Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới

Tiểu thuyết gốc · 2026 chữ

Đó là một tòa thành rộng lớn nhưng không kém phần cổ kính và uy nghiêm. Ở tâm tòa thành này là một tòa nhà lớn cao vút lên thiên không. Trên đỉnh tòa nhà có đặt một cái lò luyện cũng khổng lồ không kém như đang ưỡng ngực giữa trời đất bao la này.

Xung quanh tòa nhà này là những ngôi nhà có vẻ nhỏ hơn nhưng cũng không kém phần bề thế. Khu trạch viện phía đông với những vườn hoa đầy những loại bông tím, bông xanh vô cùng bắt mắt. Ngược lại với nó, khu trạch viện phía tây lại là nơi trưng bày rất nhiều loại vũ khí, áo giáp trong khá kỳ bí

Bên ngoài hai khu trạch viện và tòa thành kia là khu dân cư sầm uất. Người dân qua lại trên đường vô cùng tấp nập. Tuy những người này đều mang theo một vẻ u ám vô cùng khó hiểu, nhưng hình như chẳng ai để ý đến điều đó cả.

Dọc theo những cung đường, quân binh đi tuần hành vô cùng tấp nập và liên tục không ngơi nghĩ. Những cư dân kia khi thấy quân binh thường ra chiều né tránh, cũng đúng thôi, những quân binh này đều mang giáo mác sáng loáng, không tránh mới là lạ.

Bao quanh ngôi thành này là một lớp tường thành vô cùng kiên cố. Từng hàng quân binh đứng canh gác khiến cho bờ tường thành này thêm phần nghiêm trang.

Khẽ hít một hơi thật sâu, hắn chấp tay sau lưng sải bước đi trên đường một cách thật khoang thai. Chậm rãi như thế, hắn như đang hưởng thụ cái cảm giác bình dị của ngôi thành này.

Chẳng mấy chốc, theo bước chân của hắn, tòa nhà cao vút kia đã hiện ra trước mắt. Đứng lặng nhìn tòa nhà trong chốc lát, hắn chợt mỉm cười rồi cất bước hướng thẳng vào bên trong. Những người lính canh hai bên đường ấy thế mà lại không hề ngăn cản một tên ất ơ như hắn mà thậm chí còn cúi chào hắn nữa.

Vừa bước qua khỏi cổng, trong tầm mắt hắn lại hiện ra một thân ảnh nhỏ nhắn nhưng lại vô cùng uy dũng. Hắn chậm rãi đứng lại, nhìn theo người đó đang cắm cúi vừa đi vừa chăm chăm vào quyển thư trục vàng óng trên tay. Vờ ho mấy tiếng như để làm cho người kia chú ý, hắn nhẹ bước về phía người đang cầm quyển trục kia.

Về phần người kia, vừa nghe thấy tiếng ho đã lập tức quay lại nhìn hắn. Một gương mặt xinh đẹp hiện lên dưới ánh mặt trời chói chang. Nàng vận bộ giáp bạc sáng bóng, làn tóc dài thước tha bay nhẹ nhàng theo từng cơn gió. Vừa thấy hắn bước tới, nàng lập tức bước thật nhanh về phía hắn. Ngay khi cả hai chạm mặt, nàng liền cúi người thật sâu trước mặt tên ất ơ ấy:

- Xin chào đại nhân.

Khẽ phất tay, mỉm cười nhìn nàng, hắn đáp lời:

- Không cần đa lễ như vậy. Có chuyện gì mà nàng chăm chú vậy.

Như chợt tỉnh, nàng vội vàng đưa quyển trục trong tay ra trước mặt hắn:

- Dạ vâng. Đây là lệnh từ trên mới vừa đưa xuống. Thuộc hạ định tìm đại nhân để giao đây ạ.

Hắn khẽ gật đầu rồi cầm lấy quyển trục từ tay nàng. Nhẹ nhàng giở ra, những hàng chữ vàng chói lóng lanh hiện lên ngay trước mắt hắn.

Khẽ ngheo mày đôi chút, Vương nhìn lướt qua quyển trục rồi đóng nó lại. Hắn nhìn nàng rồi cất tiếng:

- Được rồi. Nàng giờ đi gọi Lạc Quy chuẩn bị binh tướng. Tối nay chúng ta đi đánh trận.

- Thuộc hạ tuân mệnh.

Nói xong, nàng vội vàng quay lưng đi hướng về phía trạch viện phía tây. Khẽ nhìn nàng, hắn lắc đầu mỉm cười rồi cất bước đi tiếp vào bên trong tòa nhà to lớn kia.

Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, một bầu không khí trang nghiêm cùng với mùi thuốc đậm đặc xộc thẳng vào đầu hắn. Hít lấy một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc ấy, hắn chậm rãi bước vào sâu bên trong tòa nhà kia không chút ngại ngùng.

Vương, nếu như ở thế giới thực, hắn là một kẻ vô công rỗi nghề, kiếm cơm bằng cách đi chế phục những u hồn dạ quỷ thì ở thế giới tu chân, hắn là một người rất có quyền thế và khá nổi tiếng.

--------------

Mười năm trước, trong một khu rừng vắng lặng chỉ có tiếng gió đang đùa giỡn cùng những tán lá cây. Âm thanh xào xạc xa xăm nhưng cũng thật gần gũi.

Bên dưới một tán cây cao, có hai người đang ngồi trâm ngâm nhìn lên bầu trời xa xăm ẩn sau những tán cây dày đặc.

- Vương, con nhìn xem, con thấy gì sau những tán cây kia?

Một lão nhân quắc thước, đôi mắt hiền từ, mái đầu bạc trắng nhẹ nhàng cất tiếng hỏi cậu bé đang ngồi bên cạnh.

Nhìn lên tán cây cao kia, cậu bé nhẹ nghiên đầu rồi đáp lời:

- Con thấy bầu trời xanh ạ.

Lão nhân gật đầu cười, ông nói với giọng thật trầm ấm:

- Vậy còn phía sau bầu trời?

Nghiên đầu, cố nheo mắt nhìn hồi lâu, thế nhưng cậu bé lại cười khổ đáp:

- Con… con chỉ thấy bầu trời thôi ạ.

Khẽ đưa tay xoa đầu cậu, ông cười hiền giảng dạy:

- Phía sau bầu trời là vũ trụ rộng lớn bao la. Phía sau vũ trụ có vô vàn thế giới khác nhau có con người tồn tại. Cũng như, phía sau những chuyện bình thường đều có một nguyên nhân to lớn dẫn đến. Vậy con có hiểu vì sao mỗi lần ta đi trừ tà lại phải tìm hiểu ngọn nguồn của nó không.

Lại một lần nữa, cậu bé lắc đầu không biết trả lời ra sao. Ông im lặng rồi nhẹ nói:

- Bởi vì mỗi câu truyện đều có thứ dẫn chúng đến. Ví như oan hồn ngày hôm nay mà chúng ta trục xuất. Nó có một quá khứ đau đớn nên nó mới trở thành quỷ.

Bất chợt cậu bé lại chen ngang.

- Nhưng thưa sư phụ, chẳng phải sau khi chết là hết hay sao ạ. Sao lại phải giữ những oán hận như thế trong lòng.

Trầm ngâm đôi chút, ông đáp trả:

- Chết là một dạng đem linh hồn mình sang giới khác con ạ. Có những người, sau khi chết, họ không làm điều gì ác, không làm điều gì sai trái. Vậy nên họ được lên thẳng bầu trời, lên một tầng thế giới mới sung sướng hơn. Còn những linh hồn không hoàn thiện khác, họ lại bị đưa xuống địa phủ, âm giới chịu mọi khổ hình. Ngoài ra, còn có những linh hồn do vương vấn trần thế, chết oan, oán niệm trong họ không tiêu tan, quân binh âm giới cũng không thể đem họ xuống hoặc do họ trốn. Những oán linh này thuộc tu chân giới. Nhưng đến một lúc nào đó, họ sẽ cố gắng xuyên giới để hại người còn sống.

- Vậy nhiệm vụ của chúng ta là giúp những oán linh đó có phải không ạ.

Cậu bé ngây thở mỉm cười. Ông cũng cười hiền đáp lời cậu.

- Đúng vậy, nhiệm vụ của chúng ta là giúp cho những linh hồn kia siêu thoát, đi tu ở cõi tiên để về sau giúp lại cho đời. Nhưng nếu họ ngoan cố không chịu đi theo thì lúc đó chúng ta mới phải ra tay. Con hiểu chứ.

- Vâng, con hiểu ạ. Nhưng con lại có điều thắc mắc thưa sư phụ.

Thấy ông khẽ gật đầu, cậu bé nói tiếp:

- Nếu như có một ai đó muốn những ký ức của những oán linh đó thì sao ạ.

Im lặng giây lát, ông chậm rãi hỏi cậu:

- Vậy con muốn những ký ức kia làm gì?

- Con không biết, con chỉ nghe “tên kia” nói vậy thôi ạ.

Đưa mắt nhìn lên bầu trời, ông khẽ nói:

- Âu cũng là duyên phận chăng.

Rồi ông nhìn thẳng vào mắt cậu mà trả lời câu hỏi đó.

- Ký ức là thành phần quan trọng nhất của một linh hồn, khi thân xác chết đi, linh hồn là thứ còn tồn tại ở tu chân giới. Và con biết rồi đấy, ở tu chân giới không có thân xác như ở thực giới này. Sẽ không có gì có thể giúp con lưu trữ ký ức được. Thế nên có thể nói, ký ức là thứ không thể thiếu, là nguồn sống cũng như là cái cớ vịn vào của mỗi linh hồn ở tu chân giới. Nếu như mất đi ký ức thì…

Giọng nói của ông nhỏ dần, nhỏ dần rồi bị những tán cây lấp đi mất.

Choàng tỉnh dậy, người hắn đã ướt sũng mồ hôi. Khẽ đưa mắt qua nhìn khung cửa sổ, ánh trăng tròn vằng vặt treo trên không trung tỏa một thứ ánh sáng dịu nhẹ mà mông lung đến lạ.

Cúi người, hít một hơi thật sâu như để cố trấn tĩnh tinh thần mình, hắn với tay lấy áo khoác mặc vào rồi rời khỏi nhà.

Bước từng bước nhẹ nhàng trên con đường đầy cỏ dại. Hắn đút tay thật sâu vào túi quần như để tránh đi cái không khí se lạnh của buổi đêm.

Mùi hương lúa thoang thoảng đâu đây thật dịu dàng. Hít một hơi thật sâu cái mùi lúa hòa cùng mùi đất mới ấy, hắn cảm thấy đầu óc đã trở nên khoang khoái đôi chút.

Ngước đầu lên nhìn ánh trăng treo trên thiên không, hắn khẽ cất tiếng:

- Trao đổi ký ức ư, tên đó thật là…

Lắc đầu như để cố trấn tĩnh mình, hắn chọn cách im lặng mà hưởng thụ âm điệu nhẹ nhàng của bầu không khí trong lành ấy.

Bất chợt, một luồng gió lạnh lẽo thổi ngang người hắn khiến cho cả sống lưng hắn trở nên lạnh toát. Nhăn mày đôi chút, hắn rút tay khỏi túi quần rồi bắt ấn lên trước mặt.

Trong mắt hắn hiện lên hình ảnh một bóng trắng mờ ảo như sương khói  đang lơ lửng, phải, là lơ lửng trên không trung trước mặt hắn.

Một bóng trắng mong manh như lúc nào cũng có thể tan biến nhưng lại thực đến mức khó hình dung nổi. Hắn khẽ nhăn mày nói khẽ:

- Nói, sao lại đi theo ta. Ngươi biết nơi đây là địa bàn ta quản lý chứ.

Không đáp lời hắn, thế nhưng bóng trắng kia làm một hành động khiến hắn vô cùng bất ngờ. Bóng trắng ấy quỳ xuống trước mặt Vương.

Sững sờ đôi chút, hắn rút tay còn lại ra khẽ bấm ấn chú. Một vùng không gian tách biệt lấy hắn làm trung tâm hiện ra mờ ảo.

Trước mặt hắn không còn là một bóng trắng mờ ảo nữa mà đã trở thành một con ma nữ, tóc dài đến chân, làn da trắng bệnh không chút sức sống. Đôi mắt tuy không đỏ ngầu màu máu nhưng bên trong nó lại là một vùng xoáy đen sâu hút khiến người ta sởn gai ốc.

Khẽ mỉm cười, hắn nói:

- Ngươi làm như vậy là để làm gì? Muốn ta giúp ngươi à?

Ma nữ đó dập đầu lia lịa xuống đất. Hắn khẽ gật đầu rồi nói tiếp:

- Thôi được, vậy ta sẽ đem ngươi lên Mẹ để người giúp ngươi tu đạo. Có được không.

Ma nữ ấy không nói gì nhưng nó lại dập đầu liên tục, thậm chí cả người nó cũng run lên trông thấy.

Đưa tay bấm ấn, hắn bước tới nắm lấy vai ma nữ ấy mà bay thẳng lên bầu trời đêm.

Bạn đang đọc Ranh Giới Mong Manh sáng tác bởi SoulWind

Truyện Ranh Giới Mong Manh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SoulWind
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.