Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lỗ Đen

7066 chữ

Những ai đồng ý với tôi rằng thứ hai bao giờ cũng là ngày chán nhất trong tuần thì hãy giơ tay lên nào. Phải, cái ngày đầu tuần này bao giờ cũng là dấu hiệu mở đầu cho một chuỗi ngày đầy mệt mỏi của mỗi người, khi mà chúng ta vẫn còn đang mơ tưởng đến những giây phút nghỉ ngơi thư giãn vào cuối tuần trước. Và đối với cậu, Akutagawa Tomoya thì nó còn thảm hơn nữa. Tuy đã 16 tuổi, và lên năm hai cao trung rồi, nhưng cậu vẫn chẳng thấy việc đi học có cái gì thú vị cả.

Do là tối chủ nhật nào cậu cũng thức cả đêm, nên phải đi học vào sáng thứ hai với cậu như là một cực hình vậy. Thậm chí chỉ nội việc bước đi trên con đường đồi cũng đủ để bắt kiệt sức của cậu rồi. Hai vết thâm đen hiện ngay bên dưới mắt cậu, nhưng cũng nhờ phần tóc mái khá dài đã che đi phần nào, không thì mất mặt lắm.

Nhưng, cũng không thể trách cậu được, khi mà tối khuya chủ nhật lại là khung giờ chiếu của rất nhiều bộ anime mà cậu muốn coi. Thành thử ra kết quả là vầy đây.

Tuy không dám nói thẳng ra với xã hội, nhưng tận trong thâm tâm, Akutagawa Tomoya vẫn tự hào rằng mình là một otaku. Ta có thể học được rất nhiều bài học ý nghĩa về nhân sinh, về cuộc đời, về tình bạn, nói chung là những thứ không hề được dạy trong trường học, chỉ với những bộ phim màu này. Trong mỗi bộ phim đều chứa đựng tâm huyết và mồ hôi nước mắt của những người làm nên nó, và mong muốn truyền đạt chúng đến với người xem. Nói tóm lại là, nếu như cho phép, cậu thà nằm ở nhà coi anime còn hơn là tới trường, vừa phí thời giờ công sức với cả rách việc nữa. Nhưng vì ước nguyện đó còn lâu mới thành hiện thực được nên cậu mới phải lê tấm thân tài ma dại của mình tới trường thế này đây.

Cất một tiếng thở dài với tâm trạng mệt mỏi, Tomoya cứ để cho đôi chân tiếp tục bước, nhưng tâm trí thì cứ mơ màng tới những bộ anime mình coi tối qua. Và đến lúc tỉnh lại thì mới chợt nhận ra rằng mình đã ngồi ngay ngắn vào chiếc bàn học của mình rồi.

Mọi người trong lớp đều đang sôi nổi bàn chuyện với nhau, và chẳng ai thèm để ý đến cậu cả. Càng tốt. Phải tranh thủ lúc này ngủ một chút để nạp năng lượng mới được, chứ không thôi thì lát vào tiết cậu sẽ kiệt sức cho xem. Vừa định nằm xuống chợp mắt thì tai cậu nghe thấy lời thì thầm của những người xung quanh.

-Nè, hình như bữa nay lớp kế bên có học sinh mới đấy.

-Hể? Thật không? Tiếc quá đi mất! Sao không phải là lớp mình chứ!?

-Mà nè, gái hay trai vậy?

Xem ra lát nữa lớp kế bên sẽ có thêm một thành viên mới rồi. Cơ mà, chuyển trường vào giữa học kỳ thế này đúng là hiếm thấy thật. Và, không cần cậu cho phép, tâm trí cậu chợt nghĩ đến những bộ anime đã từng coi cũng có cảnh mở đầu giống thế này, rồi sau đó những hiện tượng kỳ bí sẽ diễn ra với nhân vật chính hoặc là ai đó cố bắt chuyện với học sinh mới. Ôi trời ạ, giờ thì đến cả cái đầu cậu cũng làm phản, không cho cậu ngủ là nào? Xin mày, cho tao nghỉ ngơi một tí đi.

Cơ mà, đó là chuyện của lớp người ta, chứ không phải lớp cậu, nên nó đã mau chóng bị xua tan đi trong đầu cậu. Vào lúc hai hàng mi của cậu trở nên nặng trĩu hơn, và sắp đóng hẳn lại thì một cuộc đối thoại khác vang lên ở phía cửa ra vào đã thu hút sự chú ý của mình.

-Ối trời ơi, cô bé nào mà dễ thương thế này!? Này em, sao em lại ở đây vậy?

-Em tới tìm người à? Tên gì vậy?

-Tomoya…? Lớp mình có người nào tên như thế sao cà…?

-Thử hỏi lớp trưởng xem sao. Này, lớp trưởng ơi, cho mình hỏi cái này cái!! Em gái năm nhất này muốn gặp một người tên Akutagawa Tomoya, nhưng mà lớp mình có ai mang tên đó không?

-Hừm… để mình nhớ xem—

-Ah, thấy rồi!!

Trước khi cô nàng lớp trưởng kịp kết thúc câu thì cô bé năm nhất đến lớp này tìm người đã la toáng lên, và bước thẳng vào phòng trước sự ngạc nhiên của tất cả. Tiếng bước chân vang lên ngày một to hơn, và chẳng mấy chốc nó đã dừng lại ở ngay sát bên cạnh cậu.

-Nii-chan! Anh để quên bento này!

-S-Shiori!?

Tiếng nói vừa vang lên đã khiến cậu tỉnh ngủ ngay lập tức, và ngước đầu dậy với một vẻ ngạc nhiên.

Trước mặt cậu lúc này là Akutagawa Shiori, em gái cậu. Sở hữu mái tóc bạch kim dài chấm thắt lưng, cùng đôi mắt có cùng màu tóc như đang phát sáng dưới ánh sáng thì toát lên vẻ nghiêm nghị. Một thiếu nữ xinh đẹp với các đường cong cơ thể chẳng thua kém gì người mẫu, cô dễ dàng chiếm được trái tim của bất kỳ người con trai nào chỉ trong lần gặp đầu tiên. Thực tế bây giờ cũng thế, tất tần tật mấy thằng đực rựa khác trong lớp cậu đều đang nhìn cô với cặp mắt dâm tà, thậm chí có đứa còn đang chảy dãi nữa. Nè, tụi bây đang tính làm gì em gái người ta vậy hả?

Quay trở lại vấn đề. Tomoya hiện đang rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Shiori trong lớp mình. Lý do cậu có thái độ này là vì ở trường này, các khối lớp sẽ được học ở những dãy nhà khác nhau, và cách cũng khá xa. Cũng vì cả Tomoya và Shiori đều có cái tính chỉ thích ru rú trong lớp, nên là bình thường hai anh em họ chẳng bao giờ gặp nhau khi đang ở trường cả. Hiếm hoi lắm mới có lúc nhìn thấy thoáng qua khi đang học thể dục hay gì thôi. Đây là lần đầu cậu được nói chuyện trực tiếp với em gái mình khi còn đang ở ngoài nhà đấy.

Sau đó, Shiori đưa cho cậu một hộp bento được gói một cách kỹ lưỡng, và cậu nhận lấy nó bằng cả hai tay. Những tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, ai dè:

-Nii-chan, chiều nay em có việc bận ở câu lạc bộ, nên là nhờ anh thu băng giúp em tập năm của bộ em thường coi nhé.

-Chờ một chút đã nào. Bộ em thường coi chẳng phải là…

-Vâng, là bộ đó đấy~! Nhờ anh cả nhé, Nii-chan!

Shiori nở một nụ cười nhỏ trên môi khi trả lời, nhưng Tomoya thì lại chẳng mấy vui vẻ gì, chỉ biết thở dài trong lúc cất hộp bento vào ngăn bàn. Nói rồi, cô nang quay lưng và tiến về phía cửa, vô tình chung khiến cho mái tóc bạc của mình tung bay trong gió, cũng như cuốn đi trái tim của biết bao đứa con trai trong lớp. Thậm chí có vài đứa con gái còn đang ngây ngất trước vẻ đẹp của cô nữa là.

Trước khi biến mất hẳn, Shiori có quay lưng vẫy tay chào cậu lần cuối, cùng một nụ cười nhỏ nhẹ trên môi. Và sau đó, khi cánh cửa đóng lại, căn phòng liền chìm trong một sự yên lặng đến đáng sợ. Hỏng rồi, nếu như cậu đoán không lầm thì viễn cảnh tiếp theo sẽ là…

-Ối trời ơi, mới nãy có phải là thiên nữ giáng trần không vậy!? Dễ thương vượt mức quy định rồi đấy!!

-Nhắc mới nhớ, mình cũng đã từng nghe nói đến việc bên dãy năm nhất có một nữ sinh sở hữu vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Có ai ngờ đó lại là người quen của một người trong lớp ta đâu chứ!?

-Rốt cuộc thì cậu có quan hệ thế nào với cô bé ấy hả!!?

Câu hỏi cuối cùng là gần như cả lớp cùng đồng thanh trong lúc rướn người về phía cậu, khiến cậu gần như muốn đứng tim trong giây lát. Phải cố lắm cậu mới có thể giữ bình tĩnh trước cái áp lực kinh hoàng tỏa ra từ đám bạn cùng lớp.

-Bình tĩnh nào. Các cậu không thấy là đang làm Akutagawa-kun thấy khó xử ư?

Giọng của một đứa con trai vang lên từ giữa lớp học đã thu hút sự chú ý của mọi người, và không khí náo nhiệt lúc nãy đã hoàn toàn biến mất. Và điều đó được gây nên chỉ bởi một nhóm ba người.

Ở chính giữa là Takehiko Hitoshi, một cậu con trai tóc nâu, mắt đen, cao khoảng 180cm, với một thân hình vạm vỡ của một người chơi thể thao. Thực tế, Hitoshi là một cầu thủ bóng đá rất có tiềm năng, khi mà đã có thể vào được đội hình chính của đội bóng nam trường này khi chỉ mới là năm nhất.

Vẻ ngoài cuốn hút, thái độ nhã nhặn, thành tích học tập xuất sắc, cùng một tài năng bóng đá đã khiến cho cậu ta chiếm được cảm tình của rất nhiều người con gái, từ trong lớp ra tận ngoài trường. Trước đây cũng đã từng có tin đồn rằng Hitoshi là một kẻ lăng nhăng, chuyên đi bắt cá nhiều tay cùng lúc, nhưng xem ra điều đó chẳng có ảnh hưởng mấy đến sự nổi tiếng của tên này. Nói ngắn gọn, Takehiko Hitoshi là một riajuu, và là mẫu người mà Tomoya thấy ghét nhất.

-Akutagawa-kun, vì thấy cậu có vẻ phiền lòng khi bị hỏi nhiều câu cùng lúc như vậy, nên mình sẽ thay mặt mọi người đặt vài câu hỏi cho cậu. Cậu có thấy phiền không?

-Rất phiền đấy. Giờ tôi đang rất buồn ngủ, nên là làm ơn đừng có làm phiền tôi.

Nghiêm túc đấy, bây giờ cậu đang rất là buồn ngủ, và cậu muốn được nghỉ ngơi một chút trước khi vào tiết. Tuy nhiên, cậu không ngờ là câu trả lời vừa rồi đã khiến cậu nhận phải ánh mắt đầy sát khí của những đứa con gái trong lớp. Ối mẹ ơi, cái miệng làm hại cái thân là đây sao?

Tuy bị Tomoya từ chối một cách thẳng thừng, nhưng Hitoshi vẫn nở một nụ cười nhã nhặn trên môi, và điều đó, nói thật, chỉ càng khiến cậu ứa gan hơn mà thôi. Tự nhiên muốn đập vào mặt tên riajuu này một cái quá.

Đúng lúc ấy, cô gái đứng bên trái Hitoshi, một thiếu nữ xinh xắn với làn da trắng hơi ngả vàng, nhưng lại có một vóc dáng cân đối hệt như người mẫu, đứng lên tiếp chuyện với cậu.

Tên của cô ấy là Nakagiri Masami, người được ca tụng như là nữ thần của lớp này, nếu như không muốn nói là của cả khối. Cao 165cm, sở hữu mái tóc hồng xoăn ở phía đuôi tóc, bờ môi hình quả đào mọng nước, và đôi mắt xanh dương, không khó để nhận ra cô chính là tâm điểm chú ý mỗi khi xuất hiện. Thành tích học tập… ôi thôi, lúc nào cũng đứng nhất lớp cậu chứ không phải đùa đâu.

Thêm vào đó, Masami còn là thành viên của câu lạc bộ hợp xướng. Với chất giọng trời cho, cô đã giúp cho trường giành khá nhiều giải trong các kỳ thi từ năm ngoái cho đến giờ. Nói chung, cô cũng là một riajuu, và không như mấy đứa con trai khác, cô nàng thậm chí còn chưa bao giờ lọt vào tầm ngắm của cậu. Đúng, trái tim cậu chỉ dành cho các cô gái 2D mà thôi! 2D là số một!! Cung kính trước 2D!!

À, sẵn đây nói luôn, tuy rằng không chắc chắn lắm, nhưng có vẻ Hitoshi và Masami là bạn thanh mai trúc mã. Ờ thì, trông Hitoshi có thể là có tình ý gì đó với Masami thật, nhưng ngược lại thì không. Cậu khá tự tin trong việc quan sát thái độ của người đối diện, nên có thể chắc chắn với kết luận này. Bộ cứ là bạn thanh mai trúc mã thì phải có tình ý với nhau chắc!? Ở đâu ra cái định luật đó vậy!?

-Thôi mà Tomoya-san. Bọn mình đơn thuần chỉ là muốn biết rõ cậu hơn thôi. Cậu thấy đó, tuy là bạn cùng lớp, nhưng mình lại chẳng biết gì về cậu cả. Nên là, mong cậu hãy dành một chút thời gian để chúng ta có thể tìm hiểu về nhau, được chứ?

Rút kinh nghiệm khi nãy, cậu sẽ cố gắng không nói gì đó làm mất lòng Masami. Nếu không thì lát nữa giờ nghỉ trưa, cậu sẽ có một chuyến thăm hỏi từ những đứa con trai trong lớp mất. Nhìn cậu đi, gầy nhom thế này thì chống lại được bằng niềm tin à? Ừm… thật ra thì cũng không đến nỗi gầy lắm, chỉ là trông cậu khá giống mấy gã mọt sách thường thấy trong thư viện mà thôi. Cỡ cỡ thế đấy.

-Nói thật nhé… Nếu như các cậu đồng ý cho tôi nghỉ ngơi một chút thôi, thì giờ nghỉ trưa tới, tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của các bạn. Được chứ?

-Hừm… thẳng thắn mà nói thì tụi mình muốn được hỏi ngay bây giờ cơ. Nhưng nếu cậu đã nói thế thì đành chịu vậy thôi.

Masami tỏ một vẻ ủ rủ, nhưng cũng không thể làm khác được. Chủ trương của cô là muốn tất cả mọi người trong lớp thành một khối thống nhất, nên dù chỉ là một mắc xích nhỏ, cô cũng tuyệt đối không để nó trở nên hỏng hóc. Nhưng mà, khi nhìn thấy cảnh ấy, Tomoya cất một tiếng thở dài chán nản.

Con người đúng là một sinh vật tham lam, lúc nào cũng phải làm thỏa mãn cái tôi của mình mới chịu được hay sao ấy? Cỡ mấy người thì không thể nào sánh được với các cô gái 2D của tôi đâu!

À phải, để tránh cái tình trạng bị nhìn chằm chằm như ban nãy thì cậu cần phải có một biện pháp phòng hờ cái đã.

-À, tôi muốn thêm một điều kiện nữa. Trong giờ nghỉ trưa, tôi không muốn có ai khác ngoài ba người nhóm Takehiko ở trong lớp.

Y như dự đoán, điều kiện của cậu đã bị phần lớn những người trong lớp la ó phản đối. Mà, dám cá là họ chỉ muốn biết thêm về em gái cậu thôi, chứ bản thân cậu thì làm gì có đứa nào ngó ngàng tới? Có cô em gái dễ thương quá cũng khổ thật.

-Thôi nào, các bạn bình tĩnh lại đi.

Quả không hổ danh là Hitoshi. Chỉ với một lời nói mà đã có thể khiến cả lớp im bặt trong giây lát. Cậu ta có tố chất của một người lãnh đạo thyật đấy. Vậy tại sao cậu ta lại không làm lớp trưởng nhỉ? Đến bây giờ cậu vẫn còn thắc mắc chuyện đó.

-Tomoya-san, tụi mình đồng ý với điều kiện của bạn. Vậy, hẹn gặp bạn vào giờ nghỉ trưa nhé.

-Ờ, sao cũng được… Giờ thì làm ơn, cho tôi nghỉ ngơi cái đi.

Tuy vẫn không vừa lòng với kết quả này, nhưng những người khác cũng từ từ trở về chỗ ngồi của mình, và chuẩn bị sách vở cho tiết sắp tới. Ơn chúa, chứ chuyện này mà còn dây dưa thêm tí nào nữa thì e là cậu sẽ phải xuống phòng y tế mất thôi. Tuy là cậu đã quen thức thâu đêm, nhưng lần này cậu thật sự rất mệt. Nằm úp mặt xuống chiếc bàn gỗ của mình, chỉ trong khoảng vài giây, hai hàng mi của cậu trở nên nặng trĩu, và dần kéo cậu vào cõi mộng mơ. Nhưng mà trước đó…

-Xin lỗi cậu về sự ồn ào này nhé, Tomoya.

-……Ờ.

Không cần ngước đầu lên nhìn cậu cũng có thể đoán ra đó là ai thông qua giọng nói. Đó chắc hẳn phải là Kunihiro Reina, nữ tomboy nổi tiếng nhất lớp. Mái tóc đen buộc kiểu đuôi ngựa với dáng người cân đối và thon gọn. Tuy là nữ nhi, nhưng cô lại rất nổi trội về mặt thể thao như Hitoshi. Và trái với mẫu nhân vật nữ vận động viên thì thường học dốt, Reina lại học khá giỏi, ít ra là trên mức trung bình, và hơn cả cậu. Tức quá!

Cậu quen Reina từ khi còn học trung học, và cũng là một trong số ít những người biết cậu là một otaku, nhưng không lên tiếng dè bỉu. Trái lại, hai người họ cũng khá thân, khi đã có lần từng trao đổi chuyện về gia đình của mình cho nhau nghe. Nên cô hiểu khá rõ cảm giác của cậu khi phải đối mặt với mấy thứ rắc rối như này.

Là người cuối cùng trong nhóm Hitoshi, tuy không nổi bằng hai người kia, nhưng Reina đóng vai trò như một cái nút kiềm hãm, không cho Hitoshi hay Masami làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn với tính cách của mình. Cô còn là bạn thân của Masami, nên mọi người bắt đầu công nhận cô là một người thuộc nhóm của Hitoshi, cái vùng đất mà tương truyền chỉ những người được chọn mới có thể bước vào.

Hiện tại, cô đang thấy có lỗi vì đã không thể làm gì để cản việc hỏi cung Tomoya, do là cô biết cậu ghét chuyện này kinh khủng. Cơ mà, cậu cũng đã đoán là chuyện này sẽ xảy ra rồi, nên cũng không trách cứ gì Reina cả. Nếu là lỗi nặng nhất thì đó chỉ có thể là của Shiori mà thôi!! Cái con bé đó… tối nay về sẽ biết tay anh mày!

Khi tiếng bước chân của Reina ngày càng nhỏ dần, và không còn cảm nhận được sự hiện diện của ai khác ở xung quanh nữa, Tomoya mới yên tâm nhắm mắt lại, và thả cho tâm trí mình trở nên tự do tự tại. Chỉ trong nháy mắt, ta đã có thể nghe thấy tiếng ngáy cực nhỏ phát ra từ phía bàn cậu, nhưng giờ thì chẳng còn mấy ai thèm ngó ngàng tới cậu nữa rồi.

Buổi sáng ngày đầu tuần của Akutagawa Tomoya thường diễn ra như thế đấy.


(Đúng là một sai lầm ngớ ngẩn mà!!)

Shiori chạy như bay về phía dãy nhà dành cho học sinh năm hai với một vẻ khẩn trương. Trên tay cô là một hộp bento, thứ đáng ra phải nằm trong tay của Tomoya vào lúc này. Do sơ suất, cô đã đưa nhầm cho ông anh trai mình chiếc hộp bento của cô, nên giờ mới ra cơ sự này đây.

Nếu như bên trong hai chiếc hộp bento này đều giống nhau thì không nói làm gì. Nhưng trong hộp bento của cô có món karaage mà tối qua cô đã phải tốn rất nhiều thời gian để làm riêng cho bản thân. Nếu như để ông anh trai ăn hết chỗ karaage đó thì cô sẽ hối hận suốt cả ngày hôm nay mất. Chính vì thế nên cô phải tới lớp của Tomoya ngay, càng nhanh càng tốt!

Và chỉ vài phút sau, cô đã có mặt ở lớp của cậu.

-Biết ngay là em sẽ tới mà, Shiori.

Như đã dự đoán được từ trước, Tomoya hiện đang ngồi khoanh tay ở chỗ ngồi của mình, cùng với hộp bento của Shiori đã được mở ra ở trên bàn. Xung quanh bàn của cậu là bộ ba Hitoshi, cùng với hộp bento của họ trên tay. Khi nhìn thấy Shiori xuất hiện ở cửa, Masami đã lên tiếng ngay lập tức.

-Chào em, Shiori-san. Bọn chị đang chờ em đây.

-Hể? Là sao, Nii-chan? Mà sao anh biết em sẽ tới mà nói là đang chờ?

-Còn hỏi nữa à? Hồi tối qua anh có ngửi thấy mùi karaage bốc lên ở dưới bếp, nhưng đó không phải là món mà anh yêu cầu cho bữa trưa nay, nên dám cá đó là em làm cho riêng mình. Và nhìn xem trước mắt anh là cái gì đây nào.

Tóm lại là như thế này. Tomoya thừa biết việc Shiori làm karaage cho riêng mình, nên khi mở hộp bento này ra và nhìn thấy món gà rán ngon lành này, cậu liền nhận ra ngay là cô đã đưa nhầm hộp. Và vì biết rõ tính khí của cô, nên cậu gần như có thể chắc chắn là cô sẽ tới đây ngay để đổi lại vào giờ nghỉ trưa.

-…Tuy không muốn thừa nhận chút nào, nhưng phải công nhận là anh có khả năng phân tích siêu hạng đấy, Nii-chan.

-Cám ơn em đã khen. Thành quả anh thu được sau khi nghiềm ngẫm mấy bộ phim trinh thám đấy!!

Dĩ nhiên, mấy bộ phim đó đều chính là anime. Nhưng mà cậu không dám nói rõ ra để không bị lộ bí mật. Reina thì không sao, nhưng Hitoshi với Masami mà biết thì đảm bảo cậu sẽ bị cười thối mũi cho xem. Tuy là việc bị cười nhạo với cậu không phải vấn đề to tát, nhưng cái gì giữ được thì vẫn cứ giữ đi.

-Cơ mà, mọi người chờ em có gì không ạ? Với cả sao lớp học vắng tanh thế này?

Theo như Shiori quan sát thì lớp học lúc này hoàn toàn không có lấy một bóng người, trừ năm người nhóm cô đây. Tuy là đang giờ nghỉ trưa, nhưng yên ắng đến mức thế này thì cũng có hơi kỳ lạ à nha.

-Chuyện đó…

Tomoya cười thầm trong miệng, và mắt thì nheo lại, nhìn chằm chào về phía cô em gái mình với một vẻ đáng sợ, hệt như quỷ dữ. Và rồi cô đã được Reina kể lại mọi chuyện xảy ra vào ban sáng, sau khi Shiori rời khỏi lớp với một nét mặt tỉnh bơ.

-……Nii-chan?

-Shiori… tối nay em sẽ biết tay anh.

-Uwah, em xin lỗi— Ủa, mà mắc gì em phải xin lỗi chứ!? Ngay từ đầu, lỗi là do anh quên đem bento chứ bộ!

-Không cần biết. Coi như để phạt cho cái vụ tra hỏi kỳ quặc này, em phải chia cho anh một nửa số karaage đó, cũng như ngồi lại đây để cùng anh trả lời mấy câu hỏi của đám này.

Thành thật mà nói, dù cho số lượng người tra khảo đã giảm xuống chỉ còn lại ba, nhưng chỉ một mình cậu thì khó mà quản thúc hết được. Nên là, cậu phải kiếm thêm đồng minh, và Shiori là một ứng cử viên tuyệt vời.

-Hả!? Tại sao em phải làm thế chứ!? Anh cho em một cái lý do thử coi!

-Thôi nào, cả hai người. Ừm… Shiori-chan, nếu em không phiền thì ngồi xuống đây ăn trưa cùng bọn anh nhé?

Thông thường thì nụ cười tươi rói của Hitoshi sẽ dễ dàng đánh cắp trái tim của bất cứ người con gái nào. Nhưng dường như có cùng một khả năng miễn dịch với người khác giới như Tomoya, Shiori hầu như chẳng có tí cảm xúc nào trước lời nói của Hitoshi cả, mà cho cậu ta ăn một quả bơ ngon lành, để rồi với tay lấy một chiếc ghế gần đó để ngồi xuống bên cạnh người anh trai với một vẻ mặt cau có. Masami kinh ngạc trước điều đó, còn Reina thì cười khẩy một cách thích thú. Duy chỉ Tomoya là không bộc lộ tí cảm xúc gì, nhưng thật ra là cậu ta đang cười thầm trong lòng. Há há há, đáng đời nhà mi lắm, đồ riajuu đáng ghét!

Dù sao thì, buổi ăn trưa, cũng như đợt ‘tra hỏi’ anh em nhà Akutagawa đã bắt đầu. và người đầu tiên mở lời không phải ai khác chính là Hitoshi.

-Shiori-chan, Akutagawa-kun nói hai người là anh em, nhưng sao chỉ có mỗi em là có mái tóc màu bạch kim kiêu sa thế? Không lẽ em đi nhuộm sao?

Đúng như cậu đoán, bọn họ hầu như chỉ tập trung vào mỗi mình Shiori mà thôi. Giờ tự nhiên cậu có cảm giác như mình là người thừa vậy. Chết tiệt, cái cảm giác ức chế này là sao đây? Hay là cậu cảm thấy ghen tỵ với chính cô em gái mình?

Shiori vẫn điềm tĩnh trả lời trong lúc mở hộp bento của mình ra:

-Không ạ. Màu tóc tự nhiên của em đấy. Mẹ của bọn em là người Nga mà.

-Thảo nào trông em cứ như tiên giáng trần vậy! – Hitoshi phụ họa thêm

Vì mang trong mình một nửa dòng máu Nga, nên Shiori cũng kế thừa luôn cả mái tóc bạch kim của bà. Duy chỉ có cậu là xui xẻo, phải mang mái tóc đen đặc trưng của người châu Á từ ông bố. Mà, con trai mà có tóc bạch kim thì cũng thấy hơi phản cảm, nên cậu lại thấy may vì điều đó.

-Không ngờ trong lớp chúng ta lại có một người mang trong mình dòng máu của người ngoại quốc. Thật đáng ghen tỵ mà.

-Ghen cái gì? Ngoại quốc hay không thì cũng đều là con người cả thôi mà, mắc gì phải đề cao họ đến như vây chứ. – Tomoya bực mình quát

Cả cậu và Shiori đều nheo mắt lại khi nghe thấy lời tán dương đó của Hitoshi, và nét mặt họ lúc này trông rất chi đáng sợ, khiến ba người kia không dám lên tiếng.

Từ nhỏ, cả hai anh em họ đều phải chịu đựng các lời nịnh bợ, tung hứng của những người xung quanh khi nhận ra rằng họ mang dòng máu của người nước ngoài. Và điều đó khiến cả hai anh em họ ghét cái thái độ sính ngoại này. Đây cũng là một trong số những lý do Tomoya đến với anime, bởi lẽ đó là nơi thế giới không hề có sự phân biệt đối xử, dù có mang thân thế ra sao.

Reina, người duy nhất biết rõ gia thế cũng như cả sở thích của cậu, nên cũng phần nào hiểu ra được cảm giác của Tomoya lúc này. Để tránh gây mất lòng hai bên hơn nữa, cô liền đổi đề tài:

-Tomoya, hai anh em cậu có vẻ không được hòa thuận nhau cho lắm nhỉ?

“Cám ơn cậu Reina, vì đã không quên mình!!”… là những gì mà cậu rất muốn hét, nhưng đã kịp kiềm lại. Dù vậy, cậu vẫn thấy vui vì đã không phải trở thành người thừa trong cái cuộc nói chuyện này. Cơ mà, cậu vừa nói gì cơ?

-Reina, cậu nói gì kỳ vậy? Anh em mình hơi bị thân là khác đấy. Ờ thì đôi lúc cũng có cãi nhau, nhưng trừ mấy cái đó ra thì tụi mình là cặp anh em đúng nghĩa đấy.

-Em cũng chẳng có lý do gì để phản bác điều anh ấy vừa nói cả.

Cả đám ngớ người trước điều đó, khi mà sự thực lại hoàn toàn trái ngược với những gì họ nghĩ. Mà, cũng phải thôi. Sau khi chứng kiến kiểu nói chuyện của hai người họ vào ban nãy, thì nghĩ họ có quan hệ không được tốt đẹp cũng là lẽ tự nhiên thôi.

Đúng là, trong tiểu thuyết thường rất hay xuất hiện kiểu như là, một cặp anh em với người em gái tài giỏi, còn người anh trai thì ngốc ngếch, làm đâu hỏng đó, và thường thì cả hai không được thân nhau dù cùng là người trong gia đình.

Nhưng mà, đây là đời thật chứ không phải là tiểu thuyết nhé. Cậu thừa nhận là cậu kém hơn Shiori ở khá nhiều mặt, nhưng như thế không có nghĩa là cậu bị chính cô em gái mình coi thường. Hơn nữa, cả hai người đều có cùng chung một sở thích thì làm sao mà không thân cho được?

Phải, Shiori cũng là một otaku (ngầm) như Tomoya. Cô đặc biệt hâm mộ thể loại Mahou Shoujo, và một vài bộ Kinh dị. Dĩ nhiên, cô cũng giấu với mọi người trong lớp về cái sở thích của mình để tránh bị dòm ngó nhiều quá.

Tiện nói luôn, bộ anime mà Shiori muốn cậu thu băng giúp vào chiều nay cũng là một bộ anime mang thể loại Mahou Shoujo, nhưng lại mang chút hơi hướm của phim Kinh dị. Sao con bé lại thích mấy thể loại này được nhỉ? Mà, ít ra còn đỡ hơn là con bé thích thể loại Đam mỹ, lúc đó chắc cậu chỉ có nước bỏ nhà ra đi mất.

Đúng lúc này, Masami như nhận ra một sự khác biệt trong cách xưng hô của Reina với Tomoya.

-Ủa, Reina-chan, cậu gọi Tomoya-san bằng tên thẳng luôn sao?

-Ờ. Tụi mình là bạn cùng lớp hồi còn trung học mà.

-Hể!? Vậy tại sao cậu không nói cho mình biết!?

-Có ai hỏi đâu mà mình nói?

Trong lúc nhóm Reina còn đang bàn luận sôi nổi thì Shiori liền gắp bỏ vào hộp bento của Tomoya vài viên karaage, nhưng nét mặt thì… có phần hơi nghiêm trọng thì phải?

-Sao vậy, Shiori?

-…Không có gì. Chỉ là cảm thấy lạ khi biết anh cũng có bạn đấy, Nii-chan.

-…Cái đó thì có gì mà lạ chứ?

Nè nè, rốt cuộc là trong mắt em, anh là người như thế nào vậy hả? Độc cô cầu bại? Hay là lãng kiếm cô đơn!? Mà, dù cho có là cái gì đi nữa thì đảm bảo là nó cũng rất củ bựa cho xem!

Cứ thế, Shiori liên tục bị nhóm Hitoshi đặt câu hỏi với một vẻ thích thú. Tuy nhiên, cứ mỗi khi hỏi tới phần sở thích là cô liền chuyển đề tài ngay. Reina, khi nhận được ánh mắt của Tomoya, cũng đã hiểu ra phần nào sự thể, nên cũng đã góp một tay vào việc giữ bí mật cho hai anh em nhà Akutagawa này.

Giờ nghỉ trưa đã mất đi một nửa thời gian của nó, nhưng cả Tomoya và Shiori đều có cảm giác kiệt sức như vừa phải chạy điền kinh ấy. Vậy ra cái cảm giác bị hỏi cung là như thế này sao? Tự nhiên thấy thương thay cho những phạm nhân bị cảnh sát tra hỏi quá.

-Nii-chan, giờ em về được chưa?

-Đừng Shiori! Em nỡ bỏ anh mà đi sao~!?

-Đây không phải phim hàn quốc, nên anh đừng nói câu dễ gây hiểu lầm đó nhé!

Xem ra Shiori tính đánh bài chuồn, và Tomoya đã ra sức ngăn cản điều đó. Thoạt nhìn cảnh này thì có thể thấy là họ không hòa thuận gì mấy, nhưng nếu để ý kỹ đến vẻ mặt, cũng như thái độ, ta không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý với những gì mà Tomoya nói khi nãy. Họ thật sự là một cặp anh em rất thân nhau.

Khi nhìn thấy cảnh hai người này tranh cãi, Reina phì cười. Và cô chỉ dừng lại cho đến khi nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Tomoya ở phía đối diện.

Cuộc trò chuyện cứ diễn ra như thế cho đến khi giờ nghỉ trưa gần hết. Do là dãy nhà của năm nhất ở khá xa nơi này, nên Shiori phải đi ngay bây giờ thì mới có thể kịp giờ được. Nghĩ thế, cô liền đứng dậy và chào tạm biệt anh trai, cùng nhóm Hitoshi, và hướng về phía cửa lớp.

Giờ thì, cậu nên làm gì để cho qua hết thời gian còn lại của giờ nghỉ trưa đây nhỉ? Vừa lúc Tomoya tính nằm gục xuống bàn để ngủ một chút thì…

-…Không mở được?

Tiếng của Shiori vang lên ở phía cửa đã thu hút sự chú ý của bốn người còn lại. Tại đó, cậu có thể thấy hình ảnh cô em gái của mình đang cố gắng mở cánh cửa lớp ra, nhưng không thể.

-Shiori-chan, có chuyện gì vậy?

Hitoshi nhanh nhảu chạy đến bên cô với ý định giúp đỡ, có lẽ là vì muốn ghi điểm trong mắt của Shiori. Nhưng mà anh bạn ơi, có cố thế nào thì cũng vô ích thôi, vì Shiori, cũng như cậu, đều chẳng có hứng thú với đời thật đâu. Một lần nữa, cung kính trước 2D!

-…Nó không mở được thật. Các cậu ơi, lại đây xem giúp mình với!

Cho đến khi Hitoshi thể hiện một sự kinh ngạc, Masami và Reina mới nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc lúc này.

-Shiori, ban nãy em có khóa lại không?

-Không ạ, Kunihiro-senpai. Mọi người cũng thấy rõ là khi bước chân vào căn phòng này, em đã chạy tới ngay chỗ Nii-chan mà? Làm gì có thời gian để mà khóa cửa?

Nhìn cảnh bốn người bọn họ nháo nhào bên cánh cửa thật sự rất thú vị, và nó khiến Tomoya, người vẫn còn đang ngồi nhởn nhơ trên chiếc ghế của mình, cảm thấy thích thú. Chẳng hiểu là có phải do cậu đã xem qua rất nhiều bộ anime kịch tính hay không, mà lúc này cậu lại rất chi là bình chân như vại.

-Nii-chan, giờ phải tính sao đây?

Có vẻ cả Shiori cũng đã lấy lại được sự bình tĩnh của mình, nhanh hơn ba người còn lại. Thế mới đúng là em gái của anh chứ!

-Giờ có hoảng loạn cũng không thể giúp ta thoát ra ngoài được. Cửa ra vào, vì một nguyên nhân nào đó, đã không thể mở ra được. Anh cũng đã nghĩ đến việc nhảy ra ngoài bằng lối cửa sổ do đây chỉ là tầng hai, nhưng cũng vì nguyên nhân gì đó mà nó đã được gia cố lại, không thể bị phá vỡ trước bất cứ lực tác động nào.

-Nghĩa là…

-Là chúng ta đã hoàn toàn bị nhốt trong căn phòng này rồi. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.

-Ra thế.

-…Mình ngạc nhiên khi thấy hai người vẫn có thể điềm tĩnh được đấy, Tomoya, Shiori. – Reina lên tiếng

Hè hè, đó là thành quả thu được sau những năm làm otaku đấy, cô bạn của tôi ơi.

Quay về vấn đề, quả thật không thể ra khỏi phòng này đúng là rắc rối thật. Nhưng mà nếu bình tĩnh suy xét thì cũng chẳng có gì đáng ngại cả.

-Giờ nghỉ trưa cũng gần kết thúc rồi, nên chắc những người còn lại sẽ sớm về lớp thôi. Mở từ trong ra không được, không có nghĩa là không thể mở từ bên ngoài. Ta đợi thêm một lúc nữa xem sao. Shiori, chịu khó một chút nhé.

-Vâng…

Tuy nhiên… đợi thêm một thời gian nữa, cả nhóm vẫn không thể nghe thấy tiếng chuông reo, hay là tiếng nô đùa của các học sinh ở dưới sân. Một cảm giác lo lắng bắt đầu dâng trào lên trong trái tim của từng người, và nét mặt của Masami đã gần như muốn bật khóc.

-Được rồi, chuyện ngày càng trở nên quái đản hơn rồi đấy. – Tomoya cất lời

Không gian yên tĩnh từ trong lớp cho đến tận bên ngoài thật sự đã khiến cho không khí ở đây trở nên căng thẳng hơn. Chính ngay lúc ấy… cả căn phòng bắt đầu rung lắc dữ dội, khiến cho bàn học ngã đổ tứ tung. Năm người bọn họ phải vịn vào tường để có thể giữ thăng bằng.

-Chuyện gì vậy? Có động đất ư!?

-Không… Chẳng hiểu vì sao, nhưng mình không nghĩ đây là động đất đâu Hitoshi.

-Vậy thì đây là gì mới được!?

Nhóm Hitoshi hoảng loạn thấy rõ. Trong khi hai anh em nhà Akutagawa thì đang bám víu vào nhau để không bị ngã, cũng như đảo mắt xung quanh để kiểm tra tình hình. Có một thần kinh thép được trui rèn qua các bộ anime đúng là không uổng công tí nào mà.

-Nii-chan, sao tự nhiên em…

-Ờ, anh cũng có một cảm giác tương tự. Rất có thể…

Mấy tình huống như thế này quả thật rất thường thấy trong vài bộ light novel được bày bán gần đây. Cậu đặc biệt nhớ rõ chúng vì nó mang thể loại mà cậu ưa thích. Và do ảnh hưởng của cậu nên Shiori cũng đã bắt đầu tập xem mấy thể loại như thế trong thời gian gần đây.

Chấn động ngày càng trở nên lớn hơn, và tiếng hét của Masami bắt đầu vang khắp cả căn phòng này. Tomoya đổ mồ hôi, trong khi hồi hộp chờ đợi những gì sắp diễn ra với mình.

Và rồi, ngay chính giữa bảng đen ở đầu lớp, một vết nứt bắt đầu hiện lên ngay giữa không trung, và thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Đôi mắt của mọi người mở to và rất rõ, nuốt nước bọt, và chờ đợi. Chứ biết làm sao bây giờ? Cửa thì không mở, cửa sổ cũng không phá được, nói chung là ngoài việc chờ đợi những gì sắp hiện ra từ bên kia vết nứt, cả đám chẳng còn biết phải làm gì nữa.

Vết nứt dần dần lan rộng ra, và chẳng mấy chốc đã chiếm gần hết một nửa chiếc bảng đen. Và rồi, như những mảnh thủy tinh vỡ, chúng rơi xuống đất, và để lộ thứ ở ‘không gian’ bên kia…… Một hố đen.

Đúng như cậu đoán, đó chính là cánh cổng có thể đưa cậu tới một thế giới khác.

Hố đen ấy bắt đầu hút tất cả mọi thứ trong căn phòng, từ bàn học cho đến ghế. Thậm chí cả cặp của những người khác trong lớp cũng dần bị nó nuốt chửng vào trong khoảng không tăm tối kia. Nhóm Hitoshi cố gắng giữ cho không bị hút vào bằng cách níu kéo rèm cửa sổ. Duy chỉ có…

-…Shiori, giờ em ở, hay là đi? Chứ câu trả lời của anh chỉ có một mà thôi.

Cậu sẽ đi. Dứt khoác, và nghiêm túc.

Không cần biết ở phía bên kia hố đen là gì, hay do đâu mà nó được tạo nên, nhưng cậu có thể đoán ra được… rằng đây sẽ là cột mốc giúp thay đổi cả cuộc đời cậu.

Cuộc đời cậu tuy có khá nhiều thăng trầm, nhưng cũng không đến nỗi tệ hại. Điều duy nhất cậu cảm thấy biết ơn khi ở thế giới này, là nó đã khiến cậu trở thành một otaku, có một người em gái dễ thương, một người bạn đích thực, chỉ vậy thôi. Nhưng, những điều đó không đủ để khiến cậu vứt bỏ đi tấm vé thông hành một chiều này đâu.

Sau khi mất vài giây suy nghĩ, cuối cùng Shiori cũng đã đưa ra quyết định.

-…Thiệt tình, em muốn xem tập phim được chiếu tối nay lắm đấy. Mà nếu anh đi thì em phải mất công chạy ra cửa hàng để mua đĩa mất… Nên là…

Cất một tiếng thở dài, và buông ống tay áo của Tomoya ra, cô ngẩng mặt lên nhìn cậu, và nói:

-Em nhất định sẽ bắt anh phải chịu trách nhiệm khi sang thế giới kia đấy, Nii-chan.

-Shiori…

-Em sẽ đi cùng anh. Dẫu sao thì em cũng chẳng lưu luyến gì thế giới này nữa. Với lại, không có em thì liệu anh có tự nấu ăn được hay không? Em phải đi theo để chăm sóc anh thôi.

Nói rồi, cả hai anh em họ nở một nụ cười nhỏ trên môi. Sau khi Tomoya mất vài giây để lấy những thứ cần thiết, như cặp, ví, điện thoại, cậu cùng em gái mình bước về phía hố đen, tay trong tay với một vẻ mãn nguyện.

-Tomoya!? Cậu đang làm gì vậy!?

Người đầu tiên nhận ra điều này chính là Reina. Và như một phản xạ, cô đã với tay về phía họ. Điều này đã tạo nên một áp lực mới lên Hitoshi, và khiến cậu ta phải thả tay ra.

-Á!!

Cả năm người họ bị hút vào bên trong hố đen sau vài giây chống cự. Và rồi, như đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất khi nãy bắt đầu quay trở về vị trí cũ, và trả chiếc bảng đen về lại trạng thái bình thường.

Sau đó, cánh cửa lớp được mở ra, mọi người đã rất kinh ngạc trước quang cảnh trong căn phòng. Mọi thứ đã trở nên rối tung cả lên, như vừa có một cơn bão đi qua vậy. Tuy nhiên, không ai có thể nhìn thấy bóng dáng của nhóm Hitoshi đâu nữa.

Hiện tượng đó sau này được kể lại là ‘cơn bão mini’ trong lớp học, và ‘học sinh biến mất bí ẩn’ trong giới truyền thông, nhưng đó lại là về một câu chuyện khác.

Bạn đang đọc Quyền Tối Thượng của Fire_Phoenix
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sanzenin
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.