh mẽ lên! Bà ấy đã thành thây ma rồi, không còn thần trí nữa!

Tự an ủi bản thân, Trần Phi nắm chặt gậy bước xuống.

Ngay góc cầu thang, bóng bà Hoa hiện ra, thảm trạng còn kinh khủng hơn trước đó hắn nhìn thấy.

Toàn bộ da thịt bà ta đã thối rữa, hàng trăm nghìn con giòi bọ đang chen chúc đánh chén no nê, kể cả hai nhãn cầu cũng bị đục khoét sạch sẽ, chỉ còn trơ ra hai hốc mắt trống rỗng.

Chứng kiến thảm trạng này, Trần Phi âm thầm chua xót, song chính tình trạng đáng sợ của bà Hoa càng củng cố thêm quyết tâm cho hắn. Bản thân hắn chắc chắn sẽ rơi vào tấn thảm kịch giống như vậy nếu vẫn còn mềm lòng.

Lúc này, nghe tiếng bước chân hắn đi xuống, thây ma bà Hoa gầm gừ vài tiếng, quờ quạng đến gần.

Trần Phi nghiến răng vung Gậy Đánh Chó đập thật mạnh xuống đỉnh đầu bà ta chỉ còn trơ ra xương trắng.

Sau khi trở thành Người Chơi, cơ thể Trần Phi biến đổi vượt bậc, tuy vẫn gầy ốm như trước nhưng thể chất đã vượt trội người bình thường, sức mạnh căng tràn trong từng thớ thịt, cầm cây gậy nhẹ bẫng như không, cú đánh của hắn vì thế có uy lực không nhỏ. Trong khi đó, so với con mèo Mimi thì thây ma bà Hoa lại tỏ ra yếu ớt và chậm chạp hơn. Nghe tiếng gậy vun vút đánh tới nhưng bà ta không hề có phản ứng, chỉ hơi ngước mặt lên nghe ngóng.

Bốp!

Một gậy dễ dàng trúng đích.

Cái đầu thây ma vỡ toang hệt quả dưa bở, óc lẫn máu đen nát vụn phọt tứ tung, một ít bắn lên người Trần Phi. May mà hắn đã che chắn kĩ càng nên không lo bị lây nhiễm, dù vậy mùi hôi thối vẫn làm hắn nhíu mày nhăn mặt.

"Người Chơi tiêu diệt thây ma cấp F-, gia tăng điểm kinh nghiệm."

Hệ thống thông báo.

Đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn bà Hoa ngã xuống, giãy giụa vài lượt rồi nằm yên bất động, Trần Phi vẫn thấy bùi ngùi, cảm giác khó chịu ăn sâu vào tâm trí.

Hắn nén cảm giác buồn nôn, ngồi xuống cạnh thi thể bà Hoa, thì thào:

- Cháu không còn cách nào khác, xin bà tha lỗi! Bà cũng không muốn mình đã chết còn biến thành thây ma đi hại người đúng không?

Hắn nói chỉ để trút bớt gánh nặng trong lòng, không trông mong bà Hoa đã chết hai lần còn có thể đáp lời.

Trần Phi cứ ngồi như vậy thật lâu. Đến khi ánh mặt trời lên cao quá đỉnh đầu, soi những tia nắng rực rỡ len qua cửa sổ rơi thẳng vào mặt, hắn mới bừng tỉnh, thầm trách mình vừa rồi quá khinh suất, chẳng may bị thây ma lẻn vào tấn công thì toi.

Trần Phi đi về phía phòng khách, vén màn cửa ngó ra.

Bên ngoài vắng tanh, lũ thây ma lúc sáng có lẽ không chịu được ánh mặt trời gay gắt nên đã tìm nơi trú ẩn. Thời điểm này ra ngoài rất thích hợp so với ban đêm.

Trần Phi tranh thủ thời gian thu gom toàn bộ thức ăn, nước uống, các loại nhu yếu phẩm cần thiết như bánh ngọt, bánh mì, mì gói, kem đánh răng, dao cạo râu, thuốc lá, sữa... toàn bộ đều được hắn ra sức nhồi nhét vào trong Nhẫn Không Gian. Cửa tiệm tạp hóa của bà Hoa chỉ thuộc loại nhỏ, hàng hóa không quá nhiều và cũng chẳng phong phú, nhưng thừa sức cho một mình hắn sử dụng vài tháng nếu dè xẻn.

Theo như báo đài đưa tin, thức ăn nước uống đang dần khan hiếm vì phần lớn đã bị thây ma đập phá, chưa kể rất nhiều lương thực bị nhiễm bẩn, không thể sử dụng. Những thứ Trần Phi vừa lấy được tại thời điểm này đều là tài sản quý giá mà có thể ngoài kia rất nhiều người đang thèm khát. Để có được nó, hắn đã phải trải qua không ít gian khổ, thậm chí suýt mất mạng. Chẳng cần nhắc tới con mèo đột biến khó chơi kia, chỉ riêng thây ma bà Hoa thì không phải ai cũng dám đối mặt, phần lớn khi chạm trán sẽ chọn giải pháp cắm đầu chạy trối chết.

Thu gom xong nhu yếu phẩm cần thiết, Trần Phi quay trở lên phòng, lần nữa thử gọi điện về nhà, lòng thầm hi vọng.

"Đường truyền không ổn định, xin quý khách vui lòng gọi lại khi khác..."

Giọng nói thu sẵn từ tổng đài đều đều vang lên, tiếp theo là tiếng tút tút kéo dài rồi tắt ngấm.

Tình trạng thậm chí còn tệ hơn lúc trước. Trần Phi ngồi vào máy tính, chị gái hắn vẫn chưa trả lời.

- Chết tiệt!

Trần Phi buột miệng mắng khi phát giác kết nối mạng đã mất. Hắn hì hục kiểm tra moderm và dây mạng nhưng kết quả không thay đổi. Kể cả tivi cũng không còn phát sóng, các kênh đều bị mất hình ảnh, những sọc đủ màu đan xen thi nhau nhảy múa như muốn trêu tức hắn.

Đúng lúc này, màn hình tivi phụt tắt, máy tính cũng tương tự, cả căn phòng sáng trưng thoáng chốc chìm trong bóng tối do không còn ánh đèn điện.

Trần Phi kéo rèm, mở cửa sổ ra, ánh nắng soi vào phòng giúp hắn ấm áp hơn đôi chút.

- Ngay cả nguồn điện cũng không thể duy trì, tình hình đã cấp bách đến thế rồi sao?

Không cách nào liên lạc được với gia đình, điều này càng thúc giục Trần Phi cần phải sớm rời khỏi đây.

Suy tính một lát, hắn đứng lên. Giờ có lo lắng thế nào cũng vô dụng, chi bằng nghĩ cách đi về nhà. Trước tiên cần phải ăn no đã, có thực mới vực được đạo, bụng hắn réo ùng ục nãy giờ rồi.

Theo thói quen mọi khi, Trần Phi lấy phích điện đổ đầy nước, mới nhớ ra đã mất điện, hắn cười khổ đi xuống dưới nhà, bật bếp gas lên. May mà còn thứ này, bằng không chỉ có nước nhai mì sống.

Rất nhanh, Trần Phi đã nấu xong tô mì thơm phức, đầy đủ hành ngò, thêm vào hai quả trứng gà luộc, vài lát thịt bò bốc khói nghi ngút.

Hắn ăn ngấu nghiến, chớp mắt đã quét sạch tô mì gói, húp cạn cả nước. Đây là bữa ăn sang chảnh cuối cùng của hắn, sắp tới cần phải sử dụng nhu yếu phẩm thật tiết kiệm. Thực phẩm bây giờ là mặt hàng hữu hạn, không còn như trước kia chỉ cần có tiền là mua được.

Ăn xong, Trần Phi nhận ra một chuyện rất khó hiểu. Trước kia, hắn chỉ cần ăn một gói mì là no căng, tại sao bây giờ đã tăng số lượng lên gấp đôi mà vẫn có cảm giác chưa thỏa mãn?

Chẳng lẽ sau khi trở thành Người Chơi, thể chất tăng lên thì nhu cầu ăn uống cũng tăng cao?

Nếu thực vậy thì căng. Trong thời điểm thức ăn thiếu thốn mà nhu cầu bản thân lại tăng lên chỉ e không ổn, chẳng biết mớ lương thực tích trữ trong Nhẫn Không Gian có đủ cho hắn sử dụng được vài tháng như dự tính hay không đây?

Suy nghĩ nhiều chỉ thêm mệt đầu. Mặc kệ, tới đâu thì tới, lo việc trước mắt đã.

Trần Phi dứt khoát đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Trong nhà có rất nhiều vật dụng thiết yếu, bỏ thứ nào cũng tiếc, nhưng Trần Phi không còn lựa chọn nào khác. Không gian bên trong chiếc nhẫn đã được hắn lèn chặt các loại thực phẩm nước uống, giờ cố lắm cũng chỉ nhét thêm được vài thứ nhỏ gọn cần thiết.

Chuẩn bị xong xuôi đâu đó, Trần Phi mới thay đổi bộ quần áo đã dính máu me bẩn ra. Hắn vẫn trang bị như lúc chiến đấu với con mèo Mimi, chỉ không tiếp tục sử dụng hai cái nắp nồi làm giáp nữa vì khá bất tiện, khó bề xoay trở hành động.

Xuống dưới nhà, Trần Phi tiếc rẻ nên tiếp tục gom thêm một mớ nhu yếu phẩm chất vào ba lô đeo trên lưng. Thứ này vừa dùng để ngụy trang che ánh mắt tham lam của người khác, vừa vác theo được chút đỉnh thực phẩm, tội gì không dùng.

Lúc sắp rời đi, nhớ đến thi thể bà Hoa vẫn còn nằm phơi ra đó, Trần Phi không biết chôn cất nơi nào, đành lấy chăn màn quấn xác bà ta và con mèo Mimi vào chung với nhau, sau đó cột chặt dây bên ngoài tránh bung ra. Hắn có lòng nhưng bất lực, chỉ có thể làm được như vậy, hi vọng chủ tớ bà Hoa được nằm cùng một chỗ sẽ an ủi vong linh phần nào.

Mới đó đã bốn giờ chiều, mặt trời dần ngả về tây.

Sau khi quan sát không thấy có thây ma nào lảng vảng phía trước nhà, Trần Phi nhẹ nhàng mở cửa bước ra, không quên khép chặt rồi mới rời đi.

Trần Phi quyết định đi bộ, không dám sử dụng xe máy do sợ tiếng động cơ xe sẽ thu hút lũ thây ma tìm tới tấn công hắn.

Ngoài đường vô cùng vắng lặng. Các căn nhà đa phần đều đóng chặt cửa.

Trần Phi đoán có thể vẫn có người trốn bên trong, nhưng hắn không tiện kêu. Thỉnh thoảng bắt gặp vài căn nhà mở toang cửa, đồng nghĩa chủ nhân đã bỏ đi, không thì cũng đã chết thê thảm hoặc bị biến thành thây ma, hắn càng chẳng dám mạo hiểm tiến vào tìm hiểu.

Đi được một quãng, đưa mắt nhìn ra xa, Trần Phi bất giác thở dài.

Đường phố trước kia luôn đông đúc bất kể ngày đêm, đèn đuốc lung linh sáng choang, bây giờ chỉ còn trong hoài niệm. Đập vào mắt hắn là từng dãy ô tô nằm hỗn loạn, các loại xe gắn máy ngả nghiêng nối dài không thấy điểm cuối.

Kính vỡ, rác rến, đồ đạc tung tóe vương vãi khắp nơi.

Các thi thể người không đầu hoặc đã bị ăn mất não, rách bụng xổ tung nội tạng nằm rải rác chất đầy trong những chiếc xe và ven đường. Máu thịt loang thành từng vũng lớn, bốc mùi hôi tanh lợm giọng. Cảnh tượng bi thảm khiến lòng người run rẩy.

Khắp nơi chìm trong một màu xám xịt, thê lương điêu tàn.

Không gian bám đầy mùi tử khí nồng nặc, may là Trần Phi đã có kinh nghiệm, trước khi rời đi không quên nhét hai viên giấy tẩm dầu gió vào trong mũi để tránh ngửi phải, vậy mà vẫn còn nghe thoang thoảng, không cách nào xua tan hết được.

Càng đi Trần Phi càng nhận ra trận dịch này còn khủng khiếp hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều. Bốn bề chìm trong sự tĩnh mịch khủng bố, thậm chí không có nổi một tiếng côn trùng kêu. Thành phố này dường như đã thực sự biến thành một thành phố chết.

Chuyến hành trình này, điểm đến đầu tiên của Trần Phi là trường học. Trong lớp, hắn có hai thằng bạn thân cùng quê, cần phải tìm thấy rồi cùng bọn họ đồng hành đi về nhà, như vậy sẽ an toàn hơn. Từ lúc xảy ra biến cố, hắn đã thử gọi điện nhưng đều không gọi được cho cả hai, không rõ hiện tại hai người bọn họ thế nào rồi, còn sống hay đã chết.

Vừa cuốc bộ, Trần Phi vừa cố nghĩ ngợi lung tung để không phải quá chú ý vào tấn thảm kịch đang trải dài trước mắt. Thế nhưng hắn vẫn không cách nào xóa nhòa được những điều này, bởi dây thần kinh lúc nào cũng căng lên vì lo sợ lũ thây ma từ một góc kín nào đó bất thần nhào ra.

Từng bước chân vì thế càng thêm nặng trịch.

Thình lình, Trần Phi nhìn thấy phía trước có một thây ma đang cắm cúi cắn xé xác người. Nó đang tập trung vào bữa ăn, không hề phát hiện có người tới gần.

Trần Phi quan sát kĩ lưỡng xung quanh, xác định nơi này không có thêm thây ma nào khác mới triệu hồi Gậy Đánh Chó cầm trên tay, hít sâu một hơi rồi cẩn trọng đi thật nhẹ nhàng về phía nó.

Thây ma kia đang bận đánh chén, trùng hợp lại quay lưng về phía hắn, ở góc độ này chỉ cần tiếp cận thật êm rồi giáng vào đầu nó một gậy là xong việc.

Ngay khi vừa thuận lợi tới gần mục tiêu, Trần Phi xui xẻo đạp chân trúng một hộp sữa nằm lăn lóc trên đường, tạo thành tiếng động lọt vào tai thây ma kia. Nó nghi hoặc khịt khịt mũi, lơ láo quay cái đầu rớt gần sạch da thịt tìm kiếm.

Kệ xác nó đã nhận ra hay chưa, Trần Phi liền đập mạnh gậy xuống đầu nó.

Bốp!

Thây ma này phản ứng chậm chạp giống hệt thây ma bà Hoa, lại còn bị Trần Phi đánh lén, ăn một gậy vỡ đầu lăn ra chết tốt.

"Người Chơi tiêu diệt thây ma cấp F-, gia tăng điểm kinh nghiệm." - Hệ thống thông báo.

- Grừ!

Vừa xử lý xong thây ma nọ, đột ngột khóe mắt Trần Phi phát hiện một bóng đen đang tiếp cận phía bên phải, kèm theo tiếng gầm gừ hung tợn. Hắn vội lùi về sau mấy bước, kịp thời tránh được bàn tay hôi thối sượt qua trước mặt, gậy trong tay theo phản xạ nhanh nhẹn đập mạnh xuống.

Bốp!

"Người Chơi tiêu diệt thây ma cấp F-, gia tăng điểm kinh nghiệm." - Hệ thống thông báo.

Một đòn ngoài ý muốn trong lúc cấp bách không ngờ lại dễ dàng hạ gục được thêm một thây ma đánh lén, dù vậy vẫn khiến Trần Phi đổ mồ hôi lạnh. Vừa rồi thật nguy hiểm, hắn chỉ cần chậm một giây thôi là xong đời. Về sau nhất định phải đề cao cảnh giác hơn nữa, không thể tiếp tục khinh suất.

Tuy hơi sợ hãi song Trần Phi đang rất hưng phấn. Sau khi nhẹ nhàng kết liễu được hai thây ma, hắn nhận ra lũ này không quá đáng sợ như mình lo lắng. Có thể chúng chỉ nguy hiểm đối với người thường, còn với Người Chơi đã được gia tăng sức mạnh và độ nhanh nhẹn như hắn thì ngược lại, không hề có tính uy hiếp. Sắp tới chỉ cần cẩn thận một chút, tránh bị chúng bao vây số đông là được.

Hiện tại đang là Người Chơi Mới sơ cấp, hắn khá tò mò, không biết giết thêm bao nhiêu thây ma nữa sẽ được thăng cấp. Sau sơ cấp sẽ là cấp độ gì, liệu rằng khi lên cấp, năng lực của hắn có mạnh lên hay không?

Trần Phi để ý quan sát thông tin nhân vật, nhận ra thứ vật chất bên trong vòng tròn màu xanh trên ngực nhân vật của mình đã vơi đi một ít, trong khi vòng tròn màu đỏ vẫn còn đầy ắp. Hắn lờ mờ đoán tình trạng này có liên quan đến việc hắn đánh giết thây ma nãy giờ, có thể thứ vật chất màu xanh này bị tiêu hao khi hắn dùng sức. Việc này cần phải quan sát thêm mới xác nhận được.

Từ chỗ nhà trọ tới trường đại học Hàm Nghi khá gần, chỉ tầm hơn một cây số, thoáng chốc đã gần tới nơi. Trong quá trình di chuyển, Trần Phi lén lút giải quyết thêm vài thây ma. Có mấy lần hắn bắt gặp cả bầy vài chục con cùng nhau lang thang kiếm ăn, liền vội vàng tránh xa, lẻn đi qua. Rất may, tầm mắt lũ này không tốt lắm, chỉ cần tránh gây ra tiếng động là thoát được.

Hệ thống cải tạo thân thể Trần Phi thực sự kỳ diệu, bình thường chỉ đi bộ một quãng ngắn là hắn đã cảm thấy mỏi mệt, thế mà hiện tại sau khi đi hơn 1 km, hắn vẫn còn vô cùng sung sức. Vòng tròn năng lượng hiển thị trên nhân vật chỉ hao hụt chưa đến một phần ba. Sau từng đấy hành động, Trần Phi chắc chắn nó là năng lượng tiêu hao khi hắn dùng sức, bất kể là cuốc bộ hay vung gậy đánh giết thây mà cũng đều tốn sức, nhưng di chuyển mất ít hơn, còn mỗi lần dùng gậy đánh thây ma lại hụt mất một khoảng năng lượng kha khá. Còn về vòng tròn màu đỏ kia, hắn đoán có thể là thứ đại diện cho sinh mệnh mà trong game thường gọi là HP. Hiện tại vòng tròn đỏ này vẫn đầy tràn, có lẽ do hắn chưa hề bị thương tích gì.

P/s: Đây là link fanpage của truyện, mọi người bấm vào và ấn like để theo dõi truyện, cập nhật thông tin nhanh hơn: (https://www.facebook.com/profile.php?id=100063592230442)

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.