Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ẩn Giới

7804 chữ

Khi bị đưa sang một thế giới khác, ta thường sẽ trở nên rất nổi bật trong mắt của người dân thế giới ấy. Và có một điểm chung trong các bộ light novel thuộc thể loại này, đó là những người bị đưa sang đây sẽ trở thành Anh hùng đi giải cứu thế giới. Nói thật, thể loại như thế tuy đã xuất hiện rất nhiều rồi, nhưng chẳng hiểu sao cậu vẫn cảm thấy hứng thú với nó.

Lần này cũng không phải là ngoại lệ. Ánh mắt của mọi người xung quanh khiến cho nhóm Tomoya cảm thấy bị áp lực, nhưng đôi chân vẫn cứ tiến lên phía trước. Họ thu hút sự chú ý khá nhiều do bộ đồng phục học sinh của mình, và hiển nhiên là do thứ này không hề có ở thế giới này rồi.

Bước đi một cách uể oải với một chiếc khăn bông trắng phủ trên đầu, có thể dễ dàng nhận ra là họ đã gần kiệt sức. Cũng phải thôi… vì từ lúc tỉnh lại cho đến giờ là hơn ba tiếng, và họ đã phải đi bộ suốt thời gian đó mà không có gì vào bụng cả.

Quay trở lại quãng thời gian khoảng ba tiếng trước……

Cậu là người trong nhóm tỉnh dậy đầu tiên. Và trong lúc đang từ từ mở mắt ra, Tomoya có thể cảm nhận được ánh nắng gay gắt, cũng như những làn gió hanh khô đang thổi qua cơ thể mình. Không những vậy, cậu có cảm giác như chân mình đang bị mất thăng bằng, khi mà nó cứ lún xuống liên tục, và khó di chuyển nữa.

Khi định thần lại, cậu có thể dễ dàng nhận ra mình đang có mặt trên một cái sa mạc rất lớn, với khung cảnh ở bốn bề đều giống nhau như đúc. Chỉ toàn là những thảm cát trăắng xóa, không hơn không kém. Tomoya đã phài liên tục nheo mắt để không bị chói bởi ánh nắng, cũng như để có thể quan sát khung cảnh xung quanh rõ hơn.

-Cái quái…? Sao không giống như trong tiểu thuyết một chút nào hết vậy!?

Nhà cao cửa rộng đâu? Lâu đài tráng lệ đâu!? Pháp sư triệu hồi đâu!? Hoàng gia đâu!? Tại sao xung quanh đây chỉ toàn là một bãi cát khổng lồ vậy!? Từ đó tới giờ cậu chưa từng đọc một cuốn tiểu thuyết, hay xem một bộ anime nào mà trong đó có người bị đưa sang thế giới khác và nơi hạ cánh là chốn hoang mạc thế này cả!!

Người tiếp theo tỉnh dậy là Shiori. Khi mở mắt, cô vẫn còn kinh ngạc vì nơi mình xuất hiện, mà không thèm bận tâm tới lớp cát còn đang dính trên người và tóc.

-Nii-chan… Cái này……

-Ờ, có vẻ không ổn rồi…

Shiori cũng đã từng xem qua vài bộ anime có nội dung du hành xuyên thế giới kiểu như thế này, nên cũng lập tức nhận ra sự khác biệt rõ ràng với những gì mình đã được xem. Không hề có người triệu hồi, thậm chí là cả người tiếp đón. Cũng như Tomoya, những gì cô có thể thấy chỉ là một lớp cát rộng mênh mông.

Dù thế, cả cô và Tomoya vẫn cố giữ bình tĩnh, vì hoảng loạn trong những lúc thế này thường sẽ rất dễ khiến ta trở nên thua cuộc ngay từ khi bắt đầu. Chuyến đi tới thế giới khác chỉ mới bắt đầu thôi mà, nên từ từ tận hưởng đi thì hơn.

Được một lúc sau thì nhóm của Hitoshi cũng từ từ ngồi dậy, và ôm đầu với một vẻ mệt mỏi. Có vẻ như tinh thần họ vẫn chưa được tôi luyện đủ để có thể chịu đựng những dao động trong lúc bị dịch chuyển. Giờ nhắc mới nhớ, cậu vẫn còn thấy hơi choáng, nhưng nếu đem so với những đêm mất ngủ vì phải xem anime thì nhiêu đây chẳng là gì cả. Nói ngắn gọn, lũ riajuu không có đủ sức để chịu đựng điều này.

-Nơi đây… là đâu?

-Một sa mạc ư!? Ban nãy chúng ta vẫn còn ở trong lớp mà?

-…Tomoya, chắc cậu có biết gì đó phải không?

Quả không hổ danh là người bạn hiểu cậu nhất. Tinh ý lắm Reina. Dù sao thì, xin chào mừng các vị đã tới một thế giới khác, hỡi các riajuu của tôi.

Tomoya tóm gọn thật ngắn có thể về những gì có liên quan đến việc này cho nhóm Hitoshi nghe, như là cái hố đen khi nãy thực chất là một cánh cổng đi xuyên thế giới, và nơi ta đang đứng là một thế giới hoàn toàn khác với Trái đất của chúng ta. Đơn giản, chỉ có vậy thôi.

-…… Cậu đùa với mình à? Hãy nói với mình là cậu đang đùa đi, Akutagawa-kun!

-Đúng rồi! Đây ắt hẳn chỉ là một giấc mơ mà thôi! Hitoshi-kun, chỉ cần thức dậy là chúng ta sẽ tthoát khỏi nơi này ngay lập tức!

Tomoya và Shiori ngán ngẩm nhìn cảnh Hitoshi và Masami đang cố trấn an bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ, và nở một nụ cười nhỏ. Duy chỉ có mỗi Reina là cúi xuống xác nhận nơi mình đang đứng bằng chính bàn tay của mình.

-Hitoshi, Masami, mình không nghĩ đây là giấc mơ đâu. Đúng như Tomoya đã nói, đây là hiện thực. Và nơi ta đang đứng chính là một thế giới khác.

-Không! Cậu nói dối! Không thể nào có chuyện đó được!! – Masami hét

(Đó, lại nữa rồi đấy…)

Đây chính là một trong những lý do khiến Tomoya ghét lũ riajuu. Cứ mỗi khi gặp chuyện gì không có lợi cho mình, chúng lại cố viện cớ, hoặc đổ lỗi cho người khác để mình có thể được an nhàn. Thế nên cậu mới ghét cái thế giới cũ của mình.

-……Xem ra không thể nào phủ nhận được nữa rồi. Akutagawa-kun, thật không muốn, nhưng xem ra mình phải tin lời của cậu thôi. Nếu như đây không phải là sa mạc Sahara, thì chỉ có thể là một thế giới khác mà thôi.

-…So với một riajuu bình thường thì cậu thích nghi khá là nhanh đấy.

-R-Riajuu là gì cơ?

-Đừng bận tâm!

Tuy vẫn không hiểu lời của Tomoya cho lắm, nhưng Hitoshi vẫn quay sang dỗ dành Masami, người vẫn còn đang cố phủ nhận cái thực tại này với một khuôn mặt đẫm lệ.

Đúng lúc ấy, cậu chợt nhận ra tình cảnh của mình hiện tại. Cái nóng gay gắt của ánh mặt trời đã khiến năm người họ đổ mồ hôi rất nhiều, và nếu cứ để thế này, họ sẽ mất nước, dẫn đến việc gây nguy hiểm đến tính mạng. Và rồi, chân cậu chạm phải một thứ gì đó được chôn ở dưới cát. Khi lôi nó lên, cái mà cậu nhìn thấy là…

-Cái cặp của mình đây mà? Không lẽ…

Cậu lập tức nhìn xuống lớp cát xung quanh mình, và nhận ra vẫn còn vài thứ nữa đang được chôn ở phía dưới. Nhận ra tình hình hiện tại, Tomoya lập tức:

-Mọi người! Mau đào tất cả vật dụng đang bị chôn dưới cát đi! Đó là những thứ đã bị hút vào hố đen cùng chúng ta khi nãy đấy!

-Hả?

Cậu vừa nói vừa cúi người nhặt đồ. Nghe nói thế, mọi người đã có chút bất ngờ trên khuôn mặt. Nhưng, người duy nhất làm theo chỉ có mỗi mình Shiori. Phải một lúc sau, Hitoshi mới hiểu ra ý định thật sự của Tomoya, và mau chóng làm theo.

-Hai cậu còn đứng đực ở đó làm gì vậy!? Ở nơi xa lạ thế này thì những món đồ này sẽ rất là quan trọng đấy! Là phao cứu sinh của chúng ta đó! Nhặt mau lên đi!

Do phát hiện ra khá muộn nên phần lớn những món đồ ấy đã hoàn toàn bị lún sâu xuống cát. Nhóm cậu chỉ nhặt lại được một số ít mà thôi. Sau đó, năm người cùng di chuyển tới hốc của một tảng đá lớn ở gần đó để tránh nắng, cũng như để giữ lại lượng nước hiếm hoi trong cơ thể. Tạm thời cứ như thế này đi đã. Việc tiếp theo phải làm là… kiểm kê tài sản.

-Được rồi. Cùng nói xem chúng ta lấy được gì nào. Tôi lấy được… cặp của mình, một cái ống nhòm (chẳng biết tên nào đi học lại đem cái này nữa), vài quyển sách giáo khoa, và hết. À, điện thoại của tôi vẫn còn nguyên vẹn trong túi đây.

-Xin lỗi anh, Nii-chan. Em chỉ có điện thoại của mình, một chiếc túi trống rỗng, và một chai nước không mà thôi.

-Tôi vẫn còn giữ chiếc điện thoại của mình, và ban nãy có nhặt được thêm một cái kèn amonica, với vài cái khăn bông nữa. – Hitoshi lên tiếng

-Mình… Mình chỉ tìm được mỗi cái túi của mình thôi, và trong đó chỉ toàn là sách vở. Mình xin lỗi! – Masami nói

-Tomoya, mình chỉ lấy lại được điện thoại của mình, và ba chai nước còn nguyên vẹn mà thôi. Như vậy có được không?

……Tình hình liệu có còn tệ hơn được nữa không đây?

Nghĩa là, sự sống của cả đám bây giờ phụ thuộc vào những món đồ mang tính ngẫu hứng này ư? Điểm cộng duy nhất là xem ra cả đám vẫn còn giữ được chiếc điện thoại của mình, nhưng ở nơi thế giới không có sóng điện thoại như thế này thì nó khác chi vô dụng chứ.

Thành thật mà nói, cậu muốn bỏ cái lũ này ở lại đây, và lên đường cho chuyến du hành riêng, chỉ có cậu và Shiori thôi. À, nếu được thì cho Reina theo cũng tốt. Nhưng mà làm thế thì coi bộ không được đúng cho lắm, nên đành chịu như vậy một thời gian vậy.

Cảm thấy chán nản vì hoàn cảnh hiện tại của mình, Tomoya vuốt mặt một cái, và nhận ra một thứ mà đáng ra không thể có ở đó.

-Cái… gì đây? Một chiếc nhẫn à?

Cậu không phải là một thằng thích diện trang sức, nên chắc chắn đây không phải là món đồ của cậu. Nhìn kỹ chiếc nhẫn màu vàng kim ở ngón giữa của bàn tay phải, cậu có thể nhìn thấy những họa tiết rất chi là sắc sảo được khắc trên đó. Không chỉ vậy, bề mặt của chiếc nhẫn còn được đính một viên ngọc màu đen hình hạt đậu, trong như một viên thạch anh đen.

-Nii-chan, xem ra tất cả mọi người đều được nhận một món trang sức kỳ lạ này.

Trong lúc đang kiểm lê tài sản, mọi người mới chợt nhận ra trên cơ thể xuất hiện vài món trang sức, có cùng màu vàng kim, và cũng được đính một viên ngọc hình hạt đậu khá lớn, nhưng hình dạng của trang sức, và màu sắc của viên ngọc thì hoàn toàn khác, tùy mỗi người.

Shiori thì, chẳng hiểu từ đâu ra, xuất hiện một chiếc vòng cổ nhìn rất chi là sang trọng, và nó nối với một viên ngọc màu xanh dương đang tỏa sáng lấp lánh và bị kẹp giữa bộ ngực của mình, như một viên Aquamarine.

Trên cổ tay trái Hitoshi thì xuất hiện một cái vòng tay khá to và nặng nề màu vàng kim, và nó cũng được đính một viên ngọc, nhưng mang một màu đỏ, như một viên Ruby.

Đối với Masami, cô nhận được một đôi bông tai, mỗi bên đều được đính một viên ngọc màu vàng nâu của loại đá quý Citrine. Cô thật sự khá ngạc nhiên vì điều này, đơn giản là vì cô chưa từng bấm lỗ tai, nên cũng không biết cái cảm giác khi đeo bông tai là như thế nào.

Reina… có lẽ là người nhận được món trang sức kỳ cục nhất trong cả đám: một cặp vòng lắc chân. Nó cũng được đính một viên ngọc màu xanh lá, hệt như một viên Emerald. Cứ mỗi lần cô di chuyển, mấy cái lắc này cứ đu lên đu xuống mãi không dừng.

-Không có vũ khí, mà thay vào đó là những món trang sức này à? Có vẻ thú vị đây. – Tomoya nói

-Sự khác nhau về màu sắc của các viên ngọc chắc phải có ý nghĩa chứ nhỉ? – Hitoshi lên tiếng

Điều mà Hitoshi nói rất là có lý, nhưng mà khổ nỗi là cả đám lại không có cách nào để xác thực cả. Thường thì vào những lúc này sẽ có người tới giải thích cách vận hành những món trang sức này mà? Người đó đâu rồi!? Bộ đang chơi trốn tìm hay sao vậy hả!?

-Nii-chan, giờ chúng ta phải làm gì đây?

-…Gì thì gì, trước hết ta phải chọn ra một người lãnh đạo trước đã.

Ở một nơi đất khách quê người thế này thì trở nên mất bình tĩnh và dễ hoảng loạn là chuyện bình thường. Và khi đó, ta sẽ rất dễ phạm sai lầm, từ đó dẫn tới những kết cục tồi tệ, hoặc cũng có thể là cái chết. Thế nên, việc chọn ra một người làm lãnh đạo sẽ giúp nhóm trở nên có cơ cấu và tổ chức hơn.

Đó phải là một người luôn giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống, có khả năng giao tiếp tốt với tất cả thành viên trong nhóm, và là chỗ dựa vững chắc mỗi khi cần thiết… Nhưng tiếc thay, trong nhóm cậu chẳng có ai phù hợp với toàn bộ các điều kiện trên cả. Thế cho nên là…

-Ờ đây ai muốn Takehiko làm lãnh đạo thì giơ tay lên nào.

Dĩ nhiên, trừ người vừa được nhắc đến trong câu, tất cả đều đồng loạt giơ tay lên với một vẻ nhất trí. Thấy thế, Hitoshi liền phản đối:

-Hể? Sao lại là mình!? Đáng ra Akutagawa-kun, người am hiểu lĩnh vực này nhất, phải trở thành lãnh đạo mới đúng chứ!?

-Không được đâu Hitoshi. Đừng quên rằng chúng ta chỉ là ‘khách’ ở thế giới này, và điều đó khiến chúng ta buộc phải giao tiếp với cư dân sinh sống ở đây. Tomoya đến nói chuyện với các bạn trong lớp còn không xong thì làm sao mà có thể đảm đương trách nhiệm đó được? Nên là, chỉ có cậu là thích hợp thôi.

-N-Nhưng mà…

-Hitoshi-kun, mình muốn cậu làm lãnh đạo cơ!

Ban đầu thì cậu ta vẫn còn cố chống cự, nhưng khi thấy đôi mắt van nài của Masami, Hitoshi đã không thể từ chối được nữa.

-T-Thôi được rồi… Mình sẽ làm, nhưng chỉ là trong tạm thời thôi đấy.

Nước mắt của con gái đúng là một món vũ khí đáng sợ. Nhớ lại trước đây Shiori cũng đã từng giở trò này mấy lần để bắt cậu làm việc không công cho con bé. Dù cho có đề phòng cỡ nào thì ta vẫn sẽ dính chiêu như thường. Đúng lúc ấy, Shiori bước tới gần cậu và thì thầm:

-Nii-chan, lý do thật sự khiến anh không muốn làm lãnh đạo là gì?

-Làm thì mệt xác, trách nhiệm thì lớn, thất bại thì bị mọi người cho ăn hành, nói chung là đủ thứ chuyện. Nên ngu gì phải nhận cái chức đó chứ. Đùn qua đứa khác cho đời nó thảnh thơi có phải tốt hơn không.

-Anh đúng là láu cá thiệt. Mà, nếu là em thì cũng sẽ làm như thế thôi.

Cả hai nở một nụ cười ranh ma trên môi, và sau đó quay mặt về phía Hitoshi để bàn bạc nên ưu tiên làm gì trước tiên. Sau một hồi thảo luận, mọi người đều đồng ý là phải đi tìm nơi có người sống để có thể thu thập thông tin về thế giới này, nói chung là về mọi thứ mà họ cần phải biết nếu muốn sống sót.

Bằng chiếc ống nhòm nhặt được ban nãy, Tomoya phát hiện ra một thị trấn nhỏ ở cách chỗ họ đứng khoảng một cây số về phía nam. Và đó sẽ là địa điểm mà họ sẽ hướng tới đầu tiên.

Vì phải di chuyển trên một sa mạc nắng nóng, nên nước sẽ là thứ quan trọng nhất với cả nhóm. Thế nên, chai nước mà Reina nhặt được khi nãy trở thành kho báu quý giá nhất với nhóm. Đồng thời, những chiếc khăn bông của Hitoshi sẽ giúp họ chống chịu được cái nắng này phần nào. Nói chung là, mọi thứ đã tạm ổn, và họ đã sẵn sàng lên đường.

Tuy cậu biết là sẽ còn muôn vàn khó khăn đang chờ đợi phía trước, nhưng Tomoya vẫn không thể dừng được cái cảm giác phấn khích này. chuyến phiêu lưu tới một thế giới khác của cậu chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.


Di chuyển trên sa mạc quả không phải là một chuyện dễ dàng, khi mà cát cứ liên tục bay thành từng đợt, làm cản trở tầm nhìn của nhóm cậu. Đã có mấy lần cậu xém đi lạc rồi đấy, chết tiệt! Cũng chính vì thế nên phải tận ba tiếng sau, nhóm cậu mới tới được cái thị trấn nhỏ này.

Vừa mới xuất hiện ở phía cổng thị trấn, nhóm cậu đã thu hút sự chú ý của gần như tất cả người dân trong đây. Nhìn sơ qua thì họ rất giống con người, với trang phục giống hệt của dân du mục. Tạ ơn chúa là ở thế giới này loài người vẫn còn sống sót, nếu không thì chắc cậu sẽ có cảm giác là mình bị lạc loài mất.

-Giờ chúng ta phải làm gì đây, Hitoshi?

Reina cất câu hỏi từ phía sau về ý định sắp tới của anh chàng nhóm trưởng. Và như đã có sẵn câu trả lời trong đầu, cậu ta cất lời ngay:

-Trước mắt thì phải tìm một nhà trọ đã. Chúng ta đã di chuyển suốt ba tiếng rồi, phải nghỉ ngơi một chút nếu không muốn bị đột quỵ.

-Tìm nhà trọ á? Nhưng mà chúng ta làm gì có tiền? – Masami lên tiếng

-……Phải ha?

Oi oi, đừng có nói là cậu vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó nha? Bộ cậu tưởng là người ở thế giới này sẽ tốt bụng cho cậu tá túc miễn phí chỉ vì thấy tình cảnh của chúng ta rất tội nghiệp như trong phim sao? Nhầm to rồi đấy.

-Dù sao thì, cứ tìm nhà trọ trước đi đã. Mình sẽ cố thuyết phục họ xem sao.

Giữ một niềm lạc quan cùng một nụ cười nhỏ trên môi, Hitoshi tiếp tục tiến bước. Những phong thái đó đúng là của một riajuu điển hình, không lẫn đi đâu được cả. Tomoya thở dài một cái, nhưng cũng lết chân đi theo để xem cậu ta sẽ làm được trò trống gì.

Dĩ nhiên, mới tới nơi này lần đầu thì làm sao mà biết hết mọi ngõ ngách được? Nên là nhóm cậu buộc phải dừng lại để hỏi thâm người dân xung quanh. Lúc này, Tomoya nhận ra rằng, tuy không nói cùng một ngôn ngữ, nhưng vì lý do gì đó mà hai bên có thể thấu hiểu lẫn nhau. Cậu lập tức đoán ra ngay đó chính là chức năng phiên dịch mà những món trang sức kỳ lạ này sở hữu. Xem ra phải luôn mang chúng mọi lúc mọi nơi rồi.

May cũng nhờ khuôn mặt điển trai và tài ăn nói của Hitoshi nên nhóm cậu mới gặp thuận lợi, và tới được nhà trọ gần nhất rất nhanh. Nhưng sao cậu có cảm giác là tên này vừa mới tung lưới tình và hốt được vài con cá nhẹ dạ vậy ta? Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của mấy người con gái đang yêu từ đằng sau đây này!

Và may mắn cho nhóm cậu, đó là tiếp tân ở nhà trọ cũng là một cô gái, và tài ăn nói của Hitoshi lại phát huy tác dụng lần nữa. Nhóm cậu giờ chỉ cần giao những món đồ có giá trị để trả thay cho tiền là xong. Và mọi người có biết thứ mà Hitoshi đem ra trao đổi là gì không?

Hai chai nuốc suối mà Reina nhặt được khi nãy đã phát huy tác dụng của nó. Người phụ nữ tiếp tân đã rất kinh ngạc khi thấy hai chai nước của nhóm, và đồng ý nhận nó làm vật trao đổi. Chà, may mắn thật đấy.

Ở sa mạc, nước còn quý hơn cả vàng. Chính vì thế, người dân thị trấn này luôn chắt chiu từng giọt một, và không dám lãng phí. Nên là khi nhìn thấy hai chai nước suối này, cô gái tiếp tân đã đồng ý nhận nó làm vật trao đổi. Phải cảm ơn Reina vì đã nhặt được mấy chai nước này thôi.

Sau khi thương lượng, nhóm cậu đã được cho ở trọ lại đây đến giữa tuần, nghĩa là bốn ngày nếu tính cả hôm nay. Tuy nhiên, thức ăn thì chỉ được phục vụ vào một buổi duy nhất trong ngày. Nghĩa là nếu chọn ăn sáng thì ăn trưa và ăn tối sẽ là tự túc. Nhưng khi nghĩ đến việc điều đó còn tốt chán hơn là ngủ ngoài đường, chẳng còn ai dám lên tiếng than vãn nữa.

Nhóm cậu được trao hai căn phòng, một dành cho nữ và một dành cho nam, và cả hai đều nằm trên tầng ba, nơi có ít gió cát thổi qua nhất.

Và việc tiếp theo mà nhóm cậu làm… chính là ngủ để lấy sức. Ngay lập tức, cả đám đã rơi vào một giấc ngủ rất sâu, và đến tận sáng hôm sau mới tỉnh lại. Hậu quả từ việc di chuyển suốt ba tiếng không ngừng nghỉ đây mà.

Ở nơi thế giới lạ lẫm này, phải đoàn kết thì mới có thể giúp tăng khả năng sống sót lên mức cao nhất, ít ra là cho đến khi nắm vững toàn bộ kiến thức cơ bản về nơi này. Chính vì vậy mà ngay sáng hôm sau, cố nén cơn đói lại, nhóm cậu tụ họp lại để bàn nhau từ giờ nên làm gì, và mỗi người đã đưa ra được vài ý tưởng thú vị.

Theo Hitoshi, quan trọng nhất bây giờ chính là họ phải tìm cách kiếm tiền, và cậu không có ý phủ nhận điều đó. Ở thế giới nào cũng vậy, tiền luôn có một sức thống trị to lớn, và ta có thể làm được hầu hết mọi thứ nhờ nó. Câu “Có tiền mua tiên cũng được” chính là minh chứng cho việc này.

Nhưng mà, không như trong game, làm gì có chuyện tiền sẽ rơi từ trên trời xuống, hay ở trong các rương kho báu cho ta nhặt chứ? Nên là Masami đã đưa ra ý tưởng đi phụ giúp người dân, với mục đích được trả công. Việc này không chỉ giúp chúng ta kiếm thêm chút vốn, mà còn có thể thiết lập một mối quan hệ tốt với thị trấn này, đặng sau này còn có thể nhờ vả nếu có chuyện gì xảy ra.

Giống y chang như mấy trò RPG thường thấy, xung quanh thị trấn này cũng có xuất hiện vài con quái vật cỡ nhỏ, thỉnh thoảng lại tràn vào đây để quậy phá. Hay ít ra đó là những gì mà Reina được cho biết. Cô muốn dành chút thời gian để thăm dò, cũng như điều tra về thể loại quái vật hay xuất hiện xung quanh đây, để sau này có rời khỏi thị trấn cũng không gặp khó khăn.

Shiori thì lại có hứng thú với những món trang sức màu vàng kim này, và muốn nghiên cứu chúng kỹ hơn. Cũng may là nhà trọ này cũng có một cái thư viện, tuy không lớn lắm, nhưng chắc vẫn chứa tư liệu có liên quan đến những món đồ này.

Tomoya vẫn giữ vững quan điểm của mình rằng nên thu thập thông tin về thế giới này càng sớm chừng nào càng tốt, nên là cậu sẽ cùng em gái mình cắm rễ trong thư viện cả ngày trời. Dù sao thì có hai người vẫn tốt hơn là một chứ nhỉ?

Để cho chắc ăn hơn, Hitoshi sẽ đi cùng với Masami, vì cậu lo là cô vẫn còn bị ảnh hưởng bởi việc đi sang thế giới khác như thế này. Tomoya thì không muốn can dự vô quyết định của người khác, nên cũng làm lơ luôn. Cậu và Shiori lập tức bước vào thư viện, và bắt đầu công cuộc tìm kiếm thông tin của mình. À, sẵn nói luôn, có vẻ chiếc nhẫn cũng có khả năng phiên dịch cả chữ viết, nên việc đọc đối với cậu cũng chẳng mấy khó khăn.

Nhóm Hitoshi cũng rời khỏi nhà trọ, và liền chia ra làm công việc của mình như đã bàn khi nãy. Ban đầu, mọi người có hơi lo lắng khi phải để Reina đi điều tra về lũ quái vật đơn thân độc mã, nhưng chẳng ai lại có thể khiến cô đổi ý được, nên cũng đành bó tay.

Trước đây đã từng có người nói rằng, một khi ta chú tâm vào một cái gì đó, thì sẽ có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh. Trường hợp này cũng thế, nhóm cậu mải mê với các công việc của mình đến nỗi còn không biết là trời đã tối mịt. Chỉ cho đến khi tất cả cùng quay về nhà trọ, ta mới có thể nhận ra một vẻ mệt mỏi, nhưng cũng có phần phấn khích trên khuôn mặt của mỗi người. Và sau đó, khi đã đi tắm và tập trung vào phòng của đám con gái, lần lượt từng người kể về những khám phá của mình về thế giới này.

Người đầu tiên lên tiếng là Tomoya.

Từ khi đến thế giới này, cậu vẫn lấy làm thắc mắc vì sao không thấy người triệu hồi mình đâu, cũng như việc nơi mình xuất hiện lại là ngay chính giữa một sa mạc khá lớn. Và cậu đã có được câu trả lời thông qua những cuốn sách lịch sử trong thự viện của nhà trọ.

-Vào khoảng năm thế kỷ trước… sa mạc đó đã từng là nơi đóng đô của cả một vương quốc đấy.

-Hả!?

Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc trước điều đó, và sau đó Tomoya bắt đầu giải thích kỹ hơn một chút, nhưng vẫn cố gắng đơn giản hóa nó lại để các riajuu cũng có thể hiểu.

Thế giới này có tên là Elneath, và có tất cả bốn bộ tộc lớn cùng nhau sinh sống.

Nhân tộc, hay thường được gọi là “Humanity” ở thế giới này, quá rõ ràng là để ám chỉ con người. Đây cũng là tộc có số lượng lớn nhất cả thế giới, và thường định cư ở lục địa phía nam. Hiện có rất nhiều thành phố lớn của Nhân tộc đang mọc lên như nấm, có lẽ do hiện tượng bùng nổ dân số. Dĩ nhiên cũng có một số lượng nhỏ Nhân tộc đang sinh sống ở lãnh thổ của các tộc khác, nhưng đó là một vấn đề khác.

Thú tộc “Beastia”, ám chỉ những cá thể có bộ phận của thú vật trên cơ thể. Và cũng vì vậy nên tộc này có rất nhiều nhóm người khác nữa, dựa trên sự khác nhau về đặc điểm cấu tạo, hay bộ phận của loài thú mà mình sở hữu. Ví dụ cho dễ hiểu là, trong “Beastia” cũng có người mang tai thú, nhưng cũng có người có đuôi cá hệt như mỹ nhân ngư. Tự nhiên cậu muốn nhìn tận mắt một bé tai mèo quá đi thôi. Bữa nào có dịp phải tới vương quốc của thú tộc mới được. Nghe phong phanh đâu tộc này sống ở lục địa phía tây của thế giới Elneath này.

Tiên tộc “Elfia”, hiển nhiên là ta sẽ liên tưởng ngay đến hình ảnh những nàng tiên có đôi tai nhọn và dài của yêu tinh, sở hữu một vẻ đẹp thuần khiết, yêu thiên nhiên và không thích xung đột, hay sống ẩn dật trong các khu rừng thiêng. Và tiên tộc ở thế giới này cũng không hề khác biệt mấy so với những lời mô tả trên. Ở thế giới cũ không hề có tiên, nên Tomoya đang rất muốn được tới lục địa phía đông của Elneath ngay để có thể tóm một bé tiên đem về nhà, hè hè.

Và cuối cùng, chính là Quỷ tộc “Devilia”. Vâng, dù cho thế giới này có kỳ cục thế nào đi nữa thì cũng không thể thiếu thành phần này rồi, vì chỉ khi có Quỷ tộc thì chuyến hành trình của những người đến từ thế giới khác mới có điểm kết thúc. Bộ tộc này cư trú ở lục địa phía bắc, tức ngay phía đối diện với Nhân tộc. Trong sách lịch sử cũng đã từng ghi lại vài trận thế chiến nổ ra giữa các bộ tộc, và đó chính xác là những gì Tomoya muốn nói sắp tới đây.

Vào năm thế kỷ trước, giữa Nhân tộc và Quỷ tộc xảy ra một vài mối bất hòa, và dẫn đến chiến tranh. Cả hai bên đã giao tranh rất ác liệt, và hậu quả để lại ở mỗi bên cũng rất chi là nặng nề. Và ví dụ điển hình nhất lại đang nằm ngay trước mặt nhóm cậu đây.

Sa mạc rộng lớn đó trước đây đã từng là nơi đóng đô của một trong những vương quốc rộng lớn nhất của Nhân tộc thời bấy giờ. Tuy nhiên, nó đã trở thành như ngày nay do một đợt tấn công của Quỷ tộc. Khi nghe nói đến điều đó, mọi người bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng.

-Rốt cuộc là Quỷ tộc đã sử dụng vũ khí gì để có thể khiến cả một vương quốc thành ra như thế vậy? – Hitoshi hỏi

-…Không biết riajuu mấy cậu có tin được hay không, nhưng ở thế giới này, vũ khí chỉ là thứ yếu thôi. Thứ mạnh nhất chính là… ma thuật. – Tomoya trả lời

-…Ma thuật? – Masami ngỡ ngàng

-Nếu là bình thường thì mình nhất định sẽ không tin. Nhưng mà đây là thế giới khác với của chúng ta, rồi thêm cả chi tiết mà cậu vừa nói khi nãy, mình không thể nào không tin được rồi. – Hitoshi nói

Lại một lần nữa, cậu cảm thấy ngạc nhiên trước thái độ của Hitoshi. Có vẻ như cậu ta không phải là một riajuu bình thường, mà cũng có hơi hướm chút otaku. Đề cử cậu ta lên làm lãnh đạo quả không phải là lựa chọn sai lầm mà.

-Quay trở lại vấn đề. Như đã nói khi nãy, năm thế kỷ trước, sa mạc đó là một vương quốc rất lớn, và đó cũng là nơi cư ngụ của một vị pháp sư tài ba. Khi nhận thấy Nhân tộc đang trên đà thua cuộc, ông ta đã sử dụng thuật triệu hồi để gọi những cư dân từ thế giới khác đến đây, và giúp Nhân tộc mở ra một con đường chiến thắng. Tuy nhiên…

-…Để em đoán nhé. Ma thuật đó tuy đã được thi triển, nhưng đến tận năm thế kỷ sau, nó mới phát huy tác dụng?

-Giỏi lắm Shiori. Chuyên môn của em có khác.

Có vẻ nhờ kinh nghiệm coi các bộ anime Mahou Shoujo đã giúp em ấy có được một khái niệm khá vững về ma thuật, cũng như vài đặc điểm của nó. Nên là cô bé mới có thể đoán ra câu trả lời một cách nhanh chóng như vậy đấy.

À, sẵn đây nói luôn, trận chiến giữa Nhân tộc và Quỷ tộc vào năm thế kỷ trước đã kết thúc với sự đình chiến giữa hai bên, do tổn thất của cả hai đều đã đạt quá mức có thể chấp nhận. Thậm chí trận chiến cũng đã có dấu hiệu lan sang tận hai tộc còn lại, nên nó không còn cách nào khác ngoài việc phải dừng.

Khi nghe thấy câu trả lời đó, nhóm Hitoshi đã có một vẻ không cam chịu trên khuôn mặt. Chỉ vì một sai lầm của vị pháp sư đó mà nhóm cậu phải sang thế giới này ư? Khi mà trận chiến ấy đã kết thúc!? Thế chẳng hóa ra mục đích sử dụng thuật triệu hồi đã không còn nữa sao? Và nhóm cậu phải sang thế giới này một cách uổng công?

-…Dù gì đi nữa thì chuyện cũng đã lỡ rồi. Chi bằng bây giờ chúng ta cùng tìm cách quay trở về thế giới cũ của mình đi thì hơn. – Reina nói

Hitoshi và Masami gật đầu trước điều đó như vừa được đưa ra một tia hy vọng. Tuy nhiên…

-Xin lỗi vì đã làm cụt hứng, nhưng tôi và Shiori không có ý định quay về đâu.

Ba cặp mắt ngạc nhiên quay về phía hai anh em nhà Akutagawa, và cái họ nhận được chính là một ánh mắt cương quyết của họ.

-Tomoya-san, cậu nói gì vậy? Cậu không muốn quay về sao?

-Đây là quyết định của cả hai bọn tôi, và nó không có liên quan gì đến ba người đâu nên là đừng bận tâm.

-Nhưng mà, cậu nỡ lòng từ bỏ nơi chôn rau cắt rốn của mình sao!? Thậm chí đến cả bố mẹ mình hai người cũng muốn bỏ rơi sao!? – Hitoshi lên tiếng

Nghe tới đây Reina bỗng mở tròn mắt như vừa nhớ ra vài điều, và dần mường tượng ra được lý do vì sao Tomoya lại đưa ra quyết định đó.

-…Dù sao thì đó cũng không phải là những gì chúng ta muốn bàn hôm nay, nên hãy để lại cho lần sau đi. Hitoshi, tới phiên cậu báo cáo đấy.

-Nhưng mà Reina—

-Xin cậu đấy, Hitoshi.

-……Thôi được rồi.

Tuy vẫn còn mang một vẻ mặt ấm ức, nhưng bản thân Hitoshi cũng biết là không nên xen vào chuyện của người khác, nhất là sau khi họ đã đưa ra quyết định, nên đành phải rút lui một cách yên thắm. Tomoya thì thầm cảm ơn Reina, vì đã giúp cậu thoát khỏi một màn ‘tra hỏi’ khác.

Nói chung là vì Tomoya cũng đã làm rõ được nguyên nhân vì sao họ lại tới đây, cũng như cho biết thêm vài điều về thế giới này, nên có thể nói là cậu đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình. Và sau đây sẽ là phần báo cáo của Hitoshi.

Thế giới này sử dụng hệ thống tiền tệ tên là Cyen. Nhưng không như ở thế giới cũ của cậu có dùng tới tiền giấy, ở đây chỉ dùng những đồng xu mỗi khi trao đổi hay buôn bán. Thêm vào đó, thế giới này có tổng cộng bốn loại đồng xu mang các màu sắc khác nhau: nâu, bạc, trắng, và vàng kim.

Cứ 10 đồng nâu sẽ đổi được 1 đồng bạc. 10 đồng bạc thì đổi được 1 đồng trắng, và 5 đồng trắng sẽ đổi được 1 đồng vàng kim. Cái hệ thống tiền tệ này tuy có hơi khác biệt, nhưng cũng không đến nỗi khó nhớ cho lắm. Tiện nói luôn, sau một buổi sáng giúp đỡ người dân, Hitoshi đã đem về cho nhóm cậu được 10 đồng nâu Cyen, tức là bằng 1 đồng bạc.

Thêm một chi tiết nhỏ nữa là, đồng Cyen màu trắng và vàng kim thường chỉ được dùng ở thành phố lớn, hoặc cung điện hoàng gia. Và nghe đến đây, cậu tự hiểu ra là hai loại tiền ấy chỉ được giới quý tộc hoặc hoàng gia sử dụng. Hai loại còn lại thì chỉ dành cho thường dân, đại khái là như thế đấy. Mà khoan…

-Vậy ra ở thế giới này vẫn còn vua chúa, hoàng tộc à? – Reina hỏi

-Ừm. Tuy là mình đã cố gắng hỏi mọi người thật nhiều có thể, nhưng câu trả lời của họ vẫn rất chi là chung chung. Họ nói là do thị trấn này nằm ở rìa sa mạc, lại ít dân nên nhà vua hay hoàng tộc rất hiếm khi đến đây. Do vậy họ cũng không biết được gì nhiều cả.

Biết được mới lạ đó. Bản thân cậu, khi mới đến cái thị trấn này, cũng đã nhận ra được tình cảnh thảm thương của nó rồi. Nhưng mà đến mức này thì có hơi bị quá đáng đấy.

Hitoshi còn cho biết rằng, vài ngày tới sẽ có một đoàn thương nhân tới đây để thực hiện trao đổi, hoặc buôn bán hàng hóa. Và đây sẽ là cơ hội tốt để nhóm cậu đổi vài món đồ để lấy ít tiền, và tiện thể nhờ họ dẫn ra khỏi thị trấn này một cách nhanh gọn lẹ. Tuy nhiên…

-Rời khỏi thị trấn này không phải là chuyện dễ. Bởi lẽ xung quanh thị trấn này cũng có vài con quái vật sinh sống. Và lĩnh vực này mình sẽ để cho Reina báo cáo.

-Mình đã hỏi qua người dân về những loại quái vật hay xuất hiện nhất, và họ nói là ta phải cảnh giác với hai loại, một chuyên hoạt động về đêm, và một chuyên hoạt động vào ban ngày.

Kiến Sư tử chính là loài nên cẩn thận vào ban ngày. So với một con kiến bình thường ở thế giới cậu thì loài này cao đến tận thắt lưng của con người, và dài khoảng 50cm. Toàn thân chúng có màu nâu nhạt, và luôn di chuyển theo bầy.

Vũ khí lợi hại nhất của loài này chính là hàm răng luôn được tẩm chất độc, và khi lâm vào đường cùng nó sẽ gọi bầy để cùng tấn công, hoặc phun ra những ngọn lửa cỡ nhỏ. Nhưng, loài này chỉ tấn công những kẻ dám xâm phạm vào lãnh thổ của chúng, hoặc khi phải tự vệ, chứ rất ít khi có trường hợp chúng chủ động tấn công con người. Dù vậy, sự nguy hiểm của chúng vẫn đáng để mà cảnh giác.

Vào ban đêm thì phải đặc biệt chú ý đến Thằn lằn Sa mạc. Vào ban ngày thì chúng nấp dưới cát, hoặc những chỗ có bóng đen để tránh bị mất nước và tiết kiệm năng lượng. Chỉ khi đêm xuống, chúng mới trồi lên kiếm ăn. Cơ thể của chúng tuy nhỏ hơn của loài Kiến Sư tử, nhưng bù lại nó có thể đi bằng hai chân, và sở hữu tốc độ khá linh hoạt.

Khi chạm trán kẻ thù, nó thường dùng chiếc lưỡi dài của mình để tấn công là chủ yếu. Tuy nhiên, khi gặp rắc rối thì nó sẽ dùng đuôi đập xuống đất, tạo nên một cơn chấn động khá lớn, hoặc tệ hơn nữa là một cơn động đất.

-…Không biết phải nói sao, nhưng động vật ở thế giới này có vẻ kỳ quái nhỉ?

-Bản thân chúng đã là quái vật rồi chứ có còn là động vật nữa đâu? Nhưng cũng nên lấy làm mừng vì sáng hôm qua chúng ta đã không chạm trán lũ Kiến Sư tử đi.

Quả thật, ngày hôm qua nhóm cậu mà chạm trán mấy con quái đó thì chỉ có nước chết là chắc, khi mà trong tay không có một thứ vũ khí nào.

-Bản thân mình cũng đã ra ngoài sa mạc để xác nhận, và nhận thấy lũ Kiến Sư tử luôn di chuyển theo bầy từ năm đến sáu con. Còn về lũ Thần lằn Sa mạc thì… mình chưa thấy chúng bao giờ nên chẳng làm gì được. Mình xin lỗi.

-Không sao đâu, được vậy là tốt lắm rồi. Cám ơn cậu, Reina.

Vẫn như mọi khi, Hitoshi lại nở nụ cười tươi có khả năng thu hút con gái của mình. Tuy nhiên, Reina đơn thuần chỉ là nhận thành ý của cậu ta, sau đó lơ luôn cho nó êm chuyện.

-Vậy giờ tóm lại là…

-Là vài ngày nữa, chúng ta sẽ nhờ đoàn thương nhân dẫn ra khỏi thị trấn này, và đưa tới một thị trấn nào đó lớn hơn tí xíu. Tại đó, ta có thể sẽ tìm được đường về nhà. Nhưng mà…

-Vì vẫn còn lũ quái vật, nên chúng ta phải học cách sử dụng ma thuật để có thể tự bảo vệ bản thân.

Hitoshi gật đầu trước lời nói của Reina. Nhưng mà, học như thế nào mới là vấn đề. Và đã đến lúc cho Shiori tỏa sáng rồi.

-Giờ thì tới em. Như các anh chị đã biết, ở thế giới này có tồn tại ma thuật. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể dùng được nó. Chỉ những người có tiền năng bẩm sinh trong người, và sở hữu những món đồ hỗ trợ, thì mới có thể sử dụng được nó.

-Vậy, điều đó thì có liên quan gì đến chủ đề mà em nghiên cứu cơ? Chẳng phải em có trách nhiệm điều tra những món trang sức kỳ lạ này sao, Shiori-san?

-Khoan, đừng nói mấy cái món đồ hỗ trợ đó chính là… – Tomoya cắt ngang

-Phải, chúng chính là những món trang sức này, và được gọi chung với cái tên là “Magic Supporter”.

Nếu như đã sở hữu những món trang sức này khi đến đây, cũng có nghĩa là nhóm cậu cũng sẽ có thể dùng được ma thuật. Nghe tới đây tự nhiên thấy hào hứng ghê.

-Giờ cũng đã trễ rồi. Chúng ta nên nghỉ ngơi cho lại sức đã, rồi ngày mai sẽ tiến hành tập huấn sử dụng ma thuật. Em cũng đã mượn được cuốn sách “Ma thuật nhập môn tập 1” này từ thư viện, nên chắc quá trình luyện tập sẽ xong nhanh thôi.

-Được rồi. Vậy mọi người, đi ngủ thôi. Mai sẽ lại là một ngày dài đấy.

Mọi người tuy có mệt mỏi thật, nhưng vẫn cảm thấy chút phấn khích khi nghĩ đến ngày mai. Vì chỉ là con người, nên dùng ma thuật là thứ gần như bất khả thi. Nhưng nếu là ở thế giới này, thì có thể sẽ khác.

Thời tiết ở sa mạc rất kỳ quặc, buổi sáng thì nóng chảy mỡ, còn ban đêm thì lạnh thấu xương. Tối hôm trước cả đám đã phải chịu đựng cái rét suốt cả đêm, và không thể ngủ được tí nào. Nhưng mà, cứ nghĩ đến ngày mai, họ lại cảm thấy nóng lòng, và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức, không màng đến cái lạnh ở bên ngoài nữa.

Tomoya chỉ thắc mắc rằng, tại sao các viên ngọc trên các món trang sức của cả đám lại có màu khác nhau nhỉ?


-Khụ khụ khụ!

-Ma Vương điện hạ!

Tiếng ho sặc sụa, cũng như một giọng nói lo lắng vang lên trong căn phòng ngủ đầy sang trọng này. Một vẻ u ám đang bao trùm lấy cả nơi đây, cũng như một áp lực toát ra từ người phụ nữ đang nằm trên giường khiến cho bất kỳ ai cũng phải thấy e sợ.

Cố gắng vuốt ngực và lưng, người phụ nữ từ từ điều hòa lại nhịp thở của mình. Sắc mặt của cô cũng dần trở nên hồng hào hơn, và có vẻ cơn bạo bệnh đã tạm thời lắng xuống. Tuy nhiên, điều này chỉ mang tính tạm thời mà thôi.

Dìu người phụ nữ ây xuống giường, và chờ cho cô chìm vào giấc ngủ, người hầu gái mới nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng. Khi đóng cánh cửa, cô cất một tiếng thở dài với vẻ lo lắng.

-Có chuyện gì thế, Helia?

-Francis-sama…

Trước mặt cô hầu gái lúc này là một người đàn ông điển trai với mái tóc tím, mặc một bộ trang phục rất sang trọng. Bên hông của ông ta có giắt một thanh kiếm. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể dễ dàng nhận ra ông ta giữ một cấp bậc cao trong cung điện. Lether Francis, đó là tên của ông ta.

-Tình hình của Ma Vương điện hạ thế nào rồi?

-Ngài ấy vẫn thế, cứ ho mãi, và không có dấu hiệu suy giảm. Từ khi lên ngôi, ngài ấy cứ như vậy…

-Cũng đã gần năm thế kỷ rồi… Giờ chỉ còn mỗi một cách là…

Ánh mắt của Francis lập tức hướng ra bên ngoài cửa sổ, và đanh mắt lại với một vẻ quyết tâm cao độ. Nhìn ông ta giống như một người sẽ sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để đạt được mục đích của mình.

-Francis-sama?

-Helia, tuy là tin này chưa được thông báo chính thức, nhưng không sớm thì muộn cũng sẽ được đưa ra thôi. Hãy coi đây là một vinh dự đi nhé.

-Nhưng, là chuyện gì mới được ạ?

-Những ngày gần đây ta đã tìm kiếm một phương thức có thể giúp chữa khỏi cho Ma Vương trong thư viện của hoàng gia, và cuối cùng cũng đã tìm ra được một cách thức có vẻ khả thi.

-Và điều đó là…?

Ánh mắt của hai người lập tức trở nên nghiêm trọng hơn, vì đây không phải là một chuyện để đùa. Tính mạng của Ma Vương đang ngày càng nguy cấp hơn, nên họ phải thật khẩn trương mới được.

-Chúng ta… phải phát động chiến tranh một lần nữa thôi.

Bạn đang đọc Quyền Tối Thượng của Fire_Phoenix
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sanzenin
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.