Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mượn Tiền

Phiên bản Dịch · 1804 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Đại học Z, hiện là nơi La Triệt theo học. Có thể lấy tên thành phố Z làm tên trường, không ngoa khi nói rằng đây là trường đại học tốt nhất trong thành phố, đồng thời trong toàn bộ nước H cũng thuộc top đầu.

Sinh viên trong trường đại thể có thể được chia làm 2 loại. Một là nhà có tiền, hai là thành tích xuất sắc.

Không thể nghi ngờ, gia đình sa sút như La Triệt thuộc về vế sau. Có lẽ do di truyền từ phụ thân, nên vô luận là sách dày bao nhiêu, hắn chỉ cần đọc qua một lần là có thể ghi nhớ không sót một chữ. Bản lĩnh đã gặp qua là không quên này của hắn đã định trước là thành tích học sẽ không thể kém được, cộng với việc bản thân cũng cực kì thông minh. Hơn nửa năm ôn luyện, lấy thành tích xuất sắc thành công nhận được học bổng tiến vào đại học Z.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, La Triệt sắc mặt cũng trở nên sáng sủa hơn nhiều, chí ít thì đã không khác gì ngày thường là bao. Đi vào phòng học, không có sinh viên nào vì hắn đến mà kinh ngạc. Quan hệ với mọi người trong ban của hắn cũng không tính là tốt nhưng cũng không quá tệ, nói đi nói lại, chỉ có thể dùng hai chữ bình thường để hình dung.

Ném chiếc cặp trên vai xuống, bước tới chỗ của bản thân gần cửa sổ mà ngồi xuống. Lại qua vài phút nữa là đã chuẩn bị bắt đầu vào lớp, đôi mắt thoáng đảo quanh lớp học, trong mắt La Triệt nhất thời hiện lên nét kinh ngạc:

"Hả? Tiểu Hoa thế nhưng lại không có ở đây . . ."

Tiểu Hoa, tên đầy đủ là Phùng Xuân, là đệ đệ của Phùng Tiếu Tiếu, bởi vì trong tên có chữ "Xuân" nên luôn luôn khiến mọi người vô ý thức liên tưởng đến hoa, vì vậy, mới gọi đùa là tiểu Hoa.

Phùng Xuân cùng La Triệt đã là bạn học cùng lớp từ thời sơ trung, mà điều khiến mọi người bất ngờ là, cả hai người đã là bạn học cùng lớp thẳng đến gần 7 năm tới giờ, muốn không thân hơn cũng không được. Phùng Tiếu Tiếu cùng La Triệt quen biết nhau cũng đều do Phùng Xuân giới thiệu.

Bây giờ đã sắp tới thời gian lên lớp mà Phùng Xuân còn chưa có xuất hiện, điều này làm cho La Triệt có chút ngạc nhiên. Bất quá, cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là đại học, miễn là ngươi có thể vượt qua kì thi, cũng chẳng ai quy định ngươi mỗi ngày phải đến học đúng giờ.

Nói thật, mấy cái kiến thức mà giảng viên giảng dạy kia trên cơ bản đều đã được hắn tự học qua. Với khả năng tư duy cùng logic của La Triệt, nghe được nửa giờ đã hoàn toàn hiểu rõ. Nửa giờ sau, tâm trí hắn không tự chủ đều đặt hết lên trên Money Country.

Ngày hôm qua bởi vì có người chơi phá sản mà chết, hắn cũng không nghĩ thêm nữa, bởi vì nó chẳng có ý nghĩa gì. Điều hắn đang suy nghĩ lúc này là làm sao kết hợp thật nhiều tổ hợp bài cùng chiến thuật để sử dụng khi phải đối mặt với những loại địch nhân khác nhau.

Sinh vật hệ, siêu năng lực hệ, vũ khí hệ, tự nhiên hệ. Thoạt nhìn có vẻ như chỉ có 4 hệ chính đó, dường như ai cũng cảm thấy không phức tạp gì cho lắm, nhưng trên thực tế, nếu thêm vào những năng lực cùng kỹ năng bất đồng của những người chơi khác nhau, lượng chức nghiệp mở rộng quả thực chỉ đơn giản là vô cùng vô tận.

Càng ngẫm nghĩ, nội dung phát sinh lại càng nhiều, khiến La Triệt cảm giác cái kho chức nghiệp trò chơi này giống như là một động không đáy, vô luận hắn suy luận mày mò đến mức nào đều không thể hoàn thành nó.

Day day 2 bên thái dương, ngẩng đầu lên, phát hiện ra không ngờ sinh viên trong phòng đã ra về được hơn nửa. Liếc mắt nhìn thời gian, La Triệt mới phát hiện, bản thân tự hỏi quá mức chuyên chú, bất tri bất giác, đã đến giờ ăn trưa.

Đặt cuốn sách vào trong chiếc túi đeo lên vai, ngay lúc hắn chuẩn bị đứng dậy, một dáng người khá là cường tráng đã chặn lại trước mặt hắn.

La Triệt không khỏi nhướn mày, ngẩng đầu liếc nhìn tên nam sinh đứng trước mặt mình, không mặn không nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"

Tên nam sinh đang ngăn cản hắn này, tên là Lý Hữu, coi như là bạn học cùng lớp, dĩ nhiên, quan hệ bình thường, hoặc là nói, so với người xa lạ thì quen thuộc hơn một chút. Trong ấn tượng của La Triệt, sắp qua một học kỳ nhưng hắn cùng Lý Hữu căn bản cũng không có qua lại đôi câu.

Bị La Triệt hỏi như vậy, Lý Hữu đứng đó nhất thời có chút ấp úng, khuôn mặt xán lạn như ánh mặt trời đầy cương nghị thường thấy của cậu ta giờ lại tỏ rõ sự do dự và bối rối.

Đồng thời, hành động này của cậu cũng gây nên sự chú ý với những sinh viên khác trong lớp,một số sinh viên vốn định rời đi đều vô thức mà dừng bước chân, ánh mắt rơi lên người La Triệt cùng Lý Hữu.

Có đôi khi, con người là một sinh vật nhàm chán như vậy, rõ ràng việc không có liên quan đến mình, hết lần này tới lần khác đều thích vô góp vui, loại tình huống này, từ bé đến giờ La Triệt đã lĩnh giáo qua vô số lần.

Thở ra một hơi, vác túi đeo vai lên lưng, La Triệt đứng dậy. "Nếu là không có việc gì, tôi đi trước đây."

"Chờ! Chờ một chút ..." Trông thấy La Triệt sắp đi, Lý Hữu nhất thời có chút cấp bách, vội vàng xách lá gan hỏi: "Cậu có thể cho tớ mượn một ít tiền được không?"

Trong khi Lý Hữu nói câu này, La Triệt rõ ràng nhìn thấy mấy học sinh đứng lại xem náo nhiệt, một vài người trong số đã thể hiện biểu cảm "Quả thế", xem ra, trước khi tìm tới La Triệt, cậu Lý Hữu này đã đi tìm những người khác, chỉ là nhìn tình hình hiện giờ, chắc không mượn được rồi.

Còn không chờ La Triệt mở miệng, bên ngoài lớp học, một giọng nói khiến người ta chán ghét vang lên: "Ha ha ha ha, hướng thằng đó mượn tiền? Đầu mày bị kẹt vô cửa đúng không? Ai mà không biết Đại thiếu gia của chúng ta đến ăn còn không đủ no chứ?"

Nương theo giọng nói này, một tên nam sinh ăn mặc hàng hiệu nhàn nhã bước vào lớp học. Ngoại hình hắn trông cũng không tệ đó, nhưng cái bản mặt kiêu ngạo không coi ai ra gì kia khiến ai cũng phải khó chịu từ cái nhìn đầu tiên.

Tên đáng ghét đang châm chọc này, là Trương Giang, một phú nhị đại. Trước đây khi La thị tập đoàn bị phá sản, gia cảnh La Triệt sa sút, nếu như muốn hỏi ai vui vẻ nhất, đó đương nhiên là mấy người giàu có cùng phú nhị đại.

Tập đoàn La thị từng là Đế chế tài chính mạnh nhất trên đất H này, trong thời gian tồn tại đã thẳng tay đè những xí nghiệp công ty khác không thể không cúi đầu, mà La Triệt thân là người thừa kế, cũng không chỉ dùng ba chữ phú nhị đại để hình dung, mà phải gọi là Thái tử gia!

Cựu Thái tử gia giờ lưu lạc thành một sinh viên nghèo, những tên phú nhị đại vốn bị đè thấp sao có thể bỏ lỡ cơ hội trả thù này, đều thi nhau châm chọc, khiêu khích.

Trong đó lấy Trương Giang là tên chịu khó nhất. Nhưng thực tế mà nói, hắn cùng La Triệt không có bất kỳ đụng chạm nào, tên này mặc dù cũng là phú nhị đại, nhưng kì thực sản nghiệp nhà hắn đừng nói là toàn quốc, coi như là xếp trong thành phố, cùng lắm chỉ đáng tầm trung, có khi còn thấp hơn.

Loại người bậc này, đối với La Triệt trước đây mà nói, đừng nói là ức hiếp, mà ngay cả tư cách để hắn ức hiếp cũng không có. Nhưng mà cái tên Trương Giang này lại hoàn toàn không chút giác ngộ, có cơ hội là sẵn sàng nhảy ra châm chọc khiêu khích vài câu, như một con chó cắn chặt không tha chuyện của mười năm trước, đồng thời còn khoe khoang địa vị của mình, dùng loại phương thức đầy ấu trĩ này để đạt lấy sự thỏa mãn đáng thương.

Đối với cái loại này, La Triệt biểu tình cũng không có lấy một lần biến hóa, trực tiếp phớt lờ. Cặp mắt thờ ơ lặng lẽ của La Triệt lẳng lặng nhìn Lý Hữu trước mặt, tiếp đó liền quét mắt nhìn các đồng học đứng đằng xa :"Vì sao lại hỏi mượn tiền tôi? Theo lý mà nói thì nên đến tìm bạn bè chứ."

Trong khi nói, ánh mắt La Triệt lại rơi xuống những sinh viên ở xa xa, không cần nghĩ nhiều, những người đứng đó tự nhiên là những người có mối quan hệ tốt nhất với Lý Hữu trong lớp.

Mà mấy người kia sau khi nghe La Triệt nói, cảm thụ được ánh nhìn chiếu thẳng vào mình, không khỏi vô thức lui về sau hai bước, đồng thời cúi đầu xuống. Chút động tác nhỏ đó, để cho La Triệt trong thoáng chốc đã hiểu ra.

Ngay sau đó, ánh mắt lại quét qua người những sinh viên khác một lượt. Về cơ bản ai mà La Triệt nhìn vào, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có phản ứng tương tự.

"Thì ra là thế." Có vẻ như các học sinh khác trong lớp đều đã được Lý Hữu hỏi mượn qua, nhưng đều là không thành. Cuối cùng không có biện pháp nào, Lý Hữu mới phải tìm tới bản thân, người mà với cậu ta chẳng khác là bao một người xa lạ.

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.