Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương án mới

Tiểu thuyết gốc · 3606 chữ

“Bữa sáng hợp ý anh chứ, Sir Eric?”

“Rất vừa miệng, trà rất thơm và ngọt nhẹ.”

“Thế thì tốt quá.”

Nimue hỏi ý kiền của tôi. Cô ấy mừng rỡ mà vỗ tay khi nhận được phản hồi tích cực. Nhờ trò chuyện được một lúc nên tôi tạm thời nhớ được cái tên mới này của bản thân. Ngồi trên giường, tôi suy nghĩ giây lát rồi hỏi.

“Vậy cô nói rằng tôi biến hình được Eldritch là nhờ thanh kiếm?”

“Phải, nếu theo cách anh mô tả thì xem ra là do cơ thể lẫn tâm trí anh chưa đủ khả năng để chịu sức ép từ thanh Sword with The Red Hill.”

Sau khi tôi kể sơ toàn bộ sự việc diễn ra với tôi, Nimue đã đưa ra lời giải đáp thắc mắc. Một thanh kiếm ma thuật cổ xưa mà chỉ có người xứng với danh hiệu knight mạnh nhất mới rút ra được. Thanh kiếm này từng được pháp sư Merlin cắm vào tảng đá và rồi được Round Table Knight (hiệp sĩ bàn tròn) Galahad rút ra. Điều kiện để rút được nó là chỉ có knight tài giỏi nhất thế giới.

“Phải, và có lẽ việc anh làm gãy bao kiếm đã giúp anh sử dụng được thanh kiếm, dù rằng không hoàn toàn làm chủ được.”

“Không sao, tôi luôn có phương án hết. Có thứ thây thế ma thuật và vũ khí ma thuật là một điều tuyệt vời ~.”

Nimue lý giải bằng giả thuyết tương khá hợp lý. Cô ấy cũng lo lắng cho việc tôi không làm chủ được sức mạnh đó. Kể cả vậy, với kẻ quen làm công việc với lũ Eldritch cả chục năm thì một chút đối sách với sức mạnh này không phải quá khó với tơi.

“Cũng phải, vũ khí thần thánh và ma thuật thời đại này rất hiếm mà. Bởi những deity (thần linh) và demon (ác quỷ) đều đã bị xóa xổ nên giờ đây sức mạnh hay phước lành từ họ đã suy yếu đi nhiều.”

“Ra thế… chẳng trách sao mà ma thuật Rune không còn dùng được nữa…”

Tôi cầm cây kiếm ma thuật với lưỡi bị gãy mà xăm soi, thật sự rất nhiều ý tưởng xuất hiện trong đầu tôi cách để tiêu diệt lũ Eldritch. Thật sự đúng là vận may hiếm có!

“Sir Eric có trông có vẻ vui thật.”

“Chứ sao nữa, giờ sắp được thấy lũ Eldritch sắp phải khóc bằng tiếng Ry’leth khiến tôi sướng run người rồi. Kuhahahaha!”

Nimue cười khúc khích khi thấy tôi cười như điên. Sau giây lát cười, tôi thở dài khi lâu lắm rồi tôi lại đi cười nhiều tới mức này.

“Tuy không muốn nói điều này, nhưng vì anh không phải là một knight chính thức, mọi thứ sẽ rất thử thách…”

“Tại sao?”

Nimue bất giác thay đổi biểu cảm, dù vẫn rất dịu dàng song có phần nghiêm nghị hơn.

“Về sức mạnh và sự dũng cảm, anh là một chiến binh đáng khen ngợi. Thế nhưng để trở thành một knight thực thụ, anh cần nhiều hơn thế nữa.”

“Tại sao tôi cần phải làm thế?”

“Để phát huy hết sức mạnh của Sword with The Red Hilt, anh cần phải trở thành một knight thực thụ!”

“Hm… nope, tôi sẽ làm theo cách của tôi, và cảm ơn sự tiếp đãi nồng hậu của cô và gặp lại vào dịp khác”

Tôi cất cây kiếm vào trong áo khoác rồi đinh ninh rời khỏi phòng. Nimue đột ngột đặt tay lên vai tôi.

“Đây là việc rất quan trọng, mong anh cân nhắc theo lời đề nghị của tôi-“

“Tôi đã quyết nên sẽ không đổi.”

Nimue im lặng giây lát, mặc dù nghe có vẻ cô ta không vui với quyết định này của tôi. Ấy vậy mà cô nàng hồ đó lại đi đến trước mặt tôi cùng nụ cười thân thiện.

“Vậy cảm phiền anh thanh toán chi phí này ~.”

“Eh? Cho thứ gì rứa?”

“Thanh Sword with The Red Hilt ~.”

Cô ta đưa tôi một tờ giấy biên lai, tôi thấy số một ở đầu và cả 6 số không đi theo sau nó. Với 500.000 DLD đã đủ mua cả một cái nhà rồi, tới ngần này thì quá sức phi lí!

“Thế beep nào cây kiếm cùn này giá chát thế!?”

“Cây kiếm có lịch sử hơn 2000 năm, được rèn từ kim loại của fairy (tiên), rèn bởi dwarf (người lùn) và được chúc phúc bởi Chúa mà.”

“Трахаться –(trakhat'sya - fck)…”

Tôi nhíu cả hai hàng lông mày mà thở ra tiếng Nga trong sự uất ức tột cùng. Con nhỏ này là fairy cái nổi gì, demon thì có!

“Tất nhiên, nếu anh cùng tôi làm việc thì cho đến khi cùng nhau chiến đấu lũ những vị thần ngoại lai kia, tôi sẽ hỗ trợ anh về mọi mặt. Tất nhiên cả số tiền này sẽ không còn là vấn đề nữa.”

“Mỗi vụ mình dc trung bình 5000 DLD, cứ 1 tuần 1 vụ, trong 1 năm thì mình sẽ có 260000 DLD, như vậy trong 5 năm có thể trả xong nợ-”

“Anh ghét làm việc cùng tôi đến thế sao…”

“Tôi quen làm việc một mình hơn. Nếu cần thì tôi sẽ sửa cây kiếm này sau còn xịn hơn trước nữa nên khỏi lo vụ nợ.”

Tôi nói như tạt nước lạnh vào mặt Nimue. Tôi lập tức đi khỏi phòng và rời nơi đó, tất nhiên không quên việc lượm đại một cái khẩu trang và cái nón trong nhà để che giấu cái khuôn mặt tội phạm của tôi.

--- 5 phút sau---

“Snake đây, khỏe chứ thiếu tá Zero?”

“Nigerous! Anh mất tích đâu suốt mấy ngày thế!?”

Ngay khi tôi rời khỏi cái quán café của cô nàng hồ đó thì đi kiếm điện thoại công cộng ngay lập tức. Vừa gọi Lodrich thì ông ta đã xổ cả một tràng vào tai nghe điện thoại.

“Tôi gặp vài bất trắc, giờ phải trong trạng thái mặt mọc, trang bị thì toang hết vì nhiệm vụ chết bầm.”

“Giải thích chi tiết tôi nghe.”

“Well, tôi bị một Eldritch giống nhện tấn công và thành bữa tối cho nó. Còn Eldritch mục tiêu theo mô tả thì nó như một khối chất lỏng biết bay, thu hút điện và tạo nhiệt nên mọi vũ khí tôi chuẩn bị đều không hề hiệu quả.”

“Ra là vậy, hãy đến chỗ tôi bàn bạc thêm sau khi anh về nhà sửa soạn lại đi, khuôn mặt mặt mộc của anh sẽ khiến hàng xóm hoảng lên đấy.”

“Tôi biết rồi, vậy gặp ông sau.”

Bọn tôi trao đổi thông tin với nhau thông tin, tất nhiên cả hai bên đều nói tránh tình trạng về tình trạng đang bị truy nã của tôi. Cách nói chuyện này nên dù có bị thiết bị nghe lén thì nó cũng không khác gì người lính đánh thuê hoặc người của lực lượng vũ trang nói chuyện với nhau cả. Mặc dù có chút nuối tiếc khi phải bỏ lại mớ súng đạn ở cái nông trại Miller cũng như xe motor của mình nhưng có lẽ đành để lúc khác. Không còn phương án nào khá hơn, tôi quyết định bắt taxi để đi về nhà mình để lấy đồ ngụy trang trước khi có thêm vấn đề tồi tệ nào xảy ra. Trong lúc ngồi taxi, tôi cũng chợt nhận ra bản thân khi bị tạch đang khỏa thân nhưng giờ vẫn có bộ đồ vest đen đã mặc trước đó. Xem ra Nimue cũng chu đáo phết, thậm thí còn nhét cả tờ ghi chú với số điện thoại của cô ta trong túi quần tôi…

--- Hơn một giờ sau---

“Vậy anh nói rằng đã tiêu diệt lũ Eldritch nhờ một thứ sức mạnh dị thường?”

“Gần như vậy, có điều Eldritch giống nhện thì đã chạy mất, còn thứ giống slime với màu kỳ quặc thì không rõ nó có tạch sau khi bị nổ banh xác sau cú Rider Kick không nữa.”

Tôi đến gặp trực tiếp văn phòng của Lodrich mà nói chuyện, nó thật sự là một căn phòng gặp mặt khá bình thường với một cái bàn làm việc cùng vài ghế gỗ ngồi đối diện. Ông sếp với khuôn mặt người đàn ông độ 50 cùng mái tóc vàng nhạt cùng khuôn mặt nhẵn nhụi cũng những nếp nhăn trên trán. Điểm nổi bật của ông ta khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị trong như một quân nhân. Lodrich đã nghe tôi kể đầu đuôi vụ việc, tất nhiên tôi đã không đề cập sâu cô nàng hồ nước để tránh rắc rối không cần thiết cho cả hai bên.

“Ra là vậy, mặc dù nghe khó tin thật…”

“Cứ coi như tôi là Green Lantern vô tình nhặt được cái nhẫn đi cho gọn.”

“Well, với cái thời đại tồn tại lũ Eldritch rồi đám anh hùng của Guardian Company thì việc này cũng không phải thứ gì đó quá khác thường.”

Lodrich nhanh chóng chấp nhận lời giải thích của tôi như một người đã quen với mấy thứ quái đản của thời đại lũ Eldritch này.

“Hơn nữa, nếu thật sự cây kiếm gãy này cho anh sức mạnh lớn để tiêu diệt lũ Eldritch thì là một lợi thế lớn cho nhân loại. Có điều nếu anh vẫn chưa làm chủ được nó thì hãy cẩn thận, sẽ rất là rủi ro chẳng rõ nó có khiến tâm trí anh còn ổn định hay sẽ phải vào viện tâm thần.”

“Well, nếu ông quan tâm tôi đến thế thì gửi tôi tiền thưởng 7000 DLD cho tôi là được.”

Tôi thản nhiên bỏ qua lời cảnh báo của Lodrich, bởi điều đó vô cùng hiển nhiên. Dù cho tôi bất tử đi chăng nữa thì tâm trí tôi cũng chẳng khác gì con người, một khi tâm trí vụn vỡ thì cái chết cũng không cứu nổi tôi.

“Tiền không phải vấn đề, quan trọng là anh phải tiêu diệt mục tiêu hoàn toàn đã.”

“… Cái thứ khốn nạn đó nó còn chưa chết nữa sao!?”

Tôi đơ ra giây lát khi nghe điều chẳng mong đợi tẹo nào. Rốt cuộc cái con slime quái đản đó cứng đầu tới mức độ nào chứ!?

“Tôi đã tìm thấy báo cáo rằng mấy hiện tượng kỳ quái nông trai ấy giờ đã lan lên tới núi. Rất nhiều côn trùng ở đó kích thước rất to, cây cối mọc dây leo trông rất hoang dại, họ còn thấy xác động vật trên núi dã chết với tình trạng bị phân rã.”

“Scheiße (shit)!”

Nghe thông tin đó từ Lodrich khiến tôi muốn điên đầu cả lên. Rốt cuộc cái lũ quái vật ngoài hành tinh này cứng đầu tới mức độ nào cơ chứ!?

“Nếu anh cần cung cấp hay sự hỗ trợ gì thêm hãy nói qua điện thoại. Tôi sẽ luôn cập nhật thông tin liên tục cho anh đấy.”

“Well, nếu được thì ông cho người đi lấy lại cái xe motor của tôi bị bỏ lại ở gần nông trại Miller giùm. Thêm nữa, cho người dùng thanh kiếm này làm nguyên liệu lắp khẩu súng mới nhất cho tôi. Ráng ít dùng nguyên liệu khác ngoài thanh kiếm này nhất có thể nhưng đảm bảo hỏa lực. Riêng cái nắp đốc kiếm rất quan trọng nên gắn nó ở tay cầm cẩn thận.”

“Hm… yêu cầu thú vị đấy, tôi trông chờ anh sẽ xử lý nhanh gọn lũ Eldritch tới mức nào với món đồ chơi mới này.”

Lodrich mỉm cười, trông ông ta có vẻ còn háo hức việc biến thanh Sword with The Red Hilt thành súng còn hơn cả tôi. Dù gì đi nữa, ưu tiên của kẻ gánh nhiều việc nhất cái nơi này nên tôi được đặc quyền yêu cầu hỗ trợ nhiều nhất có thể, tất nhiên phần lớn mọi thứ trừ nhân lực trong chiến đấu. Nói xong tôi rời khỏi văn phòng của ông ta rồi quyết định đi dạo khuây khỏa.

Tôi tạt qua một tiệm mua mấy xâu xúc xích nướng rưới sốt cà, đi cùng món ăn đó là ly trà sữa cỡ lớn. Tôi ngồi ghế bên đường, vừa khuây khỏa thưởng thức đồ ăn thức uống với mắt coi anime tập mới nhất. Thông thường thì tôi sẽ chuẩn bị vũ khí hay đồ nghề đi săn, thế nhưng vụ việc đêm trước khiến tôi chán nản khôn nguôi.

“Ara, hiếm khi có người ngồi một mình ngoài đường như anh đấy.”

Tôi nghe một giọng nói nữ, không phải tiếng Nhật từ trong anime mà là tiếng Anh. Mất khoảng hai giây tôi mới bấm nút dừng và rời mắt khỏi cái điện thoại, một người phụ nữ đang nhìn tôi mà mỉm cười cùng đôi mắt tò mò. Một người phụ nữ trẻ với làn da trắng với mái tóc đen dài óng ả, cô ta vận trên mình một bộ kimono với trong tay là một chiếc dù giấy dầu.

“Tôi chỉ đi dạo khuây khỏa chút thôi, không có gì đặc biệt cả.” Tôi đáp.

“Hmhmhm, nhưng hầu như ai cũng sợ phải ra ngoài đường cả đấy. Chẳng mấy ai thoải mái được như anh đâu.”

“Thú vui tao nhã của một ông già thôi, đừng bận tâm.”

Cô ấy khẽ che miệng cười trước cái bộ dạng chán đời của tôi. Thật tâm mà nói mấy ngày nay tôi không tin tưởng vận may của mình vào phụ nữ rồi, bị Joanna chém đứt làm đôi, bị cô gái hồ đưa một nhiệm vụ bất khả thi. Thành thử ra khi thấy tự nhiên thêm người phụ nữ lạ mặt này xuất hiện càng khiến tôi lo sợ hơn.

“Không phiền tôi ngồi cạnh anh chứ?”

“…Cứ tự nhiên, ghế còn đủ chỗ trống mà.”

“Vậy xin phép.”

Cô gái đó gấp cây dù lại rồi nhã nhặn ngồi cạnh tôi. Thường những lúc tâm trí không mấy ổn định thế này thì tôi chẳng dại đi gần ai đó rồi mất công tự mình sinh sự. Thế nhưng tôi đang phải đóng giả Geogre Johny, một ông chú dễ tánh nên làm khó một người mới gặp cũng không phải ý hay.

“Bầu trời hôm nay vẫn ảm đạm như mọi khi thật.”

“Phải, hơn thập kỉ nay nó vậy rồi.”

“Trông anh có gì đó cũng giống như bầu trời lúc này vậy.”

“Well, gặp chuyện không mấy thuận lợi trong công việc ấy mà.”

Cô gái đó bắt đầu trò chuyện bâng quơ với tôi, hiển nhiên tôi vẫn tập trung tận hưởng đồ ăn, nước uống cùng với anime đang coi.

“Anh nghĩ thế nào khi một ngày nào nơi này sẽ thay đổi, dù tốt hơn hay tệ đi?”

Người phụ nữ đó đột ngột hỏi một câu hóc búa nhẹ, tôi xoa cằm giây lát lưỡng lự rồi đáp.

“Nếu thay đổi tốt hơn thì tôi sẽ thuận theo nó, còn nếu không thì tôi nhất quyết khiến nó phải thuận theo tôi, chắc vậy.”

“Heheh, như vậy thì anh có cậu trả lời cho công việc của mình rồi đấy ~.”

“Ah, ra là vậy…”

Tôi bất ngờ nhẹ khi không ngờ bị cô ta dẫn dắt câu chuyện như thế, quả là một cách nói chuyện khéo léo.

“Nếu sự việc quá khó để thay đổi, thì việc chúng ta cần chỉ là thay đổi cách suy nghĩ cũng như nhìn nhận vấn đề,

“ Cũng phải, trong 5 giai đoạn đối mặt đau khổ thì đến cuối phải học cách chấp nhận nó thôi.”

Nghe cô ta nói thế khiến tôi liên tưởng biểu đồ của Kubler-Ross, thứ nói về 5 giai đoạn con người gặp nỗi sầu. Những giai đoạn này thay đổi từ chối bỏ, giận dữ, mặc cả, ưu sầu, và cuối cùng là chấp nhận. Người với tâm lý không đủ mạnh mẽ hay đủ sáng suốt thường mặc kẹt không thể tiến đến giai đoạn cuối, để rồi dẫn đến tâm lý tiêu cực vô cùng.

“Cảm ơn về lời khuyên ấy, nó rất hữu ích đấy.”

“Nếu nó giúp anh tươi tỉnh hơn thì tốt rồi.”

Cô ấy nở một nụ cười dịu dàng như mừng thay cho cả tôi. Tuy nhận được món quà tinh thần bất ngờ này không phải ý tồi, nhưng linh cảm về điềm xấu thì chưa bao giờ phản bội tôi. Chính vì vậy, vẫn giữ khoảng cách với người phụ nữ này thì vẫn tốt hơn. Ngay lúc đó, tôi vội đưa tay nghe điện thoại giả vờ có việc.

“Alo… ah vậy sao… tôi đến ngay đây. Tôi có việc, cáo từ.”

“Ah, khoan đã!”

Ngay khi tôi vội vàng dứng dậy khỏi ghế tính bỏ đi, sau khi cả ly trà sữa lẫn mấy xâu xúc xích đã dùng xong thì phải khựng lại trước lời cô ấy hỏi.

“Cô cần gì à?”

“Không phiền cho tôi biết tên anh được chứ?”

“Geogre Johny, hoặc có thể gọi là Jojo.”

“Atlach Nacha là tên gọi của tôi. Hẹn gặp dịp khác chúng ta lại trò chuyện với nhau nhé?”

“Tất nhiên ~.”

Tôi đáp gọn lẹ rồi vội đi bộ nhanh rời khỏi đó. Cô ta có cái tên nghe không giống người Nhật tẹo nào. Bên cạnh đó, tôi thấy có một thứ như dây cước dính vào tay tôi, nhưng dù có lắc hay chạm kiểu gì cũng hổng trúng nó, cứ như nó không tồn tại vậy. Có lẽ tâm trí tôi vẫn còn chưa khỏe sau khi bị biến thành Eldritch thành ra thấy ảo giác.

--- Một lúc sau trở về nhà vùng ngoại ô Arkham---

“Cầm cái này rồi hô lên Chronos Rose thì trất méo nhẹ...”

Ngay khi về tới nhà, tôi ngạc nhiên khi thấy một cái hộp gỗ chuyển phát nhỏ gọn. Ngay khi khui nó ra, tôi thấy được một khẩu Taurus Curve nằm bên trong, tôi tính mừng thầm khi thấy ông ta đã chuẩn bị một khẩu súng nhỏ gọn với hỏa lực ổn định như tôi mong đợi. Tôi cầm khẩu súng kích cỡ nhỏ gọn

Thế nhưng, ngay khi tôi lật khẩu súng thì nhận ra viên đá ma thuật đã bị cắt làm hai và gắn hai bên của tay cầm khẩu súng!

“Ông ta… dám cho người ta cắt làm đôi cái viên ngọc quan trọng ấy luôn sao!?”

Tôi cứng người khi thấy cái kết quả khác hoàn toàn mong đợi và có nguy cơ thất bại thê thảm. Do một viên đá ma thuật mà kích thước càng nhỏ, bị cắt hay đập ra thì tính chất nguyên thủy của nó sẽ bị giảm dần đi, như chai nước ngọt bị mất ga dần rồi mất cả vị ngon!

Tôi kiểm tra băng đạn rồi đem thử khẩu súng ra ngoài vườn và kiểm tra chất lượng món đồ chơi này. Tôi nạp viên đạn thủy ngân pha bạc với nước thánh vào băn đạn, chĩa súng vào những hàng cây và kéo cò một phát.

BANG

Một phát đạn, một lỗ thủng đục lên cây, không chỉ một mà nó xuyên qua rất nhiều cây!

“Hỏa lực thú vị đấy…”

Tôi gật đầu có chút ưng ý rồi lấy băng đang ra kiểm tra xem. Bên trong băng đạn vốn chỉ chứa 6 viên đạn .38, một viên đã bắn ra thì đáng lẽ chỉ còn 5 viên bên trong. Ấy vậy mà tôi nhìn và đếm kĩ đến nhường nào, nó vẫn là 6 viên trong băng đạn đã đầy này.

“Về hỏa lực xem ra không có vấn đề gì, xem chừng nó đủ mạnh để bắn lủng lũ Eldritch rồi. Chỉ còn…”

Tôi nhìn kỹ viên ngọc vàng với con dấu hình hơi giống ngôi sao trên khẩu súng mà lưỡng lự. Tôi không rõ cách kích hoạt nó cũng như làm thế nào để duy trì được lý trí của mình khi lại biến thành cái thứ Eldritch đây. Tất cả những gì tôi thực hiện được hoàn toàn là tình cờ chạm cái thanh kiếm ma thuật bị gãy rồi sau đó bị biến đổi sau tràng âm thanh quái dị.

“Đến lúc phải thử nghiệm thôi…”

Toi bắt đầu xoay khẩu Taurus Curve trong khi tay còn lại bật nhạc điện thoại lên rồi đeo tai nghe bật bài Dvahkiin (Dragon born).

DOVahKiiN DOVahKiiN (Dragonborn Dragonborn)

NaaL OK ZIN LOS VahRiiN (by his honour is sworn)

Wah DeiN VOKUL MahFAERaaK ahST VaaL (to keep evil forever at bay)

ahRK FIN NOROK PaaL GRaaN (and the fiercest foes rout)

FOD NUST HON ZINDRO ZaaN (when they hear triumph's shout)

DOVahKiiN Fah HIN KOGaaN MU DRaaL (Dragonborn for your blessing we pray)

Tiếng giao hưởng hùng hồn như một bài hát quốc ca ấy nâng cao sĩ khí trong tôi đến ngập tràn. Ánh sáng từ hòn đá ma thuật tỏa ánh vàng, kéo theo đó âm thanh kỳ dị lại phát lên, không phải từ môi trường, không phải từ tiếng nhạc, không phải từ con người và càng không phải nghe được thông qua tai.

Nafl'fhtagn ye'bthnk fhtagn, o throdog r'luhhor (Bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, hỡi Great Old One).

Bạn đang đọc Sabata Saga - Eldritch Knight sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.