Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngốc Khiến Người Tuyệt Vọng

Phiên bản Dịch · 1609 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Lưu Tâm Di là một nữ nhân thông minh, bằng không, cũng không có khả năng đơn giản đem vô số sinh viên cùng giảng viên đại học Z đùa bỡn trong lòng bàn tay được.

Mà La Triệt cũng là một người thông minh, tuy rằng mới chỉ nói đôi câu, nhưng cậu cũng rõ ràng, nụ cười trên mặt thoáng thu liễm, một đôi mắt đen đầy thâm thúy không gì sánh được nhìn thẳng vào mắt Lưu Tâm Di: "Có vẻ như giờ tôi có nói cái gì, chị đây chắc cũng chả tin đâu. Cô đã xác định rồi?"

"Dĩ nhiên." Nghe được La Triệt nói, Lưu Tâm Di liền cười ngọt ngào, đồng thời trên mặt cười lộ ra một chút đắc ý nho nhỏ.

"Vậy lần này cô đây kêu tôi đến, là muốn chúng ta ký tên lên hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau sao?" Nhún nhún vai, La Triệt bình tĩnh hỏi.

Câu khẳng định của La Triệt thực khiến Lưu Tâm Di phải ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút không hài lòng: "Cậu làm sao dám chắc tôi đến đây là để yêu cầu cậu ký hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau đây? Nhìn tình huống của cậu, cậu hẳn là vừa mới trở thành người chơi không lâu, tài sản không nhiều lắm, đẳng cấp thì càng miễn bàn, tôi hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại cậu, cướp đoạt tất cả tài sản của cậu!"

Nói xong lời này, Lưu Tâm Di cằm như muốn hất lên vài phần. Ngay khi nàng định dùng tư thế cao cao tại thượng nhìn xuống vẻ mặt kinh hoàng, sợ sệt của La Triệt, lại phát hiện, La Triệt ngồi ở chỗ đó trực tiếp nhìn thẳng vào nàng bằng một ánh mắt, vô luận từ bất kì góc độ nào, đều là tràn ngập sự khinh bỉ.

"Cậu có ý gì? Tưởng tôi là đang nói đùa chắc?!" Có chút thẹn quá hóa giận, Lưu Tâm Di cũng không đoái hoài tới dịu dàng hay không dịu dàng nữa, đôi tay nhỏ bé chợt vỗ mặt bàn trước mặt La Triệt, vẻ mặt hùng hồn nói.

Mà lúc này vị thế của La Triệt và Lưu Tâm Di đã hoàn toàn đối lập. Vẫn bình thản nâng chén lên nhấp ngụm nước, La Triệt tiếp tục dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Lưu Tâm Di, không mặn không nhạt nói: "Tôi vốn tưởng rằng cô là một người thông minh, nhưng giờ xem ra, tôi rút lại lời đánh giá trước đó của mình . . ."

"Cậu kia, giải thích rõ ra xem nào . . ." Giờ này khắc này, khí chất nữ thần của Lưu Tâm Di sớm cũng đã mất tăm từ lâu, thanh âm nói chuyện cũng mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng cho thấy đã bị La Triệt chọc tức không nhẹ.

Mà La Triệt vẫn như cũ vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng nói:" Đầu tiên, mọi người đều cùng học chung một trường đại học, có thể nói là 'ngẩng đầu không gặp, cúi đầu gặp' (người dưng nước lã, chỉ như người qua đường), nếu đôi bên hóa quan hệ đối địch, lẫn nhau đều không có lợi gì. Ngược lại, biến đại học này thành một nơi mà 'Người một nhà' có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, đối với mọi người mà nói mới là tốt nhất."

"Thứ hai, có thể tôi đánh không lại cô, nhưng bại, chưa chắc cô đã có thể làm cho tôi phá sản, thậm chí cuộc giao dịch đó tôi hoàn toàn có thể sử dụng quyền hạn của mình, trực tiếp từ chối luôn. Nhưng cứ như vậy, tôi sẽ phát hiện một địch nhân như cô tồn tại, trong trường hợp đó, cô nghĩ tôi sẽ đơn giản để cho bản thân tiến vào phạm vi tìm kiếm của hệ thống sao? Thành phố Z lớn như vậy, 5 quận, tôi muốn ẩn nấp, cô nghĩ cô có thể tìm thấy tôi sao?"

"Còn có, nếu quả thật cô muốn khiêu chiến tôi, tôi đây lại một lần nữa khinh bỉ chỉ số thông minh của cô . . ." La Triệt không chút che dấu sự khinh miệt của mình, ngay lập tức khiến Lưu Tâm Di cảm giác như phổi của mình sắp nổ tung đến nơi rồi, khuôn mặt xinh đẹp cũng bắt đầu co quắp.

La Triệt làm như không thấy, tiếp tục nói: "Nếu như tôi là cô, trong trường hợp muốn quyết định bắt đầu một trận giao dịch, tôi tuyệt đối sẽ núp trong bóng tối, mà không phải ngu ngốc hồ đồ nhảy ra . . ."

Nói ra câu này, Lưu Tâm Di lại không có bạo phát như La Triệt dự liệu, mà là như một quả bóng cao su đang được bơm căng ngã ngồi trên ghế, cả khuôn mặt đỏ bừng. Nghe nhiều như vậy, nàng coi như ý thức được, chính mình nói ra nhiều điều ngu ngốc tới cỡ nào. Giờ nhớ lại, chính đến cô cũng có xung động muốn tự mình khinh bỉ chính mình.

Nhìn Lưu Tâm Di có xung động hận không có cái cái lỗ mà chui vào, La Triệt lại hoàn toàn không chút lưu tình nói tiếp: "Cô cũng đừng có vội chán nản, những điểm đó, đều dựa vào tiền đề rằng cô có thực lực mạnh hơn tôi . . ."

Nói đến đây, khuôn mặt La Triệt nhanh chóng nở một nụ cười tinh nghịch, đường nhìn lại rơi lên người Lưu Tâm Di. Biểu cảm đó, nhìn như vậy, quả thực giống như đang xem một chú hề nhảy nhót trên một buổi hài kịch vậy.

"Có ý gì?" Nhìn bộ dạng của La Triệt, Lưu Tâm Di trong lòng rất nhanh dâng lên một cỗ bất an, khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng như trái cà chua chín vì tức giận cũng chậm rãi rút đi.

"Nói cách khác, thực ra tôi trở thành người chơi Money Country còn sớm hơn cô. Sự tình ngày hôm này, cũng chỉ là tôi cố ý muốn để cho tai mắt của cô trong các lớp nhìn thấy mà thôi. Hơn nữa, cô không biết là, tôi cũng đã sớm biết cô cũng là một người chơi, mọi nhất cử nhất động mỗi ngày của cô tôi đều nắm vững trong lòng bàn tay. Dù cô có làm bất cứ điều gì đi chăng nữa, các tai mắt của tôi sắp xếp xung quanh cô đều sẽ báo cáo cho tôi không sót một chữ . . ."

Đang khi nói chuyện, La Triệt đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hắn mỗi câu đều khiến sắc mặt Lưu Tâm Di tái nhợt đi một phần. Khi lời cuối cùng được thốt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Tâm Di đã không còn chút huyết sắc.

"Không, không có khả năng! Ta bình thường đều tìm kiếm người chơi trong trường, nếu như ngươi đã sớm là người chơi, vậy ngươi vì sao cho tới bây giờ đều không xuất hiện bên trong danh sách khiêu chiến của ta?!" Phảng phất bắt được một cọng cỏ cứu mạng, Lưu Tâm Di lớn tiếng chất vấn.

"Hừ . . ." Cười lạnh một tiếng, La Triệt rõ ràng cái gì cũng chưa nói, chỉ nở nụ cười nhạt, để cho Lưu Tâm Di cảm giác như bản thân trong nháy mắt đã ngã xuống vực sâu vạn trượng.

"Cô là tên ngốc sao? Sau mỗi trận chiến, đều có 24 giờ đồng hồ tu dưỡng, trong khoảng thời gian này, tên của tôi sẽ không xuất hiện trong danh sách khiêu chiến. Mà tôi, mỗi lần khi thời gian tu dưỡng sắp kết thúc, đều sẽ rời trường . . ."

La Triệt từng lời từng chữ nói xong, trái tim Lưu Tâm Di đã bị bao phủ trong nỗi sợ hãi, nhìn vào đôi mắt La Triệt như đang nhìn một con quái vật đáng sợ.

Nhìn Lưu Tâm Di hoàn toàn bị dọa ngốc, một cơn co quắp kỳ lạ bất chợt xuất hiện trên khuôn mặt băng lãnh của La Triệt, dường như đang cố kiềm nén cái gì. Trạng thái này kéo dài hơn mười giây, cuối cùng . . .

"Puff! Phốc Puff a hahahahahahahhahaha . . . . . . không được, không chịu được nữa . . . nhịn không được .... ha ha ha ha.!"

Nương theo một trận cười lớn, La Triệt đã ôm bụng ngã xuống ghế "Không được, không được .... Cười đau cả bụng rồi, làm sao lại ngốc đến thế được cơ chứ . . . Quả thực ngu ngốc đến mức khiến người tuyệt vọng mà . . ."

Trận cười như được mùa kéo dài trọn vài phút, cuối cùng La Triệt dừng cười, chậm rãi từ trên ghế đứng lên, nhưng trong miệng còn thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười không kiềm chế được. "Học tỷ à, em đi trước đây, trở lại vấn đề trước đó, tôi chính thức ký phần hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau . . ."

Vừa nói, La Triệt đã vịn tường đi ra ngoài văn phòng hội học sinh. Cho đến lúc này, bên trong văn phòng còn thường thường có thể nghe thấy tiếng cười truyền từ bên ngoài.

Mà ngồi trên ghế làm việc của hội trưởng hội học sinh, Lưu Tâm Di biểu tình tiếp tục bị vây trạng thái đờ đãn. Sau khoảng chừng nửa phút, Lưu Tâm Di mới phản ứng kịp trực tiếp hét lên tiếng thét chói tai bén nhọn:

"LA TRIỆT !!!!!!!!"

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.