Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 5673 chữ

- Tối nay có buổi giao lưu ở trangtrại lớn anh ạ. – Regina Cladis thông báo với Stanlet Caldwell trong khi ôngtính tiền nửa cân xúc xích hun khói, một lít sửa và một hộp cà phê.

Stanley ậm ừ, mắt vẫn chú ý vào máy tính tiền.Ông không dại nhìn vào cặp kính dày cộm của Regina.Bà ta sẽ xem đó là dấu hiệu khích lệ. Và ông chẳng có chút hứng thú nào với Regina hay mấy cái giao lưu sinh hoạt gì gìđó.

- Tất cả bọn em sẽ đọc thơ do mìnhlàm. Anh nên đến xem thử thế nào.

Ông liếc mắt về phía Hayden Dean, RobSutter và Paul Aberdeen đang đứng quanh máy pha cà phê cách đó vài bước chân.

- Tôi không biết làm thơ. – Ông nóito, đủ để bọn họ nghe thất, phòng hờ họ cũng nghĩ ông là lão già chỉ ngồi ì mộtchỗ mà thơ với thẩn.

- Ôi, anh đâu cần phải làm mới thưởngthức được chứ. Chỉ cần đến nghe thôi mà.

Stanley có thể có tuổi, nhưng ôngchưa già lão đến nỗi phải chui vào trong một cái nông trang với một đám đàn bàđọc và làm thơ.

- Iona sẽ mang món bánh quy mứt đàonổi tiếng của bà ấy đến. – Regina dụ dỗ.

-Tôi phải xử lý đống sổ sách. – ôngnói dối.

- Cháu sẽ làm sổ sách cho, ông ạ. –Kate lên tiếng khi bước ra phía trước cửa hàng, một tay cầm xẻng xúc tuyết, mộttay cầm áo khoác. – Ông nên ra ngoài với bạn bè chứ.

Ông nhăn mặt. Có chuyện gì với con bévậy? Nó vừa mới đẩy ông “ra khỏi nhà”, dù nó thừa biết là tối tối ông đều thíchở nhà.

- Ôi, tôi nghĩ là…

- Em có thể đón anh váo lúc bảy giờ.– Regina ngắt lời.

Cuối cùng Stanley đành phải nhìn vàocặp kính dày cùa Regina và nhìn vào việc duy nhất ông thấy đáng sợ hơn cả mộtbuổi giao lưu – ngồi xe với một bà mù dở.

- Được rồi. Tôi có thể tự lái. – Ôngnói, tuyệt nhiên không có ý tưởng đi bất kỳ đâu.

Ông nhìn theo bóng cháu gái đang đivề phía cửa. Katie cau mày trông như đang bực bội. Cô dừng lại, đặt cái xẻngtựa vào kệ tạp chí.

- Em sẽ giữ một chỗ cho anh đấy. – Regina đề nghị.

- Để ông xúc tuyết cho Katie. – Ôngnói, tay nhét hộp Folgers của Regina vào trong túi giấy. – Ông cần cháuchuyển hàng cho bà Ada ở Nhà nghỉ Sandman.

- Ada chỉ muốn moi chuyện của ông thôi. Bảobà ấy cần phải đến tận nơi mua đồ như mọi người chứ. – Katie tỏ vẻ khó chịu.

Lần cuối con bé đua hàng tới Nhà nghỉSandman không được suôn sẻ. Stanley đã nghỉ không bao giờ để con bé quaylại đó nữa. Thế nhưng, ôngvẫn cố làm thế, bởi vì nếu không chính ông sẽ phải di thay.

- Xúc tuyết là việc của đàn ông. –Ông lại liếc về phía đám đàn ông chỗ máy pha cà phê. – Chờ ông xong việc ở đâyđã, rồi ông sẽ ra ngoài làm cho.

- Không có việc gì gọi là “việc đànông” đâu ông. – Katie nói với ông khi con bé xỏ tay vào chiếc áo va-rơi màuxanh hải quân.

Stanley cầm séc của Regina, mắt liếc đám đàn ông đứng bênmáy pha cà phê. Ông cầu trời cháu ông không nói thêm câu nào nữa. Ông và Katiecó vài quan điểm tranh cãi về vai trò của đàn ông và phụ nữ. Đây không phải Las Vegas. Và con bé sẽ không lôi kéođược bất cứ đồng minh nào theo tư tưởng tự do của nó.

Chúa lòng lành không đáp lại lời cầunguyện củaStanley.

- Phụ nữ có thể làm bất cứ những gìđàn ông có thể làm. – Katie nói tiếp, khiến cả đám đàn ông ngạc nhiên quay lạinhìn.

Cháu gái ông là một cô gái trẻ xinhđẹp. Con bé có một trái tim nhân hậu và rất tốt bụng, nhưng nó quá độc lập, quácứng đầu và quá to mồm. Và như thế là quá nhiều khuyết điểm để một người đànông có thể bỏ qua. Sau khi sống với con bé môt tháng, Stanley có thể hiểu tại sao con bé vẫn chưalấy chồng.

- Không thể tự mình có con được. –Hayden Dean chen vào, làm một hơi hết cốc cà phê.

Katie cúi xuống cài cúc áo khoác.

- Đúng vậy, nhưng tôi có thể tới ngânhàng tinh trùng, chọn một người hiến tinh trùng hoàn hảo. Chiều cao. Cân nặng.IQ. – Con bé rút trong túi ra một chiếc mũ nồi đen đội lên đầu. – Một cách thụ thai, khi anh nghĩ đếnnó, có vẻ hợp lý hơn là ở ghế sau một chiếc Buick.

Stanlet biết con bé chỉ có ý đùa,nhưng đám đàn ông ở Gospel không hiểu nổi sự hóm hỉnh của nó.

- Dù sao cũng không hay ho lắm đâu. –Hayden nói thêm.

Con bé liếc nhìn Hayden, đang đứnggiữa hai người đàn ông khác.

- Chuyện đó đáng bàn đấy chứ.

Con bé cuốn chiếc khăn len đen quanhcổ. Stanley tự nhủ liệu ông có nên cuốn nó quanhmiệng con bé hay không. Rob kia là một chàng trai trẻ to cao khoẻ mạnh. Cậu tacũng độc thân nữa. Cậu ta không ở cửa hàng mấy tuần nay. Và nếu Katie chỉ cầngiữ yên lặng, con bé có thể lừa cậu ta hẹn hò. Katie cần hẹn hò. Cần làm gì đó,hơn là cứ làm nhặng xị lên về sở thích ăn uống của ông, sắp xếp lại gian đồ vệsinh, và bảo ông phải sống đời ông như thế nào.

- Không thể đứng tè được. – PaulAberdeen lên tiếng.

- Không quý cô nào muốn làm chuyện đócả. – Stanleyđứng ra nói đỡ choKatie.

- Tôi chắc rằng nếu buộc phải làm,tôi có thể làm được bằng cách nào đó.

Stanley nhăn mặt. Câu phát ngôn vừa rồi sẽ xua đuổibất cứ gã đàn ông nào, nhưng Rob trông có vẻ thích thú hơn là bị xúc phạm. Đômắt xanh của cậu ta ánh lên vẻ buồn cười khi nhìn chằm chằm vào Katie qua dãybày kẹo.

- Nhưng cô không thể viết tên mìnhtrên tuyết được. – Cậu ta nói, tay đưa cốc lên miệng.

Katie hỏi lại, bằng cái giọng vôduyên nhất mà Stanleytừng nghe từcon bé:

- Sao tôi lại muốn làm như vậy chứnhỉ?

Giọng nói của con bé làm Stanley lúng túng. Lần cuối Rob đến, Katie cònbối rối đỏ hết cả mặt lên. Kiểu bối rối của một cô gái lại gần một chàng trainhư Rob. Chúa lòng lành biết Rob làm phụ nữ ở Gospel xốn xang từ ngày cậu talái chiếc Hummer vào thị trấn. Và cháu gái ông cũng không phải ngoại lệ.

Rob nhấp một ngụm rượu, từ từ hạ cốcxuống. Một bên mép cậu ta nhếch lên.

- Vì cô có thể.

Hai gã đàn ông kia cười khùng khục,nhưng Katie trông bối rối hơn là thích thú. Kiểu bối rối của phụ nữ khi họ khônghiểu nổi đàn ông. Và trong suốt đời mình, có quá nhiều thứ Katie không hiểu vềngười khác giới. Như việc một nguời đàn ông bẩm sinh đã muốn chăm sóc người phụnữ của anh ta, cho dù cô ta hoàn toàn có khả năng tự chăm lo bản thân mình.

Stanley cầm túi đồ của Ragina, bước ra từ sauquầy thanh toán, cố gắng lần cuối cùng kiềm chế Katie.

- Nào, để ông làm cho. Bà cháu chưabao giờ động đến cái xẻnh xúc tuyết trong đời.

- Cháu đã sống một mình một thờigian. – Con bé vừa nói vừa cầm lấy xẻng xúc tuyết trước khi Stanley có thể chạm vào. – Cháu đã phải làmnhiều việc cho bản thân. Mọi chuyện, từ chuyển thùng rác ra ngoài đường tớithay lốp xe.

Ngoài việc giành cái xẻng với con bé,ông còn có thể làm gì đây?

- Được rồi, nếu nhiều quá thì ông sẽlàm cho.

- Có hơn một nghìn đàn ông ngoài bốnmươi chết trong một năm vì xúc tuyết đó ông. – Con bé gàn lại. – Cháu mơi bamươi tư, nên cháu nghĩ cháu sẽ làm được.

Không còn cách nào khác, Stanley đành chịu thua. Katie mở cửa bước ra.Một cơn gió lạnh buốt lùa vào khiến Stanlet không chắc có thể làm được gì nhiềuvới thời tiết bên ngoài.

Một làn hơi lạnh buổi sáng táp vào mátrái Katie khi cánh cửa vừa đóng lại sau lưng cô. Cô hít không khí lạnh giáthật sâu rồi chầm chậm thở ra. Làn hơi thở ấm áp lơ lửng trước mặt. Chuyện khôngđược ổn. Cô chỉ muốn ra khỏi cửa hàng càng nhanh càng tốt, chứ không có ý làmông cô lo lắng hay biến mình thành một kẻ công kích đàn ông. Thậm chí cô khôngmuốn nghĩ đến việc đứng tè – chưa bao giờ như vậy. Cô chưa bao giờ tự thay mộtcái lốp, nhưng cô chắc chắn cô có thể làm được. May cho cô là cô sẽ không phảilàm, bởi vì giống như nhiều phụ nữ thông mình và giỏi giang, cô là thành viêncủa AAA.

Kate dựa cái xẻng vào tai, rút găngtay trong túi ra. Nửa giờ trước, cô còn thấy mình như nín thở. Suốt từ lúc RobSutter bước vào cửa hàng M&S, trông đẹp hơn những lần trước. Cao lớn vàđiển trai hơn. Một hiện thân với đôi mắt xanh lục, ột mét chín, gợi nhớcho cô về cái đêm mình đã muốn hiện thực hoá giấc mộng bấy lâu. Một đêm cô chỉmuốn sex, không cần biết tên tuổi, để rồi thay vào đó kết thúc bằng một lời từchối làm cô bẽ mặt.

Cô biết việc chín chắn nên làm làquên cái đêm ở Duchin đó đi. Nhưng làm sao cô quên được nếu như lúc nào cũngnhìn thấy Rob như thế này?

Kate ngọ nguậy ngón tay trong găng.Lúc này cô đã không tiếp xúc với Rob được hai tuần, nhưng một vài lần cô cóthấy anh ta ở bãi đỗ xe hay đang lái chiếc Hummer lố bịch lượn quanh thị trấn.Cô không lại gần hay trực tiếp gặp gỡ, cho tới sáng nay anh ta đến mua mộtthanh granola và ở lại làm một tách cà phê miễn phí.

Trong khi cô sắp xếp những món đồgiấy và nghe tiếng Tom Jones rên rỉ như hết hơi bài “Black Betty”, Rob tánchuyện với vài người đàn ông khác trong thị trấn. Họ nói về trận bão tuyết bấtthường xảy ra trong vùng đêm hôm trước. Tất cả những gì cô có thể nghĩ được chỉlà chi tiết câu chuyện thất bại thảm hại ở Sun Valley. Trong khi họ tranh luậnxem tuyết rơi nên được đo bằng inch hay feet, cô tự hỏi liệu Rob Sutter có thựcsự không thể nhớ được bất kỳ chi tiết nào – liệu anh ta có phải một gã bợm sayquắc cần câu không còn biết gì nữa hay không. Một câu hỏi làm cô phát điên. Dùsao cũng không đáng để hỏi.

Cuộc đàm luận chuyển sang chuyện condê núi Paul Aberdeen bắn hạ mùa săn bắn trước. Kate muốn hỏi Paul tại sao ai đólại phải nhồi đầy máy ướp lạnh bằng một con dê già trong khi đã có sẵn thịt bòngon lành tuyệt hảo ở M&S. Cô không hỏi vì không muốn gây chú ý và vì côbiết ông cô đã nổi điên lên với cô khi cô đóng gói một tấm porster Tom Jones,The Lead and How to Swing It, treo ngay đầu giường cô.

Sống và làm việc ngày qua ngày vớiông mất không nhiều thời gian để quen dần. Ông thích ăn tối vào đúng sáu giờ.Cô thích nấu và dùng bữa trong khoảng từ bảy giờ cho tới lúc đi ngủ. Nếu côkhông sắp đồ ăn ra lúc sáu giờ,ông sẽ lấy một hộp Hungry Man cho vào lò visóng.

Nếu ông không dừng việc đó lại, cô sẽphải giấu mấy món thực phẩm chức năng Swansons của ông đi. Và nếu ông khôngthôi đẩy hết việc giao hàng tại nhà cho cô, có khi cô cũng phải giết ông mất.Trước khi cô đến Gospel,Stanley đóngcửa hàng vào khoảng ba đến bốn giờ chiều và tự mình đi giao hàng. Giờ thì dườngnhư ông định trút hết việc lên vai cô. Hôm qua cô vừa giao một hộp mận khô, mộtbình nước mận ép, và một dây sáu cuộn giấy vệ sinh Charmin cho Ada Dover. Cô đãphải nghe bà già đó lải nhải về việc bị “táo bón hàng ngày”. Một cuộc tròchuyện bạn không muốn làm với bất cứ ai, đặc biệt là với một bà già không khácgì một con gà già.

Giờ đây Kate lo sợ cô sẽ buồn khổ cảđời. Ngay khi cô giúp ông vượt qua cơn trầm cảm và tiếp tục sống tiếp đời mình,cô cũng cần phải sống cuộc đời của cô. Một cuộc đời không có những lần giaohàng tới nhà cho các bà goá khát đàn ông. Cô không có một kế hoạch nào cả, cũngkhông biết mỗi kế hoạch đó cần bao nhiêu thời gian để thực hiện. Nhưng nếu cô nỗlực hơn, nhẹ nhàng giúp ông tìm lại đời sống tình cảm, chuyện đó càng sớm xảyra.

Kate nắm cán xẻng, xúc một xẻng đầy ựtuyết trên vỉa hè. Cô khẽ rên rỉ khi hất tuyết vào bụi cây. Cô chưa bao giờ nếmtrải một mùa đông ở Idaho, và không ngờ tuyết lại nặng đến thế. Cô nhớ một nămtrước ở Las Vegas, tuyết chỉ dày hơn một phân. Dĩ nhiên là nó tan trong vòng cómột giờ. Không có gì ngạc nhiên khi hơn một nghìn người bị đau tim mỗi năm.

Cô xúc lưỡi xẻng xuống mặt đường rồiấn mạnh. Tiếng kim loại cạo mặt đường bê tông hoà cùng không khí buổi sáng,trộn với tiếng xe cộ thỉnh thoảng phóng qua. Một đống tuyết trắng đầy ắp xẻng,và thay vì nâng nó lên, cô đẩy luôn vào bụi rậm cạnh toà nhà. Một phương pháphiệu quả hơn nhiều, cô thầm nghĩ khi xục lưỡi xẻng xuống đường. Tốthơn nhiều so với việc làm căng cơ lưng và đùa giỡn với kiểu đau tim mà một viênaspirin mỗi ngày cũng không giúp được.

Một làn gió lạnh buốt khẽ nâng đầukhăn quàng của Kate. Cô ngừng tay, kéo mũ trùm đầu xuống tai. Đầu cô đầy ắpnhững thông tin chẳng đáng quan trọng. Cô biết bộ não một người trưởng thànhnặng cỡ gần một cân tư, tim người bơm khoảng bảy nghìn rưỡi lít máu mỗi ngày.Cô đã dành nhiều thời gian đọc tạp chí và sách tham khảo đại cương vì khôngphải tất cả chúng đều tốn thì giờ và cô có thể dễ dàng ghi lại để làm theo. Cónhững điều cô nhớ được. Một số thì không. Có lần cố gắng họ tiếng Tây Ban Nha,nhưng tất cả những gì cô có thể nhớ chỉ là Acabo de recibir un envio (tôi vừanhận được một lô hàng), một câu hữu ích nếu phải nói với ai đó rằng cô vừa mớinhận một lô hàng.

Một mặt lợi của việc có một cái đầuchứa đầy những chuyện linh tinh ấy là cô có thể dùng nó để bắt chuyện dễ dàngvới người lạ, thay đổi chủ đề, hay trì hoãn việc nào đó.

Ở cuối đoạn vỉa hè, cô bắt đầu quaylại phía trước cửa hàng M&S. Lần này cô đẩy tuyết vào lề đường và bãi đỗxe. Những ngón chân của cô bên trong đôi giày da cao tới mắt cá bắt đầu cónglại. Vì Chúa, giờ đang là tháng Ba mà. Tháng Ba đâu có lạnh như thế chứ.

Ngay khi cô lại gần chiếc Hummer củaRob, anh ta ra khỏi cửa hàng M&S, bước thẳng về phía cô, mặc chiếc áo khoácxanh thẫm giống cái từng mặc hai tuần trước. Đôi giày leo núi của anh ta để lạinhững vệt tuyết dài phía sau, hai gót chân hất tuyết tung lên. Cô mong sao anhta bước ra khỏi vỉa hè và chui luôn vào chiếc Hummer.

Anh ta không làm vậy.

- Thế nào? – Anh ta đứng lại trướcmặt cô, hỏi.

Cô đứng thẳng, tay nắm chặt cán xẻng.Áo khoác anh ta kéo kháo tới ngang ngực. Cô nhìn chằm chằm vào nhãn hiệu màuđen may trên dải áo.

- Ổn.

Anh ta không nói gì nữa. Ánh mắt côlướt qua vết sẹo trắng nhỏ xíu, chòm râu cằm và bộ ria Fu Manchu. Đôi mắt xanhlục nhìn cô chăm chú khi anh ta rút một chiếc mũ đan màu đen trong túi áo khoácra. Lần đầu tiên cô để ý lông mi anh ta. Chúng dài hơn của cô. Lông mi như thếhoàn toàn vô nghĩa với một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông như anhta.

Anh ta chụp cái mũ lên đầu, tiếp tụcsăm soi cô như thể đang cố gắng hiểu ra chuyện gì đó.

- Hãy báo cho tôi nếu anh định viếttên mình trên tuyết. – Cô cất lời, phá vỡ sư im lặng.

- Thực ra, tôi đang đứng ở đây tự hỏiliệu tôi có phải giật lấy cái xẻng xúc tuyết kia ra khỏi tay cô không nhỉ.- Làn hơi ấm áp anh ta thở ra lơ lửng giữa hai người. – Tôi hy vọng cô sẽtử tế đưa nó cho tôi.

Cô nắm chặt cán xẻng hơn một chút.

- Sao tôi phải đưa nó cho anh?

- Vì ông cô ở trong kia, đang rốitinh lên vì việc cô làm, việc ông ấy nghĩ là việc của đàn ông.

- Vâng, chuyện đó thật ngớ ngẩn. Tôihoàn toàn có thể dọn tuyết được.

Anh ta nhún vai, đút tay vào túi hôngchiếc quần hộp.

- Tôi nghĩ đấy không phải là ý hay.Ông ấy nghĩ đó là việc của đàn ông, và cô làm ông ấy bối rối trước mặt bạn bè.

- Cái gì?

- Ngay lúc này đây, ông ấy đang ởtrong đó cố gắng thuyết phục mọi người rằng cô… - Rob ngập ngừng. – Tôi tin câuchính xác của ông là cô “thường là một cô gái dịu dàng, tử tế”. Rồi sau đấy ôngcó nói gì đó về việc cô nổi cáu là do cô không ra ngoài với bạn bè cùng tranglứa.

Rắc rối với ngày Valentine - chương 04.2

Tuyệt thật đấy. Kate ngờ rằng những lời vô nghĩa của ông cô là nhằm vào Rob chứ không phải người đàn ông nào khác. Tệ hơn, cô chắc chắn anh ta cũng nghi ngờ như thế. Điều cuối cùng cô cần là ông cô đừng xía vào cuộc sống yêu đương tưởng tượng của cô. Đặc biệt là với Rob Sutter.

- Tôi không cáu.

Anh ta không ý kiến, nhưng đôi lông mày hơi nhướn lên đã nói lên tất cả.

- Tôi không nói thế. – Cô nhấn mạnh. – ông tôi thật cổ hủ.

- Ông ấy là người tốt

- Ông ương ngạnh.

- Nếu phải nói, tôi sẽ nói cô rất giống cái tính ương ngạnh đó đó.

- Hay đấy. – Cô đẩy cái xẻng về phía anh ta.

Một nụ cười nở trên khoé miệng anh ta khi rút ta khỏi túi áo, cầm lấy xẻng trong tay cô. Bàn tay thô ráp của anh ta nắm chặt tay cô. Cô kéo lại, nhưng anh ta nắm chặt quá.

Cô không định chơi trò kéo co với một người đàn ông lực lưỡng như Đá Tảng.

- Tôi có thể rút tay lại được không?

Anh ta từ từ nới lỏng từng ngón, cô mới rút tay ra được.

- Khỉ thật. Tôi tưởng sẽ phải đánh vật với cô để lấy được nó.

Cô biết đấy không phải sự thật. Say hay không, anh ta đều không thích thú gì chuyện “đánh vật” với Kate. Đó không phải chuyện riêng. Cô nghĩ thầm chắc anh ta có vấn đề gì đó khác thường trong cơ thể ngăn cản anh ta “đánh vật” với bất cứ phụ nữ nào. Không có gì bất thường với cô cả. Là anh ta. Cô nên thấy thương hại cho anh ta mới phải.

- Hôm ấy tôi cũng mong được ngắm hình xăm của cô.

Phải mất vài giây, não bộ của Kate mới thấm được câu nói của anh ta. Lúc đó, cô quên luôn việc cố gắng thương hại Rob Sutter. Cô nín thở.

- Anh có nhớ!

- Gì cơ? Đề nghị cho tôi xem mông đó hả? – Anh ta cười khùng khục trong cổ. – Sao tôi có thể quên chuyện đó chứ?

- Nhưng… - Ngực cô thắt lại, cô cần phải thở ra. – Nhưng anh đã nói anh chưa bao giờ gặp tôi cơ mà.

Cô cần phải hít một hơi thật sâu nữa.

- Hôm đầu tiên anh đã không… ôi Chúa ơi!

- Vậy cô muốn tôi nói với ông Stanley là chúng ta từng gặp ấy hả? – Anh ta vừa hỏi vừa cúi xuống xúc tuyết. – Chắc ông ấy cũng muốn biết chi tiết câu chuyện.

Lạy chúc nhân từ. Cô đưa hai tay đeo găng lên che má. Những suy nghĩ đang quay cuồng trong óc. Xui xẻo quá trời ơi, anh ta không phải một gã bợm rượu. Anh ta có nhớ. Anh ta đã kể chuyện đêm đó cho bao nhiêu người rồi? Trong thị trấn này, chỉ cần một người biết, chuyện đó sẽ lan rộng ra như virus West Nile mất. Cầu trời cả thị trấn, nhất là ông đừng có biết đến chuyện đáng hổ thẹn ấy. Ông đến nhà thờ mỗi chủ nhật. Ông không chấp nhận quan hệ tình dục ngoài hôn nhân, huống hồ là chuyện đàn bà mời đàn ông ở quán bar.

- Tôi không muốn là người đập tan ảo tưởng của ông về cô đâu. – Anh ta xúc một xẻng tuyết giữa hai người rồi hất nó vào bụi cây. – Sự thật chắc sẽ khiến ông ấy lên cơn đau tim, mà cô thì có vẻ rất lo về chuyện đó.

Cô ngước lên liếc nhìn cái mũ trượt tuyết của anh ta. Tóc anh ta quăn về phía sau như những móc câu nhỏ.

- Anh không biết tôi, và anh không biết bất cứ chuyện gì về mối quan hệ của tôi với ông tôi.

- Tôi biết cô đúng về việc Stanley là một người cổ hủ. Chắc hẳn ông nghĩ cô sẽ giữ gìn cho tới tận đêm tân hôn, và cả hai ta đều biết là không.

Nếu Kate không đưa anh ta cái xẻng, cô sẽ nện vào đầu anh ta với cái đ1o.

- Tôi cũng biết cô không muốn nghe vài lời khuyên của tôi, nhưng dù sao tôi cũng sẽ nói. – Anh ta để lưỡi xẻng chống xuống nền bê tông, ke cô tay trên đầu cán xẻng. – Làm quen với đàn ông ở quán bar là không thông minh. Cô có thể gặp rất nhiều rắc rối nếu cứ như thế.

Cô không quan tâm anh ta nghĩ gì, cũng không thấy mình cần phải tự bảo vệ.

- Tôi biết anh không phải bố tôi, vậy anh là cái gì chứ? Cảnh sát à?

- Không.

- Linh mục? – anh ta trông không giống linh mục, nhưng như thế thì nghe còn có lý.

- Không.

- Tín đồ truyền giáo Mormon?

Không. Anh ta trông giống một gã thích gây rối, nhưng không phải thế. Cô chẳng biết gì về anh ta cả. Ngoại trừ sự thật rằng anh ta là một gã ngốc lái một chiếc Hummer. Loại người gì mà lại đi lái một cái xe quân đội chứ? Một gã ngốc mắc chứng loạn cương, chính là loại đấy.

- Sao anh không lái một cái xe vừa người?

Anh ta đứng thẳng dậy.

- Tôi thích chiếc Hummer của tôi.

Một làn gió lạnh buốt hổi qua nâng đầu khăn len quàng cổ của Kate, nhảy múa trong không trung giữa hai người.

- Nó khiến mọi người thắc mắc liệu có phải anh đang cố sửa chửa gì đó hay không.

Anh ta nheo mắt, đưa tay ra kéo một đầu khăn của cô.

- Cô đang đứng đó tự hỏi về cỡ cái ấy của tôi đấy hả?

Hai má cô nóng bừng lên. Cô thầm cảm ơn là chúng vốn đã đỏ sẵn vì lạnh. Cô kéo khăn khỏi tay anh ta.

- Đừng có mơ. Tôi chẳng quan tâm anh thế nào. – Cô đi vòng quanh anh ta, nói thêm. – Nhất là kích cỡ cái đó của anh.

Anh ta ngửa cổ cười sằng sặc. Điệu cười tự mãn của một gã tán tỉnh cô từ đầu tới cuối ngay trước cửa hàng. Cô lẩm bẩm một câu “Chúc ngày tốt lành” với Paul Aberdeen và Hayden Dean khi đi ngang qua họ trong lúc họ rời cửa hàng M&S. Bên trong, Regina vẫn lởn vởn gần Stanley, cặp kính dày cộp bập bềnh nơi đầu mũi mỗi khi bà ta gật đầu. Stanley cặm cụi tính tiền gần quầy thanh toán. Bình thường Kate sẽ giải cứu ông khỏi bị Regina tỉ tê làm phiền. Nhưng Stanley đã xúi Rob quấy rầy cô và cô thấy không cần phải tốt bụng quá vào lúc này.

- Chảu sẽ quay lại. – Cô nói với ông khi đi ngang qua.

Cô tháo găng tay, mũ và cởi khăn quàng cổ. Cô ném chúng lên bàn làm việc, treo áo khoác lên móc. Một lỗ thông hơi trên trần phả làn hơi ấm vào đỉnh đầu cô. Cô ngửa mặt lên, mắt nhắm nghiền.

Anh ta nhớ mọi chuyện cái đêm cô gạ gẫm anh ta. Ruột gan cô rối bời. Hy vọng anh ta là một gã say xỉn chẳng còn ích gì nữa. Cô đến Gospel để được nghỉ ngơi đôi chút. Một dịp xả hơi, thư giãn và định tâm lại.

Kate mở mắt ra, thở dài. Lẽ nào cuộc đời cô lại có thể tệ hơn nữa? Cô cô đơn và bên ngoài cửa hàng M&S, cuộc nói chuyện duy nhất của cô với người cùng lứa lại là với một gã khốn mắt xanh, ột mét chín ở bãi đỗ xe. Và chuyện vừa xảy ra giữa họ thực sự không thể chấp nhận được cho việc chuyện trò.

Cô phải tìm việc gì đó để làm. Việc gì đó ngoài những việc phải làm ở M&S và xem Những người bạn tối nào cũng chiếu đi chiếu lại. Vấn đề là chỉ có mỗi hai việc để làm trong thị trấn này – gia nhập Hội Xếp Giấy Moutain Mama, đan khăn ủ lò nướng hoặc đến quán bar nhậu. Toàn những việc nhàm chán nhất.

Chuông cửa trước vang lên, ông Stanley gọi cô ra ngoài. Liệu có phải Rob quay lại không nhỉ? Cô e ông lại tiếp tục bày trò mai mối ngớ ngẩn với anh ta. Nhưng thật may mắn, khi cô ra ngoài, không thấy bóng dáng Rob đâu cả.

Ông Stanley đứng ở phía cuối quầy thanh toán đang nói chuyện với một người phụ nữ trạc năm, sáu mươi tuổi. Mái tóc nâu của bà đã điểm bạc, chải chuốt thật hoàn hảo. Bà chỉ đứng thấp hơn ông Kate vài phân, cao tương đương với Kate. Bà đeo một cái ống nghe màu đỏ ở trước ngực áo khoác mở khoá. Regina đứng cạnh họ. Cả hai bà đều đang nói với ông Stanley về buổi sinh hoạt thơ.

- Em nghĩ anh sẽ đổi ý. – Người phũ nữ cao ráo nói. – Buổi sinh hoạt hàng tháng của bọn em có lẽ cũng cần thêm vài quý ông góp mặt.

- Rob thế nào? – Regina hỏi.

Khi Kate lại gần, người phụ nữ cap ráo nhún vai, ngước nhìn Stanley.

- Em thấy anh để Rob dọn tuyết chỗ lối vào cửa hàng anh.

- Cậu ấy tự nguyện đấy chứ. – Stanley nhìn Kate, bộ ria mép khẽ nhích lên. – Grace, tôi không nghĩ là cô đã gặp cháu gái tôi, Katie Hamilton.

- Chào bà. – Kate chìa tay ra, người phụ nữ vui vẻ nắm tay cô.

- Rất vui được gặp cháu, Katie. – Grace nghiêng đầu, ngắm nhìn Kate trong chốc lát. Tuổi tác làm nhăn khoé đôi mắt xanh lục của bà, những ngón tay vẫn còn hơi lạnh. – Cháu làm tóc đỏ ở đâu thế? Đẹp quá.

- Cảm ơn bà. – Kate rút tay lại, mỉm cười. – Đằng nội nhà chau đều tóc đỏ.

- Grace là mẹ của Rob đấy. – Stanley giới thiệu. – Bà ấy làm việc ở phòng khám Sawtooth.

Ruột gan Kate thắt lại. Cô cố gắng giữ nguyên nụ cười trên môi. Liệu Rob đã nói gì với mẹ anh ta về chuyện ở Duchin chưa? Liệu quý bà xinh đẹp với cái ông nghe đây có biết Kate đã gạ gẫm con trai bà hay không? Liệu Kate có cần giải thích rằng tối đó cô hơi chuếnh choáng say hay không? Rằng đó là một lần, lần duy nhất cô gạ gẫm một người đàn ông ở quán bar? Rằng thực sự cô không phải một kẻ bợm rượu? Không hẳn là cô chưa bao giờ có ý nghĩ bậy bạ. Cô chỉ chưa bao giờ có đủ dũng khí để thực hiện những ý nghĩ đó vào trước tối hôm ấy.

Trời đất ơi! Đầu óc cô rối bời.

- Rất vui được gặp bà, bà Grace. – Cô lùi lại một chút trước khi những ý nghĩ luẩn quẩn trong đầu cô thốt lên thành lời. – Cháu sẽ đi xếp nốt chỗ khăn giấy.

Cô nói rồi lui về phía dãy hàng số ba. Sao cô lại phải e ngại mẹ Rob Sutter nghĩ gì về mình chứ? Grace đã nuôi nấng một đứa con đáng ghét và thô lỗ. Hiển nhiên bà ta cũng chẳng hoàn hảo gì cả.

Ngay khi Katie nhặt một cuộn giấy Bounty và đặt nó lên đỉnh giá hàng, Grace bước sang dãy số hai, Regina theo ngay sau gót bà ta.

- Tôi có chuyện cần nói với chị, chị Grace.

- Thực sự tôi không có thời gian tán gẫu đâu. Tôi chỉ tranh thủ mua ít đường viên cho phòng kham thôi. – Grace nhẹ nhàng.

- Chỉ một phút thôi mà. – Regina nài nỉ khi hai người dừng bước phía bên kia giá đ6e khăn giấy. – Hôm qua tôi đến Cozy Corner, dùngbua74 trưa đặc biệt. Iona nói với tôi rằng con trai chị, cậu Rob, bị gay.

Kate khẽ ngó đầu qua khe hở giữa giá để hàng. Cô thất mắt bà Grace mở tô, hai môi run run.

- Được rồi, tôi không nghĩ…

- Giờ thì lý do tôi nói ra. – Regina ngắt lời. – Là vì con trai tôi, Tiffer, nhân dịp lễ Phục Sinh, cuối tuần này sẽ về. Tôi không biết liệu chị có biết không, nhưng Tiffer làm nghề đóng giả gái ở Boise.

Kate đã nghe chuyện đó, nhưng cô không thể nhớ ra là ở đâu, khi nào.

- Lúc này Tiffer không có bạn, và tôi nghĩ nếu Rob còn độc thân, chúng ta có thể giới thiệu chúng với nhau.

Grace chỉnh lại cổ áo.

- Thế này nhé, tôi không tin Robert nhà tôi bị gay.

Kate cũng không tin. Cô thầm nghĩ không biết ai đã phao tin đồn đó, và tại sao lại có người lại tin chuyện đó cơ chứ. Không hẳn là cô thương hại “Robert”.

- Đôi khi những bà mẹ như chúng ta lại là người cuối cùng biết chuyện. – Regina quả quyết.

- Nó đã ba mươi sáu tuổi rồi. – Grace cau mày giận dữ. – Tôi chắc là tôi có biết.

- Là một cầu thủ Hockey, tôi có thể hiểu là cậu ấy muốn giữ kín chuyện giới tính của mìnhh.

- Nó không còn chơi hockey nữa.

-Có thể cậu ấy vẫn giấu. Một số người không bao giờ để lộ chuyện đó ra.

Cầu thủ hockey? Kate đã nghe một vài tin đồn về Rob, nhưng không ai nói anh ta từng chơi hockey cả. Cho dù nó giải thích chuyện cái đầu dối bị thương anh ta phàn nàn tối đầu tiên họ gặp nhau. Nó cũng giải thích cả cái tính cáu kỉnh của anh ta.

- Tôi đảm bào với chị, Regina, rằng con trai tôi có thích phụ nữ.

Chuông cửa lại vang lên, mọi cặp mắt hướng về phía người đàn ông đán ngờ khi anh ta bước bào, dậm chân rũ tuyết dính ở giày. Anh ta cởi mũ, nhét vào trong túi áo khoác. Hai má anh ta đỏ ửng, đôi mắt xanh lục sáng lên. Ánh đèn trên trần làm chiếc nhẫn bạc của anh ta lấp lánh khi anh ta lùa những ngón tay vuốt tóc. Không biết thế nào, cùng lúc trông anh ta vừa cao lớn, vừa ấn tượng, vừa trẻ trung.

Regina sán lại gần, thì thào:

- Chị chắc chắn nên nói chuyện với cậu ấy. Nói cậu ấy rằng Tiffer là một món mồi béo bở đấy.

Grace khẽ nhếch mép.

- Được rồi, chị có thể chắc chắn là tôi sẽ nói với nó.

Bạn đang đọc Rắc rối với ngày Valentine của Rachel Gibson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.