Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Phiên bản Dịch · 4392 chữ

Anh dám cược hẳn con người bên trái rằng nếu anh dàm gọi cô là cô em hư hỏng, cô sẽ không cười như thế. Cô sẽ lừ mắt và gọi anh bằng một vài cái tên có chọn lọc. Rồi cô sẽ cau có và tỏ thái độ lạnh nhạt với anh ngay. Hoặc trong trường hợp này, sẽ còn lạnh nhạt hơn nữa.

Anh quay đi, len qua đám đông thẳng tới quầy bar. Có thể anh đang lãng phí thời gian với Kate. Cô ấy luôn cứng nhắc và cáu bẳn. Chắc chắn anh thích cô ấy, nhưng lúc này, anh không thể nhớ ra tại sao lại như vậy.

- Này Rob!- Rose lake gọi to.

Anh đứng lại, thấy cô ta đang lại gần. mái tóc vàng óng của cô ta trông như đèn hiệu tỏa sang trong ánh sang mờ ảo.

Nụ cười thân thiện nở trên môi cô ta. Tưởng tượng mà xem. Một phụ nữa quyến rũ thực sự rất vui khi gặp anh.

Kate xinh đẹp, quyến rũ và thông minh. Nhưng cô ấy không phải cô gái duy nhất trong thị trấn.

CHƯƠNG 15

Ngày Chủ nhật Lễ Phục Sinh, StanleyCaldwell ở nhà thay vì đến nhà thờ, việc ông không bao giờ làm trừ khi ốm. Ôngcó một số chuyện quan trọng phải giải quyết, và ông muốn giải quyết một mình.

Kate khoá cửa ngủ trong phòng. Ôngnghĩ khi con bé tỉnh dậy, nó sẽ thấy hậu quả của việc đi chơi về khuya vớiTiffer Cladis. Nhìn con bé nhảy cả tối với một gã giả gái thay vì Rob khiến ôngrất thất vọng. Con bé sẽ không lấy nổi một tấm chồng nếu cứ nhảy với đám đànông chỉ thích thú chia sẻ chuyện trang điểm hơn chuyện âu yếm. Đó là những gìhai đứa thảo luận khi ông và Grace lại gần lúc nhạc nghỉ. Trong khi Kate dànhcả tối với Tiffer để nói về mỹ phẩm kẻ mắt và son môi thì Rob lại đứng trongvòng vây của đám con gái khác. Chúng tâng bốc, ve vãn cậu ta, điều Stanley ước gì Kate sẽ làm. Cuối cùng thì Robbỏ đi với Rose.

Stanley xỏ vội đôi dép lê hiệu MinnetonkaMelba mua cho ông trong Giáng Sinh đúng năm bà mất. Thật tuyệt vời khi có mộtngười phụ nữ mà bạn hiểu nhất trong cuộc đời và cô ấy cũng hiểu bạn. Ông yêuMelba bằng cả trái tim. Ông biết điều đó nghe có vẻ sáo rỗng. Kiểu câu người tachỉ nói mà không nghĩ, nhưng ông thì có. Ông yêu bà ấy. Ông yêu vợ ông, nhưngbà đã ra đi mãi mãi. Ngày làm tang lễ bà, ông đã nghĩ mình nên chết theo. Ôngnghĩ mình nên mau chóng theo bà xuống mồ vì không muốn sống thiếu bà. Ông biếtphải làmsao khi sống thiếu bà.

Dù vậy, gần đây ông nghĩ theo bàxuống mồ có lẽ không phải là ý hay nhất. Rõ ràng là ông còn rất khoẻ mạnh, vàsẽ còn sống lâu nữa.

Ông mở phòng để đồ dùng chung với vợtrong gần năm mươi năm. Những bộn đồ mặc ở nhà của bà vẫn để nguyên chỗ cũ.Những chiếc quần, áo cánh của bà cùng áo da của Tom Jones đều ở đó cả. Stanley với lấy những cái mắc áo và xếp quànáo lên giường. Ông đi đi lại lại lấy thêm ba lần nữa. Xong xuôi, ông có một núiquần áo.

Lần trước ông nhờ Kate thu xếp một sốđồ đạc của Melba, nhưng đó là việc của ông. Con bé muốn việc này cứ như vậy, vàcó thể ông đã sẵn sàng. Melba sống trong tim ông, không phải trong những bộquần áo treo trong tủ, không phải trong bộ sưu tâp kỉ vật Tom Jones. Dù có bấtcứ chuyện gì xảy ra với ông hay ông sống được bao lâu nữa, ông cũng không baogiờ quên bà. Ông sẽ không bao giờ ngừng yêu bà.

Nhưng có thể, chỉ là có thể, ôngkhông phải sống nốt phần đời còn lại một mình, chờ chết. Có thể đây là lúc đểtiến về phía trước. Là lúc làm cuộc đời ông sống lại một lần nữa. Có thể contim già nua của ông vẫn đủ chỗ cho hai người phụ nữ.

Grace Sutter gần như không giốngMelba. Melba yêu sự vui vẻ. Bà có kiểu hài hước tinh quái và tiếng cười sảngkhoái. Grace thì tao nhã hơn một chút. Bà thích làm thơ và ngắm những cánh chimbên ngoài cửa sổ phòng bếp. Cả hai người phụ nữ đều tuyệt vời theo những cáchriêng biệt.

Stanley vào gara, mang vài cái hộp ông chở từcửa hàng về nhà. Phần trái tim yêu vợ năm mươi năm lại một lần nữa tan vỡ khiông xếp đồ đạc của bà vào hộp. Ông mở các ngăn kéo của bà, chuyển hết đồ vàohộp các-tông. Ông ngừng lại, sờ vào cái váy ngủ màu hồng bà mặc những khi chỉcó hai người trong phòng ngủ.

Ông yêu bà. Vẫn yêu. Và sẽ mãi nhưvậy. Ông nhặt dây buộc lên, đóng nắp hộp lại. Đôi mắt ông ướt đẫm. Một giọt lệchảy xuống gò má nhăn nheo.

- Tạm biệt, Melba. Anh sẽ cho đồ đạccủa em đi, nhưng anh sẽ không quên em

đâu. Em là vợ anh, là tình yêu củaanh, là bạn anh. Em là nguồn sống của anh bấy lâu nay, nhưng giờ em đã đi xamất rồi. Khi em bỏ đi, anh đã rất cô đơn, nhưng giờ thì không còn nhiều như thếnữa. Anh có Kate và Grace. – Ông đi tới bàn gương, lấy một cái khăn tay ra. Ônglau mặt và hỉ mũi, âm thanh sụt sùi vang vọng khắp căn phòng. – Em đã rất quýGrace. Giờ anh cũng thế.

Ông đâu chỉ thích Grace. Ông đã yêubà ấy rồi. Ông nhét cái khăn tay vào túi.

- Em không phải lo Ada Dover hay IonaOsborn quyến rũ anh nữa đâu.

Ngày xưa, có đêm, khi hai vợ chồngnằm trên giường tâm sự chuyện gì sẽ xảy ra nếu một trong hai người chết trướcngười kia, Melba bắt ông hứa rằng ngoại trừ phụ nữ trong thị trấn, ông khôngđược dính dáng gì tới Ada hayIona. Đây là một lời hứa cũng dễdàng thực hiện.

Ông mang lần lượt từng hộp ra ngoài,đặt chúng ở thùng sau chiếc xe tải nhỏ hiệu Ford đời 85. Chừng nào quần áo củaMelba vẫn còn treo trong tủ, và những món đồ thủ công chưa hoàn thành của bàcòn nằm trên giá, ông còn cảm thấy không phải khi theo đuổi một phụ nữ khác.

Ông chất đầy hộp đằng sau xe, sánghôm sau giao cho Kate phụ trách cửa hàng M&S rồi hướng về Boise và Salvation Army ( Tổ chức từ thiện Cơ Đốc Giáo ở Mỹ, cóhệ thống các chi nhánh nhận quần áo cũ để làm từ thiện). Ông dỡ đồ đạc củaMelba xuống, rồi lại quay về nhà. Ông biết có những thùng để hàng từ thiện gầnhơn, nhưng cứ nghĩ đến việc đi lại quanh đây, thấy vài người mặc áo khoác TomJones của Melba cũng thật khó cầm lòng.

Về tới Gospel, ông đến nhà Grace vàngắm mặt trời lặn qua những rặng thông ở sân sau. Bà làm cho ông một cáixăng-đuých. Ông kể cho bà nghe những việc hôm nay ông làm. Bà mỉm cười trìumến, nhẹ nhàng nắm tay ông:

- Em sẽ luôn nhớ Melba. Anh và cô ấythật may mắn khi tìm được nhau. Chồng em đã mất hai mươi năm rồi. Em chưa baogiờ nghĩ sẽ thay thế anh ấy trong trái tim em. Nhưng em đã hiểu được rằng tráitim con người có đủ chỗ cho hơn một tình yêu.

Ông nhẹ nhàng hôn bà. Lần đầu tiêntrong hơn năm mươi năm, ông hôn một người không phải Melba. Vài giây bối rối.Với cả hai người. Sau đó dễ chịu hơn. Tim ông bắt đầu đập như hồi lại tuổi bốnmươi. Ông ngừng lại, nói cho bà biết tình cảm sâu sắc và tình yêu ông dành chobà.

Bà đắm đuối nhìn ông, thủ thỉ:

- Em cũng đã yêu anh gần một năm nayrồi

Ông không biết phải làm gì. Việc duynhất ông có thể làm đứng ngây ra, ngạc nhiên rằng một người như Grace lại yêumột người như ông. Ông hơn bà gần chục tuổi, và tất cả những năm tháng tuổi tácấy đều hiện ra cả. Còn bà chưa bao giờ trông quá năm mươi lăm.

Bà vòng tay ôm cổ ông, thì thầm:

- Ở lại đây đêm nay anh nhé!

- Grace, anh tôn trọng em và…

- Thôi nào. – Bà ngắt lời. - Tấtnhiên là anh tôn trọng em. Đó là một điều khiến em yêu anh. Stanley Caldwell. Anh là người đàn ông đứngđắn và tử tế, nhưng ngay cả những người đàn ông tử tế và đứng đắn cũng có nhữngnhu cầu chỉ có thể thấy ở trên giường. Những người đàn bà tử tế và đứng đắncũng thế.

Lạy đấng Thượng Đế toàn năng.Ông run lên, cảm giác như muốn vỡ ra từng mảnh. Ông muốn ngủ với Grace. Ông kháchắc chắn rằng “phụ tùng” của mình vẫn ổn, nhưng phần nào đó trong ông vẫn sợhãi.

- Mọi chuyện thời nay khác xưa rồi.Ai cũng phải sinh hoạt đảm bảo an toàn.

- Em không nghĩ là chúng mình phải lolắng chuyện đó. Em đã không ngủ với ai từ hồi còn bầu cho George Bush Cha, cònanh đã kết hôn với duy nhất một người suốt năm thập kỷ. – Bà nhìn ông, nhữngnếp nhăn nơi khoé mắt càng hằn sâu thêm. – Anh đừng lo, em không có thai đượcđâu.

- Lạy đấng Thượng Đế toàn năng.

Nửa đêm, Kate cầm điện thoại lên, bấmbảy số. Lo nghĩ làm ruột gan cô thắt lại. Cô sợ mình có thể phát ốm. Cô nửamong anh ta không nhấc máy. Cái đêm anh ta bỏ chạy khỏi cửa hàng M&S đã làmnhục cô, và cô thực sự không muốn nói chuyện với anh ta bất cứ lần nào nữa. Đêmđó, anh ta đã làm cho cô sung sướng, rồi sau đó lại trở mặt, khiến cô đâu khổ.

Điện thoại reo năm hồi chuông mới cóngười nhấc máy.

- Gọi giờ này hay đấy. - Giọng anh tangái ngủ, quyến rũ kinh khủng và có vẻ rất cáu kỉnh.

- Rob, Kate đây. Tôi không muốn phảiđánh thức anh đâu, nhưng hôm nay anh có thấy ông tôi không?

- Kate à? – Anh ta lại lấy giọng, côcó thể tưởng tượng anh ta đang bật dậy trên giường. – Không, anh không thấy ông Stanley. Ông không ở nhà à?

Ruột gan cô thắt lại.

- Không, sáng nay ông đến Boise. Từ lúc đó chẳng thấy ông đâucả. Hôm nay anh có nói chuyện với mẹ anh không?

- Có. Anh có thấy mẹ anh lúc trưa.Sao vậy?

- Tôi gọi về nhà bà hai giờ trước đểxem bà có thấy ông đâu không. Nhưng không ai nhấc máy. Mười lăm phút sau tôigọi lại cũng chẳng có ai trả lời.

- Không có ai nghe máy ở nhà mẹ anhá? – Có tiếng ngăn kéo mở và rơi loảng xoảng xuống sàn. – Em có bấm đúng sốkhông đấy?

Cô nhắc lại số mà cô đã gọi.

- Chết tiệt.

- Tôi không biết phải làm gì bây giờ.Tôi sợ ông bị tai nạn ở đâu đó lắm. Chắc tôi nên gọi cho cảnh sát trưởng.

- Từ từ hẵng gọi. – Sau đó rõ ràng cônghe thấy tiếng đập, mấy câu chửi khẽ rồi lại bình thường trở lại. – Xin lỗi,anh bị rơi điện thoại trong lúc cài khuy áo. Anh sẽ đón em trên đường tới nhàmẹ anh.

- Anh có nghĩ họ ở cùng nhau không?

- Vì cả hai cùng mất tích, ừm, anhcũng nghĩ vậy.

Kate ngắt điện thoại, vơ vội lấy cáiáo khoác. Cô ước có ai đó cô có thể gọi ngoại trừ Rob. Trước khi có thể dừngviệc đó lại, hình ảnh đêm hôm nọ lại loé lên trong đầu, cô chỉ còn biết rên rỉ.Cô vẫn không thể tin được mình đã làm tình trong tư thế đặc biệt. Thật khó chomột cô gái có thể giữ được phẩm giá với cặp mông chổng lên. Nhưng vì lý do nàođó đầu cô khi ấy không nghĩ tới chuyện giữ gìn phẩm giá. Trong khi cô còn đang đắmmình tận hưởng cảm giác đê mê thì anh ta lại chui vào phòng tắm, âm mưu bỏchạy. Sau khi cái bao cao su làm xong nhiệm vụ, anh ta bỏ chạy như ăn cướp.

Trong bữa tiệc ở trang tại, anh taxin lỗi. Có thể anh ta đã hối hận, nhưng Kate nghĩ anh ta chủ yếu xin lỗi vì côsẽ không ngủ với anh ta lần nữa thì đúng hơn. Phải rồi, cô biết như thế có vẻhơi đa nghi quá. Cô sẽ không bao giờ để anh làm mình tổn thương nữa.

Cô ngóng Rob qua cửa sổ. Ánh trănglưỡi liềm chiếu sáng mờ mờ. Những tâm tư của cô chuyển từ đêm hôm trước sangcơn khủng hoảng sắp tới đây. Nếu ông bị kẹt ở đâu đó, ông sẽ không thể nhìn rõnổi trong khoảng cách một bước chân.

Chưa đầy mười lăm phút sau, Rob láichiếc Hummer rẽ vào đường dẫn vào nhà. Kate xỏ hai tay vào ống tay áo khoác,đứng ngay tại cửa ghế phụ trước khi anh ta kịp đỗ xe lại.

- Sau khi cúp máy, anh đã gọi ẹ.– Anh ta nói khi cô nhảy vào trong xe, đóng cửa lại. – Không ai nhấc máy.

Anh ta ngoái nhìn phía sau trong khilùi xe lại. Ánh đèn xanh trên bảng điều khiển soi rọi một bên mặt, chiếu lênmái tóc anh ta, rối bời, phóng túng và hấp dẫn không thể tin nổi. Điều đó mà côvẫn nhận ra trong lúc rối ren này thì thật là quá đỗi bực mình. Nhất là vì côđã nghĩ anh ta là một tên cực kỳ ngớ ngẩn.

- Mẹ anh có bao giờ rút dây điện thoạira không? – Cô hỏi.

Chiếc Hummer dừng lại ở giữa phố. Anhta nhìn cô, trong khi cài số cho xe chạy.

- Không. Ít nhất thì trước giờ bàchưa bao giờ làm thế. – Anh ta mỉm cười với cô, khiến cô phần nào yên lòng hơn.– Chắc họ quyết định đi đâu đó làm thơ dưới ánh trăng và quên cả giờ giấc thôi.

- Anh có thực lòng tin chuyện đókhông?

Anh chuyển sang tập trung nhìn đường,nhấn ga chạy.

- Thực lòng á? Không, nhưng anh nghĩ em nên tin vàođiều đó và đừng có lo lắng quá.

Cô chắc chắn không định để anh ta taquyến rũ mình.

- Anh có lo không?

- Nếu không lo, anh sẽ không lái xera đường giờ này. – Anh ta ngừng lại, nhìn đồng hồ điện tử ở bảng điều khiển. -Mười hai giờ năm mươi hai phút. Anh vừa mới chợp mắt được nửa tiếng thì em gọi.

Cô quay đi, nhìn ra bên ngoài cửa xekhi xe ngang qua Texaco và trụ sở toà án. Cô tò mò không biết chuyện gì khiếnRob thức khuya vậy. Những kí ức không mong muốn về anh ta khi anh ta rời khỏitrang trại cùng Rose đã tác động mạnh đến cô. Hôm qua, cô thấy anh ta đứngngoài cửa hàng tán chuyện với Dixie Howe. Trước khi đi cô ta còn ôm anh ta nữa.Kate tự hỏi liệu có phải anh ta tỉnh dậy lúc nửa đêm với cô ta hay ai khácchăng. Với những gì anh ta đã làm thì chắc là cả hai.

- Hôm Chủ nhật anh đi lễ nhà thờ vớimẹ. Cuối cùng bà cũng thú nhận là có tình cảm với ông Stanley. Anh chắc chắn dù cho họ cóđang ở đâu đi nữa thì cũng vẫn ổn thôi.

Kate không tin. Cô quay lại nhìn anhta.

- Anh cũng tới nhà thờ cơ à?

- Chắc rồi. – Anh ta liếc sang cô. –Hôm đó là lễ Phục Sinh mà.

- Thế sấm sét không giáng xuống hả?

- Ha-ha. Em hài hước thật đấy. – Anhta quay lại tập trung lái xe. – Anh nhớ là không thấy em ở đó.

Cô cố gắng không tỏ thái độ quan tâmgì tới câu nói vừa rồi của anh ta. Thế đấy, anh ta không thấy cô ở nhà thờ. Tấtnhiên là anh ta không thấy. Đó chỉ là một giáo đoàn nhỏ.

- Tôi đã làm vài việc tội lỗi đêm hômtrước với Tiffer Cladis à?

- Không thể là việc tội lỗi “hay ho”được, vì cậu ta bị gay mà.

Không, cô đã làm cái việc tội lỗi đóvới gã đàn ông đang ngồi chung xe đay, và nhìn xem chuyện đó đã thành ra nhưthế nào. Từ chuyện đó, cô thấy nên bỏ qua tất thảy các hành động sai trái khác.

- Tôi đến nhà mẹ anh ta, thưởng thứcmón đồ uống đặc biệt cả đêm, nghe bộ sưu tập Stephen Sondheim của Tiffer. BàRegina phải đưa tôi về nhà lúc bà giờ sáng.

- Có gì trong đó vậy?

- Rượi rum, rượu Triple-sec(Triple-sec là loại rượu ngọt có hương vỏ chanh cam), nước dứa. Đó là thức uốngưa thích của Tiffer.

- Anh có thể tưởng tượng ra rồi.

Rob đánh xe vào trong lối dẫn vào nhàbà Grace. Trong nhà không có ánh đèn, cũng không thấy bóng dáng ông Stanley đâu cả. Những cây sồi già và rặngthông chắn hết ánh trăng yếu ớt.

- Ông không có ở đây. – Cô nói.

Rob tắt máy xe. Hai người đi bộ thẳngđến bện cạnh gara.

- Tôi không nhìn thấy gì cả. – Katephàn nàn. Rob dừng lại, cô va phải lưng anh ta. – Xin lỗi.

Anh ta nắm lấy tay, ấn đầu ngón tayvào trong cạp sau quần jean anh ta.

- Anh làm cái gì vậy? – Cô ré lên,vội rút tay ra. – Anh là đồ bệnh hoạn.

- Anh cho em chỗ để bám đấy.

- Mông anh ấy hả?

- Không. Thắt lưng anh.

Anh ta lại nắm lấy tay cô lần nữa vàgiữ chặt thay vì nhét ngón tay cô vào trong cạp quần.

- Thôi ngay nghĩ bậy bạ đi Kate. Anhkhông bệnh đến mức nhét tay em vào trong quần anh đâu. – Anh ta kéo cô theo sauvài bước rồi nói tiếp. – Không phải khi ông em đang mất tích, và cũng không nốttrừ khi em đề nghị thật tử tế.

Bàn tay ấm áp của anh ta bóp chặtkhông chỉ khiến tay cô nóng lên. Cô cảm thấy hơi ấm ở cả trong ngực và bụng.

- Đừng bận tâm. Tôi sẽ không đề nghịđâu.

- Em có thể đấy.

- Anh muốn đánh cược à? Thôi. Quênchuyện đó đi.

Tiếng cười khùng khục của anh ta kéodài thêm bởi tiếng cọt kẹt của cánh cửa gara khi anh ta mở nó ra. Anh ta bậtđèn, ngó vào trong.

- Xe của ông ấy đỗ cạnh chiêc Blazercủa mẹ anh. – Anh ta nói, quay ra nhìn Kate.

Ánh đèn trong gara soi sáng anh ta từphía sau, trông như một vị thánh. Cô rụt tay lại, xỏ vào túi áo khoác. RobSutter không phải thánh. Anh ta thích hợp với tội lỗi hơn.

- Anh có nghĩ họ ở trong nhà không?

- Có.

- Họ có thể làm gì nhỉ? Đèn tắt hếtrồi.

Ánh đèn trong gara toả xuống vai áokhoác màu xanh dương, chiếu sáng một bên khuôn mặt anh ta. Anh ta khẽ nhướngmày. Phải mất vài giây cô mới hiểu biểu hiện đó.

- Ôi trời! Ông đã bảy mươi rồi. Ôngsẽ bị đau tim mất.

- Mẹ anh là y tá, bà sẽ giúp ông ấytỉnh lại.

Kate hít một hơi.

- Anh không thấy choáng chút nào vềviệc họ đang làm à? – Cô chỉ về phía cửa sau - chuyện đó, ở đằng kia kìa?

- Trước hết, anh không định nghĩ theohướng ấy. Và tiếp theo, anh mừng vì mẹ

đã tìm được ai đó.

- Tốt thôi, tôi cũng mừng. Ý tôi là ôngtôi đã tìm được ai đó. – Nhưng cô có mừng thật không? – Anh có chìa khoá không,hay ta nên gõ cửa nhỉ?

- Không nên.

- Gì cơ? Không nên á?

Rob tắt đèn, đóng cửa gara lại.

- Anh không có ý định bắt quả tang mẹanh đâu. – Anh ta cầm lấy tay Kate, quay về chiếc Hummer. – Anh không nghĩ emsẽ cảm kích nếu ông Stanley bắt quả tang chúng ta đang làm nhữngviệc điên rồ ở gian hàng bán bao cao su đêm hôm nọ đâu.

- Tôi không muốn nhắc đến chuyện đó.Đó là một sai lầm. Việc đó lẽ ra không nên xảy ra. - Nhất là vì cô khác chắcchắn giờ này anh ta đang để ý cô gái khác.

- Anh thực sự rất mệt mỏi vì chuyệngì ta có thể hay không thể nói. Ta không được nói về cái đêm ta gặp nhau. Takhông được nhắc đến đêm đầu tiên anh hôn em. Ta không được nhắc đến đêm đầutiên ta ngủ với nhau. Thật vớ vẩn, Kate.

Hai người đứng lại bên cửa phụ chiếcHummer. Kate với tay nắm cửa.

- Đêm đó đã có vài sai lầm. – Anh tađặt tay lên cửa xe, đóng lại. – Có lẽ chuyện không nên xảy ra theo cái cáchnhưthế, nhưng rồi nó sẽ xảy ra thôi. Và em biết không? Anh không thấy hối tiếc vềcách nó xảy ra. Anh đã có khoảng thời gian quá đỗi tuyệt vời. Sớm muộn rồichúng ta cũng sẽ ngủ với nhau. Điều đó chắc chắn sẽ xảy ra thôi.

- Tôi không biết liệu nó có chắc chắnxảy ra hay không. Nhưng những gì tôi biết là mỗi lần anh khiến tôi cảm thấythoải mái, anh lại trở mặt và khiến tôi tức điên lên.

- Có thể em đang kiếm chuyện để bựcmình thôi.

Cô như vậy sao? Không hề. Anh ta mởcửa.

- Anh đã nói là anh xin lỗi vì hôntrán em và nói cảm ơn rồi mà. Em không nghĩ đây là lúc để bỏ qua chuyện này à?

Bỏ qua chuyệnnày ư? Cô chui vào xe, nhìn bóng người đennhư mực của anh ta.

- Chuyện mới được một tuần.

- Một tuần là quá lâu để cứ tức giậnnhư thế. – Anh ta nói, sập cửa lại.

Trên đường về nhà, không ai nói vớiai câu nào. Kate cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa, tự hỏi liệu có phải Robnói đúng. Có phải cô tìm lý do để tức giận hay không? Không, cô không nghĩ vậy.

Rob đánh xe vào nhà ông Stanley, đi cùng với cô đến cửa.

- Cảm ơn vì đã đến đây và giúp tôitìm ông. – Cô đứng ở bậc thềm, quay lại nhìn anh.

- Lúc nào cũng được.

Ánh đèn trong nhà rọi xuống anh. Lầnđầu tối nay cô thấy rõ khuôn mặt anh. Một lọn tóc nâu rủ xuống trán, chạm vàolông mày. Cô nhìn vào đôi mắt xanh lục đang nhìn cô. Ánh mắt anh ta hạ thấp dầnxuống miệng cô.

- Ngủ ngon, Kate.

- Chúc ngủ ngon.

Ngón tay anh ta vuốt nhẹ cằm cô. Cônghĩ anh ta có thể hôn mình. Nhưng thay vào đó, anh ta quay đi xuống vỉa hè.Nhìn bóng anh ta đi khuất khỏi ánh đèn hắt từ trong nhà, cô thấy một cảm giáchơi bứt rứt thất vọng.

Anh ta đi bộ ra phía trước chiếcHummer, ngoái lại nhìn cô. Anh ta giơ tay vẫy, hơi rụt rè. Cô ấy lại thấy cảmgiác đó. Một người nguy hiểm có thể không phải là một gã tồi tệ. Giờ anh ta đãxin lỗi hai lần vì bỏ cô lại đêm đó chỉ với một câu cảm ơn vội vã. Anh ta cònkhông ra khỏi giường giữa đêm khuya để giúp cô tìm ông.

Kate nhìn theo bóng xe anh ta đikhuẩt trước khi vào nhà. Cho dù anh ta không phải là một kẻ tồi tệ, thì cũngkhông phải là dành cho cô. Cô đã quá mệt mỏi vì những mối quan hệ dẫn tới kếtcục là một trái tim tan vỡ. Và Rob Sutter là một tên sở khanh dẻo mỏ, chỉ trựcchờ chuyện đó xảy ra.

Cô treo áo khoác cạnh cửa sau, vừamặc bộ đồ ngủ sọc trắng hồng bằng vải flanen, đánh răng xong thì nghe tiếng xeông về. Cô đứng ở khung cửa bếp tối om chờ. Ông cô rón rén vào nhà hết mức cóthể, sau đó quay lại và khẽ khàng khép cửa.

Kate bật đèn khiến ông luống cuốnggiật mình. Ông chết đứng như đứa trẻ đi chơi trốn vào nhà sau giờ giới nghiêm.

- Ông không nghĩ là cháu vẫn thức. –Ông ấp úng, hai má ửng đỏ.

Cô khoanh tay trước ngực.

- Cháu lo xe ông lao xuống rãnh.

- Ông ở chỗ Grace.

Cô có biết ông ở đâu.

- Ông có thể gọi điện cơ mà. Lần cuốicùng cháu nói chuyện với ông là sáng nay, khi ông đi Boise.

- Ông xin lỗi đã làm cho cháu phải lolắng, Katie. – Ông cởi áo khoác, treo bên cạnh cửa sau. – Ông vừa cầu hônGrace.

Kate buông thõng tay.

- Cái gì cơ ạ?

- Ông cầu hôn Grace. Bà ấy đã đồng ýrồi.

- Nhưng… - Kate nhìn chằm chằm vàoông, chắc cô đã nghe nhầm.

Cưới ư? Mọi người không thể cưới nhaisau một đêm lên giường. Đó chỉ là một phút thăng hoa thôi. Đó không phải làtình yêu bền vững.

- Nhưng ông ơi… nếu chỉ vì ông ngủvới ai đó, không có nghĩa là ông phải cưới người ta. Đây là thế khỷ Hai MươiMốt rồi, vì Chúa. Đừng có cổ hủ như thế ông ơi.

Bạn đang đọc Rắc rối với ngày Valentine của Rachel Gibson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.