Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 4468 chữ

-Regina Cladis muốn gán con vớiTiffer, con trai bà ta đấy.

Rob mở cửa chiếc Bronco ẹ. Trongđầu anh, phần nào có nghe mẹ nói, nhưng anh không để tâm lắm. Anh đang mãi nghĩvề Kate Hamilton và cuộc nói chuyện giữa họ. Cô ta không chỉ sai lầm khi tinrằng không nhớ gì về buổi tối cô ta gạ gẫm anh, mà cô ta còn có vẻ không muốnnhắc đến nó. Dù sao anh cũng chỉ cố cho cô ta vài lời khuyên hữu ích về việclàm quen với đàn ông ở quán bar. Anh cũng đã cố gắng tỏ ra hài hước với cô ta.Cô ta rõ ràng không thấy có gì đáng cười.

-Regina nghĩ con giấu giếm chuyện đồng tính.

Câu nói đó làm anh chú ý. Anh quaylại nhìn mẹ.

-Cái gì cơ ạ?

-Hình như Tiffer nghĩ việc giả gáimột thời gian để về nhà dự lễ Phục Sinh. Regina nghĩ nó là một con mồi béo bở cho con.

Anh cảm thấy hơi chút vô vọng, nhưngngoài việc chộp lấy một phụ nữ và làm việc với cô ta trên Phố Main, chẳng có gìanh có thể làm được.

-Con nghĩ có khả năng HarveyMiddleton tung tin đồn để làm hại việc kinh doanh của con không?

-Không. – Anh không nghĩ chủ cửa hàngSúng và Đồ Câu Sawtooth tung tin đồn. Harvey là người tốt, và việc kinh doanh của anhta làm còn chẳng xuể.

-Vậy con nghĩ ai đã tung tin đó?

Anh lắc đầu.

-Con không biết. Sao người ta lại tinđược chuyện đó được nhỉ?

Một câu hỏi tu từ, nhưng Grace nghĩnó vô nghĩa.

-Có thể vì con không hẹn hò ai nữa.

Rob không muốn nói về chuyện hẹn hồ vớimẹ. Không chỉ vì họ đã nói chuyện này từ trước mà còn vì nói về việc hẹn hòchắc chắn khiến anh nghĩ tới sex. Thiếu sex là vấn đề chính của anh. Và chuyệnđó chắc chắn là chuyện một người đàn ông không muốn bàn luận với mẹ mình

-Mẹ cũng không hẹn hò mà. – Anh nói,mắt liếc qua cửa về phía cửa hàng M&S.

Không thấy bóng dáng cái đầu đỏ lúcnào cũng làm ra vẻ ta đây ở trong đó. Đừng có mơ. Tôi chẳng quan tâm anh thế nào, cô ta đãnói thế với anh. Nhất là kích cỡ cái đó của anh. Có vẻ không được công bằng cho lắm, vìgần đây anh nghĩ khá nhiều về hình xăm cô ta có thể có ở mông.

-Mẹ nghĩ đây là lúc để cả hai mẹ conmình bắt đầu hẹn hò lại.

Anh quay sang mẹ.

-Mẹ đang ngắm ai rồi à? – Anh hỏi,nửa đùa.

Từ sau khi cha mất năm 1980, anhkhông biết nhiều về chuyện hẹn hò của mẹ cho lắm. Bà lắc đầu, ngồi vào xe.

-Không. Không hẳn vậy. Mẹ chỉ nghĩ cóthể cả hai ta cần ra ngoài nhiều hơn một chút. Có thể cần sống khác đi, hơn làchỉ biết làm việc.

-Cuộc sống của con vẫn ổn mà.

Bà nhìn anh với ánh mắt kiểu “con cóthể tự dối mình, nhưng không thể dối mẹ” rồi nắm lấy tay cầm cửa.

-Mẹ sẽ đọc bài thơ mới của mẹ ở trangtrại vào tối nay.Con nên ghé qua xem.

Ôi, quỷ thật,không. “Cuối tuần này con sẽ đi thămAmelia,” là câu trả lời bất đắc dĩ tốt nhất anh có thể nói lúc này. Câu trả lờikhông thỏa đáng, nhưng là sự thật. Grace sập cửa lại rồi nổ máy.

-Còn gần ba ngày nữa cơ mà. - Bà nóitrong khi kéo cửa kính xuống.

Anh đã đọc thơ của mẹ, và thậm chíngay cả khi không giỏi bình thơ cho lắm, anh vẫn biết thơ của bà dở.

Cực kỳ dở.

-Hai tuần nữa con mở cửa hàng. Con cócả núi việc để làm đây.

Chuyện này cũng là thật, nhưng cũngkhông thỏa đáng như lí do đầu tiên anh đưa ra.

-Tốt thôi. Mẹ đã mua cho Amelia ítđồ. Ghé qua nhà trước khi con rời thị trấn nhé.

Anh đã làm bà tổn thương, nhưng anhthà làm vậy còn hơn là tham dự một buổi sinh hoạt thơ thẩn.

-Thực sự là tối nay con không thể đếnđược.

-Mẹ hiểu con. – Bà vừa nói vừa cài sốlùi chiếc Suv. – Nếu con đổi ý, chương trình bắt đầu lúc bảy giờ.

Rob đứng im ở chỗ đỗ xe bỏ trống, nhìntheo bóng xe mẹ đi khuất. Anh đã ba mươi sáu tuổi. Một người trưởng thành. Cóthời điểm trong đời, anh đã quật ngã vô số cầu thủ hockey, là cầu thủ đáng sợnhất giải NHÌ, và dẫn đầu giải về số phút bị phạt. Họ gọi anh là Cái Búa, theobiệt danh của huyền thoại hockey Dave Schultz.

Tối nay anh sẽ dự một buổi sinh hoạttoàn các bà già và nghe thơ của mẹ. Anh chỉ cầ nguyện làm sao bài lần này khôngtệ như bài thơ của bà về những con sóc thèm quả hạch.

Đêm thơ Gospel bắt đầu đúng bảy giờvới một cuộc thảo luận về việc thu thập các bài thơ của hội, bán chúng trong lễhội Rocky Mountain Oyster Feed và Toilet Toss (Rocky Mountain Oyster Feed vàToilet Toss là các lễ hội tổ chức ở bang Idaho vào cuối tuần đầu tiên của thángSáu. Rocky Mountain Oyster Feed thường được biết đến với tên gọi lòng đỏ trứngtrộn muối tiêu. Người dân Bắc Mỹ dùng cái tên này để đặt ón pín bò, píntrâu ướp muối tiêu tẩm bột rán. Toilet Toss là một tập quán trong đó người thamgia lễ hội trang trí các bồn cầu rồi ném đi.) hè này. Đạo diễn năm nay, AdaDover, đứng trên bục dẫn chương trình.

Ghế đã được sắp xếp gọn gàng bêntrong căn phòng dài. Có khoảng hai mươi lăm quý bà quý cô…và Rob. Anh chủ địnhđến muộn nửa giờ rồi ngồi ở hàng ghế trống phía sau, gần cửa ra vào. Anh tínhkhi đến giờ bắt đẩu khaimạc, anh có thể chuồn êm.

-Chúng ta không có quầy bán. – Mộtngười phát biểu.

Từ vài hàng ghế phía trên, anh thấymẹ đang giơ tay.

-Chúng ta có thể bán ở quầy của HộiXếp Giấy Mountain Momma. Dù sao thì hầu hết chúng ta đều là thành viên Hội đó.

-Tôi cá rằng thơ sẽ bán nhanh hơn cảấm ủ trà Kleenex năm ngoái.

Rob xắn ống tay chiếc áo len đan màuxám lên, tự hỏi không biết cái ấm ủ trà Kleenex có giống mấy món đồ len tự đanbà anh thường dùng để đặt vào cuộn giấy vệ sinh của bà hay không. Nếu anh nhớkhông nhầm, ấm của bà có nhiều ren và gắn đầu một con búp bê ở trên cùng.

Cánh cửa sau ngay cạnh vai anh mở ra.Anh ngước lên nhìn. Là ông Stanley Caldwell, trông như đến để lấy tủy răng vậy.Không khí ban tối lạnh buốt cùng với cháu gái ông ùa vào ngay phía sau, trôngthậm chí còn kém vui hơn cả ông cô ta. Stanley nhận ta Rob liền tiến lại gần.

-Có phiền không nếu chúng tôi ngồicạnh cậu? – Stanley hỏi.

Rob liếc nhìn Kate sau lưng Stanley,nhìn mái tóc quăn xõa ngang bờ vai cái áo khoác và đôi môi hồng bóng. Sự chú ýcủa cô ta đang hướng về phía Ada. Cô ta đang làm rất tốt cái việc giả vờ nhưanh không hề tồn tại.

-Không sao. – Anh đứng lên.

Stanley tiến vào ghế thứ ba rồi dừng lại, đểlại ghế trống ngay cạnh Rob. Kate trừng mắt nhìn ông cái kỉnh khi bước qua Rob.Vai áo khoác của cô ta gần như cọ sát vào ngực áo len của Rob khi len qua. Cặpmá trắng trẻo của cô ta ửng hồng vì lạnh. Mùi thơm của làn da mát rượi phủ đầylồng ngực anh.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt hai ngườibắt gặp nhau, và sự căm ghét của cô ta dành cho anh tràn ngập đôi mắt màu nâusẫm. Thái độ của cô ta với anh lẽ ra quan trọng, nhưng không. Vì một vài lý dokhông thể hiểu nổi, anh bị cuốn hút bởi Kate Hamilton nhiều hơn bất kỳ ngườiphụ nữ nào khác bấy lâu nay. Anh không đùa. Đó là sex. Không có gì khác và hoàntoàn dễ hiểu, dựa vào cái cách họ gặp nhau. Mỗi lần anh nhìn thấy cô ta, anhchỉ thấy người đàn bà đã gạ gẫm mình. Người đàn bà đã muốn cho anh xem cặp môngtrần của cô ta.

Họ ngồi vào chỗ, Stanley nhoài người qua cô cháu gái, bắtchuyện:

-Không ngờ lại gặp cậu ở đây.

Rob chuyển hướng chú ý từ Kate sangông:

-Tối nay mẹ cháu sẽ đọc bài thơ bàlàm. Cháu không còn lựa chọn nào khác. Thế lý do của ông là gì?

-Katie gạt hết cớ tôi đưa ra, cònRegian thì gọi cả ngày, dọa sẽ đến đón rồi lái xe đưa tôi tới đây. – Ông chỉvào Kate. – Tôi kéo Katie đi cùng vì tất cả là lỗi tại nó.

Kate khoanh tay trước ngực, hơi mímmôi, nhưng không nói gì. Stanley cởi chiếc áo khoác lông cừu, đặt nólên lòng.

-Tôi có bỏ lỡ gì không?

-Không ạ. – Rob lắc đầu.

-Khỉ thật.

Stanley ngồi xuống, Rob lại quay sang nhìnKate, chăm chú nhìn chỏm tóc cô ta. Rõ ràng cô ta thấy khó chịu, nhưng anhchẳng quan tâm. Anh luôn là một fan thực thụ của các cô gái tóc đỏ bẩm sinh.Nhìn vào mái tóc Kate cũng tựa đang nhìn vào ngọn lửa. Một trong những điểmkhiến anh để mắt tới cô ta vào đêm họ gặp nhau ở Duchin bên cạnh làn da trắngmuốt mịn màng và đôi mắt to màu nâu chính là mái tóc.

Tối nay, cô ta xuất hiện lạnh lùng vàđiềm tĩnh, nhưng anh càng ngắm ngía kỹ, đôi môi cô ta càng bộc lộ vẻ cáu kỉnh.Hai tay cô ta vẫn khoanh trước ngực áo khoác len, đôi chân dài vẫn vắt chéo vàdường như duỗi ra vô tận trước mặt. Cô ta mặc quần đen, đi giày cao gót. Kiểurất hợp với một bộ roi da và vợt gỗ. Mẹ kiếp đúng thế đấy.

-Các bạn có thể lắng nghe một chútđược không ạ? – Ada Dover đứng trên bục phát biểu, kéo sự chú ý của Rob về phíađầu khán phòng. – Xin chào đón tất cả các bạn tới buổi giao lưu tháng này. Đặcbiệt là các bạn lần đầu tiên đến đây, đang ở hàng dưới kia.

Stanley co rúm người lại trong khiRob và Kate hơi cúi đầu, nhưng cả hai quá cao để có thể lọt thỏm giữa các hàngghế.

-Như các bạn biết đấy, đêm nay là mộtđêm thơ. Một số bạn trong chúng ta đã đem thơ của mình đến ọi người thưởngthức. Sau khi tất cả có cơ hội chia sẻ, chúng ta sẽ bắt đầu chương trình tốinay. – Bà ta liếc xuống bàn ghi chép, rồi tiếp tục. – Tôi sẽ là người đầu tiênđọc, sau đó tới chị Regina Cladis.

Trong khi Ada bắtđầu đọc bài thơ dài bà ta viết về con chó của mình, Snicker, bộ dạng điềm tĩnhlạnh lùng của Kate bắt đầu xuất hiện thêm dấu hiệu xúc động. Đầu tiên, cái chânphải hơi đung đưa tỏ vẻ khó chịu. Bài Snicker ngâm được vài phút, động tácchuyển thành vung vẩy bực bội.

-Đôi mắt nó màu nậu. – Giọng Ada đầydiễn cảm ở khổ thơ cuối cùng.

“Nó là con chóduy nhất trong thị trấn

Chạy đến khitôi gọi Snicker.

Lưỡi nó màuhồng,

Lông nó nhưlông chồn, và

Nó là một kẻliếm lấp kinh khủng!”

Chân Kate ngừng lại. Rob nghĩ mình cónghe thấy cô ta lẩm bẩm câu gì đó kiểu như “Lạy Chúa nhân từ”.

Stanley đưa tay lên che miệng, hohúng hắng. Rob thầm biết ơn là mẹ anh không phải nhà thơ duy nhất dở tệ trongcái phòng này.

Đến phiên Regina đọc một bài thơ vềthư viện nơi bà ta làm việc. Ion Osborn lắp một cuốn băng cát-sét, tiếng nhạcbum bop-bop bum tràn ngập trang trại. Hòa cùng nhịp trống, Ion ngâm một bài thơtựa đề “Nếu tôi là Britney Spear.” Bài thơ có vẻ thú vị và chỉ dở bằng một nửabài con chó của Ada. Hai chân Kate lại nhẹ nhàng đung đưa, rồi dừng lại khinhững ngón tay thon dài của cô ta mân mê những cái cúc lớn trên áo khoác. Vaicô ta va vào vai Rob trong khi cố gắng rút tay khỏi ống tay áo. Trông cô tagiống một người đang cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi cái áo bó trói hai tay thậtchặt.

Anh ngả người, thì thầm vào tai côta.

-Nâng tóc cô lên đi.

Cô ta dừng ngay việc ngọ nguậy lại,liếc xéo anh. Trông như cô ta định quay ra cãi lại. Như cô ta định bắt đầu bàidiễn thuyết, “Tôi có thể tự lo”. Cô ta mở miệng, rồi ngậm lại, sau đó đưa mộttay dọc theo sau cổ, vặn cổ tay cuộn tóc. Cô ta bắt tóc lên. Rob chạm vào áokhoác cô ta. Anh giữ cổ áo trong khi cô ta vươn về phía trước để cởi ra. Cô tađể một cánh tay thả lỏng và ngồi thẳng lại, buông xõa tóc. Mái tóc như cơn sóngdịu dàng cọ vào mu bàn tay Rob. Cả nghìn sợi lụa đỏ chạm vào làn da anh, cuộnquanh những ngón tay anh. Nếu anh ngửa lòng bàn tay, anh có thể nắm lấy chúng.Đã rất lâu rồi anh không được cảm nhận sự mềm mại của mái tóc phụ nữ trong taymình hau khắp vùng ngực và bụng. Sự khao khát bất ngờ và không mong muốn giằngxéo trong lòng anh.

Cô ta nhìn anh, lần đầu tiên mỉm cườikể từ cái đêm họ gặp nhau ở Sun Valley.

-Cám ơn. – Cô ta nói trong khi cởinốt tay còn lại.

-Không có gì. – Anh chuyển sự chú ývề phía bục, hai tay khoanh trước ngực.

Cuộc đời anh trở nên đáng thương. Máitóc cô đã chạm vào tay anh, chỉ thế thôi. Đã có thời điểm trong đời, anh gầnnhư chắc chắn không để tâm. Khi sự chú ý của anh còn tập trung vào việc làm thếnào để cởi áo ngực cô ta, chứ không phải vào mái tóc.

Anh không biết mình cảm thấy thế nàovề Kate Hamilton. Ngoài thân hình tuyệt đẹp của cô ta và đôi giày gợi cảm, anhkhông chắc mình thích bất cứ thứ gì thuộc về cô nàng này. Một vài người đàn ôngtrong thị trấn bị đe dọa bởi Kate. Những người nghĩ cô muốn lấy bìu của họ đểđổi túi xách. Rob không dám chắc họ sai. Sao anh lại nghĩ đến cô ta theo cáicách đặt cái bìu của anh vàovòng nguy hiểm nhỉ?

Anh không biết, nữa nhưng có thể làvì Kate mà mọi người biết hoàn toàn tương phản với người đàn bà trong quán barở Sun Valley. Đêm đó cô ta thật dịu dàng, thân thiện và lôi cuốn. Cô ta là sựcám dỗ, nhưng lại là cám dỗ anh đã cưỡng lại được. Một cám dỗ anh vẫn có thểcưỡng lại.

Liệu cô ta cóđáng để khao khát hay không? Một tiếng nói vang lên trong đầu anh. Liệu cô ta có xứngđáng với đời mày không? Katethật đẹp. Không còn nghi ngờ gì về điều đó, nhưng như mọi khi, câu trả lời làkhông. Rất có thể một phụ nữa dịu dàng, thân thiện, lôi cuốn sẽ biến hình thànhmột con bọ ngựa.

Tiếp theo, Eden Hansen bước lên bục.Bà ta mặc một bộ từ đầu tới chân.- theo đúng nghĩa đen- màu tía. Rob để ý máitóc và phấn mắt cũng màu tía. Nếu thứ gì đó có thể xua tan những suy nghĩ vềsex khỏi đầu Rob, chính là Eden.Bài thơ của bà ta có tựa đề “Mười cách để giết một con chuột ghẻ”. Bài đó nói vềanh rể bà ta, Hayden Dean. Bà ta không có ý ám chỉ đích danh Hayden, nhưng aibiết bà ta đều biết bà ta đang nói về chồng của cô chị song sinh Eddie. Khi bàta đọc xong, mọi người không biết nên vỗ tay hay lục soát vũ khí giấu trongngười bà ta nữa.

Ở mấy hàng ghế phía trên, Rob thấy mẹđang bước lên trước. Bà đặt bài thơ lên bục và bắt đầu đọc.

“Tuổi già thậtnhạt nhẽo vô vị

Bạn bắt đầu cónếp nhăn, đầu óc mụ mị

Mông bạn xệ hẳnxuống

Và bạn bắt đầuđi lại chậm chạp

Bạn sợ ai đó cóthể nhét bạn vào bao.”

Rob đặt hai tay lên đầu gối, nhìnchằm chằm xuống giày. Mẹ anh rõ ràng vừa cho từ điển vần của bà một bài luyệnthể lực.

“Mọi người ởnửa tuổi của bạn

Lương kiếm đượckhá hơn

Nghĩ họ thôngminh gấp hai lần

Nhưng có nhiềuthứ để hăng hái lên

Tình cờ tôi thíchsân khấu này.”

Bài thơ tiếp tục vài phút nữa. Gracechạm tới cao trào của việc già đi và kết thúc bằng các câu:

“Cuộc sống bạnêm đềm, không kịch tính

Gần như tắtngấm tựa đỉnh Phú Sỹ

Nhưng không nhưđỉnh núi đó

Tôi không chếthay thậm chí yếu đi

Tôi vẫn sống vàlà một người mẹ bốc lửa!”

-Lạy Thánh Maria, Đức Mẹ Đồng Trinhơi. – Rob rên rỉ, nhìn chăm chăm vào hai mũi giày.

Anh thấy chân Kate vẫn giữ nguyên, vàphá vỡ bầu không khí im lặng, Stanley Caldwell thì thào.

-Thật tuyệt vời.

Rob ngước nhìn Stanley. Quý ông già này tỏ vẻ rấtnghiêm túc.

-Bài hay nhất cho tới lúc này. – Ôngnhận xét.

Kate nhìn ông như thể ông đang quáphấn khích.

-Hay hơn vài Britney hả ông?

-Đúng thế. Cháu không nghĩ thế à?

Cô ta vén một bên tóc ra sau tai,bình phẩm:

-Không phải thơ nào cũng cần có vần.

Stanley cau mày, đầu ria mép hạxuống.

-Phải rồi, tất cả những gì ông biếtlà bài thơ của Grace là về cuộc sống, cuộc sống ra sao khi ta về già. Nó nói vềsự từng trải, việc kiếm tìm giây phút thanh thản với bản thân. Nó nói về ông.

Rob đặt hai tay lên đầu gối, mắtkhông rời khỏi Stanley. Bài thơ của mẹ anh đã nói tất cả những điều đó sao? Tấtcả những gì anh nghe là mẹ anh lo sợ bị nhét vào một cái bao và bà là “mộtngười mẹ bốc lửa ”. Cả hai đều là những điều một đứa con trai không baogiờ muốn nghĩ đến.

Grace mỉm cười về chỗ. Rob phải chịuđựng thêm ba bài thơ nữa trước khi phần “giao lưu” của buổi tối bắt đầu. Anhxin phép Stanley và Kate rồi đi tìm mẹ. Bà đang đứng ở gần bàn để đồ uống. Anhvà Stanley là hai người đàn ông duy nhất trong trang trại, và không có lý donào để anh nán lại giao lưu, ở Gospel có nghĩa là cùng buôn chuyện.

-Con nghĩ thế nào về bài thơ của mẹ?– Mẹ hỏi khi đưa anh một cái bánh quy nhân mứt.

-Con nghĩ nó hay hơn bài thơ con sócmẹ đọc cho con nghe tuần trước. – Anh trả lời, cắn một miếng bánh.

Anh làm một ngụm sâm panh hoa quả mẹđưa cho dễ nuốt. Chất lỏng mùi hoa quả làm dạ dày anh ấm lên.

-Cái gì trong này đây ạ?

-Một chút whisky, một chút rượu mạnh,và một chút sâm panh. Nếu con uống nhiều quá, đừng lo, chúng ta có những ngườikhông uống rượu để đưa về rồi.

Anh không định uống quá nhiều để cầnmột người lái xe đưa về.

-Con không nghĩ câu núi Phú Sỹ quákhó hiểu chứ?

-Không ạ. Ông Stanley Caldwell thíchbài thơ của mẹ. Ông ấy nói nó thật tuyệt. Nó nói về ông ấy.

Bà nhoẻn cười:

-Thật thế à?

-Vâng.

Nếu mẹ nghĩ nhồi cho anh bánh quy vàrượu có thể làm anh nán lại lâu hơn thì bà đã nhầm. Chỉ ngay khi nuốt chửngxong miếng bánh khô khan, anh sẽ chuồn ngay.

-Ông ấy nghĩ đó là bài thơ hay nhấtso với tất cả các bài khác.

-Ông ấy thật tốt. – Bà tủm tỉm.

Những vết chân chim nơi khóe mắt bàgiãn ra quanh thái dương, tới tận chân mái tóc xám.

-Ông ấy đã rất cô đơn kể từ khi Melhamắt. Có thể mẹ sẽ mời ông ấy dùng bữa một tối nào đó gần đây.

Rob liếc nhìn Stanley. Ông đang đứng sau anh vàibước chân, bị vây kín bởi các bà độc thân luống tuổi. Ánh đèn phản chiếu cáiđầu hói như đánh bóng bằng si Pledge của ông. Ánh mắt ông đảo khắp phòng tìmngười giải cứu. Ánh mắt đó dừng lại ở Kate, đang đứng ở đằng xa, chỗ bàn giảikhát uống rượu trái cây mạnh.

-Mẹ thích ông Stanley Caldwell à? –Anh hỏi, nhét nốt miếng bánh vào mồm.

-Chỉ là bạn thôi. Ông ấy hơn mẹ cósáu tuổi. – Bà nhấp một ngụm rượu, nói tiếp. – Bọn mẹ có nhiều điểm chung.

Rob uống cạn cốc mình, đặt nó lênbàn.

-Con phải đi đây. – Anh vừa nói vừakhoác áo khoác vào. Nhưng trước khi anh có thể bước thêm một bước về phía cửa, Regina đã chặn đường thoát ra.

-Mẹ cháu đã có cơ hội nói chuyện vềTiffer chưa nhỉ? – Bà ta nói.

-Rồi. – Grace nói nhỏ. – Tôi đã nóivới nó.

Rob cau mày, liếc nhìn sau lưng xemcó ai đó nghe thấyRegina nóikhông.

-Cháu không bị gay.

Bà ta nhìn chằm chằm vào anh một lúcqua cặp kính dày cộp làm đôi mắt xanh của bà ta phóng to lên.

-Cháu chắc chứ?

Anh khoanh tay trước ngực. Anh chắc chứ?

-Vâng. – Anh đáp. – Rất chắc chắnđấy.

Vai Regina trĩu xuống tỏ vẻ đầy thấtvọng.

-Cô rất tiếc phải nghe điều đó. Lẽ racháu có thể là một đối tượng tốt cho Tiffer.

Một đối tượng tốt ột bà hoànggiả trang ấy hả? Chuyện này thật quá sức tưởng tượng, và nó đang bắt đầu làmanh thấy bực.

-Chị Regina, chị có biết ai đã loancái tin đồn kinh khủng này không? – Grace hỏi.

-Tôi không biết. Iona nóivới tôi vậy, nhưng tôi không biết bà ấy nghe ở đâu. – Bà ta quay sang nhómngười đang đứng sau lưng họ vài bước.

-Iona. – Bà ta gọi to. – Chị nghe ởđâu cái tin con trai chị Grace bị gay đấy?

Ngay lập tức, cả đám người vây quanhông Stanley Caldwell quay lại nhìn Rob. Anh thấy như đèn pha đang chiếu thẳngvào mình. Và lần đầu tiên kể từ khi nghe chuyện nhảm nhí này, anh nổi khùng.Lúc này, anh không còn quan tâm ai là người tung tin đồn ra nữa. Anh chỉ muốndập tắt nó trước khi chuyện vượt quá tầm kiềm soát. Trước khi anh bị đám ngườilỗ mãng nhảy bổ vào tóm lấy để chứng minh điều gì đó. – Không hẳn là anh khôngthể tự vệ.

-Tôi nghe chuyện đó hôm tôi làn tócxong ở hiệu Curl Up & Dye. Ada bảo với tôi thế. Tôi không biết bà ấynghe được ở đâu nữa.

Ada đặtmột ngón tay xương xẩu lên đôi môi mỏng dính, sau vài giây suy nghĩ, bà ta phátbiểu:

-Cháu gái Stanley nói cậu bị gay.

Mọi con mắt đổ dồn vào Kate. Cô dườngnhư không nhận ra tới lúc uống cạn cốc rượu rồi ngước mắt nhìn lên.

-Gì thế ạ?

-Là cô.

Kate liếm môi, nhìn nọi người đangnhìn mình. Họ đang nhìn chằm chằm như thể cô vừa làm chuyện gì đó thật độc ác.Phải, cô vừa uống mấy cốc rượu. Chuyện gì vậy? Cô cần uống sau khi chịu đựng cảmột buổi tối với những bài thơ dở ẹc và Rob Sutter. Anh ta lừa cô phải mỉm cườivới anh ta. Anh ta quá to xác và chiếm chỗ đến nỗi cô đã phải khom vai lại đểtránh cọ vào người anh ta. Giờ thì cổ cô bị đau. Chuyện đó đáng để uống một hayhai cốc rượu hoa quả chứ.

-Chuyện gì thế? – Cô hỏi lại, trongkhi mọi người vẫn nhìn mình chằm chằm.

Có chuyện gì với mọi người vậy? Cô đểlại một chút rượu hoa quả trong bát.

-Cháu đã làm gì à?

-Cô là người đầu tiên nói con trai bàGrace bị gay.

-Cháu á? – Cô nín thở. – Không phảicháu!

-Phải, chính cô. Cô tính tiền đao mơcho tôi rồi cô nói cậu ta không thích phụ nữ.

Kate điểm lại và chỉ nhớ một cuộc nóichuyện của cô với Ada về người chủ cửa hàng bán đồ thể thao bên kia bãi đỗ xecửa hàng M&S.

-Chờ chút. – Cô giơ một tay lên. –Cháu không biết bà đang nói về ai. Cháu chưa bao giờ gặp ông Sutter.

Lông mày anh nhướn lên tỏ ý xem cô làkẻ dối trá.

-Tôi thề đấy. – Cô thốt lên. – Tôikhông biết bà ấy đang nói về anh.

Ánh mắt xanh lục của anh cho thấykhông hề tin cô.

-Thật không phải khi tung một tin đồnvề ai đó mà cô không biết. – Iona trách, như thể

Kate đã phá vỡ một quy tắc buônchuyện nào đó. Thứ quy tắc điên rồ. Mọi người biết chỉ có một quy tắc buônchuyện, đó là nếu bạn không ở trong phòng, bạn sẽ là đối tượng bị nói xấu.

-Katie. – Ông cô lắc đầu. – Cháukhông nên tung tin đồn nhảm.

-Cháu không làm thế! – Cô biết côkhông thể khởi đầu bất cứ thứ gì, nhưng qua ánh mắt mọi người, không ai tin côhết. – Được rồi. Cứ nghĩ gì các người nghĩ đi.

Cô mặc áo khoác vào. Cô vô tội. Nếucô, cô hỉ nghĩ Rob bị bất lực, chứ không phải gay.

Chuyện này thật điên rồ. Cô đang bịtrừng phạt vì là một đứa ngồi lê đôi mách trong một cái thị trấn phát triểnđược nhờ buôn chuyện. Cô không thể hiểu nổi những con người này.

Cô nhìn chằm chằm từ Rob, kẻ trộngnhư thể muốn bóp cổ cô, tới tất cả những người còn lại trong trang trại. Có thểphần nào đó trông họ bình thường, nhưng thực ra không phải vậy. Nếu không cẩnthận, cô có thể trở thành một trong số họ.

Một người bình thường lạc giữa thịtrấn đầy rẫy những kẻ điên.

Bạn đang đọc Rắc rối với ngày Valentine của Rachel Gibson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.