Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu người

Tiểu thuyết gốc · 3464 chữ

Lúc này, sau hành trình lén lút cẩn trọng, cổng trường đại học Hàm Nghi quen thuộc dần hiện ra xa xa, Trần Phi vui mừng gia tăng tốc độ.

- Cứu tôi! Cứu tôi với!!

Còn chưa kịp tới gần, một tiếng thét thất thanh đột ngột vang lên, xé toang sự tĩnh lặng bao trùm.

Phía trước, cách Trần Phi mấy chục mét, một cô gái đang hớt hơ hớt hải chạy tới, sau lưng bị đám thây ma như là sinh viên trong trường biến thành truy đuổi sát sạt. Tốc độ bọn chúng không nhanh nhưng đủ dọa cô gái kia sợ đến hồn vía bay lên trời, chỉ biết cắm đầu chạy trối chết, bước chân kiệt sức loạng choạng. Vừa trông thấy Trần Phi, nàng ta mừng rỡ gắng gượng chạy tới, miệng la hét cầu cứu om sòm.

Trần Phi nhíu mày. Cô gái này là người sống đầu tiên hắn bắt gặp kể từ khi rời khỏi nhà trọ, tất nhiên nội tâm cảm thấy vui mừng, bớt đi cảm giác cô độc. Thế nhưng nàng ta gây ồn ào như vậy sẽ càng thêm thu hút sự chú ý của lũ thây ma, vô cùng nguy hiểm.

Cô gái đã vắt kiệt lực, đang chạy tới đột nhiên vấp chân ngã chúi xuống đường.

Lũ thây ma phía sau liền mau chóng thu hẹp khoảng cách. Tốc độ bọn chúng nhanh hơn thây ma bà Hoa khá nhiều khiến Trần Phi có phần khó hiểu, không lẽ do tuổi đời trẻ hơn nên khi biến thành thây ma cũng lợi hại hơn? Hay do thời gian chúng biến thành thây ma lâu hơn nên mạnh hơn?

Mắt thấy cô gái kia rơi vào tình huống nguy hiểm, Trần Phi không kịp nghĩ nhiều, vội lao tới xốc nàng ta dậy, kéo ra sau lưng mình, đồng thời gọi Gậy Đánh Chó ra, đập thẳng xuống đầu thây ma đi trước.

Bốp!

Một gậy trúng đích. Đầu thây ma kia vỡ toác, óc trăng trắng và máu đen sì phọt đầy mặt đường, ngã ầm xuống.

"Người Chơi tiêu diệt thây ma cấp F-, gia tăng điểm kinh nghiệm."

Thanh âm hệ thống vang lên trong đầu Trần Phi, bất quá lúc này hắn không có thời gian để ý. Lũ thây ma ào ào ập tới, những cánh tay loang lổ máu thịt thối um tranh nhau chụp vào người hắn. Trần Phi nhanh nhẹn lùi về sau mấy bước, gậy trong tay vung lên đập xuống đầu thây ma bên trái.

Bốp!

"Người Chơi tiêu diệt thây ma cấp F-, gia tăng điểm kinh nghiệm." - Hệ thống tiếp tục thông báo.

Ngay sau tiếng hệ thống, một thây ma nhân lúc Trần Phi không chú ý, chộp mạnh hai bàn tay đen đúa vào ngực hắn.

Tình thế cấp bách, Trần Phi chỉ kịp né qua một bên, đồng thời quét mạnh cây gậy ngang người nó.

Lãnh trọn một gậy, thây ma kia bay ra xa mấy mét, rơi phịch xuống đất, cơ thể đứt đôi, ruột tuôn thành đống. Vậy nhưng nó vẫn chưa chết, tiếp tục gầm ghè kéo lê thân thể chỉ còn nửa thân trên về hướng Trần Phi, gương mặt vặn vẹo dữ tợn.

Sức sống thật khủng khiếp!

Ngó xuống ngực thấy chỉ bị rách lớp áo jean khoác ngoài, không tổn thương tới da thịt, Trần Phi thở phào. Cũng may hắn đã sớm đề phòng từ trước, bằng không trúng đòn này coi như xong. Bọn thây ma khỏe kinh người, chỉ khẽ chạm vào đã dễ dàng xé rách cái áo khoác dày cộm, nếu vừa nãy không phải áo mà là da thịt thì có khi Trần Phi đã bị xé nát, quan trọng là hắn sẽ bị lây nhiễm virus và biến thành thây ma đáng ghê tởm như bọn chúng.

Càng nghĩ càng giận, Trần Phi phóng tới bồi thêm một gậy đánh vỡ đầu thây ma kia, có vậy nó mới chết hẳn.

Chớp mắt đã tiêu diệt được hai thây ma, chỉ còn lại ba thây ma quơ quào đi đến, độ hung hãn có thừa nhưng tốc độ trong mắt Trần Phi vẫn còn chậm, bị hắn lựa thế giáng mấy gậy trúng đầu liền thi nhau đổ xuống như thân chuối bị đốn.

Đánh nhiều thành quen, Trần Phi múa gậy không ra chiêu thức gì nhưng uy lực cây gậy không thể đùa, chỉ trong chốc lát đã giết sạch bầy thây ma giúp hắn kiếm thêm một mớ điểm kinh nghiệm. Tuy vậy, điều hắn mong chờ là lên cấp thì vẫn chưa thấy. Nhân vật hiển thị không hề có phần ống kinh nghiệm để quan sát, vì vậy hắn chỉ có thể tiếp tục cày cấp.

Trần Phi có chút khó hiểu, tính luôn bà Hoa thì tới giờ hắn đã hạ một lèo hơn chục thây ma, vì sao chẳng thấy rớt ra vật phẩm gì ngoại trừ chút điểm kinh nghiệm ít ỏi? Không như lần đầu tiên hắn giết con quái mèo kia được những hai món đồ và một Xu Công Đức. Chẳng lẽ do con mèo là quái đầu tiên hắn hạ được, hoặc bởi nó là quái vật đột biến nên phần thưởng phong phú hơn? Việc này phải từ từ tìm hiểu.

Giết mãi đâm nghiện, năng lượng vẫn còn khá nhiều, Trần Phi tiếc rẻ nhìn quanh, hi vọng vài thây ma nữa xuất hiện giúp hắn mau mau thăng cấp, đáng tiếc là chẳng còn.

Mang theo tâm trạng tiếc nuối, hắn tới gần cô gái vẫn đang sợ hãi, chủ động kéo khẩu trang che mặt và kính nón bảo hiểm xuống, để lộ gương mặt mình ra ngoài, đánh tiếng hỏi thăm:

- Bạn không sao chứ?

Cô gái tên Thanh Hương, thân hình hơi thấp bé mũm mĩm, khuôn mặt khá bầu bĩnh đáng yêu. Nàng ta nghe Trần Phi hỏi chỉ lắc đầu quầy quậy, cặp mắt to tròn ngơ ngác nhìn hắn, vẻ khó tin lộ rõ.

Khi đại dịch thình lình quét qua, nàng cùng mấy người bạn kinh hoảng đến mức chỉ biết trốn kín trong ký túc xá sau trường. Đến chiều nay, cả bọn đói lả, không còn cầm cự được nữa nên mới đánh liều lẻn ra ngoài tìm thức ăn, nào ngờ chưa gì đã bị lũ thây ma phát hiện. Nhóm các nàng năm người đã có hai bị giết chết, chỉ còn nàng và hai cô bạn may mắn trốn thoát nhưng cũng lạc nhau trong quá trình trốn chạy hỗn loạn.

Nhớ lại cảnh tượng kinh khủng khi đó, Thanh Hương vẫn còn sợ hãi. Lũ thây ma vừa hung tợn vừa khỏe, không cách nào giết chết được. Mấy người bạn của nàng đã liều mạng dùng dao chém nhiều nhát vào đầu mà chúng vẫn cứ trơ ra, không hề hấn gì, cũng chẳng biết đau.

Thanh Hương tận mắt chứng kiến cô bạn thân trong nhóm bị bọn chúng xé làm nhiều mảnh rồi tranh nhau cắn nuốt. Một người bạn khác thì bị lây nhiễm, trở thành thây ma mất hết lý trí, quay sang tấn công các nàng. Thế mà cậu bạn có vẻ ngoài hơi gầy yếu trước mắt này lại một mình giết chết năm thây ma, hơn nữa trông cậu ta không có chút gì là mệt mỏi cả, bảo sao nàng không sững sờ khó tin.

- Này, bạn sao thế? - Chờ lâu không nghe cô gái nói gì, Trần Phi hỏi.

Thanh Hương sực tỉnh, cuống quýt đáp:

- Xin lỗi, tại tôi còn sợ quá! Tôi tên Thanh Hương, cảm ơn bạn đã giúp đỡ!

Vừa nói cô gái vừa chìa bàn tay ra, muốn bắt tay chào hỏi.

- Trần Phi.

Trần Phi suýt bật cười, không quen kiểu chào hỏi này nhưng cũng vui vẻ bắt tay, tránh làm nàng ta ngượng ngùng.

Lúc này, từ sâu trong sân trường truyền ra mấy tiếng gào thất thanh. Thanh Hương giật thót, nhớ tới hai cô bạn đi chung vẫn còn bị mắc kẹt bên trong, vội nài nỉ Trần Phi:

- Xin bạn cứu mấy người bạn của tôi! Mấy cậu ấy còn ở trong kia...

- Được, bạn dẫn đường đi!

Trần Phi đang mong gặp thây ma còn không được, nhân tiện cứu mấy người kia cũng là chuyện nên làm.

Hắn đưa cho Thanh Hương một cái khẩu trang, bảo nàng đeo lên mặt để tránh bị máu thây ma bắn vào miệng sẽ bị lây nhiễm, sau đó kéo kính và khẩu trang của mình lại như cũ.

Hai người bước qua cổng trường, tiến vào trong sân.

Trường đại học Hàm Nghi có lịch sử lâu đời, trong khuôn viên trồng đầy những cây cổ thụ to bằng mấy chục người ôm, tỏa tán râm mát rộng lớn. Dưới bóng chiều nhập nhoạng trông chúng như những thây ma khổng lồ, cành lá sum xuê che khuất nhiều nơi, rất dễ tạo thành chỗ lý tưởng cho lũ thây ma ẩn nấp.

Trần Phi thận trọng đi chậm từng bước, tay hườm sẵn Gậy Đánh Chó.

Sau lưng Trần Phi, Thanh Hương đang sợ tới nỗi mặt mày tái nhợt, bàn tay ngại ngùng nắm hờ mép áo khoác của hắn. Biết là không được gì, nhưng làm vậy giúp nàng cảm thấy vững dạ hơn đôi chút.

Trần Phi hạ thấp giọng thì thào:

- Bọn chúng trong này nhiều không?

- Tôi không rõ, lúc đó chỉ biết nhắm mắt chạy loạn. Xin lỗi! - Thanh Hương áy náy nói.

Đây đã là lần thứ hai nàng xin lỗi Trần Phi. Không khí đang căng thẳng nhưng hắn vẫn thấy hơi buồn cười, cô gái này có thói quen thật lịch sự, song cũng hơi sáo rỗng thì phải.

Cả hai rón rén len qua khoảng sân rộng, bên trái là khu B, khoa Quản trị mà Trần Phi theo học nằm bên đó. Hắn đảo mắt nhìn sang, rất muốn lập tức đi qua đó tìm hai người bạn của mình, nhưng đã hứa với Thanh Hương nên đành rẽ sang khu C trước, định bụng sau khi giải cứu mấy người này xong sẽ chạy qua khu B ngay.

Cả hai đặt chân lên dãy hành lang lát gạch bóng loáng. Nếu Trần Phi nhớ không nhầm, phía sau hành lang này là tường rào, ký túc xá nữ nằm bên đó, hắn chưa có dịp tới lần nào.

Sở dĩ có tường rào ngăn cách là do nhiều sinh viên nữ thường lẻn đưa bạn trai về phòng, sau đó cả hai ở trong phòng làm gì thì chỉ có trời mới biết. Nhiều lần như vậy, nhà trường sợ tai tiếng không hay nên buộc phải xây rào ngăn cách, chỉ chừa một cái cổng nhỏ đủ cho xe máy chạy qua. Trước cổng luôn có bảo vệ trực 24/24, đảm bảo một con ruồi cũng không chui lọt.

Khi đi ngang qua dãy hành lang, Trần Phi bỗng nghe tiếng động lạ phát ra từ một căn phòng bên phải.

Thanh Hương cũng nghe được. Sợ đó chính là thây ma trú ẩn, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, vội níu chặt áo hắn, lắc lắc đầu ra hiệu nên đi tiếp, đừng dừng lại.

Trần Phi chỉ vào cái ghế đá gần đó, nói khẽ:

- Bạn ngồi đây chờ tôi. Nhanh thôi, tôi vào một chút sẽ trở ra ngay.

Thanh Hương không hiểu vì sao cậu bạn này lại có hứng thú với thây ma đến vậy. Trong đầu ngổn ngang nghi vấn nhưng nàng vẫn gật gật, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, không quên căn dặn:

- Cẩn thận!

Trần Phi cảm thấy đôi chút ấm áp. Đã lâu rồi chưa có ai nói hai từ này với hắn, khẽ mỉm cười gật đầu, đẩy nhẹ cửa căn phòng kia ra.

Kéttttt!

Cánh cửa lâu ngày không được tra dầu nhớt, Trần Phi cố mở thật khẽ vẫn phát ra tiếng động. Âm thanh không lớn, song ở nơi yên tĩnh thế này chẳng khác nào lời mời gọi lũ thây ma tập trung hết đến đây. Số ít Trần Phi còn giải quyết được, nếu chúng kéo đến mấy chục con cùng lúc thì hắn chỉ có nước chạy trốn, mà trốn thoát được hay không còn phải xem vào vận may.

Cửa sổ trong phòng đều đóng kín, ánh sáng không thể soi tới nên không gian tối lờ mờ, giơ bàn tay khó thấy ngón.

Qua cửa vài bước, Trần Phi ngần ngừ dừng chân, chưa dám tùy tiện đi vào, sợ bị thây ma lẻn cắn cho một phát tiêu đời.

Đang chưa biết tính sao, âm thanh lộc cộc khe khẽ cuối phòng tiếp tục phát ra. Hắn mơ hồ nghe tiếng thở phì phò mệt nhọc của ai đó, thầm nghĩ không lẽ đây thực sự là người, chẳng phải thây ma?

Hắn cất tiếng hỏi, cố đè giọng mình xuống thật khẽ:

- Ai đó?

Âm thanh lộc cộc liền biến mất, cả tiếng thở Trần Phi vừa nghe cũng im bặt. Hắn càng thêm chắc chắn kẻ nấp trong kia là người sống, tiếp tục nói:

- Ai nấp bên trong mau ra đây đi! Tôi là người, không phải thây ma.

Chờ thêm giây lát, không thấy kẻ đó đáp lời, Trần Phi nhún vai:

- Thôi được. Tôi đi đây, không làm phiền nữa!

Vừa mới xoay người đi vài bước, thanh âm yếu ớt lập tức đuổi theo sau lưng hắn:

- Đừng... đừng đi! Mau cứu tôi...

Đương nhiên Trần Phi không định bỏ đi, hắn chỉ muốn dọa cho người nọ sợ, nghe vậy liền tiến vào bên trong.

Mắt hắn ở lâu trong tối dần quen, nhìn được chút ít cảnh vật, đủ để đề phòng bị thây ma tấn công bất ngờ. Đây là phòng hành chính, bên trong la liệt máy tính đổ vỡ, các mảnh kính to nhỏ rơi vãi khắp nơi, cảnh tượng cho thấy ở đây vừa xảy ra một trận hỗn loạn.

Trần Phi cẩn thận tránh né những mảnh kính vỡ, đi tới cuối phòng, nhìn thấy một bóng người chui dưới gầm bàn, chỉ còn thừa nửa người ló ra bên ngoài. Hắn gọi:

- Ra đi, tôi đưa ra ngoài!

Người nọ nghe vậy lồm cồm chui ra. Khi người này đứng lên, Trần Phi nhìn vóc dáng cao to vạm vỡ, đoán là đàn ông, bước tới hỏi:

- Có cần tôi đỡ ra ngoài không?

- Không, tôi có thể tự đi. Cậu đi trước dẫn đường giùm được rồi.

Người nọ xua tay từ chối, giống như sợ Trần Phi chạm vào sẽ lây bệnh cho mình.

- Tôi không nhiễm bệnh đâu mà lo.

Trần Phi ném lại một câu rồi quay lưng bước đi. Người nọ không nói gì, lặng lẽ bám sát hắn.

Ra đến bên ngoài, không gian sáng sủa hơn, vài tia nắng cuối ngày hắt lên mặt người nọ giúp Trần Phi nhìn rõ. Hắn có biết người này, cậu ta là Lương Nhật, sinh viên năm hai, cao to đẹp trai, lại còn là tuyển thủ trụ cột của đội bóng rổ trường nên được vô số nữ sinh trong trường ái mộ cuồng nhiệt.

Lương Nhật vô cùng nổi tiếng, nghe đồn mỗi ngày cậu ta đều nhận được rất nhiều tin nhắn tỏ tình. So với Lương Nhật, Trần Phi thua xa cả về ngoại hình lẫn tài năng, hoàn toàn không đáng nhắc tới, vì vậy ngoại trừ vài người bạn, kỳ dư trước nay chẳng ai để tâm đến sự tồn tại của hắn.

Nhận ra Lương Nhật, Trần Phi chưa kịp lên tiếng, đã nghe cô nàng Thanh Hương bật reo, trong tiếng reo lộ rõ sự vui vẻ:

- A, anh Lương Nhật, có thật là anh không?

- Là tôi đây.

Ngó quanh phát hiện bản thân đã an toàn, Lương Nhật theo thói quen đứng ưỡn thẳng người, nở nụ cười tươi rói với cô gái đáng yêu kia, phong thái đường hoàng đĩnh đạc, khác xa bộ dạng chật vật trong phòng lúc nãy. Ngoại hình đẹp luôn là ưu thế tuyệt đối trong việc chiếm lấy cảm tình của người khác, bất kể nơi đâu, bất kể trong hoàn cảnh nào, dù cho thế giới đang gặp thảm họa vẫn vậy.

Trông thấy Lương Nhật mỉm cười với mình, gương mặt Thanh Hương đỏ bừng lên hạnh phúc. Lâu nay nàng thầm ái mộ Lương Nhật, bận rộn cách mấy cũng chưa khi nào bỏ lỡ các trận đấu của đội bóng rổ trường chỉ vì muốn nhìn thấy người trong mộng tung hoành. Tuy nhiên nàng chỉ dám đứng nhìn từ xa rồi mơ tưởng, dù nàng không hề xấu xí nhưng ai cũng biết hot boy như Lương Nhật luôn được rất nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh, hơi đâu chú ý đến nàng.

Không ngờ hôm nay lại chạm mặt cậu ta trong hoàn cảnh này, khiến trái tim nhỏ bé của Thanh Hương cứ đập loạn xạ, bỗng thấy trận dịch xảy ra cũng tốt, nhờ vậy nàng mới có cơ hội trò chuyện cùng hắn. Hơn nữa, biết đâu gần gũi sớm chiều, Lương Nhật sẽ yêu nàng, và rồi... Đến đây, Thanh Hương không dám nghĩ nữa, sợ mình sẽ chết ngất vì sung sướng. Hai tay nàng che kín gương mặt đang đỏ bừng, cố giấu đi sự ngượng ngùng.

Tất nhiên Lương Nhật dễ dàng nhận ra tâm trạng rạo rực của cô nữ sinh trước mặt. Chuyện này gã thường xuyên gặp, ứng phó riết thành thói quen, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, thân hình lại ưỡn cao hơn một chút.

- Chúng ta tiếp tục tìm kiếm chứ?

Trần Phi hắng giọng nhắc nhở. Vốn dĩ hắn có chút thiện cảm với Thanh Hương, thế nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ, nàng ta vừa thấy trai đẹp đã quên trời quên đất, hắn chỉ biết thầm chán ngán.

Nghe Trần Phi nhắc khéo, Thanh Hương xấu hổ ấp úng:

- Xin lỗi, tự dưng tôi quên mất! Chúng ta mau đi thôi!

Trần Phi lắc đầu, cũng may nàng ta chưa quên thói quen xin lỗi.

Phía trước chợt có tiếng kêu cứu mơ hồ theo gió đưa đến. Nhận ra thanh âm quen thuộc, Thanh Hương cuống cuồng nói:

- Đúng là giọng của Bạch Yến rồi. Chúng ta mau mau đi cứu bạn ấy!

Cứu người như cứu hỏa, Trần Phi chạy nhanh về hướng đang liên hồi phát ra từng tràng kêu cứu thảm thiết.

Phía sau, Thanh Hương cố gắng lắm mới theo kịp hắn. Về phần Lương Nhật vốn là kiện tướng thể thao có thể chất hơn người nên không gặp khó khăn, tuy nhiên gã cố tình giữ một khoảng cách cố định với hai người, không theo quá gần.

Ba người chạy xuyên qua dãy hành lang dài tối âm u, đi vào một khoảng sân bê tông rộng, đối diện là ký túc xá nữ với những khu phòng ốc san sát được bao kín bởi hàng rào mắt cáo cao tận ba, bốn mét.

Cổng ký túc xá đã bị phá tan hoang, mở bung ra, nhân viên bảo vệ cũng biến mất dạng. Trong tình cảnh hiện nay, họa điên mới ở lì canh giữ nơi này, tính mạng bản thân và gia đình vẫn là quan trọng nhất.

Trần Phi chuyển ánh mắt đến nơi vừa phát ra tiếng la hét, bất giác hít sâu một hơi lạnh lẽo.

Ngay gốc phượng cổ thụ bên trái ký túc xá có hai nữ sinh đang trốn trên thân cây phượng, bị một bầy thây ma hơn chục con đứng dưới đất nháo nhào vờn quanh. Trông vẻ ngoài có thể khẳng định bọn chúng chính là các sinh viên và giảng viên trong trường bị lây nhiễm virus biến thành. Cả đám đứng đặc nghẹt ngay dưới gốc cây, miệng nhễu đờm dãi tanh hôi ngó lên đầy thèm khát hai nữ sinh đang trốn trên chạc cây cách mặt đất chừng bốn mét.

Vài thây ma cố tìm cách leo lên, móng tay đen kịt cào vào thân cây tạo thành những lỗ sâu hoắm đổ nhựa trắng đục, nhưng chúng cứ leo lên được một đoạn lại bị tụt xuống, trong khi hai nữ sinh trốn trên cây kia đang sợ tới hồn xiêu phách lạc, liên hồi gào thét kêu cứu đến khản cả giọng, nước mắt nước mũi chảy lem nhem đầy mặt.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.