Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhảy Xuống Đi

Phiên bản Dịch · 1673 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Nhìn thấy La Triệt trầm mặc, Lý Hữu ít nhiều cũng biết tình trạng kinh tế của La Triệt, thực tế, mục đích chính của hắn tới không phải là để mượn tiền của La Triệt, mà là từ Phùng Xuân!

Ai trong lớp cũng biết, Phùng Xuân cùng La Triệt quan hệ rất thân thuộc, mà nhà Phùng Xuân lại tương đối khá giả, bình thường đều là tiêu tiền như nước. Hắn nhờ cậy La Triệt là vì mối quan hệ với Phùng Xuân.

Vì vậy, Lý Hữu vội vàng mở miệng nói: "Đệ đệ tôi hai hôm trước bị tai nạn xe cộ, cần một khoản tiền để chạy chữa . . ."

"Bao nhiêu?" Nào ngờ, còn không chờ hắn nói hết lời, La Triệt đứng đó đã mở miệng.

"Ah?" Biến hóa bất thình lình khiến Lý Hữu đứng hình một lúc.

Nhìn biểu tình có chút đờ đẫn của Lý Hữu, La Triệt khẽ cau mày: "Cần bao nhiêu?"

"A! Mười, mười vạn . . ." Lý Hữu lắp bắp trả lời, báo ra con số.

Nghe thấy con số này, La Triệt coi như rõ ràng. 10 vạn, trong thời điểm giá hàng tăng cao như này, đối với hầu hết gia đình mà nói, mặc dù không tính là số tiền lớn, nhưng cũng không phải là số nhỏ. Đối với sinh viên không có thu nhập, hoàn toàn chỉ dựa vào trong nhà hoặc làm thêm kiếm tiền mà nói là quá lớn, cũng khó trách khi không một ai cho cậu ta mượn tiền.

Đồng thời, bởi vì bị La Triệt không thèm để ý, Trương Giang với khuôn mặt sắp chuyển sang màu tím đen vừa nghe thấy con số mà Lý Hữu muốn mượn, cả người như nắm được phao cứu mạng, trực tiếp quay ra châm chọc La Triệt: "10 vạn? Tao xem đừng nói là 10 vạn, đại thiếu gia của chúng ta sợ rằng đến 1 vạn còn không cầm ra được nổi ấy? Ha ha ha ha ha, trước đây là Thái tử gia tập đoàn La thị, dĩ nhiên lại rơi xuống tình trạng này, đúng là...."

Trương Giang hết lần này đến lần khác khiêu khích khiến hai hàng lông mày của La Triệt rất nhanh nhăn thành chữ 'Xuyên'(巛). Tuy rằng từ đầu không đem Trương Giang để vào mắt, nhưng tên này như một con ruồi, suốt ngày vo ve kêu loạn bay tới bay lui bên tai La Triệt, đổi thành ai khác sợ rằng đều phải khó chịu.

"Nếu vậy thì anh bạn cho mượn đi?" Ánh mắt băng lãnh của La Triệt trực chỉ rơi xuống người Trương Giang, một câu nói, trực tiếp đem một đống lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt của Trương Giang nuốt ngược trở về.

Không biết vì sao, khi cảm thụ ánh nhìn băng lãnh của La Triệt, Trương Giang lòng không dâng lên nổi ý nghĩ phản kháng, đồng thời gương mặt cũng đen lại. Hắn thấy, La Triệt đây hoàn toàn là dùng ánh mắt coi rẻ hắn, hắn nhưng rất muốn buông một câu ngoan thoại: "Tưởng gì, tao cho hắn mượn luôn!" nhưng vấn đề là hắn cũng lấy không ra 10 vạn này.

Không sai, hắn là phú nhị đại, nhà rất có tiền, 10 vạn đối với nhà hắn nói, chỉ như mưa bụi phất qua, nhưng tiền kia là ở trong túi ba hắn, làm gì có trong túi Trương Giang hắn? Đoạn thời gian trước cũng bởi vì hắn tiêu xài hoang phí vô tội vạ bị trong nhà hung hăng giáo huấn một trận, đến tiền tiêu vặt hàng tháng cũng bị cắt trừ, hắn bây giờ hoàn toàn là lão hổ không răng.

Bị La Triệt một lời chặn họng, hắn thật đúng là nói không ra lời. Nghẹn cả nửa ngày, cuối cùng chỉ phóng ra được một câu: "Đừng nói chuyện như thể mày có thể lấy 10 vạn đó ra, tao đây mỏi mắt mong chờ xem mày lấy ra như nào!!"

Đối với cái lý sự cùn của Trương Giang, La Triệt chỉ cười lạnh một tiếng: "Tao muốn lấy là lấy ra được, mày có thể làm sao?"

"Tao! Tao . . ." Tao cả nửa ngày, Trương Giang một chữ cũng không nói được.

Đối với cái loại như vậy, La Triệt chỉ khinh miệt bĩu môi:"Tao cái gì mà tao? Nơi này có chuyện của mày sao? Cút sang một bên, đừng có như con ruồi vo ve bên tai tao kêu loạn!"

Bị La Triệt khinh bỉ một trận, Trương Giang nhất thời nộ khí xung thiên, đưa tay vào túi tìm loạn, trực tiếp vứt ra một tấm thẻ, đập mạnh lên bàn: "Trong thẻ có 3 vạn, bản thiếu gia ngày hôm nay để lại cho mày, nếu mày có thể xuất ra 10 vạn, 3 vạn này quy mày!"

Liếc mắt nhìn tấm thẻ ngân hàng chứa 3 vạn trong đó, thành thật mà nói, 3 vạn này, đối với La Triệt hiện tại, thật đúng là không coi ra gì, trong trò chơi hắn phóng kỹ năng cũng cần đến 1 vạn. 3 vạn, chắc đủ 3 lượt kỹ năng . . .

"Tốt, tao nhận." Khuôn mặt vô cảm của La Triệt thực khiến Trương Giang tức điên lên, ánh mắt La Triệt lại rơi xuống Lý Hữu.

Vừa mới đầu, Lý Hữu tâm tình vẫn rất phiền muộn, rõ ràng là mình đến mượn tiền, cớ sao lại thành La Triệt khó hiểu cùng Trương Giang lớp bên ầm ỹ, bất quá xem tư thế hai người, bản thân muốn mượn 10 vạn, dường như là có hi vọng, điều này không khỏi làm Lý Hữu thoáng vui vẻ ra mặt.

"Lý Hữu, tôi không có gọi sai đi?" Nhìn Lý Hữu, La Triệt bình tĩnh hỏi.

"Không sai." Lý Hữu lo lắng gật đầu, đệ đệ hắn còn chờ số tiền này để phẫu thuật, đêm dài lắm mộng, khó tránh khỏi lưu lại bệnh ẩn, hắn không thể không vội được.

"Hiện tại tôi nói với cậu, 10 vạn này, tôi có! Thế nhưng tôi tại sao lại phải cho cậu mượn? Chính cậu cũng hiểu rõ. Thứ nhất, tôi và cậu không thân không quen; thứ hai, cho cậu mượn tiền, dường như đối với tôi cũng không có chỗ tốt gì. Vậy nên, tôi tại sao phải cho cậu mượn?"

Từng câu từng chữ nói ra, khiến Lý Hữu sửng sốt, cũng để cho các bạn học trong lớp toàn bộ sững sờ. Không sai, La Triệt nói rất hợp lý, bọn họ 2 người không thân không quen, lại không được chỗ tốt gì, dựa vào cái gì mà muốn mượn? Lý Hữu trong nhà không giàu có gì, nếu không sẽ không vì 10 vạn phí phẫu thuật mà đi khắp nơi tìm mượn tiền. Có qua có lại, muốn mượn nhưng lại không nói sẽ trả như thế nào, vậy sao hắn còn muốn mượn?

Những lời này của La Triệt khiến không ít đồng học âm thầm gật đầu, biểu thị tán thành, nhưng có một bộ phận nữ sinh trên mặt lộ vẻ tức giận: "La Triệt, cậu có cho người ta mượn tiền hay không, nói chi mấy lời này?"

Nhìn La Triệt, người dường như đã kích nổ làn sóng công phẫn, khắc trước Trương Giang còn đang trong cơn giận dữ, lúc này niềm vui đang dâng tràn trong lòng, bây giờ hắn chỉ cần đổ thêm dầu vào lửa là xong thì cảm thụ được ánh mắt băng lãnh của La Triệt trên người mình như có như không đảo qua.

Ánh nhìn đó, thật giống như mang một loại ma lực đặc biệt, khiến Trương Giang thành thật đem lời định thốt ra nuốt trở về.

Đồng thời, tầm nhìn vừa chuyển lên thân nữ sinh lòng đầy căm phẫn kia, giống như đúc lời vừa nói ra trước đó: "Nếu vậy thì cô bạn cho mượn đi?"

Nội dung, giọng điệu giống hệt như lời đã nói trước đây với Trương Giang, trực tiếp khiến mặt nữ sinh kia đỏ bừng, không thể nói một lời.

Lời nói của La Triệt, nàng đã từng nghĩ trong đầu chưa? Dĩ nhiên nàng có nghĩ qua, chỉ là nàng không muốn thừa nhận thôi. Vì vậy thời gian trước Lý Hữu tìm nàng mượn tiền, nàng viện cho mình lý do để từ chối. Về phần hiện giờ, có người hỗ trợ, việc này dù sao cũng không liên quan đến mình, nàng sẵn sàng mắng mỏ với người khác 'không đến nơi đến chốn', đồng thời còn có thể cho tâm trí nàng thoải mái hơn.

Tiểu tâm của nữ sinh kia La Triệt rất dễ dàng đã nhìn thấu. Thực sự, hắn rất ghét loại người như nữ sinh này, một bên bản thân không muốn đi làm, một bên lại hiên ngang lẫm liệt chỉ trích người khác đi làm, đối với loại người thế này, hắn đương nhiên sẽ không khách khí. Hắn không tự cho mình là người tốt, nhưng hắn chẳng đáng phải đi làm loại việc khiến người người kinh tởm này.

Mà chỉ trong chốc lát đó, Lý Hữu đứng ở trước mặt La Triệt cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tiếp đó vẻ mặt đầy kiên quyết nói: "Nếu như cậu có thể cho Lý Hữu tôi mượn 10 vạn để phẫu thuật, tôi liền đem mệnh này cho cậu! Sau này, tôi sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó cho cậu!!"

"Ồ?" Nghe điều này, La Triệt cười nghiền ngẫm, ai cũng đều có thể nói như vậy, có làm hay không lại là chuyện khác, nhưng chỉ cần thử việc một chút là được. Nhẹ nhàng bước ra 2 bước, di chuyển sang một bên, chỉ vào khung cửa sổ cạnh mình, nhàn nhạt nói:

"Nhảy xuống đi."

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.