Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoan Nghênh Lần Sau Trở Lại

Phiên bản Dịch · 1916 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Khi La Triệt nói ra 3 chữ "Nhảy xuống đi" với một nụ cười tinh nghịch, toàn thể sinh viên trong lớp gần như đều nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề nên nghe nhầm. Ngay cả Trương Giang, sắc mặt vẫn còn tối đen lại kia, cũng phải sửng sốt.

Nhảy xuống? Họ hiện đang học tại phòng trên tầng 4, không sai, chỉ có 4 tầng lầu thôi, dường như cũng chẳng cao cho lắm. Nhưng chỉ khi thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống thôi, sẽ phát hiện ra rằng cái gọi là 4 tầng đó không có thấp như ngươi tưởng.

Từ độ cao này nhảy xuống, vận khí tốt một chút, không phải đầu hướng xuống, thì ngắm gà khỏa thân là không có, nhưng mà gãy tay gãy chân thì khẳng định trốn không thoát.

La Triệt vừa mở miệng đã yêu cầu Lý Hữu nhảy xuống, cách làm này, thực khiến cả mấy người ôm thái độ trung lập rồi đứng xem náo nhiệt đều thấy có phần quá đáng.

Đứng trước mặt cậu, Lý Hữu siết chặt hai nắm đấm, cả khuôn mặt tái mét lại, gặp phải loại sự tình bực này, sẽ không có ai ngạc nhiên nếu như cậu ta tức giận đấm luôn.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng Lý Hữu sẽ tức giận, Lý Hữu đứng ở nơi đó hỏi: "Tôi nhảy xuống, cậu chắc chắn sẽ cho tôi mượn 10 vạn không?"

"Tất nhiên." La Triệt gật đầu, bất luận là ánh mắt hay biểu cảm của cậu, thật khó để nhìn thấy cậu đang đùa giỡn: "Như cậu vừa nói, đem mệnh cho tôi, tôi ra lệnh cho cậu làm cái gì cũng được, lẽ nào cậu chỉ vì muốn tôi cho cậu mượn chút tiền mà nói cho có sao?"

Sự nghiêm túc trong lời nói phảng phất như đã cảm nhiễm tới những người khác xung quanh, vốn các sinh viên xung quanh đang hỗn loạn bỗng yên tĩnh một cách lạ kỳ, từng đôi mắt đổ dồn lên Lý Hữu cùng La Triệt đang đứng đó.

Nhất là khi nhìn tới La Triệt, nhìn người thanh niên đẹp trai đang tươi cười nghịch ngợm đó, không hiểu vì sao, mỗi sinh viên trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh thấu xương. Thậm chí đến cả Trương Giang vẫn luôn châm chọc khiêu khích không ngừng, giờ đang ngao ngán nhìn hai người bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên, không tự chủ được lùi về sau một bước.

Dưới những đôi mắt soi mói, Lý Hữu di chuyển. Không một chút ngần ngại, những gì trong ánh mắt cậu đơn giản chỉ là sự kiên định. Cậu cũng biết, La Triệt là đang kiểm tra tính chân thực trong lời cậu vừa nói có đúng hay không.

Mà đồng thời, Lý Hữu cũng có ý nghĩ của mình, bởi vì bình thường cậu hay rèn luyện cơ thể nên thân thể thập phần rắn chắc, tầng 4 cũng không tính là quá cao, miễn là bản thân chú ý một chút, vậy cùng lắm là gãy chân gãy tay, phí trị liệu gãy xương rẻ hơn nhiều so với phí phẫu thuật cho đệ đệ.

Lý Hữu vừa nghĩ, hai tay đã đặt trên bệ cửa sổ. Xem cơ thể đó đã chuẩn bị nhảy xuống, trong phòng học, một ít sinh viên đã không khống chế được kinh hô lên, mà một ít nữ sinh lá gan nhỏ càng không thể chịu nổi, tiếng la hét chói tai vang lên không dứt.

Dường như những âm thanh này chẳng mảy may ảnh hưởng tới Lý Hữu, thân thể khôi ngô hơi tung người một cái đã nhảy ra ngoài cửa sổ, thân thể nặng hơn trăm cân nặng nề rơi xuống!

Mọi chuyện phát sinh hết thảy quá mức bất ngờ, đến nỗi ngay cả một số sinh viên mới vừa bước ra khỏi tòa nhà của trường cũng không nhận thấy rằng có một sinh viên đang ngã xuống.

Vì lý do cân nặng bản thân, tốc độ ngã xuống của Lý Hữu rất nhanh. Chỉ nháy mắt, cả người đã biến mất trong tầm mắt La Triệt.

Ngay lúc nhóm lớn học sinh đang vội vàng ra ngoài gọi điện thoại cấp cứu, tìm giảng viên giáo sư, La Triệt như một con quỷ đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt chợt động, cả người một bước về phía trước, cánh tay rũ xuống như ngẫu hứng với tốc độ cực nhanh đã bắt được Lý Hữu đang rơi xuống.

La Triệt ra tay rất nhanh, ở lúc chỉ mành treo chuông đã bắt lấy cánh tay phải Lý Hữu. Khối lượng nặng hơn 100 cân trực tiếp níu cậu xuống, khiến cậu đập thẳng vào vách tường phòng học, cánh tay không quá tráng kiện kia cũng bởi vì lực kéo mà truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn.

Thể chất La Triệt cũng không kém, từ nhỏ đã cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau, lại sống tại khu tệ nhất quận Bắc, ngày thường khó tránh khỏi lăn lộn cùng những tên nay đây mai đó, những tên lưu manh tìm bọn họ phiền phức. Trong thời gian này, đánh nhau là chuyện thường ở huyện, bởi vậy La Triệt thập phần chú ý rèn luyện thân thể.

Bắt được cánh tay Lý Hữu, phần trọng lượng này khiến khuôn mặt La Triệt đỏ bừng, nhưng cũng không có ý định buông tay. Cậu ngay từ đầu chính là nghĩ như vậy, nếu như Lý Hữu thật sự dám nhảy xuống, vậy lúc tối hậu quan đầu sẽ kéo cậu ta lại!

Cánh tay phát lực, thân thể cường tráng của Lý Hữu từng chút từng chút được La Triệt khó khăn kéo lên. Khi đạt đến độ cao của bệ cửa sổ, Lý Hữu được La Triệt bắt lấy cũng không rảnh rỗi, cánh tay còn lại vội vàng chộp lấy bệ cửa sổ. Hai người phát huy hết sức cùng lực kiệt, một mạch đem thân thể nặng hơn trăm cân từ ngoài ném trở lại phòng.

Một màn phát sinh trong vài giây này, khiến các học sinh trong phòng kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, khi thấy Lý Hữu được túm lại lúc tối hậu, có mấy học sinh trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, bọn họ hai chân đều bị dọa run rẩy, đứng lên cũng không vững.

"Hô -- hô ---" Điểm này, là đương sự, Lý Hữu càng rõ hơn. Trong nháy mắt khi thân thể ngã xuống đó, nói trong lòng hắn không có nửa điểm sợ hãi, vậy khẳng định là giả, cho dù bây giờ đã được lôi trở lại, cậu vẫn chưa tỉnh hồn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Giơ lên cánh tay có chút run rẩy, gạt đi mấy giọt mồ hôi lạnh, Lý Hữu ngước nhìn La Triệt đang đứng trước mặt cậu.

"Số tài khoản."

Nghe vậy, Lý Hữu ngay cả hít thở cũng không dám, rất nhanh báo ra một dãy chữ số. La Triệt cũng không dài dòng, rất nhanh mở thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, đăng nhập tài khoản ngân hàng, chuyển cho tài khoản Lý Hữu báo ra 10 vạn nguyên.

Thông báo ngân hàng tới rất nhanh. Khi thấy tài khoản mình đã được chuyển vào 10 vạn nguyên, ánh mắt Lý Hữu nhìn La Triệt trong nhất thời nhiều thêm vài phần cảm kích. Thành thật mà nói, đối với việc làm theo lời La Triệt yêu cầu, Lý Hữu cũng không có quá nhiều oán giận. Rốt cuộc, chính là do bản thân nói, đã nói gì, thì phải hành động tương ứng với lời nói đó. Bằng không La Triệt dựa vào cái gì tin tưởng mình?

Tất cả mọi người đều không phải là những đứa trẻ ngây thơ, muốn cái gì, đều phải trả cái giá tương ứng. Đạo lý này, Lý Hữu từ lâu đã biết.

"Cảm ơn!" Vẻ mặt đầy nghiêm túc nói tiếng cảm ơn, không có bất kỳ sự kệch cỡm nào, có thể thấy được, tiếng cảm ơn này của Lý Hữu là xuất phát từ tận chân tâm.

Một màn không tài nào giải thích nổi đang xảy ra khiến những sinh viên quan sát toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối này có chút bối rối. CÁI QUỶ GÌ ĐÂY? Lý Hữu đây là bị dọa cho hồ đồ rồi sao? Tự dưng lại đi nói lời cảm ơn với đứa bảo mình nhảy lầu? Không đánh tiểu tử La Triệt kia đã là lịch sự rồi, lại đi cảm ơn nó? Đây là tiếng lòng của hầu hết mọi người lúc này.

Mà nhìn thấy Lý Hữu cảm ơn mình, La Triệt đứng đó, trong lòng đối với Lý Hữu đánh giá cũng cao hơn rất nhiều.

Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng vấn đề đã được giải quyết, Trương Giang, người hoàn toàn không biết rõ ràng tình huống, lại lớn tiếng hét to mang theo sự nghi ngờ trong giọng nói: "Không có khả năng! Thằng nghèo kiết xác chỉ ăn bánh bao qua ngày như nó làm sao có thể lấy ra được 10 vạn cơ chứ? Tao không tin!!"

Trương Giang cảm giác mình sắp điên rồi, đây chính là quan hệ tới khối tư sản 3 vạn của hắn đó. Nhiều người như vậy trông thấy, muốn quỵt nợ rõ ràng là không có khả năng. Ngay cả khi có thể quỵt nợ, hắn cũng không kéo được mặt mũi bản thân xuống. Thật sự 3 vạn này mà mất đi, vậy hắn chắc chắn nghèo rớt mồng tơi rồi.

Trông thấy bộ dạng của Trương Giang, không cần La Triệt nói nhiều, đứng bên, Lý Hữu đã đem thiết bị đầy cuối cá nhân của bản thân điều chỉnh quyền hạn cho mọi người cùng xem. Một màn hình điện tử nhất thời xuất hiện trước mắt mọi người, mà ở chính giữa màn ảnh chỉ có một, chính là Email chuyển khoản của ngân hàng, cho thấy 1 phút trước, 10 vạn nguyên đã được chuyển vào tài khoản. Thời gian và số tiền hoàn toàn ăn khớp, không thể nào có sự an bài từ trước.

Email chuyển khoản được gửi từ ngân hàng này quả thực giống như một cái bạt tai, hung hăng tát thẳng mặt Trương Giang, Trương Giang như cảm giác được khuôn mặt mình đang đỏ phồng.

Nhìn Trương Giang vẫn đang trương ra bộ mặt không thể tin nổi, thậm chí có vẻ kinh hồn bạt vía, La Triệt trong lòng không có nửa điểm thương hại, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạt: "Ba vạn, tôi không khách khí nhận lấy vậy . . ."

Nói xong, La Triệt cất bước hướng ra ngoài phòng học. Mới đi được được hai bước, dường như vừa nhớ tới điều gì đó, một nụ cười rạng rỡ đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt La Triệt, tươi cười nói với Trương Giang: "Hoan nghênh lần sau trở lại."

"Mày, mày!!" Lời của La Triệt 'Hoan nghênh lần sau trở lại.' khiến Trương Giang nghẹn uất suýt nữa phun ra một ngụm máu. Lần sau! Lần sau cái Đ-t mẹ mày!!!

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.