Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu nữ của nước

Tiểu thuyết gốc · 3232 chữ

“Mamma mia… đau vỡi…”

Tôi thấy toàn thân mình nhức nhối kinh khủng, đầu thì cứ ong ong như bị say rượu khi nốc nguyên chai vodka. Lưng tôi đang nằm trên một chiếc giường không mấy quen thuộc, xung quanh là bên trong một căn phòng sạch sẽ và tươm tất hơn căn nơi ở tồi tàn của tôi nhiều.

“Rốt cuộc đêm làm việc ngoài nông trại mà giờ mình lại ở đây chứ…”

Ôm trán bình tâm để hồi tưởng lại những gì đã xảy ra bản thân nhớ được. Tôi đã được giao nhiệm vụ xử lý một Eldritch phá nông trại Miller, đụng độ một Eldritch nhện cùng với một thứ giống slime, ngoài ra còn có một bé gái kỳ lạ với sức mạnh siêu nhiên và lại vô cùng trách nhiệm cứ như một người lớn. Điều cuối cùng mà tôi nhớ được là bản thân bị thẻo chết bởi Eldritch nhện, tái sinh ở một nơi kỳ lạ như mọi khi…

“Phải rồi, sau đó mới là vấn đề!”

Tôi sực nhớ ra chuyện quái đản xảy đến sau đó. Ngay đúng lúc tôi nhặt cây kiếm gãy, một cuộc tấn công tinh thần đáng sợ của Eldritch xảy đến với tôi, tại nơi tôi chưa hề có tiền lệ trong vô số lần tôi tái sinh…

“Hy vọng cuộc tấn công đó không nghiêm trọng tới mức ngoài việc mình mơ thứ kỳ quặc và kẹt trong một giấc mơ kỳ quặc khác…”

Tôi nhéo tay để kiểm tra phản ứng cơn đau như một cách xác nhận mình đang mơ hay đây là thật. Bên cạnh đó, tôi ráng tưởng tượng xem có thứ gì đó khác thường chút, thế nhưng không có gì xảy ra. Vì bản thân đã trải quả lucid dream (giấc mơ tỉnh) nên tôi chắc rằng hiện tại là thật, không phải giấc mơ. Chí ít là theo cách nghĩ thông thường.

“Ơn trời, anh đã tỉnh lại rồi.”

“Huh!?”

Tôi giật mình khi thấy có người phụ nữ bước vào phòng. Vì sao tôi giật mình ư? Bởi hiện tại tôi vẫn là một kẻ bị truy nã và không có mặt nạ ở đây! Vì lẽ đó, tôi vội chùm chăn lên mặt như một cách che đậy vụng về.

“Thấy anh không tỉnh lại suốt hai ngày trời khiến tôi lo lắm đấy.”

“Ack… làm ơn đừng nhìn, tôi sợ bị người khác nhìn thấy khi không đeo kính!”

Tôi ngay lập tức nói lời lừa phỉnh trước khi kịp nghe đầy đủ lời cô gái mới đến. Hai ngày, làm quái nào mà tôi lại ngủ lâu như thể cơ chứ!? Mà khoan, nếu mình đã ở đây tới hai ngày thì cô ta biết mặt mình chắc rồi!

“Ah, vô cùng xin lỗi. Thế nhưng anh không cần phải ngại ngùng như thế, gương mặt anh rất ưa nhìn mà.”

Cô ta nói lời xin lỗi cũng như nói một lời trấn an tôi. Tôi từ từ kéo tấm chắn xuống đủ tầm để mắt có thể thấy rõ. Một thiếu nữ độ 20 vô cùng xinh đẹp với mái tóc ánh kim óng ả, cô vận trên người bộ váy lụa trắng có thiết kế độc đáo với những sơi ruy băng xanh trên người cùng phần váy xẻ một bên vô cùng gợi cảm. Dẫu vậy, điều quan trọng nhất là tôi chưa hề gặp cô gái này trước kia.

“Cơ mà đây là chỗ nào và tại sao tôi lại ở đây?”

“Đây là nơi ở của tôi. Anh ở đây vì tôi muốn hậu tạ cho những gì anh đã làm cho tôi trước đó.”

“…Eh?”

Thiếu nữ ấy mỉm cười thân thiện trả lời tôi. Thế nhưng lời cô ấy lại khiến tôi càng thắc mắc nhiều hơn nữ, sao cô ta biết tôi và tôi đã giúp cô ta lúc nào cơ chứ?

“Trông anh có chút bối rối, lẽ nào anh không nhớ gì cả chuyện xảy ra đêm đó?”

“Chuyện xảy ra đêm đó?”

Cô ấy khẽ cười rồi ôn tồn giải thích.

“Đêm đó, tôi đã bị hãm hại, lực bất tòng tâm vô cùng. Khoảng khắc đó, tôi gần như đã buông xuôi tất cả, cho đến khi…”

“Cho đến khi?”

“Khi ấy, anh đã xuất hiện giúp đỡ tôi, động viên cho con tim yếu đuối của tôi. Mặc dù ban đầu tôi có chút lo sợ khi anh quá bạo dạng, đã thế lại dùng vũ lực cướp lấy thứ quan trọng của tôi nữa. Thế nhưng, sự nhiệt huyết của anh đã khiến tôi vô cùng lay động.”

“…”

Mặc dù cô ấy chỉ khẽ cười khi giải thích, song nó lại khiến tôi nghi ngờ nặng nề trí nhớ của mình. Mấy ngày trước tôi không có nhậu nhẹt hay đi qua đêm với người phụ nữ nào cả. Nó càng vô lý khi khoảng thời gian tôi ngất suốt hai ngày qua tôi bị ngất thì làm cái vẹo gì được…

“Um… trông anh vẫn chưa khỏe lắm nhỉ, có gì không ổn à?”

“Rất… rất nhiều nữa là khác...”

“Cũng phải, khi mới đưa anh tới đây thì anh đứt cả nửa người mà.”

“…Đứt nửa người!?”

“Phải, tôi đã lo rằng không cứu vãn nổi, ấy vậy mà cơ thể anh cứ thế mà mọc lại sau khi tôi chữa trị.”

“…”

Càng nói chuyện, tôi càng thấy thường thức cô nàng hình như hơi khác thường, quá bình tĩnh khi xác đứt nửa người. Người thường thì lo đi báo cảnh sát khám nghiệm tử thi hoặc để hốt xác đi mới phải. Bên cạnh đó, dù cô ta thấy rõ mặt tôi đến nhường nào mà bản thân chưa nằm sau song sắt thì hơi lạ… Vả lại, lần cuối tôi chết là bị hóa thành dịch do độc của Eldritch nhện mà, sao sau đó lại là đứt nửa người? Hơn nữa lần cuối là mình ở trong rừng, làm quái nào mà cô ta ở đó chứ?

“Phải rồi, nếu anh thấy khỏe hơn rồi thì nên dùng bữa đi, nó sẽ giúp anh sớm bình phục đấy.”

Cô ấy bưng lền giường tôi một cái bàn gỗ nhỏ với phần ăn cùng dao nĩa, ấm trà và tách. Món ăn sáng bao gồm bánh mì, cà chua, nấm, trúng, xúc xích, thịt xông khói cùng bánh mì, một bữa sáng rất đậm kiểu người Anh.

“ Xin cứ tự nhiên như ở nhà, nếu anh muốn thêm phần nữa hay trà thì cứ nói tôi-“

“Đợi đã.”

Tôi lên tiếng ngay trước khi cô gái đó rời phòng, tôi không thể thong thả ngồi ăn trong khi vẫn chưa đầy đủ thông tin cần thiết.

“Cô không phiền trò chuyện với tôi một lúc chứ, có vài thứ tôi muốn hỏi.”

“…Được thôi, có lẽ nó sẽ giúp anh đỡ bối rối hơn.”

Cô gái ấy ngây người ra giây lát rồi vỗ tay như thể hiểu ý tôi rồi ngồi bên một cái ghế gỗ bên cạnh giường. Thiếu nữ đó ngồi khép chân nhã nhặn rồi nhìn tôi với nụ cười hiền dịu.

“Vậy anh muốn biết điều gì thêm? Nếu là nằm trong khả năng tôi sẽ ráng trả lời, tất nhiên mấy thứ đời tư thì có lẽ để khi chúng ta hiểu nhau hơn đã.”

“…Tôi đoán là cô cũng biết mặt mũi và tai tiếng của tôi rồi nhỉ?

“Eh?”

Tôi đi vào thẳng vấn đề trong khi tay cầm dao cắt nhỏ miếng xúc xích rồi dùng nĩa cắm nó mà ăn cùng lát bánh mỳ nướng. Xúc xích lẫn bánh mì mùi vị đều không có gì bất thường nên tạm thời tôi tin là nó không có thứ độc hại.

“Hình tôi treo khắp Arkham và tôi bị liệt vào hàng tội phạm đấy, ấy thế mà sao tôi còn ở đây thay vì trong song sắt? Rốt cuộc cô là ai và đang toan tính gì vậy?”

Tôi hỏi thẳng cùng với cách nói chuyện đầy ngờ vực, như một cách gây áp lực với cô ta để khiến dễ moi thông tin hơn.

“Tôi thì không rõ vì sao họ lại gọi anh là sát nhân lắm. Thế nhưng, một người bị coi là sát nhân lại sẵn sàng liều mình chiến đấu quái vật, giang tay cứu giúp thiếu nữ gặp nạn dù không đủ sức mạnh. Với tôi mà nói thì người bị coi là sát nhân ấy là một con người hào hiệp.”

“…”

Tôi có chút khựng tay lại khi cắt miếng cả chua trên dĩa khi nghe những lời đó. Tôi đang hy vọng sắp phải đối mặt một sự đe dọa, tống tiền hay thứ gì đó mờ ám hơn. Thế nhưng những lời cô ấy nói khác xa mọi thứ tôi đã dự trù, không có gì ngoài sự ca ngợi.

“Tôi, Nimue của xứ Britanny biết ơn sự dũng cảm của anh từ tận đáy lòng.”

“…”

Cô gái tự xưng là Nimue nói lời cảm ơn đến tôi dù thật lòng mà nói tôi không rõ tôi đã làm gì mà được nhận lời tốt đẹp đó. Cách nói có phần cổ xưa, cái tên, chưa thường thức lạ thường của cô ấy khiến tôi thấy kỳ lạ.

“Tôi đã làm được gì mà nhận lời cảm ơn này thế?”

“Việc anh đã chiến đấu một cách anh dũng và ra tay cứu giúp tôi hai đêm trước.”

“… Tôi tạch lúc đó rồi cứu kiểu gì nổi?”

Tôi hơi nghiêng đầu khi nghe Nimue nói rằng tôi đã cứu cô ấy. Thế nhưng tôi trở thành bữa tối cho Eldritch nhện, về nơi hồi sinh thì bị mất ý thức không rõ lý do, kế đó chỉ thấy giấc mơ quái đản về một Eldritch đen đi tấn công những Eldritch khác. Nimue đặt tay lên má suy tư giây lát rồi như ngộ ra gì đó.

“Nếu tâm trí anh vẫn còn hơi lờ mờ, thứ này có khi sẽ giúp được anh.”

Cô ấy nói rồi lấy ra một thanh kiếm có đỏ có viên ngọc vàng ở đốc kiếm, nó sẽ không khiến tôi quá lo ngại nếu nó không phải tình trạng bị gãy hết một nửa lưỡi kiếm! Một điểm duy nhất khác với trong trí nhớ tôi là lần trước tôi không thấy cái bểu tượng ngôi sao khác thường viên ngọc vàng ở đốc kiếm.

“…Cô đã ở đó từ 2 đêm trước sao!?”

“Phải, có lẽ hình dạng hiện tại của tôi anh mới thấy lần đầu nên mới bối rối như thế.”

“…”

Một lần nữa cô ta lại khiến tôi bối rối không thôi. Theo suy đoán của tôi thì đêm đó đúng là tôi đã dùng thanh kiếm này và làm nó gãy, người duy nhất tôi biết liên quan tới thanh kiếm là đứa trẻ tôi gặp. Sau cùng, Nimue nói rằng tôi đã cứu cô ấy, như vậy điều đó suy ra đứa trẻ tôi gặp đêm đó là cô gái này!?

“Nghe thì có vẻ hư cấu như từ khi cái lũ thần ngoài hành tinh kia cho tới demon (ác quỷ) tồn tại thì mình quen rồi…”

Tôi uống tách trà nóng được pha với đường và tự nhủ bản thân để chấp nhận cái sự thật thất thường hiện tại.

“Phải rồi, tôi cũng chưa biết nên gọi anh là gì đây.”

“…Geogre Johny là tên giả tôi dùng hiện giờ, biệt hiệu chỗ làm việc là Nigerous, tên khai sinh thì là GOOCTH13.”

“Oh ~.”

Tôi thản nhiên nói ra danh tính của tôi, thứ không thật ự quan trọng với tôi lúc bấy giờ. Sau tất cả, tôi không có mối quan hệ rộng rãi và càng không mấy người quan tâm một kẻ vô danh như tôi ngoại trừ đám cảnh sát. Nimue đã biết phần nào danh tính như một tội phạm của tôi nên giấu giếm thêm cũng không ích gì, thay vào đó thể hiện việc bản thân không sợ bị đe dọa về danh tính sẽ khiến cô ta sẽ không dám manh động vội.

“Vậy anh muốn tôi gọi anh là gì?”

“Chỉ cần không phải cái tên lố bịch là được.”

“Hm…”

Nimue đặt ngón trỏ lên má ngẫm nghĩ. Có vẻ như cô ta đang phân vân chọn cách gọi cho tôi.

“Được rồi, tôi sẽ gọi anh là Sir Eric, anh thấy thế nào?”

“Sao lại là Sir Eric?”

“Bởi không một knight (hiệp sĩ) nào trông giống Eldritch như anh, thế nên danh hiệu phù hợp nhất của anh là Eldritch Knight. Eric cách đọc gần giống thế, hơn nữa cái tên này còn có gốc gác tiếng Bắc Âu cổ. Eirikr với Ei là mãi mãi, rikr nghĩa là người trị.”

Tôi đơ người ra giây lát khi không ngờ Nimue lại nảy ra cái ý tưởng đó nhanh như vậy…

“… Tôi làm người thống trị thì hơi quá rồi đấy, cái đó không giống knight tẹo nào cả…”

“Phải, anh sẽ là Eldritch Knight, người sẽ trị vì cho niềm hy vọng của người dân Dreamlands.”

Nghe lời nói của Nimue khiến tôi bắt đầu e ngại, chẳng rõ rốt cuộc cô ta đang trông đợi tôi ra cái quái gì trong ảo tưởng của riêng mình nữa. Tôi uống tiếp tách trà thứ hai xong rồi nheo mắt hỏi.

“Tiện đây thì… cô là ai? Làm sao cô có thể chiến đấu được lũ Eldritch vậy? Và tại sao cô gọi tôi là Eldritch Knight?”

“Tôi là Nimue, một Fairy (tiên) được biết đến như Lady of Lake (thiếu nữ của hồ). Ngoài ra, tôi là người con của vua Britanny, học trò của pháp sư Merlin, mẹ nuôi của hiệp sĩ Lancelot, và là người trao thanh Excalibur cho vua Arthur. Hiện tại thì tôi đang là chủ của quán Lake Café ~.”

“…Chà.”

Tôi không kìm được sự bất ngờ mà bất giác mở miệng. Vốn dĩ phần nào tôi biết Nimue không phải người thường, thế nhưng bản thân cô ấy là một huyền thoại sống thì là cả một dấu chấm than to đùng!

“Còn việc tôi gọi anh là Eldritch Knight bởi vì anh đã chiến đấu một cách anh dũng, với sức mạnh kỳ lạ không khác gì Eldritch.”

“Xì tốp đoạn này, tôi đúng là có khả năng hồi sinh thật nhưng tôi hạ được đám Eldritch đêm đó hồi nào? Rõ ràng là ngược lại mà!?”

Grooowl

Tôi bắt đầu lên tiếng vấn đề mà tôi mãi vẫn chưa lý giải được nãy giờ, ngay lúc đó dạ dày tôi lên tiếng.

“Xem ra anh vẫn còn đói nhỉ? Để tôi đi lấy thêm.”

“Ugh…”

Nimue vui vẻ bưa dĩa đồ ăn đã sạch trơn rời phòng. Tôi thì lại nhăn mặt khi không thể tin được bao tử mình gào réo méo đúng lúc tẹo nào. Cũng khá bất ngờ khi bản thân tôi đói tới mức độ đó dù mới chén sạch phần ăn đó cùng cả tách trà mà vẫn chưa no, xem ra cả cơ thể tôi cũng đã vắt cạn sức lực sau khi ngất hai ngày trời.

--- 5 phút sau---

“Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục cuộc nói chuyện khi nãy, anh đang nói tới đâu rồi nhỉ?”

“Lý do cô lại gọi tôi là Elritch Knight. Thêm nữa, tôi đã hạ lũ Eldritch từ khi nào cơ chứ?”

Nimue trở lại phòng với phần ăn giống lúc nãy nhưng khẩu phần còn lớn gấp hai lần trước. Tôi gạt bỏ hoàn toàn cái sự xấu hổ bản thân trở nên quá đói khát mà chén bữa ăn trong khi vẫn giữ cuộc trò chuyện.

“Hm… nói một cách đơn giản thì anh đã biến thành một Elritch đầy khói đen. Bởi những gì tôi nhớ lúc tôi tỉnh lại là được anh trong hình dạng kỳ lạ đó đang che chở tôi.”

“…”

Tôi khựng lại giây lát khi nghe lời mô ta đó. Bàng hoàng lấp đầy trong lòng ngực tôi, không phải vì nghe nó kỳ lạ mà là vì nó giống với thứ tôi thấy trong mơ! Khi tôi mất ý thức bởi cơn đau và âm thanh bất thường, những gì tiếp theo rất mơ hồ. Một Eldritch đen điên cuồng tấn công hai Eldritch khác, thế nhưng lại nhẹ nhàng bảo vệ đứa bé gái bị nuốt chửng bởi thứ máu sắc dị thường. Sau đó con quái vật đen đã bị đánh đuổi bởi lực lượng vũ trang của Gaurdian Company và rồi bị giết bởi Joanna… Như vậy những thứ tôi thấy là sự thật chứ không phải là giấc mơ!

“Sao thế Sir Eric?”

“…Ah, không có gì.”

Tôi phản ứng chậm với lời Nimue do đang suy nghĩ, một phần là vì tôi chưa quen cái tên mới này.

“ Vậy… làm thế nào mà tôi đến được đây vậy?”

Tôi hỏi cô ấy trong khi đang nhai miếng thịt xông khói giòn rụm.

“May mắn một cách nào đó, tôi cảm nhận được sự hiện diện của anh và thanh Sword with The Red Hilt ở dưới dòng nước. Nhờ thế tôi đã dùng ma thuật chuyển anh tới bồn tắm trong nhà tôi. Khá là sốc khi tình trạng anh rất kinh khủng lúc ấy đấy! Tôi đã lo sợ rằng không làm được gì, nhưng thật may khi cảm nhận sự sống phần sót lại của cơ thể anh không mất đi nên tôi đã ráng chữa lành tốt nhất có thể.”

Nimue nói với biểu cảm luân chuyển trong lời đối thoại, từ mừng rỡ rồi chuyển sang kinh ngạc với cuối cùng là nhẹ nhõm. Có vẻ điều cô ấy nói không sai sự thật, bởi khoảng khắc cuối giấc mơ tôi đã bị Joanna chém làm đôi. Nửa dưới cơ thể thì rơi xuống sông gần đó, nửa còn lại bị cô nàng thánh nữ đó cho cạp bụi. Thường thì nếu chết tôi sẽ bị dịch chuyển trở về cái khu vực trong mơ nhưng coi bộ việc biến thành Eldritch đã khiến quy tắc ấy thay đổi.

“Công nhận Sir Eric khá điềm tĩnh dù biết mình bị biến thành Eldritch thật đấy, quả là con người can trường cùng tinh thần đanh thép!”

Cô nàng hồ nước đó đan tay lại với nhau cùng đôi mắt ngưỡng mộ hướng về tôi.

“Well, tôi vốn không hoàn toàn là con người, thêm việc biến thành Power Ranger (siêu nhân) không phải thứ gì đó xa lạ với tôi. Chưa kể…”

“Chưa kể?”

Tôi nhai miếng xúc xích giây rồi dùng cái nĩa vẽ một đường vòng cung trên miệng mà cười.

“Vui không phải là thứ gì đó mà người ta cân nhắc khi bị biến thành Eldritch. Nhưng việc này… thật sự đặt một nụ cười trên mặt tôi ~.”

“Eh!?”

Nimue tròn mắt trước lời nói đó. Tất nhiên tôi không vui sao được khi rất lâu rồi tôi mới có thể tìm được món vũ khí hiệu quả tiêu diệt lũ Eldritch và lại hợp ý tôi chứ.

Bạn đang đọc Sabata Saga - Eldritch Knight sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.