Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở thành Người Chơi

Tiểu thuyết gốc · 3446 chữ

Trần Phi không vội vàng đuổi theo con mèo quái vật, mà cẩn thận lấy khăn trùm kín tay rồi mới nhặt mấy cái móng của nó lên xem thử.

Càng xem, hắn càng thêm lạnh người, bởi vì mấy cái móng vuốt này nặng trịch và bền chắc không khác gì thép nguội. Hắn thử quệt nhẹ móng vuốt lên tường liền tạo thành mấy vết sâu hoắm, vôi vữa, gạch đá bên trong vỡ toang dễ dàng. Khi nãy nhờ hắn đập trúng đoạn nối giữa bàn chân và móng con mèo mới khiến nó bị gãy, bằng không đừng mong làm gì được.

Trần Phi lấy băng keo và kẽm từ mấy cái móc áo bẻ thẳng, cột thật chặt móng vuốt mèo vào đầu thanh sắt phơi quần áo. Dùng thứ này giải quyết con mèo kia là thích hợp nhất, gậy ông đập lưng ông.

Để phòng bị lây nhiễm virus, Trần Phi lục tung đống quần áo, đồ đạc trong phòng.

Lát sau, hắn mặc một bộ đồ dài, khoác thêm cái áo khoác jean bên ngoài, tay đeo đôi găng cao su thường dùng để chà toilet, chân mang giày thể thao và vớ dài, mặt trùm kín khẩu trang, mắt đeo kính râm, đầu đội mũ bảo hiểm, còn cẩn thận kéo luôn lớp kính che bên trên xuống bao phủ toàn bộ khuôn mặt. Hiện giờ cả người Trần Phi kín mít không lộ chút kẽ hở, có lẽ ninja cũng thẹn không thể che chắn kĩ càng bằng hắn.

Xong xuôi, Trần Phi thử ngó vào kiếng, thoạt trông bộ dạng hắn rất buồn cười, chẳng khác gì thằng điên, nhưng không thể không làm vậy để bảo đảm an toàn.

Kiểm tra thêm một lần cuối, sau khi chắc chắn mình đã được vũ trang tận răng, Trần Phi rón rén mở cửa. Song chỉ vừa đi được vài bước, chợt nhớ còn sót vài thứ, hắn lục tục quay vào lấy hai cái nắp nồi nhét trước ngực và sau lưng làm giáp rồi mới an tâm đi ra.

Bên ngoài hành lang vắng lặng. Sau khi bị đập gãy mấy cái móng vuốt, con mèo quái vật đã chạy mất dạng từ đời nào.

Nãy giờ không còn nghe tiếng nó kêu gào, hắn cũng đoán được, tuy nhiên không vì thế mà khinh suất. Con vật kia bị nhiễm virus nên không thể nghĩ theo lẽ thường, hai vết thương ở ngực và chân vẫn chưa phải chí mạng đối với nó, chỉ tạm thời khiến nó suy yếu, nếu hắn không cẩn trọng sẽ mất mạng lúc nào không hay.

Trần Phi nhón chân đi thật chậm theo hành lang hơi mờ tối vì thiếu ánh sáng, cố gắng không tạo ra động tĩnh.

Không gian yên ắng đến mức hắn nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập lên từng nhịp nặng nề. Tinh thần căng như dây đàn, hắn vừa đi vừa ngó quanh tìm kiếm, hai bàn tay cầm thanh sắt dần ướt đẫm mồ hôi.

Căng thẳng cực độ!

Ngôi nhà trọ quen thuộc khi trước giờ đây tràn ngập mùi vị nguy hiểm theo từng bước chân thăm dò của Trần Phi.

Đến chỗ rẽ cầu thang, đang ngần ngừ không biết nên đi lên tầng trên hay xuống dưới nhà, bất chợt hắn nghe tiếng rên rỉ từ bên trên vọng xuống thật khẽ, là tiếng của con mèo quái vật.

Đắn đo vài giây, Trần Phi siết chặt thanh sắt, nhẹ nhàng bước lên mấy bậc thang làm bằng đá mát lạnh.

Càng đi lên trên, tiếng kêu càng rõ, dường như phát ra từ chỗ nhà kho. Căn phòng trên này không có ai ở nên được bà Hoa tận dụng làm kho chứa đồ cũ và các vật dụng linh tinh, lâu ngày ít dọn dẹp, mạng nhện giăng đầy, mùi ẩm thấp nồng nặc rất khó ngửi. Trần Phi suýt hắt xì mấy lần, cố lắm mới nén được.

Đến đây, tiếng mèo kêu vụt ngưng bặt, hẳn con quái vật kia đã phát hiện ra hắn và đang ẩn nấp đâu đó để phục kích, rất có thể nó đang trốn trong căn phòng nhà kho.

Khi trước do quá sợ hãi, Trần Phi chỉ biết bị động chống đỡ. Tình thế hiện tại đã khác, sau một thời gian nghỉ ngơi, hắn đã sớm lấy lại bình tĩnh. Mặt khác, "bộ giáp tự chế" đang mặc trên người và nhất là thanh sắt cột vuốt mèo trong tay giúp hắn tự tin hơn, bộ não nhạy bén bắt đầu hoạt động hết công suất, suy nghĩ tìm cách.

Trầm ngâm giây lát, Trần Phi nhặt chiếc gối ôm cũ kĩ rơi lăn lóc gần đó, đặt dựng đứng ngay trước cửa nhà kho rồi lấy sức đạp một cái thật mạnh vào cánh cửa vốn chỉ khép hờ, tiếp theo nép thật nhanh vào vách phía ngoài.

Rầm!

Cánh cửa gỗ mỏng bị đạp đập mạnh vào tường, mở ra toang hoác.

Một cái bóng màu vàng nâu liền từ bên trong ào ào phóng ra, nhanh như cắt vồ mạnh cả hai chân trước lên cái gối ôm, kèm theo tiếng gầm rú giận dữ điên cuồng.

Dưới mấy cái móng vuốt sắc bén, chiếc gối ôm mau chóng rách toác ra, bông gòn bên trong tung bay mù mịt.

Đúng lúc này, Trần Phi nấp sát vách tường ngắm thật chuẩn rồi lạnh lùng vung thanh sắt giáng một phát cật lực xuống đầu con mèo đang sơ hở.

Bị rơi vào bẫy, nhưng thời điểm thanh sắt sắp đập trúng đầu, con quái vật mèo bằng vào tốc độ và phản xạ không tưởng vẫn kịp rướn cơ thể tới trước một đoạn ngắn, tránh được cú đánh chí mạng, dù vậy nó vẫn dính đòn ngay sống lưng. Mấy cái móng vuốt được Trần Phi cột ở đầu thanh sắt lập tức phát huy tác dụng, đâm sâu vào lưng, đè bẹp nó nằm xuống sát đất, cào nát một vùng máu thịt lẫn lộn, xương trắng lờ mờ ẩn hiện.

Nội tâm Trần Phi thoáng chua xót. Khi trước, hắn rất quý con mèo Mimi này, nhưng hiện giờ nó đã biến đổi hình dạng và bản tính, tuyệt không thể nương tay.

Trần Phi lắc mạnh đầu, xua đi ý nghĩ buông tha nó. Với tình thế nguy cấp hiện giờ, hắn không từ bỏ bản tính nhân từ thì sẽ rất khó sống sót. Con mèo này còn đỡ, dù sao cảm tình vẫn không nhiều bằng người chủ của nó dưới kia. Chẳng biết bà Hoa có còn ở đó hay không? Chỉ hi vọng bà ta bị mất thần trí đã đi khỏi nhà, bằng không trước sau gì hắn cũng phải đối diện.

Trần Phi giật mạnh thanh sắt khỏi lưng Mimi, kéo theo mấy mảng thịt rơi lăn lóc. Hắn cắn chặt hai hàng răng, thanh sắt lần nữa đập mạnh xuống đỉnh đầu con mèo đã kiệt quệ.

Phập!

Xương đầu con mèo rất cứng, móng vuốt sắc nhọn dưới một đòn cật lực của Trần Phi thế mà chỉ đâm sâu vào được một chút. Nó gào lên mấy tiếng váng động, bốn chân vừa gượng đứng dậy liền sụm xuống.

Trần Phi nhăn mặt, mắt híp lại, không muốn nhìn cảnh tượng này. Hắn không nỡ xuống tay, động tác hơi khựng.

Quan sát cặp mắt đỏ ngầu của Mimi và cái miệng chảy dãi nhớt liên hồi vẫn đang phát ra những tiếng gầm gừ yếu ớt, Trần Phi thầm thở dài, cuối cùng tay vẫn vung lên.

Bị thanh sắt giáng mạnh hơn chục cái vào đầu, cuối cùng con mèo ngã lăn ra, co giật vài trận dữ dội rồi tắt thở.

Phải thừa nhận sức sống nó cực dai dẳng, đầu gần như vỡ nát mà vẫn cầm cự được đến lúc này, nếu Trần Phi không có mấy cái móng vuốt kia chỉ e rất khó giết được nó. Mỗi lần đập thanh sắt trúng xương đầu cứng như đá tảng của con mèo, hai cánh tay hắn lại tê rần, truyền đến từng trận đau đớn mơ hồ, phải gắng gượng hết sức mới xong.

Trận chiến quái đản giữa người và mèo rốt cục cũng kết thúc.

"Người Chơi tiêu diệt Mèo Đột Biến cấp F-, gia tăng điểm kinh nghiệm."

Thình lình, một luồng ánh sáng trắng chói lòa lóe lên, bao trùm khắp người Trần Phi rồi tắt rất nhanh, kèm theo âm thanh ai đó vang vang trong đầu hắn.

"Chúc mừng Người Chơi đã vượt qua thử thách, lập được chiến công đầu!"

Trần Phi vừa mới lùi ra chỗ góc phòng, hổn hển ngồi bệt xuống đống giấy báo cũ phủ đầy bụi. Mùi hôi tanh của máu và cảm giác ghê tởm vẫn bao vây toàn thân, khóe miệng hắn giần giật, không kiềm được nghiêng người qua một bên nôn xối xả. Đúng lúc âm thanh kỳ lạ kia xuất hiện trong tâm trí khiến hắn ngẩn người.

- Chuyện quái quỷ gì???

Trần Phi đưa tay áo chùi chùi mép miệng lẩm bẩm, khóe mắt vô tình bắt gặp vài thứ lạ lùng trôi lơ lửng cạnh thi thể Mimi.

Bảo lạ là vì trước đó hắn không hề thấy có đồ vật nào như thế ở trong phòng, đã vậy chúng lại còn phát ra ánh sáng mờ nhạt, trôi nổi trên không trung cứ như có phép thuật.

Hắn tò mò đi tới, vươn tay bắt được một chiếc nhẫn bạc hình tròn không có mặt, một cây gậy dài hơn mét giống như làm bằng tre có vẻ ngoài đen đúa xấu xí, và một đồng tiền xu sáng lấp lánh có kích cỡ bằng đồng xu bình thường.

Ngoại trừ chiếc nhẫn và cây gậy màu đen xấu xí, ngay khi bị tay Trần Phi chạm vào thì đồng xu sáng lấp lánh nọ liền biến mất. Lúc này, âm thanh kỳ lạ kia tiếp tục vang lên trong đầu hắn.

"Xu Công Đức +1!"

Trần Phi giật mình đánh rơi mấy thứ vừa nhặt được xuống sàn, ngơ ngác đứng hồi lâu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thực ra mà nói, những thông tin trên không hề xa lạ với một con nghiện game chính cống như Trần Phi. Mỗi khi khởi đầu một trò chơi mới, hắn thường nhận được những thông báo như vậy từ hệ thống. Có điều là, dù vừa trải qua một trận chém giết máu tanh nhưng hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận biết đây chính là đời thực, thế thì game ở đâu ra, hệ thống ở đâu ra???

Trần Phi vỗ mạnh đầu cho tỉnh táo, lo lắng chạy lại gương săm soi, thậm chí banh mắt vạch miệng xem thử có khi nào mình đã bị nhiễm bệnh nên hoang tưởng hay không?

Nhìn ngó xong xuôi, hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhãn cầu hắn vẫn trong sáng bình thường, miệng không đờm nhớt, tay chân cũng chẳng bị co giật, hoàn toàn không hề có dấu hiệu lây nhiễm, có thể an tâm rồi. Nhưng mà... nếu vậy thì thông báo kia từ đâu ra, và vì sao nó đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn?

Ánh mắt Trần Phi lần nữa rơi xuống hai vật phẩm kia, ngần ngừ giây lát mới tiến tới nhặt lên, hồi hộp chờ đợi.

Quả nhiên, tay hắn vừa chạm vào chúng, một dãy thông tin lập tức hiện ra trong đầu.

[Nhẫn Không Gian]

- Loại hình: Vật phẩm đặc thù

- Độ hiếm: F

- Mô tả: Không gian 1 mét khối, dùng để chứa đựng đồ vật. Có thể giữ được thực phẩm tươi mới lâu ngày. Lưu ý, không thể chứa sinh vật sống.

Mắt Trần Phi chuyển sang cây gậy màu đen.

[Gậy Đánh Chó]

- Loại hình: Vũ khí

- Độ hiếm: F-

- Mô tả: Khi bị chó cắn, hãy đập gậy vào đầu chúng, sẽ có thịt chó ăn.

Thông tin chỉ có vậy.

Trần Phi dở khóc dở cười, Gậy Đánh Chó mà cũng cho, làm được cái quái gì chứ?

Hệ thống hiện lên thông báo hỏi hắn có muốn trang bị cây gậy hay không, dù chưa biết nó có tác dụng gì, hắn vẫn chọn đồng ý trang bị. Ngoại trừ trên người liền lóe sáng một lần nữa, Trần Phi hoàn toàn không thấy có gì khác lạ, cây gậy vẫn còn nằm trong tay hắn.

Trần Phi tự hỏi không biết các vật phẩm này phân chia độ hiếm kiểu gì, từ F tới A chăng? Tuy vậy, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến các thể loại trò chơi trực tuyến, Trần Phi biết cây gậy này là vật phẩm cùi đến không thể cùi hơn mà người ta hay gọi là trang bị rác.

Tính ra, chiếc nhẫn kia tuy cũng là độ hiếm F- nhưng ngon hơn nhiều, nó xuất hiện vô cùng đúng thời điểm, sẽ giúp hắn dự trữ được kha khá thực phẩm mà không lo bị người khác trông thấy sinh lòng tham, lại tiện mang theo. Tất nhiên đó là nghĩ theo chiều hướng chúng có công dụng thật, Trần Phi vẫn rất khó tin vào chuyện này.

Đang ngẫm nghĩ, Trần Phi vô tình vung vẩy cây gậy đen sì va nhẹ vào vách nhà kho.

Ầm!

Sau tiếng động chát chúa vang dội, bức tường bị thủng một lỗ to bằng miệng bát, bụi mù bốc lên dày đặc.

Trần Phi ho sặc sụa, từ trong nhà kho lao ra ngoài, hồn vía bay cả lên mây, đầu tóc vương đầy bụi bặm trắng xóa.

Hắn ngẩn ngơ nhìn cây gậy đen đúa trong tay mình. Nó vẫn hoàn hảo không suy suyển, nhưng bức tường kia thì...

Mặc dù căn nhà này hơi cũ kĩ và xuống cấp một chút, nhưng không tới mức vừa gõ nhẹ đã thủng một lỗ to như vậy?

Trần Phi trầm mặc, quyết định thử một lần nữa, vung gậy đập nhẹ vào thanh sắt có cột móng vuốt con mèo quái vật.

Cộp!

Đầu thanh sắt dày bị gõ vào liền biến dạng bẹp dúm, móng vuốt mèo bên trên cũng bị đánh gãy thành ba bốn mảnh.

Trần Phi hồ hởi nhìn cây gậy, bỗng thấy nó không còn xấu xí chút nào, màu đen sì sì trông thật xịn xò. Có cây gậy này coi như hắn đã sở hữu vũ khí tốt. Nếu lúc đầu hắn nhặt được cây gậy sớm hơn thì đã không phải chật vật với con mèo đến vậy, chỉ cần đập một phát chắc chắn nó lăn ra chết tốt.

Trần Phi phấn chấn đeo Nhẫn Không Gian vào ngón giữa bàn tay phải, đang loay hoay không biết làm sao cất cây gậy vào thì vật nọ vừa khẽ chạm vào chiếc nhẫn liền hóa thành vệt sáng nhỏ xíu, chui tọt vô trong.

Tâm niệm Trần Phi thoáng động, kêu gọi cây gậy. Bằng cách thần kỳ nào đó, nó lập tức hiện ra trong lòng bàn tay hắn.

Trần Phi phất nhẹ tay, cây gậy lại biến mất vào trong chiếc nhẫn.

- Thật kỳ diệu! - Hắn hưng phấn lẩm bẩm.

Véo mặt vài cái, cảm giác đau điếng, Trần Phi mới tin mình không nằm mơ. Hắn cứ tưởng do bản thân chơi game quá nhiều nên gặp ảo giác.

Khoan đã, hình như vẫn còn sót thông tin về mình, nếu là game hẳn phải có thuộc tính nhân vật?

Trần Phi vừa thắc mắc, một hình ảnh lập tức hiện ngay ra trong đầu hắn. Đây chính là hình dạng Trần Phi thu nhỏ, ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ giống như đang nhập định.

Trên tay đồ hình này đang cầm cây gậy giống hệt Gậy Đánh Chó vừa được Trần Phi đồng ý trang bị. Hai bên ngực "hắn" có hai vòng tròn nhỏ mang màu sắc trái ngược nhau, vòng tròn bên ngực trái có màu đỏ, vòng tròn bên ngực phải lại có màu xanh, bên trong hai vòng tròn chứa thứ gì đó không rõ là dạng khí hay chất lỏng, sáng lấp lánh, trông vô cùng đẹp mắt.

Ngoài ra, trên trán nhân vật Trần Phi còn hiển thị hai ký hiệu kỳ lạ, một ký hiệu có hình lốc xoáy, cái kia lại có hình dạng như tia sét. Vẫn chưa hết, bên cạnh "hắn" còn có thêm vài dòng thông tin.

Người Chơi: Trần Phi

- Tư Chất: Cực Cao

- Hệ Thiên Phú: Phong, Lôi (gia tăng 30% uy lực khi thi triển kỹ năng thuộc các hệ này)

- Đẳng Cấp: Người Chơi Mới (sơ cấp)

- Xu Công Đức: 1

- Vũ Khí: Gậy Đánh Chó (gia tăng sức mạnh)

Khác với những game online bình thường luôn đặc nghẹt số liệu, thông tin nhân vật, trong đây lại chỉ có một chút hình ảnh và vỏn vẹn vài dòng thuộc tính, ngoài ra không hề có các dòng kiểu như công kích, phòng ngự, sinh mệnh...

Trần Phi cau mày. Trò chơi đời thực này rất kỳ lạ, chẳng hề thấy có phần hướng dẫn dành cho người mới, không biết cách tính chỉ số cụ thể thế nào? Đã vậy dường như còn phân biệt hệ, liệu các hệ có khắc nhau như game online hắn chơi xưa giờ hay không đây?

Ngoại trừ trang bị vũ khí có thông tin chi tiết là cộng thêm sức mạnh ra, còn lại Trần Phi vô cùng mù mờ, tạm thời chỉ có thể đoán mò.

Trước mắt, điểm hắn hài lòng nhất chính là dòng tư chất siêu tốt kia. Rất có thể tư chất được hệ thống đưa ra không hề ngẫu nhiên, mà dựa vào thể trạng, năng lực chơi game và tiềm năng của mỗi người. Tuy thể chất Trần Phi không tốt, nhưng khả năng cày game của hắn thì không cần phải nghi ngờ, bất kỳ trò chơi nào hắn tham gia cũng đều giành được thứ hạng cao, đó là lý do khiến hệ thống đưa ra đánh giá tư chất của hắn cao chăng?

Dù chưa biết dòng tư chất này sẽ có ảnh hưởng hay hiệu quả thế nào, tuy nhiên chỉ cần đánh giá cao thì chắc chắn về sau không thiếu thứ tốt.

Từ lúc nhận được thông báo trở thành Người Chơi, Trần Phi mơ hồ cảm thấy cơ thể mình chìm ngập trong một nguồn năng lượng mạnh mẽ xưa nay chưa từng có, vô cùng sung mãn. Hắn thử nhặt một cái vỏ lon sữa bò rỗng lên, bàn tay thử bóp nhẹ, vỏ lon khá cứng liền móp méo. Hắn gồng tay dùng hết sức lực bóp mạnh, cái vỏ lon lập tức bị biến dạng, không còn nhận ra hình thù khi trước.

Ném vỏ lon xuống sàn, Trần Phi sững sờ ngó hai bàn tay mình đang xòe rộng, ánh mắt lóe lên tia hưng phấn khó che giấu.

Trước kia hắn yếu ớt, thường xuyên bị những người khác chê cười, hiện giờ rõ ràng sức lực hắn đã mạnh hơn người bình thường. Như vậy, nếu cứ tiếp tục đánh giết thây ma và đám quái vật đột biến, chẳng phải về lâu dài bản thân sẽ trở thành siêu nhân hay sao?

Với kẻ đam mê game như Trần Phi thì thế giới giống game online này chẳng khác gì thiên đường. Bằng vào khả năng và kinh nghiệm chinh chiến tốp đầu nhiều trò chơi trong quá khứ, hắn tin mình sẽ đạt được nhiều thứ mà trước kia dù có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

- Mình cần phải sớm rời khỏi đây.

Đột nhiên lạc vào trong trò chơi quái dị nhưng Trần Phi không có thời gian suy nghĩ nhiều. Nói thế nào thì trò chơi này cũng giúp hắn tăng cao khả năng sinh tồn. Hiện tại mối bận tâm duy nhất của hắn là làm sao sớm tìm gặp được gia đình của mình.

Rời khỏi nhà kho, Trần Phi triệu hồi cây gậy cầm trên tay. Hắn thật sự không muốn, nhưng tiếp theo có lẽ cần phải giải quyết thây ma bà Hoa rồi.

P/s: Đây là link fanpage của truyện, mọi người bấm vào và ấn like để theo dõi truyện, cập nhật thông tin nhanh hơn: (https://www.facebook.com/profile.php?id=100063592230442)

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.