Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bại Lộ

Phiên bản Dịch · 2425 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Bước ra khỏi lớp, liếc nhìn bóng dáng thanh lệ đứng ngoài lớp không biết tự lúc nào, La Triệt thở dài.

"Học tỷ, đến khi nào vậy?"

"10 phút trước?" Nhìn La Triệt, Phùng Tiếu Tiếu lưng dựa tường khẽ nhướng lông mày, có phần không chắc chắn nói.

Về chuyện này, La Triệt cũng cảm thấy có chút buồn cười, đồng thời, cậu cũng biết, tất cả mọi chuyện xảy ra, Phùng Tiếu Tiếu đều đã thấy.

"Không có gì muốn nói à?"

Mà khiến La Triệt không nghĩ tới là, câu trả lời của Phùng Tiếu Tiếu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu: "Không."

"Ách." Câu trả lời thẳng thắn này thực làm La Triệt không biết nói sao cho vừa.

"Học tỷ à, chị sẽ không muốn hỏi một chút sao, vạn nhất em không tóm cậu ta lại, làm té xuống thật thì biết làm sao?"

"Không muốn." Đáng tiếc, Phùng Tiếu tiếu hoàn toàn không nể tình, lại thẳng thắn lắc đầu: "Cậu chơi ảo thuật, tốc độ tay nhanh đến đáng sợ. Bắt lại một người, đối với cậu thật không phải vấn đề lớn."

Chà, nói tới đây, La Triệt cũng có loại cảm giác "Không biết nói gì hơn". Tựa như Phùng Tiếu Tiếu nói, hắn là một ảo thuật gia, tất nhiên, chưa tính là một Ảo thuật gia chuyên nghiệp.

Vốn ban đầu, La Triệt học ảo thuật, chẳng qua là vì muốn cho muội muội được vui vẻ. Sau đó, lâu dần, trình độ ảo thuật ngày một lành nghề hơn, muốn thành một tay ảo thuật gia tốt, tốc độ tay là điều bắt buộc.

"So với nó, chị càng muốn biết, cậu lấy đâu ra 10 vạn cho người khác mượn?" Đang khi nói chuyện, Phùng Tiếu Tiếu nhìn La Triệt với ánh nhìn nghi vấn.

La Triệt mặt không thay đổi gì, nhưng trong lòng cũng âm thầm cười khổ. Quả nhiên, vấn đề này trốn không thoát rồi. Suy nghĩ rất nhanh trong đầu, liền đã nghĩ ra một cái cớ: "Số tiền kia là em tiết kiệm từng chút một, trừ phần tiền phẫu thuật cho Tuyết Nhi ra, còn lại hơn 10 vạn định bụng chờ Tuyết Nhin phẫu thuật xong, sẽ mua cho nàng vài món bồi bổ cơ thể, sau đó sẽ dời ra ngoài quận Bắc, đổi lấy một môi trường tốt hơn. Chỉ xảy ra sự việc này, cũng đành . . ."

Nói tới đây, La Triệt âm thanh càng trầm thấp hơn. Cũng không phải hắn giả vờ, mà là bởi vì nghĩ đến gia cảnh Lý Hữu, trong lòng dâng lên một ít đồng cảm.

Gia đình Lý Hữu cũng chẳng giàu có gì, bố mẹ thì ly hôn, hai huynh đệ sống cùng mẹ. Mà người mẹ dường như đã chết vì làm việc quá sức vào tháng trước, chỉ còn lại bản thân và đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau. Sự cố này lúc đó vẫn đang lan truyền trong lớp. Tình cảnh này, khó tránh khỏi khiến La Triệt có chút đồng cảm, đây cũng là một trong những nguyên nhân chính hắn cấp cho Lý Hữu mượn 10 vạn.

Nhìn bộ dạng của La Triệt, Phùng Tiếu Tiếu dường như nghĩ đến điều gì, không có tiếp tục hỏi cậu. Trầm mặc đại khái vài giây, cuối cùng vẫn là La triệt phá vỡ cái bầu không khí yên tĩnh này: "Học tỷ, chị qua đây là có chuyện gì vậy?"

"Không, không có gì . . ."Bị La Triệt đột nhiên hỏi tới, nét đỏ ửng thoáng hiện trên khuôn mặt Phùng Tiếu Tiếu, ngay cả nói chuyện cũng không còn lanh lẹ nữa, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ: "Tôi không phải là đang lo lắng cho cậu nên mới cố ý chạy tới xem một chút sao! Tên này thật không có chút ý tứ đi? Thằng ngốc này!"

"Không sao chứ?" Nghe Phùng Tiếu Tiếu nói hàm hồ, La Triệt trên mặt lộ một tia nghi hoặc.

Cảm thấy lúng túng, Phùng Tiếu Tiếu ngay giây phút cuối cùng linh quang chợt lóe, tỷ tỷ tìm đệ đệ gánh vác là chuyện tất nhiên, không chút do dự đem bán tiểu Hoa: "Đúng, đúng rồi, chị là tới tìm tiểu Hoa thế nào, bây giờ không phải là thời gian thi cuối kì sao? Bố chị gọi chị đến xem tiểu Hoa có học hành chăm chỉ hay không . . ."

"A? Thế nhưng học tỷ, tiểu Hoa ngày hôm nay căn bản không có tới trường . . ."

"Cái gì? Không có tới? Thằng nhóc kia dĩ nhiên trốn học?!" Nghe được La Triệt nói, Phùng Tiếu Tiếu đầu tiên sửng sốt, tiếp đó cơn giận bắt đầu dâng lên, đôi tay thanh tú bóp chặt đến run rẩy, đôi mắt xinh đẹp phảng phất có sát khí lóe ra: "Lão nương không để ý một thời gian, thằng nhóc kia đã gan to bằng trời? Dám trốn học à?"

Xem khí tràng cuồng bạo, chỉ thiếu chút nữa mái tóc lộn ngược của Phùng Tiếu tiếu, La Triệt lưu loát lui về phía sau hai bước, tiếp đó thập phần thẳng thắn dâng cho tiểu Hoa 3 giây mặc niệm. Khó có được một khoảng thời gian thảnh thơi, còn bị Phùng Tiếu Tiếu bắt tại trận, vận khí này, cũng đủ đen.

Cùng lúc đó, nhìn thấy La Triệt không có vấn đề gì, Phùng Tiếu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Sau khi thông báo ban nhạc sẽ tập luyện vào buổi chiều, liền chạy như bay đi.

Đối với chuyện này, La Triệt cũng chỉ cười trừ, không nói thêm gì, không nhanh không chậm đi xuống tòa nhà dạy. Buổi chiều không có lớp, trong đầu vừa nghĩ bữa trưa nên ăn gì, trong khi lo lắng hai ba canh giờ sau sẽ kết thúc thời hạn 24 tiếng đồng hồ tu dưỡng, nên ứng đối làm sao cho tốt.

"Sinh viên La Triệt."

Nào biết, còn chưa đi được 2 bước đã bị gọi lại. Lắng nghe giọng nữ dịu dàng nhu hòa đó, cùng với đó là hàng tá những ánh mắt rơi lên mình. La Triệt thầm than trong lòng: "Ngày hôm nay thật đúng là nhiều việc . . ."

Tiếp đó ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ sinh mặc áo váy liền màu vàng nhạt đang đứng trước mặt hắn, làn gió thoáng thổi qua, thổi bay mấy lọn tóc của cô, cả người tràn ngập một làn khí tức dịu dàng cùng ôn nhu, trên mặt thủy chung mang nụ cười nhàn nhạt yếu ớt càng làm cho mọi người cảm giác như tắm gió xuân.

Cô nữ sinh này tên là Lưu Tâm Di, là đàn chị đại học năm thứ tư. Trong đại học Z này, không ai không biết tới, vừa là hoa hậu giảng đường, đông thời kiêm luôn hội trưởng hội học sinh. Vẻ ngoài hiền lành, tính tình ôn nhu, có thể nói không một khuyết điểm nào, trong mắt các giáo viên là hình mẫu học sinh lí tưởng, với vô số nam sinh viên là tình nhân trong mộng.

Nhưng với La Triệt, đối với nàng chưa từng có cảm giác gì, chiêu bài mỉm cười dịu dàng và ấm áp đó, luôn mang tới cho cậu cảm giác tự cao.

Bất quá chính là đưa tay không đánh người mặt cười, huống chi còn là một mỹ nữ? Hơn nữa, đang có rất nhiều sinh viên quanh đây đang nhìn chằm chằm vào cậu, cậu cũng không muốn bị một đám đồng bào nam kéo vào xử lý. Như vậy thì . . .

"Học tỷ tìm em có chuyện gì vậy?" Vừa nói, La Triệt còn nở một nụ cười rạng rỡ, phối hợp với khuôn mặt vốn đã đẹp mã của mình, tuyệt đối có thể khiến mấy thiếu nữ không biết gì tim đập rộn lên.

Nhưng rõ ràng Lưu Tâm Di không thuộc về phạm vi ngốc nữ, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt vẫn không chút biến đổi, chỉ tiếp tục tủm tỉm cười nói: "La Triệt đồng học thực là dễ quên mà, lẽ nào cậu quên trước đó bản thân có nộp đơn xin cấp học bổng sao? Một số điều khoản chi tiết về học bổng, cần phải giải thích rõ ràng với cậu. Nếu bây giờ sinh viên La Triệt đang rảnh rỗi, chẳng rằng đến văn phòng hội học sinh một chuyến đi."

Nghe Lưu Tâm Di nói vậy, La Triệt mới nhớ tới, bản thân trước có xin trường học bổng, chỉ là 2 ngày qua có quá nhiều điều xảy ra, khiến cậu có chút kiệt sức. Hơn nữa cũng bởi vì quan hệ với trò chơi, hắn cũng không còn quá thiếu tiền nữa, kết quả là vấn đề học bổng bị ném ra sau ót, nếu Lưu Tâm Di không đề cập tới, hắn thật đúng là không nhớ ra được.

Hiện tại rõ ràng là không ổn để trực tiếp từ chối, xem ra chuyến đi tới văn phòng hội học sinh này, cậu nhất định phải đi rồi. Trên đường đi, Lưu Tâm Di khiến La Triệt cảm thấy có chút kỳ quái.

Lưu Tâm Di trong ấn tượng của tất cả giáo viên và học sinh là một sinh viên tốt, bề ngoài hiền lành, tính cách ôn nhu, nhưng nàng lại không phải là một con người nói nhiều.

Nhưng lần này, vị hội trưởng hội học sinh này lại đi cùng La Triệt nói chuyện phiếm. Trọng tâm câu truyện cũng không có gì nổi bật, nào thì là quan tâm tới tình hình học tập của cậu, rồi thời tiết hôm nay ra sao, . . . Điều này làm trong lòng La Triệt cảm thấy là lạ.

Bất quá cậu cũng không biểu lộ tất cả lên trên mặt, hoàn toàn dùng một loại công thức đối đáp qua lại với Lưu Tâm Di. Ngay khi cậu còn đang đoán mục đích của Lưu Tâm Di là gì, hai người đã đi tới ngoài cửa văn phòng hội học sinh.

Mở cửa bước vào, Lưu Tâm Di ra hiệu La Triệt tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, tiếp đó còn ân cần rót chén nước, đẩy tới cho hắn. La Triệt vô thức muốn tiếp lấy, đúng lúc này, Lưu Tâm Di mở miệng: "Sinh viên La Triệt, gần đây có phải hay chơi game nào đó đúng không?"

Một câu hỏi đơn giản, trực tiếp khiến trái tim La Triệt chậm một nhịp, nhưng phương pháp giáo dục từ nhỏ của cha đã giúp cậu có một trái tim mạnh mẽ. Cho dù trong lòng khiếp sợ ra sao, lại không chút nào sẽ biểu lộ ra ngoài, trên mặt hết sức phối hợp lộ vẻ mờ mịt, tiếp đó nở nụ cười khổ:" Học tỷ, đừng nói đùa, em hiện tại đâu vod thời gian rảnh rỗi để mà chơi game chứ, bình thường thì trừ đến trường chính là làm việc bán thời gian à."

"Ồ? Nhưng chị có vô tình nghe nói, cậu vừa mới cho bạn học cùng lớp là Lý Hữu mượn 10 vạn nguyên đó thôi, đây cũng không phải là số tiền nhỏ đâu . . ." Đang khi nói chuyện, La Triệt cảm thụ được khí chất trên người Lưu Tâm Di phát sinh biến hóa vi diệu, nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng như trước, nhưng ngược lại khiến hắn không hiểu sao dâng lên cảm giác nguy cơ.

"Vô tình nghe nói?" Nghe được câu này, La Triệt trong lòng âm thầm bĩu môi, sự tình cho Lý Hữu mượn 10 vạn, theo thời gian phát sinh đến giờ tính ra còn chưa tới 10 phút, dù tin tức truyền đi nhanh chóng, nhưng hình như có phần hơi quá đi? Cho nên nói, Lưu Tâm Di căn bản cũng không phải là cái gì mà vô tình nghe nói, mà là có ai đó đã báo cáo cho cô ta!

La Triệt lúc này, đại não quả thực giống như một chiếc máy tính tinh vi, rất nhanh phân tích tất cả thông tin: "Khi gặp phải chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên của sinh viên thông thường đều đi tìm giáo viên, không ai lại cố ý đi tìm hoặc là nói với hội trưởng hội học sinh cả. Nói cách khác, tại hiện trường lúc đó, trong lớp có tai mắt của Lưu Tâm Di . . ."

"Làm sinh viên đại học, muốn ở trong lớp cài người nằm vùng, chỉ bằng vào thân phận là hội trưởng hội học sinh, chưa chắc đã có người ra sức cho nàng. Vậy có khả năng nhất, đó chính là tiền! Mà sự tình của Lý Hữu hoàn toàn là ngoài ý muốn, Lưu Tâm Di không có khả năng biết trước, khiến kẻ nằm vùng nhìn tập trung vào mình. Vì vậy, sợ rằng mỗi lớp đều có tai mắt của nàng ta . . ."

"Là điều gì mà có thể khiến Lưu Tâm Di không tiếc tiêu tiền chỉ để kiểm soát trong tay thông tin các lớp đây?" Khi câu hỏi này vừa hiện lên trong tâm trí La Triệt, cậu đã thông suốt hai chuyện.

Chuyện thứ nhất, đó chính là Lưu Tâm Di là người chơi Money Country. Đặt bản thân vào vị trí đó mà ngẫm lại, với tình huống mà bản thân có tiền tài sung túc mà nói, là một người chơi của trò chơi tử thần – Money Country này, cũng tuyệt đối đáng giá trích ra một số tiền để đảm bảo có thể nhận được thông tin tình báo, giúp cho đại bộ phận thông tin đều được bản thân nắm trong lòng bàn tay. Có như vậy, chính bản thân mới có thể có được một môi trường nghỉ ngơi an toàn.

Chuyện thứ hai, rất có khả năng là bản thân đã bị lộ, Lưu Tâm Di đã xác định hắn chính là một người chơi. Mình là một học sinh nghèo, chuyện này không thể nói ai trong đại học Z đều biết, nhưng người biết chắc chắn không ít, một học sinh nghèo đột nhiên lấy ra 10 vạn, với tư cách là một người chơi, Lưu Tâm Di chắc chắn sẽ nghĩ đến Money Country trước!

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.