Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình minh mới của bóng đêm

Tiểu thuyết gốc · 3084 chữ

“Mình lại ở chỗ này… “

Xung quanh tôi là màn đêm với đầy sương mù, dưới chân là thảm cỏ của một cánh đồng mờ mịt. Khác với nơi tôi thường biết, tại nơi đây bầu trời luôn được thắp sáng bởi ánh trăng. Một miền đất không thấy cả Eldritch lẫn con người, bầu trời tuy vẫn đêm nhưng không bị mây bao phủ, một cảnh tượng mà chỉ có thế thấy trong mơ. Tôi đã rất nhiều lần đến nơi này, khi dòng máu trong tôi bị cạn kiệt, khi bộ não tôi ngừng hoạt động, khi hơi thở cũng không còn. Khoảng khắc những dấu hiệu của sự sống biến mất là lúc tôi sẽ tỉnh dậy tại nơi này.

“Haiz…lại phải ở truồng, và giữa cái chỗ lạnh cỡ này…”

Tôi rùng trước cơn lạnh của sương của trời đêm. Cả người tôi hiện tại như em bé, bởi toàn bộ quần áo không đi cùng nên người tôi đang run lẩy bẩy vì thân nhiệt đang giảm dần theo thời gian.

“Giờ tìm đường quay về thôi… cơ mà hình như trước đó mình vô bụng cái thứ Eldritch đó rồi thì chui ra cũng khó…”

Dẫu rất muốn trở về, thế nhưng khi nhớ ra tình cảnh bị mắc phải thì việc trở về khá là khó khăn. Bởi có trở về nơi của mình, tôi không còn tấm sắc trong tay thì việc thoát khỏi bao tử của một con quái vật mà chẳng rõ có đi cầu như sinh vật sống hay không. Việc ràng dùng tay không cào cấu, dùng răng để cắn xé cái thứ súng đạn không làm gì được thì bất khả thi không kém.

“Ở đây cũng không có vũ khí gì thật sự để mình đêm về. Lấy đá làm vũ khí như người tiền sử cũng không khả quan cho lắm nhưng thôi thì có còn hơn không…”

Tôi bắt đầu cúi xuống mần mò tìm những hòn đá ẩn dưới lớp cỏ rậm rạp. Dưới bầu trời đêm mà nguồn sáng lờ mờ của ánh trắng, không gian sương mù lạnh lẽo này với cơ thể trần trụi thì thật sự đúng là cực hình!

Leng keng

“Hm?”

Một âm thanh như kim loại va chạm vang lên. Tôi xoay đầu một vòng nhìn xung quanh tìm xem nơi âm thanh đó phát ra. Một thứ lấp lánh phản chiếu ánh trăng dưới mặt đất đã khiến lôi kéo thị giác của tôi. Một mảnh kim loại quen thuộc được đính một viên ngọc tuyệt đẹp. Phải, đó là thanh kiếm tôi dùng đã bị gãy lúc nãy!

“Chà, mặc dù thứ này hơi vô dụng nhưng có nó còn đỡ hơn không.”

Tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm giây lát khi có chút hy vọng hơn phải nhặt đá. Sau cùng cả cây kiếm dù gẫy nhưng không còn bị vướng bởi cái vỏ kiếm nên ít chí có thể dùng như con dao. Nhặt món vũ khí ấy đã gãy khỏi mặt đất rồi tôi bước đi tìm đường trở về nơi mình mới chết. Dù không thể giết được thứ Eldritch kia thì chí ít tôi muốn ráng thử xem có thể cứu đứa trẻ kỳ lạ kia hay không.

--O Throdog R'luhhor (Oh Great Old One)

“Huh!?”

Tiếng nói như của Eldritch từ đâu đó vang lên khiến tôi giật mình nhanh chóng xoay đầu nhìn một vòng xung quanh. Không thấy sự hiện diện đáng sợ nào xung quanh khiến tôi lo sợ,

-Hup epgoka fhtagn (Rời khỏi giấc ngủ)

“Kuh!”

Âm thanh đó một lần nữa vang lên, khi chợt để ý lại thì âm thanh đó không phải đang phát ra từ đâu đó mà nghe như nó văng vẳng trong tai tôi!

O Throdog R'luhhor Hup epgoka fhtagn O Throdog R'luhhor Hup epgoka fhtagn O Throdog R'luhhor Hup epgoka fhtagn O Throdog R'luhhor Hup epgoka fhtagn O Throdog R'luhhor Hup epgoka fhtagn

O Throdog R'luhhor Hup epgoka fhtagn O Throdog R'luhhor Hup epgoka fhtagn O Throdog R'luhhor Hup epgoka fhtagn O Throdog R'luhhor Hup epgoka fhtagn O Throdog R'luhhor Hup epgoka fhtagn

“AAAAAAAAAAAH!”

Âm thanh ấy liên tục lập đi lập lại, âm lượng ngày càng lớn dần và liên tục vang lên trong đầu tôi! Không có vũ khí lẫn giáp bảo vệ khiến tôi không khác gì một đứa trẻ khi đối mặt lũ Eldritch! Tâm trí tôi vốn đang đầy lo lắng, giờ đây thứ âm thanh ấy liên tục công kích tâm trí tôi, không còn máy nghe nhạc bên mình tình thế tôi hoàn toàn không còn phòng bị mọi cuộc tấn công từ tâm trí lẫn thể xác!

“Hah…hah-UAAAAAAAAH!”

Cơn đau ấy không còn chỉ giới hạn trong đầu tôi, nó đang lan dần ra khắp cơ thể tôi như một chất độc. Các sợi gân khắp tay tôi nổi lên rõ rệt, cơn đau từ trong mạch máu như thể bị thứ gì đó khũng khiếp đang chui vào và muốn làm bể chúng như bóng bay bị thổi căng! Nó không có dấu hiệu dừng lại mà bắt đầu lạn ra dần lên cánh tay, khắp cả vai rồi dần toàn bộ cơ thể tôi! Cái lạnh của sương đêm đã bị cái nóng và đau rát khắp cơ thể tôi lấn át hoàn toàn! Tôi bắt đầu lo sợ… như thể cơ thể tôi sắp nổ tung đến nơi.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”

---Một lúc sau tại nông trại Miller---

“Ahf' ymg' ah (Ngươi là ai)!?”

▂▂▃▃▅▅ーーー!!

Lúc này đây, tại nông trại đang hiện diện bởi hai Eldritch nguy hiểm làm chủ màn đêm nơi này. Một Eldritch đen kỳ quái khác lại chui ra từ bụng con quái vật giống nhện! Khác với hai sinh vật kia, con quái vật đầy khói đen mới xuất hiện này xem ra không thân thiện với đồng loại của nó. Nó bắt đầu phòng tới Eldritch nhện to lớn kia với nanh vuốt của một con thú điên cuồng bất chấp cả sự khác biệt kích cỡ hai bên!

“Ahh ymg' mgehye'bthnk ally (Tại sao ngươi lại tấn công ta chứ)!?”

“RRRAUUUGHHH!”

Eldritch nhện ấy hoảng loạn khi thấy sinh vật kia lại cứ tiếp tục tấn công mình. Eldritch đen hung bạo thì giương nanh vuốt của mãnh sư cào cấu, cắn xé con nhện khổng lồ trước mắt nó. Những đòn tấn công dù trông không khác gì dã thú nhưng lại vô cùng chính xác, sắc bén và vô cùng hùng mạnh! Rõ ràng nó xem đối tượng trước mắt là kẻ thù và tấn công không chút khoan nhượng!

“Ah nafl ah hog’erymgf, ymg' mg'lloig lad (đừng quá tự mãn, tên điên)!”

Eldritch nhện nổi giận và tung ra thứ gì đó trong không khí. Sinh vật đầy khói đen đang phóng tới với móng vuốt cào để cào con nhện khổng lồ kia. Thế nhưng, Eldritch đen bị khựng lại và lơ lửng giữa không khí, giống như cách tôi trước đó bị mặc bẫy của con quái vật nhện!

“Lyaoi’ ymg' lloig ng ahlloig ahog fahf alliance, mg'lloig lad (Hãy làm trống cái đầu mình và suy nghĩ thêm về sự liên mình này đi, tên điên)!”

“RRRAUUUGHHH!”

Eldritch nhện liền cảnh cáo rồi sau đó lơ lửng lên không trung mà biến mất hoàn toàn. Sinh vật khói đen giãy giụa như thú điên rồi lộn ngược trong không trung khiến móng nhọn ở chân như thể cắt đứt thứ gì đó. Con quái vật hung bạo khác thường đó thoát khỏi hoản toàn cạm bẫy vô hình. Nó ngước theo hướng con nhện kia mà không thấy đâu, nó liền chuyển ánh nhìn của mình sang Eldritch màu dị kia. Eldritch điên cuồng đó gầm gừ bước tới sinh vật còn lại, ánh sáng màu tím. Ánh sáng đó lóe lên không thể nhìn rõ cuồn cuộn như một đốm lửa hay đang rung chuyển hỗn loạn như ánh chớp!?

PHỪNG

XẸT XẸT

“GRRRRRAUUUGGHHOOOOUUUGGHHHHRRRRRR!”

Sinh vật đen ấy rống lên một tiếng to và dài hơn bất cứ cái nào trước đó. Nó điên cuồng lao đến, mỗi bước chân chạy nhanh và mạnh, tới mức mặt đất bị đục lủng và in hình từng dấu chân một! Eldritch màu dị kia liền bay sang hướng khác né tránh, thế nhưng con quái vật màu đen lại nhanh chóng đảo sang cùng hướng khối chất lỏng biết kia và nhảy tới!

Không giống bất cứ cú nhảy lao mình tới và dùng nanh vuốt tay cào xé con mồi nãy giờ, Eldritch màu đen lại phóng tới và giơ chân lên tung như một cú phi cước! Cú đã đâm xuyên qua cả cơ thể khối chất lỏng màu dị thường để rồi Eldritch đen đáp đất như không có gì! Con quái vật giống slime đó đơ ra trong giây lát, một khối ánh sáng màu tím sáng lên ngay giữa nó lán át cả màu sắc quái dị của nó. Ánh sáng màu tím đột ngột bùng lên tạo thành một vụ nổ, ánh sáng mang màu sắc kỳ lạ thống trị màn đêm tại nông trại này cũng bị dập tắt theo vụ nổ. Sinh vật màu kỳ lạ đã biến mất, chỉ còn con quái vật đầy khói đen đang giữ một bé gái đang ngất trong tay.

“Grrrrr.”

Eldritch đen gầm nhẹ với ánh nhìn đỏ rực hướng về đứa trẻ cơ thể nhỏ bé nhợt nhạt đang bất tỉnh trong vòng tay nó. Sát ý nãy giờ đã giảm mạnh, tới mức không còn nghe được tiếng gầm gừ nào. Nó ẵm đứa trẻ bằng một tay mà để cô bé ấy dựa vào người rồi bước đi, không có vẻ gì sẽ làm hại mà trông giống cách cha mẹ ẵm đứa trẻ đang ngủ.

“Uh…”

Cô bé rên rỉ nhẹ với mí mắt rung rung. Khi đôi mắt xanh biếc hé lộ, cô bé ấy thấy trước mắt mình là thứ sinh vật trong làn khói đen cùng ánh nhìn đỏ rực đang lóe lên.

“KYAAAAAA!”

Cô bé la toáng lên rồi dùng toàn lực hai tay xô sinh vật đang giữ mình!

Bịch

“Agh… đ-đừng nghĩ rằng ta không còn vũ khí thì không thể làm gì được ngươi, Eldritch!”

Tuy bị ngã ra đất nhưng ngay lập tức đứng dậy đưa tay ra trước thủ thế. Hiện tại, cô không còn vũ khí, khắp người lẫn bộ váy đều bị thương tổn bởi sự ăn mòn và nhiệt độ Eldritch giống slime kia. Ấy vậy, cô vẫn đủ cứng cỏi tỏ ra sự chống đối, mặc dù hai chân cô bé đang run rẩy vì sợ hãi và kiệt sức.

“Grrr…”

Eldritch đen chỉ gầm gừ nhẹ nhưng không có chút sát ý mà như thể chỉ đang muốn nói chuyện.

“T-thứ đó!?”

Cô bé tròn mắt khi nhìn thấy một thứ quen thuộc ẩn trong lớp khói đen đáng sợ của Eldritch kia – thanh kiếm bị gãy cùng đốc kiếm nạm ngọc lấp lánh đang được giắt bên hông!

“Lẽ nào… anh là người lúc nãy!?”

Eldritch đen ấy gật đầu như thể đồng ý nhận định của cô bé đó. Đứa trẻ ấy ngờ ngợ, bởi một Eldritch hình người không hề nói chuyện được và không gây hại gì. Chưa kể sự hiện diện một Eldritch thứ ba trong khi hai kẻ trước đang ăn thịt cô bé đã không còn. Hai Eldritch kia đã tấn công một cách không khoan nhượng, một kẻ thì nghiền nát cánh tay cô bé không thương tiếc, một thì giật điện rồi nuốt chửng cô vào cơ thể đầy acid, chỉ riêng kẻ trước mắt lại đang giữ cô trong lòng mà bảo vệ.

“Nhưng làm cách nào mà anh có thể dùng được Sword with the Red Hilt (Thanh kiếm với cán đỏ) chứ? Anh đâu phải là hiệp sĩ?”

“…”

“Rốt cuộc, anh là thứ gì vậy? Thanh kiếm ma thuật này không thể tạo thứ sức mạnh dị thường như vậy được…”

Cô bé ấy căng thẳng đi một vòng xunh quanh Eldritch đen ấy vừa quan sát mà vừa thì thầm. Dù ngoại hình không khác một đứa trẻ, nhưng cách hành xử của cô bé rất bình tĩnh kể cả khi trước mặt là một con quái vật!

“Phải rồi, tôi vẫn còn chưa kịp nói lời cảm ơn, thật thất lễ quá-“

BANG BANG BANG

“GRRRR!”

Một loạt tiếng nổ súng nổ lên, rất phát đạn bay vào người Eldritch đen và tóe ra những tia lửa ma sát.

“Huh!?”

“Cô bé, lùi lại ngay!”

Một nhóm người đàn ông mặt áo giáp kín mít với những khẩu súng trường chiến đấu gắn đèn bắn từ xa tấn công Eldritch đen và cảnh báo cô bé. Eldritch đen lui đi cùng với tiếng gầm gừ khó chịu, nó bị lực lượng vũ trang

“May quá, ta đã e sợ nhóc vô bụng lũ quái vật mọi rợ kia rồi...”

Một người đàn ông ăn mặc xuề xòa với chiếc áo khoác đi tới. Ông thở phào nhẹ nhõm khi thấy sự an toàn của cô bé kia.

“Ông là người lúc nãy!”

“Phải… đáng lẽ ta phải gọi mấy gã lính này sớm hơn. Thứ lỗi cho lão già này… Hy vọng cái gã kia cũng còn nguyên vẹn như nhóc…”

Ông ta nói chuyện với bé trong khi mặc cảm tội lỗi. Ông ta là người đàn ông say rượu lúc trước đã vô vọng vì gia đình bị hại bởi Eldritch. Ấy vậy mà giờ đây, ông lại dám chủ động tìm đường chiến đấu thứ ám ảnh ông dù đã vô vọng.

“Gã kia?”

“À, cũng là một kẻ điên rồ như nhóc đi vào cái chỗ nguy hiểm này đấy. Nhóc thấy hắn đâu không?”

“Anh ta…”

Đứa trẻ ấy chỉ có thể ngoài đầu lại nhìn Eldritch đã cứu mình bỏ chạy khỏi những làn đạn và lẩn mình đi vào màn đêm sâu thẳm.

“Làm ơn đừng hại người đó, anh ta là đồng minh!”

Cô lớn tiếng kêu cầu những người lính vũ trang ngừng lại, thế nhưng họ hoàn toàn lờ nó đi và tiếp tục truy sát.

“Ta biết vụ đêm nay đủ điên rồ rồi, nhóc nên về với mẹ mình đi thì hơn.”

“Nhưng mà-

“Không nhưng nhị gì cả. Phiền anh giúp đem cô bé này về.”

Người đàn ông đã tỉnh rượu ấy quyết định lờ những lời khó hiểu đi vì cho rằng cô bé chỉ đang hoảng loạn nói bừa. Dù rất muốn giúp đỡ, thế nhưng tiếng nói từ một đứa trẻ không đủ để lay chuyển nỗi lo lắng và ngờ vực của người lớn, đặc biệt là khi đối mặt những thứ nằm ngoài hiểu biết của nhân loại.

“Mong Chúa phù cho anh… chiến binh Eldritch…”

--- Trên ngọn đồi Miller---

“Hah…hah…”

Eldritch màu đen ấy bước đi trên con đường rừng cây rậm rạp một cách nặng nề chậm rãi. Sinh vậy hung bạo khát máu khi nãy cùng đôi chân mạnh hơn cả loài voi và nhanh như vận động viên hạng nhất thì giờ đây không khác gì con thú bị thương, đói lả, kiệt sức. Nó đã thoát khỏi sự truy sát của lực lượng vũ trang, nó đang bước tiến lên đồi, nơi ánh bình minh, thứ đáng lẽ đã không còn tồn tại thời kỳ này.

“Mảnh đất này thuộc về Chúa trời cùng những người con của ngài ấy, không phải của các ngươi.”

Giọng nói quen thuộc của một thiếu nữ mà tôi đã nghe rất nhiều lầ, thế nhưng lần này tiếng nói ấy lại mang tông giọng tôi chưa từng nghe qua trước kia. Cô gái rạng người như ánh bình minh ấy, không phải nữ tu sĩ dáng vẻ hiền lành thường ngày. Đó là một cô gái trẻ với gương mặt nghiêm nghị nhìn tên Eldritch đen, cô đang vận trên mình bộ giáp bạc sáng lóa bọc trên lớp áo trắng tinh. Hai tay cô là vũ khí khí, một bên là cây thương cột lá cờ với một bên là thanh knightly sword. Cô ấy chứ không ai khác, thánh nữ của Domain of Trinity mà người dân Dreamlands ngưỡng mộ và phó thác hết niềm tin vào, Joanna.

XOẸT

“Grrroouuugggghhhhh!”

Joann tiến tới và vung kiếm, đường chém ấy xuyên qua lớp giáp đen, lưỡi kiếm vẽ nên một đường vòng cung sáng lóa thổi bay làn khói đêm của Eldritch đen. Nó ngã xuống mà giãy giụa gào thét trong cơn đau, từ vết thương nó túa ra những chất lỏng màu đen sậm.

“Dân danh vị chúa anh minh và vị tha, ta sẽ tiễn ngươi về nơi của mình, bảo vệ người vô tội khỏi nanh vuốt của ngươi, Eldritch!”

“Grr!”

Joanna giơ cao cây thương lên, lá cờ trắng với biểu tượng thánh của nhà thờ mở rộng, ánh hào quang tỏa ra rực rỡ của nó khác gì ánh bình minh.

“Grrroouuugggghhhhh!”

Eldritch đen vẫn chưa đầu hàng, dẫu đang trọng thương và ánh sáng như ngọn lửa thiêu đốt càng khiến thương thế nặng hơn. Kể cả vậy, nó vẫn không nằm im chịu trận mà lao mình nhảy ra khỏi đó và dốc hết sức chạy tới một con suối cách đó không xa.

XOẸT

Một lần nữa thanh kiếm từ Joanna đả thương Eldritch đen. Lưỡi kiếm của thánh nữ đã khiến nửa trên của con quái vật ấy rơi xuống đất, còn nửa dưới thì ngã xuống dòng suối.

“Rrraahhhhhhh!”

Thánh nữ tiếp tục giương cao cây thương với lá cờ mà phát ra ánh hào quang chói lọi. Eldritch đen gào thét bất lực, cơ thể bị tan chảy dần thành một mớ dịch lỏng rồi tan biến vào không khí, không để lại chút gì. Trong khi đó, nửa thân dưới thì rã ra rồi biến mất theo dòng nước.

“Hỡi người không may bị chiếm hữu bởi quỷ dữ, hãy yên nghỉ bên cạnh Ngài trên thiên đường.”

Joanna chấp đôi tay lại mà nguyện cầu cho người không may bị Eldritch chiếm hữu. Cô lặng lẽ rời bước khỏi ngọn đồi với đôi mắt ưu buồn.

“Nếu mình được phép đến sớm hơn thì có lẽ không ai phải mất mạng rồi…”

Bạn đang đọc Sabata Saga - Eldritch Knight sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.