Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con đường của Eldritch Knight -> chap: 13.5

Tiểu thuyết gốc · 5661 chữ

“L-làm ơn tha cho tôi! Ngài muốn gì cũng được, chỉ xin đừng giết tôi!”

“Đáng tiếc, mạng sống cô là tất cả những gì tôi cần.”

Ngay trong khu rừng dưới chân ngọn đồi phía sau nông trại Miller, tôi đã nhanh chóng tìm được mục săn đuổi. Một người phụ nữ tóc đen dài trong bộ kimono, thật thú vị rằng cô ta không quá khác Atlach Nacha lúc giả làm con người đánh lừa tôi, cũng có khi từ đầu cô ta dùng hình dạng của vật chủ. Giờ đây, tôi đang trong trạng thái Eldritch Knight mà nắm cổ người phụ nữ này đè vào thân cây cùng tay còn lại đang chĩa súng. Nhìn cái gương mặt khóc lóc, sợ hãi của cô ta và sự cầu xin trong vô vọng mà thấy cũng tội, thế nhưng tôi phải làm việc này thật dứt khoát để phòng hậu họa.

“Sir Eric, anh không thể làm thế… như thế sẽ trái với quy tắc của Knight đấy! Đới với phụ nữ, anh phải thể hiện sự hào hiệp và tôn trọng danh dự của họ!”

Nimue trong trạng thái fairy tí hon bay đến trước mắt tôi can ngăn bằng lời khuyên xác đáng.

“Ok.”

BANG

Tôi đáp lại rồi bóp cò, phát đạn thổi bay đầu người phụ nữ xấu số cũng như thân cây bị đục một lỗ tròn to tướng.

“Tại sao chứ…”

Nimue đờ người ra khi thấy cảnh tượng đó. Tôi thì nhanh chóng đặt cái xác người phụ nữ đã bị Eldritch nhện ám xuống nơi xa khỏi mấy cái cây rồi tạo ra ngọn lửa tím từ bàn tay hỏa thiêu cái xác.

“Tôi đã làm đúng việc xử lý dị giáo không nhân nhượng rồi còn gì. Giờ mà còn tha cô ấy thì tôi phạm quy tắc khác rồi được tặng thêm một death flag trong tương lai vì để kẻ thù thoát. Chưa kể tôi hỏa thiêu đàng hoàng, vừa xóa mối liên kết Eldritch với chiều không gian này rồi vừa mai táng người ta, hợp lý quá rồi còn gì.”

“Nhưng… anh có thể đưa cô ấy tới nhà thờ hay Guardian Company mà…”

Cô gái hồ nhìn vào ngọn lửa đang thiêu rụi thi thể người phụ nữ xấu số với đôi mắt nặng trĩu nỗi buồn. Chỉ là một người lạ mặt, không quen biết, thậm chí còn là nỗi nguy hiểm tiềm tàng vậy mà Nimue vẫn tiếc thương cho người phụ nữ đó như mới mất đi một người quan trọng. Với một người sống từ tận thế kỷ thứ 5 thì không phải cô nàng hồ này quá hiền từ đến mức ngây ngô sao.

“Chúng ta không có đủ thời gian, chỉ mất một lúc trong Dream Realm mà bên ngoài này trời đã tối sụp rồi. Việc cô ta chưa bị biến thành ả nhện đó lần nữa là may mắn lắm rồi. Nếu đánh một lần nữa, khả năng tôi thua rất cao, đặc biệt là sức lực tôi đã cạn kiệt.”

“…Tôi hiểu rồi, xin lỗi vì còn trút thêm gánh nặng cho anh. Sir Eric đã nỗ lực làm hết mình rồi, tôi biết ơn điều đó từ tận đáy lòng.”

“Cô hiểu thì tốt.”

Nimue lau đi nước mặt rồi ráng mỉm cười nói với tôi. Với một người sống hơn thiên niên kỉ như cô ấy mà tâm tính vẫn tốt đến mức này thì gọi là thánh sống hay nữ thần cũng chẳng sai.

“Ngươi là Eldritch ngoan cố đấy. Dù ta đã thanh tẩy ngươi mà vẫn bám víu con người vô tội rồi đày đọa họ chỉ để tiếp tục reo rắc nỗi kinh hoàng cho những người vô tội!”

Nghe thấy giọng nói phụ nữ tuy nhẹ nhàng nhưng chất chứa sự tức giận đó, tôi có thể thấy rõ gương mặt của chủ nhân giọng nói đó. Không dừng lại ở đó, da gà tôi như rợn lên, mắt tôi thấy rõ vầng sáng nhẹ bao quanh một cô gái đang tiến đến, thứ có lẽ mắt thường không nhìn thấy được. Cô ta không phải ai khác ngoài người đã chém tôi đứt làm đôi trong lần đầu biến hình,Thánh Nữ của Dreamlands, Joanna.

[Núp đi, Nimue.]

“Nhưng mà…”

[Cô ấy không chịu nói chuyện đâu, nên trốn đi trước khi cô ta nhầm cô là Eldritch luôn.]

Tôi dùng thần giao cách cảm nhanh chóng yêu cầu Nimue tránh xa nơi này phòng cuộc ẩu đả xảy ra.

KENG

Không hề chần chừ, Joanna vung cây thương tạo một đường chém. Thay vì tránh né, tôi rút ngắn khoảng cách lại để tránh mũi thương, đồng thời đưa tay trái lên chặn lại còn tay phải giơ khẩu Taurus Curve ngay trước mặt đối phương.

“Không thể nào…”

[Bang ~.]

Joanna tròn mắt kinh ngạc khi thấy tôi dễ dàng chặn được đòn tấn công của cô ấy, điều mà mấy đêm trước là bất khả thi. Tôi thậm chí còn giả vờ nói tiếng súng khiến cô ấy sững người, như một cách thể hiện tôi là kẻ trên cơ lúc này.

Crack

Mọi thứ có lẽ tốt hơn nếu tiếng bể nhói lòng ấy không phát lên. Sau khi đỡ cán thương của Joanna, cánh tay trái của tôi trở nên lỏng lẻo như méo còn xương.

[Muốn nói chuyện một chút hay bay đầu?]

“…”

Tôi thuyết phục cô nàng thánh nữ bằng một lời đe dọa rõ ràng nhất. Nhìn phản ứng trên mặt cô ấy rõ nét nhờ thị giác cực tốt của tôi nên tôi đoán được sự căng thẳng cũng như kinh ngạc của Joanna. Sau vài giây thinh lặng, dù miễn cưỡng nhưng cô gái ấy buộc phải hạ thương xuống, và rồi tôi cũng làm như thế. Cùng lúc đó, tôi quan sát cẳng tay trái bằng khả năng nhìn mọi hướng góc độ thứ ba của mình mà thấy dòng thông tin của Joanna trên cẳng tay trái.

Tên: Joanna.

Tình trạng: căng thẳng

Chiều cao: 1m7

Cân nặng: 60kg

Thị lực: gấp 30 con người

Thính giác: gấp 30 con người

Lực đấm: 10 t.

Lực đá: 15 t.

Độ cao nhảy tối đa: 20 m

Tốc độ chạy tối đa: 100 m/ 5s.

“…Fanculo (Fck).”

Đọc thấy cái sức đấm của Joanna xong, tôi phải kìm lại tiếng chửi bức xúc đang gào thét trong đầu. Thế quái nào con nhỏ thánh nữ đó khỏe đến mức vô lý thế!? Không lẽ đây là thứ mà người ta gọi là sự ưu ái từ thần linh!? Mặc dù tôi biết là cô ta khỏe hơn tôi nên mới khiến tay tôi gãy ngon ơ, thế nhưng khỏe tới mức còn hơn cả hình dạng cơ bắp hơn của tôi thì quá vô lý!

“Như ý ngươi…”

[Thật tốt khi cô cũng hiểu chuyện.]

Joanna từ từ hạ cây thương xuống với sự cẩn trọng. Mặc dù cũng ngạc nhiên khi cô nàng cũng thật chấp nhận yêu cầu đó, vì thế tôi cũng hạ súng xuống. Cô gái đó nhìn tôi với nét mặt vẫn vô cùng căng thẳng mà dò hỏi.

“Rốt cuộc ngươi là thứ gì vậy…”

[Chỉ là một Eldritch đi ngang qua, nhớ vậy đi.]

“Tại sao ngươi lại đi ám con người chứ!?”

[Cô cho rằng ta là con người bị Eldritch ám, nhưng đó là ta Eldritch Knight!]

Tôi đứng ưỡn ngực nói tự tin cùng với ngón cái chỉ vào bản thân. Joanna nhìn thế càng có phần rối trí hơn.

“Tại sao ngươi lại hành động giết người chứ, kẻ bất nhân kia!”

Cô gái đó chĩa mũi thương vào mặt tôi cùng ánh mắt đầy phẫn uất. Tôi có thể thấy rõ suy nghĩ của Joanna mà không cần dùng thần giao cách cảm, cô ấy đang hướng sự tức giận đó đến cái xác của ngườ phụ nữ xấu số bị tôi hỏa táng.

[Đã quá muộn với cô ta rồi, người phụ nữ đó sẽ sớm trở thành Eldritch lần nữa nếu ta không ra tay.]

“Không hề, kể cả phụ nữ đó có bị, với quyền năng của Chúa, ngài ấy sẽ cứu rỗi được linh hồn cô ấy!”

[Với rủi ro nó bỏ chạy thoát rồi lại hại thêm nhiều người nữa? Như mấy người nông dân nơi này và mấy người lính của Guardian Company?]

“Không, không phải như thế!”

[Và nếu vị thần cô thật sự tồn tại, vậy chúng ta tồn tại để làm gì? Chỉ để khổ sở thôi à?]

“Im đi!”

SLASH

Joanna lớn tiếng rồi vung thanh kiếm hòng tấn công tôi. Thế nhưng, tôi đã đọc được ý nghĩ cô ấy nên đã biết trước và né dễ dàng bằng cách lui nhẹ vừa đủ khỏi tầm thanh kiếm.

“Ta đã nghe quá đủ lời lẽ từ ngươi rồi. Ngươi không những chối bỏ cách cứu rỗi những con người bất hạnh mà lại còn báng bổ cả Chúa! Ngươi là kẻ bất nhân!”

SLASH SLASH

Trong lúc ráng né tránh khỏi những nhát kiếm tiếp theo của Joanna, tôi đưa cánh tay bị gãy lên và để thanh kiếm của cánh tay cô ta chém đứt nó. Một cách nhanh chóng, tôi chụp lấy cánh tay bị đứt rời rồi bay lên không trung. Cô nàng thành nữ phóng mình lên không chém tôi, thế nhưng không cách nào bắt kịp được tốc độ bay nên cô ấy chỉ chém trúng không khí.

“Đứng lại!”

[…Nếu lựa chọn giết ít cứu nhiều được coi là bất nhân, ta từ bỏ nhân tính của mình, Jojo!]

Tôi chăm chọc Joanna trong khi đặt phần tay của phần tay bị đứt lìa lên mặt như nó là chiếc mặt nạ đá. Cô thánh nữ đó trông có vẻ chưa bỏ cuộc, cô ấy giơ cây thương lên trời. Gió lớn thổi mạnh cùng những ánh chớp, tôi nhanh tay lấy súng ra bắn xuyên những tia sét và mấy khiến chúng không thể hình thành được sấm chớp mà tấn công tôi. Sau cùng thì trò cô ấy làm lộ liễu hơn Eldritch nhện nên không dễ gì qua mặt được tôi.

[Tối rồi, về nhà và làm cô gái ngoan mà ngủ sớm đi, ciao ~.]

Tôi nói lời cuối bằng thần giao cách cảm cuối cùng rồi vỗ cánh bay qua tầng mây và biến mất vào màn đêm. Tất nhiên, tôi cũng nói Nimue bằng trò tương tự để cô ấy có thể đi về trước trong khi tôi đi đường vòng trở về.

“Hãy đợi đấy, ta sẽ sớm bắt ngươi phải chịu sự phán xét của Chúa, Eldritch Knight.”

Joanna ngước nhìn theo hướng nơi tôi bay đi bằng đôi mắt đầy kiên quyết.

--- Một lúc sau trở tại Lake Café---

“Ugh…”

“Sir Eric chịu khó chút.”

Trở về lại quán café, tôi ngồi cắn răng chịu đựng để Nimue chữa trị lại cánh táy bị đứt và gãy. Dù đã quay lại kích cỡ người nhưng cô gái hồ vẫn đang trong hình hài đứa trẻ do lời nguyền của Eldritch. Nhìn cảnh này từ bên ngoài nó khiến tôi trông thảm hại vô cùng khi phải lệ thuộc một đứa trẻ.

“Hay thật đấy, anh liều lĩnh tới mức khiêu khích người mạnh hơn mình, thậm chí là có thể khiến anh chết luôn. Vậy mà vẫn có thể sống sót trở về được.”

“Quan trọng là thần thái cả, những lúc khi sức mạnh không đủ thì cần charisma check cao vô.”

Tôi trả lời chiến thuật của mình như Dungeon and Dragon cho Lodrich nghe. Ông ta chì cười khì rồi chăm điều xì gà mà hút.

“Làm một điếu không?”

“Tôi muốn làm một chai coca hơn.”

“Hàng Cuba đấy.”

“Ok.”

Tôi nhận ngây điếu xì gà của Lodrich. Tôi nhẹ nhàng cắn một đầu nó rồi ngậm thì lão sếp đã ngay lập tức châm điếu thuốc cho tôi. Tôi hút một hơi để cảm nhận hương khói thư thả tinh thần cũng như dịu bớt cơn đau điếng từ tay chân mới nối lại bị hay cái bụng vừa vá lỗ. Tôi mở nhạc nhẹ Pillar Men theme lên rồi hít một hơi thuốc để tai lẫn hơi thở tôi được tận hưởng niềm vui nhân đôi. Ấy thế, hút điếu thuốc tới lần ba thì tôi không cảm thấy hơi thuốc đâu cả.

“Đây không phải phòng hút thuốc! Thêm nữa, Sir Eric đang là bệnh nhân phải kiêng cử và lo dưỡng sức chứ, sữa và trái cây sẽ tốt cho anh ta hơn!”

Cô gái hồ lên tiếng, tôi nhìn lại đầu thuốc lá đã bị dập và trở nên ướt sũng nên chẳng còn khói đâu.

“Đâu cần khắc khe thế, Ms Nimue ~.”

“Nó rất quan trọng đấy, Mr Lodrich! Sống lành mạnh thì sức khỏe lẫn tinh thần mới tốt được!”

“Đừng lo, bọn tôi rất biết đo đạt lượng nicotine mà.”

“Viện cớ cho thói quen xấu là không tốt đâu, thêm nữa hút thuốc không tốt cho cả phổi lẫn tim mạch!”

“Rồi, rồi, tôi hiểu rồi.”

Nimue bắt bẽ Lodrich liên tục đến mức khiến ông sếp đó phải miễn cưỡng bỏ điếu thuốc

“Ack, đừng làm anh cụt hứng thế chứ, vợ yêu.”

“Tôi không phải vợ anh đâu, Sir Eric.”

Tôi trêu chọc Nimue đến mức cô ấy nhíu mày, thế rồi tôi đành cắn răng chịu đau trong lúc chữa trị toàn bộ vết thương.

“Tuy rằng tôi vẫn còn sốc khi thấy cách anh xử lý lũ quái vật đó, thế nhưng tôi cũng ngưỡng mộ quyết tâm của Sir Eric. Bất chấp anh bị con người chối bỏ, căm ghét cho tới săn đuổi anh tới đâu, anh vẫn quyết chiến đấu cho đến phút cuối.”

Nimue nhìn tôi mà mỉm cười, cô nhìn nhận tôi bằng cả sự ngưỡng mộ.

“Đáng tiếc, tôi từ bỏ việc chiến đấu vì con người từ lâu lắm rồi. Hiện tại tôi chỉ còn chiến đấu cho mục đích của mình thôi.”

“Huh? Có lý do gì có thể thúc đẩy anh đi xa thế?”

Nimue nhìn tôi với ánh mắt tò mò trước lời tôi nói. Chắc có lẽ do hình tượng anh hùng là phải chiến đấu vì mọi người là thứ thường thấy và tôi như con cừu đen nên khiến cô nàng hồ hiếu kỳ.

“Lần đầu gặp thì Nigerous nói là muốn thống trị thế giới, thập kỉ trước thì nói là muốn làm thần, rồi cách đây vài tháng thì lại chỉ còn muốn làm ông chú sống nhàn rỗi qua ngày.”

“Thật… khó đoán…”

“Tôi hiểu mà.”

Cô gái hồ trơ mắt ra giây lát vì không tài nào hiểu nổi như Lodrich khi nói về tôi. Tôi đoán mấy lời lừa phỉnh của mình cũng quá vô nghĩa nên chắc họ cũng chẳng mấy bận tâm lý do tôi làm chiến đấu lũ Eldritch làm chi khi nó có lợi cho họ.

“ Nói chung với tôi thì là như thế, không cần bận tâm tiểu tiết làm gì.”

“Tôi hiểu rồi, chí ít tôi biết rằng dù là mục đích gì đi nữa thì nó không phải vấn đề nếu thực hiện bởi một người tốt bụng như Sir Eric.”

“Kể cả khi sở thích đi đánh bạc hay tán gái dạo qua ngày như một ông chú nhàn rỗi?”

“Well… miễn là anh không làm hại ai và duy trì lời tuyên thệ của Knight là được, thậm chí là nếu anh có thể làm nhiều hơn nữa thì càng tốt!”

“Khi đó có khi thà chết còn sướng hơn đấy…”

“Tại sao chứ!?”

“Vì tôi ghét mớ luật đó.”

Nimue chỉ biết xoa trán với sự căng thẳng trước mấy lời phản bác của tôi. Chí ít thì cô ấy không quả tỏ ra tiêu cực trước mấy lời vớ vẩn tôi thở ra. Một lúc sau khi tôi đã được lành lặn, Nimue liền pha ít cacao nóng cho tôi.

“Tiện đây, tôi muốn hỏi… liệu tôi đã làm tốt công việc hỗ trợ anh chứ, Sir Eric?”

Cô nàng hồ nhìn tôi chờ đợi nhận xét mà hồi hộp như đầu bếp chờ đợi ý kiến giám khảo cuộc thi Master Chef.

“Cô làm tốt công việc của một người không chiến đấu được, từ vận chuyển, dẫn đường cho tới hồi máu cho tôi như một healer thì tôi chẳng có gì phàn nàn cả.”

“Thật sao?”

Nimue trông phấn khích trước lời nhận xét của tôi.

“Phải, thêm nữa có thêm đồng minh cho tôi nhẹ bớt việc, chưa kể còn là mỹ nữ là điểm cộng lớn.”

“Hahah, thẳng tính phết đấy Nigerous.”

Lodrich cười khì trước lời nhận xét thẳng tính ấy. Tôi húp một ngụp cacao rồi nói tiếp.

“Điểm trừ thì việc cô là chủ nợ của tôi cũng như ngoại hình cô lúc này dễ khiến tôi mắc thêm tội pedo bear vô cớ lắm.”

“Eh?”

Nimue giật mình với phần tiêu cực trong đánh giá của tôi.

“Tôi không biết anh có hứng thứ với mấy cô bé chưa lớn đấy.”

“Đấy, một lão sếp nào đó hiểu tôi mà con phán câu đó là cô hiểu rồi đấy…”

Lodrich nhíu một bên lông mày rồi cà khịa tôi.

“Vậy… còn vấn đề nào khác mà tôi cần phải lưu tâm không?”

Cô nàng hồ nghiêm túc đến mức lôi đâu ra tờ giấy ghi chú mà viết lại mấy lời tôi nói.

“Chỉ cần cô đừng yêu cầu tôi những thứ quá vô lý hay trông chờ những điều không thiết thực thì không vấn đề nào nữa cả.”

“Tôi hiểu rồi…”

Nimue gật gù vừa lắng nghe vừa ghi chú. Nhìn cô ấy trong cái bộ dạng đứa trẻ này làm tôi trông cứ như ông thầy cáu gắt với học trò đang ghi chép bài giảng.

“Vậy, thì anh không phiền tiếp tục làm việc với tôi chứ?”

“Chỉ khi cô không khiến tôi khó chịu thì không vấn đề gì cả.”

“Thật tốt quá, nếu vậy thì anh thấy việc dọn tới đây ở thì sao? Dù gì tôi vẫn còn vài phòng trống mà.”

Cô gái hồ mừng rỡ và đưa ra một lời mời bất ngờ nữa khiến tôi phải tròn mắt giây lát.

“Ây dà, tôi không nghĩ cô bạo dạn như thế.”

“… Huh?”

“Tôi biết tôi cũng khá nổi tiếng, nhưng một cô gái mới gặp chưa lâu lại mời mọc đến thế thì con tim tôi chưa sẵn sàng.”

“EH!?”

Tôi bắt đầu buông mấy lời châm chọc Nimue khiến cô gái hồ nhỏ bé tỏ ra khó hiểu hơn.

“Không biết tôi có nên báo cảnh sát một gã pedo bear sắp phạm tội không đây.”

“Ông tin tôi cho ông vài pha CQC không?”

“Người ta nói phòng bệnh hơn chữa bệnh mà.”

“Tôi éo cần biết ông là ai nhưng nếu bị bắt, tôi sẽ tìm đến chỗ ông rồi thẻo ông ngay.”

“Cái chết của tôi sẽ giúp cuộc đời anh khó khăn hơn rất nhiều đấy, Nigerous.”

“Fck…”

Lodrich lấy điện thoại ra bấm 000 mà cà khịa tôi. Kể cả tôi hăm dọa thế nào thì ông ta vẫn nắm thóp tôi do vẫn là kẻ giúp bao che cho tôi. Hiển nhiên xử lý cái lão cáo già này chẳng khác gì tôi tự bắn bỏ mình luôn.

“Tôi muốn Sir Eric ở đây để anh ấy có chỗ dễ làm việc cùng tôi, chưa kể tôi muốn hỗ trợ anh tốt nhất có thể. Tất nhiên tôi sẽ không tính phí anh đâu, do anh đã chấp nhận làm việc cho tôi rồi.”

“Oh, lời đề nghị không tồi đấy.”

“Tất nhiên, tôi chỉ mong anh sẽ làm hết mình để thay tôi chiến đấu. Chống lại với lũ ngoại thần kia cũng như bảo vệ mảnh đất này và cả người dân, đó là mong muốn của tôi.”

“…”

Khi nhìn Nimue dáng vẻ nhỏ bé cầu xin tôi một cách thành khẩn, thật lòng mà nói tôi cũng không khỏi cảm thấy thông cảm cho cô ấy. Phải một mình lặng lẽ chiến đấu những Eldritch, không có trang thiết bị đầy đủ hay nhân lực như bên Guardian Company, càng không có ủng hộ từ dân chúng hay từ thần linh như bên Domain of Trinity. Một công chúa không còn vương quốc của mình, một fairy đơn độc không còn đồng loại bên cạnh. Tình cảnh của Lady of Lake này đây không quá khác tôi, trừ việc cô ấy vẫn cố giữ gìn mạng sống người dân tốt nhất, tôi thì chỉ thực hiện cách hiệu quả nhất.

“Anh có thể dành thời gian xem xét lời đề nghị này, tôi sẽ khiến anh không phải thất vọng đâu.”

“Tôi sẽ nhận vụ này khi hai bên vẫn còn thỏa điều khoản của nhau.”

“Thật tốt quá.”

Nimue đi lại nắm tay tôi mà bắt bằng cả hai tay trong sự hân hoan.

“Từ giờ mong anh giúp đỡ, Sir Eric, Eldritch Knight.”

“Được, viện phí và chỗ ăn ở giờ nhờ cô, Nimue.”

Tôi gật đầu đáp lại Nimue như một sự đồng ý cuộc hợp tác này của hai bên. Có lẽ đã rất lâu rồi, tôi mới thật sự có những đồng minh bên cạnh nên phần nào cũng chấp nhận điều này. Dù không biết sự hợp tác này sẽ kéo dài đến bao lâu, có lẽ làm tốt việc bản thân có thể làm cùng với hy vọng tương lai mà tôi đặt một nửa niềm tin là điều duy nhất tôi có thể làm lúc này.

Chap 13.5: Thay đổi mới

--- Sáng hôm sau tại một quán café khác---

[Bảng tin buổi sáng, theo báo cáo từ bên Guardian Company, họ đã tiêu diệt thành công sinh vật đã tàn phá nông trại Miller. Hiện tại họ phát hiện thêm tên tội phạm giết người hàng loạt có vẻ dính líu tới lũ quái vật. Xin mọi người hãy cẩn thận, nếu các vị tìm được thông tin về hắn, xin đừng do dự liên hệ các nhà chức trách.]

“Haiz… cái gã khốn tốt bụng đó mà lại là tội phạm, thế giới này đúng là…”

Người đàn ông cao tuổi mấy ngày trước còn say xỉn mà gây sự tôi giờ lại ngồi uống café với khuôn mặt chán nản. Cũng khá bất ngờ khi ông ta lại cảm thấy mang ơn với Eric cơ đấy. Dù rằng lúc đó tôi chỉ đơn giản nói ông ta để tránh tự đâm đầu vô chỗ chết, vậy mà ông ta lại để tâm nó nhiều đến vậy.

“Thời đại điên rồ mà, ông phàn nàn làm chi.”

“Phải nhỉ…”

Ông ta đáp lại lời tôi rồi uống tách café như để làm dịu đi sự mệt mỏi.

“Hết uống rượu rồi à?”

“Ah… tôi mới bỏ, đằng nào nó chỉ khiến tôi chẳng còn minh mẫn, lại còn có hại cho gan nữa.”

“Hiểu thế thì tốt.”

Tôi cười khì khi thấy ông ta có vẻ đã ổn hơn lúc trước, vầng thâm dưới mắt đã không còn cũng như trông tươi tỉnh hơn.

“Thật tình… được ân nhân giúp đỡ mà tôi lại chẳng thể làm được gì trả ơn…”

“Sống thật tốt và khỏe mạnh vô, như vậy còn có cơ may gặp lại trong tương lai.”

“Hm… có lý.”

Ông ta cười chua chát, song không có chút sự u ám nào hằn trên gương mặt ông ta nữa. Bị lũ Eldritch giết mất gia đình, để lại một mình ông tao với tâm trí đầy ám ảnh. Có lẽ việc tôi đã tiêu diệt được Strange Colour Slime đã làm nguôi ngoai đi nỗi đau ấy.

“Lúc này đây thì ông nên tìm bác sĩ tâm lý mà trò chuyện, hoặc đi uống café chỗ nào đó đông đúc mà nói chuyện. Giao tiếp luôn giải quyết được rất nhiều vấn đề đấy.”

“Hm… có lẽ tôi sẽ cần như thế… có điều chỗ này là nơi uống café duy nhất tôi biết…”

“Trong trường hợp đó tôi biết một chỗ khá đông, chưa kể chủ tiệm rất hiếu khách nữa.”

“Huh?”

“Vậy nhé, chúc may mắn nhé ông bạn.”

Tôi viết một tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ Lake Café cho ông ta rồi nhanh chóng rời quán với ly ca cao cùng điếu thuốc đang hút. Bởi tôi vừa mới đi quảng cáo cho một khách quen khiến quán café này mất khách, như thế sẽ khiến tôi vào danh sách đen của họ và bị ghét thì rất phiền. May thay tôi thường rất rảnh nên không quá bận tâm nhiều về việc đổi quán café để thư giãn. Có lẽ tôi nên tới quán bar hay casino giải trí chút mới được, vừa kiếm chát vừa khuây khỏa sau giờ làm vất vả tới chết người.

[Nigerous, anh có việc khẩn cấp cần làm đấy.]

“Nani da fack!?”

Bất thình lình, Lodrich lại liên lạc với tôi qua tai nghe thay vì điện thoại, rốt cuộc công việc gì khiến ổng lại gấp gáp thế?

“Vậy vụ gì nữa vậy? Mới đêm qua tôi suýt chết vì Eldritch cho tới thánh nữ côn đồ rồi đấy.”

[Đến Lake Café, Miss Nimue sẽ nói chi tiết cho anh về công việc.]

“…”

Lão sếp đó không nói gì nhiều mà cúp liên lạc cái rụp. Tôi chẳng thể biết gì hơn đành vừa đi mà hút điếu thuốc cũng như uống ly cao cao một cách vội vàng trong khi lái xe motor trở về chỗ Nimue.

--- Một lúc sau tại Lake Café---

“Một phần sandwhich cá ngừ cùng một tách capuchino tới bàn số 3, một tách flat white cùng mocha tới bàn số 5, rồi một phần súp cùng bữa sáng kiểu Anh tới bàn số 13.”

“Tới liền tới liền.”

Tôi vội vã đi bỏ lò nướng bánh sandwhich chuẩn bị sẵn rồi quay sang hăm nóng một nồi súp nhỏ, tróng lúc đó tôi lẹ tay đem chiên trứng ốp la cùng mấy lát thịt heo xông khói.

“Nimmie bữa nay vẫn xinh đẹp như ngày nào.”

“Cảm ơn anh, tôi vui lắm.”

Trong lúc tôi loay hoay dưới bếp thì Nimue ung dung chuẩn bị café trong khi tiếp chuyện với khách hàng. Trái ngược với tôi lúc này mặt mũi uể oải thì cô nàng hồ vẫn giữ được nụ cười trên khuôn mặt.

“Đây, sandwhich cá cừ của bàn số 3, phần súp và phần ăn kiểu Anh của bàn số 13 đây.”

“Ok.”

Tôi kêu tới Nimue, cô ấy nhanh chóng đặt phần ăn và mấy tách café lên khay phục vụ rồi bưng ra bàn khách.

“Capuchino và sandwhich cá ngừ của anh đây.”

“Một tách café buổi sáng cùng với nụ cười xinh đẹp của nàng quả là một khởi đầu tốt đẹp cho một ngày mới.”

“ Anh quá khen rồi, sự hài lòng của anh cũng là niềm vui của tôi.”

Nimue trò chuyện qua lại một cách thân thiện với khách hàng. Xem chừng cô nàng nổi tiếng với nhiều khách hàng phết, có thể thấy rõ nhiều thanh niên đang ráng tán tỉnh cô ấy ra mặt luôn.

“Hm? Ông chú này là ai vậy? Nhân viên mới à?”

“Well, anh ấy là đồng nghiệp từ người quen của cha tôi nhờ.”

Nghe cuộc trò chuyện nhỏ đó giữa một gã và Nimue, tôi hy vọng tôi sẽ không dính vào một pha đánh ghen nào. Sau cùng tôi chỉ muốn danh tính đời thường chỉ là một ông chú nhàn rỗi mà thôi.

Công việc cứ thế mà kéo dài cho tới một lúc sau thì khách cũng đã bớt. Tôi mừng là mọi thứ chỉ kéo dài trong hai giờ đồng hồ và tôi không bị hỏi thăm gì bởi khách hàng.

“Anh vất vả rồi, Sir Eric.”

“Tôi rất muốn biết lý do củ chuối gì tôi phải tham gia phi vụ này thế?”

“Thứ lỗi, chỉ vì mọi người trông có vẻ yên tâm hơn sau khi biết Eldritch đã bị hạ nên đã đến đông hơn. Bình thường tôi sẽ ráng tự xử lý vụ này, chỉ là hôm nay họ có hơi đông quá cho nên.”

“Rồi rồi, hiểu rồi.”

Nimue ráng giải thích một cách vụng về, có điều tôi cũng hiểu sau nhiệm vụ đêm qua thì cô ta cũng mệt là hiển nhiên. Bị trọng thương liên tiếp hai lần thì dù có ma thuật chữa trị cũng khá là mệt mỏi, đặc biệt khi cô ấy bị nguyền rủa khiến trời tối vừa yếu hơn lại teo nhỏ lại thành đứa trẻ.

“Coi nào, ít nhất anh cũng nên thể hiện sự biết ơn với chủ thuê nhà kiêm luôn phụ nữ chứ.”

“Khỏi cần ông góp lời.”

Lodrich cười nhếch mép trong khi đang đọc báo bên bàn khách mà nói tôi. Chỉ trong một đêm, người đàn ông này đã cho người dọn toàn bộ đồ từ nhà tôi tới Lake Café. Càng được ông ta giúp nhiều, nó càng khiến tôi phần nào lo sợ ông ta sẽ ép tôi làm việc như nô lệ để trả nợ…

“Có chiến binh, pháp sư, cho tới chiến thuật gia, một đội hình khá cân bằng cho một trận chiến nhỉ?”

“Hm… ông nói cũng phải, hệt đội hình cân bằng trong RPG vậy.”

Lodrich xoa ria mép mà so sánh cả nhóm chúng tôi với thứ khá tương đồng trong game.

“Công nhận là bên trong quán café này rộng hơn hẵng bề ngoài nhìn thấy. Nhiều phòng phía sau quán vờ lờ luôn.”

“Well, vốn dĩ tôi đổi những vật dụng có giá trị của mình để mua lại quán café này. Sau cũng tôi cũng chẳng thể ở lại lâu đài của mình hoặc giữ mấy món đắt tiền mãi trong nhà được.”

“Ra là vậy.”

Tôi lấy lon nước ngọt của mình trong khi liên tưởng Nimue như cách một cô nàng quý tộc hết thời. Thế nhưng một cô nàng công chúa mà giờ phải nhân viên café thì cũng khổ phết. Từ việc nhà cao cửa rộng bỗng chốc giờ phải sống năng nhặt chặt bị thì chả phải thứ dễ dàng gì.

“Sir Eric thì làm công việc tay trái là gì thế?”

“Thám tử, mặc dù ế thấy mồ.”

“Hm… vậy anh xoay sở sống qua ngày bằng cách nào thế?”

“Vài mánh ăn gian sòng bạc và thí mạng cho lão già kia.”

“ Ra là vậy…”

Tôi nói với giọng chán nản như mọi khi, dẫu vậy Nimue vẫn chăm chú lắng nghe và gật đầu.

“Xem chừng tôi làm phiền anh nhiều rồi.”

“Nah, do nghề tay trái ế nên tôi rảnh. Thành thử ra cô đừng nhờ tôi lúc bận thì cũng không phải vấn đề lớn.”

“Thật sao? Nếu vậy cửa tiệm cũng sẽ đông vui hơn đấy. Có thêm đồng nghiệp cùng làm nó khiến tôi thấy yên tâm hơn.”

Cô nàng hồ cười phấn khích trước câu trả lời đến từ tôi. Sau cùng cô ta đã giúp tôi hết mình, nếu tôi cứ phất phơ không quá khác gã Madao. Việc vứt hết sĩ diện rồi sống ăn ở miễn phí nhà Nimue thì tôi chẳng khác mấy kí sinh trùng cả. Quan hệ cộng sinh luôn giúp mọi thứ lâu dài và tốt cho hai bên hơn, như thế vừa không làm hỏng mối quan hệ làm ăn hiện tại cũng như tiến trình công việc.

“Nếu anh thích món gì, nhớ đừng ngại nói tôi biết nhé. Tôi sẽ chuẩn bị chúng hết sẩy luôn ~.”

“Hm… thi thoảng làm ít Inari sushi đi.”

“Oh, tôi tuy chưa làm mấy món Châu Á nhưng tôi sẽ cố hết sức!.”

“Well, trông cậy vào em nhé vợ yêu ~.”

“Tôi- không phải vợ anh.”

Nimue mỉm cười nói với tôi cùng con dao bếp đang mài thật bén. Hiển nhiên tôi không nên thử vận may của mình để cô ta đâm tôi bằng khả năng chém đứt cả quái vật. Thêm nữa, tôi không có chơi liều tới mức nói câu đùa này khi có sự hiện diện mấy vị khách như fanboy hay muốn rước cổ về làm waifu, dễ bị thành mục tiêu bị bám đuôi, quấy rối, thù vặt. Dù tôi dễ dàng phang vỡ mồm bất cứ gã nào nhưng tôi không nên làm nổi bật bản thân quá thì hơn. Thêm nữa, ngoài việc ưu tiên hết thảy của tôi ngoài việc tiêu diệt lũ Eldritch và tránh rắc rối không cần thiết ra thì ngăn bản thân trở nên suy đồi cũng như tâm trí vững vàng.

“Anh có định ăn kém súp miso, rong biển salad không? “

“Trổ hết tài nghệ nấu ăn của cô là được.” Tôi trả lời ngay lập tức với Nimue.

“Tôi hiểu rồi.”

“Hai người thân mật không quá khác vợ chồng nhỉ?” Lodrich nhìn mà nhận xét khung cảnh lúc này.

“Ông tinh ý phết.” Tôi cười khì nói.

VÚT

Một tia nước bay qua làm đứt vài sợi tóc của tôi và lủng tờ báo của Lodrich.

“Cảm phiền hai người giữ im lặng chút, được chứ?”

“Yes, madam.” Tôi và Lodrich đồng thanh.

Phải, cho tới ngày đó đến, tôi phải làm và sống hết mình cho hiện tại. Hợp tác cùng những người đáng tin cậy và đủ khả năng nhất lúc này để họ có thể giúp tơi sớm đến ngày ấy.

Bạn đang đọc Sabata Saga - Eldritch Knight sáng tác bởi mario140296

Truyện Sabata Saga - Eldritch Knight tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.