Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận Chiến Đầu Tiên

9599 chữ

Tuy là luyện tập ma thuật để có thể tự bảo vệ bản thân rất quan trọng, nhưng thu thập thông tin và tìm cách kiếm tiền cũng quan trọng không kém, nên là nhóm Tomoya đã thống nhất là chỉ tập ma thuật vào buổi sáng. Địa điểm là một khu vực bên ngoài thị trấn, và cách xa lãnh thổ của những con Kiến Sư tử.

Do là tối hôm qua cả đám đã tranh thủ ăn rất no, nên là buổi sáng này cũng không thiết tha gì đến việc nạp thêm năng lượng, và hướng thẳng ra sa mạc để có thể tiến hành tập huấn luôn. Nói vậy thôi chứ bụng đứa nào cũng có dấu hiệu kêu réo vì đói, nhưng vẫn cố quên đi để chuyên tâm vào bài giảng của Shiori.

-Vì ma thuật đối với chúng ta vẫn còn rất lạ lẫm, và để tránh xảy ra những tai nạn không như ý muốn, mọi người phải nhất nhất nghe theo sự hướng dẫn của em. Ai tự tiện làm theo ý mình, thì đừng trách vì sao em nặng tay đấy.

-D-Dạ rõ!!

Tuy nhỏ tuổi nhất trong đám, nhưng trông Shiori lúc này rất ra dáng một vị giáo sư có thâm niên đang dạy bảo cho các cô cậu học trò mới vào nghề của mình. Thêm vào đó, nhìn cô bé có vẻ phấn khích lắm cơ.

-Akutagawa-kun, sao tự nhiên Shiori-chan có vẻ nghiêm khắc quá vậy?

-…Đời này có vài thứ không nên biết thì sẽ tốt hơn.

Có chết cậu cũng không thể nói rằng vì em ấy là một otaku rất thích thể loại Mahou Shoujo, và khi nói đến ma thuật hay thứ gì đó thần bí, em ấy đều tỏ vẻ rất chi hào hứng.

Không muốn làm mất thêm thời gian nữa, Shiori bắt đầu thuật lại những kiến thức trong sách với một vẻ nghiêm túc.

Ở thế giới này, Ma thuật sư (những người biết sử dụng ma thuật) thì có rất nhiều, nhưng nhìn chung thì ta có thể chia họ thành ba loại: Paladin, Mage, và Priest.

Paladin là từ chỉ những người sử dụng vũ khí là chính, và kết hợp với ma thuật để tạo nên những đòn thế đầy uy lực và chuẩn xác hơn. Điểm mạnh của loại này chính là khả năng cận chiến cao, và vài người có thể tấn công từ cự ly xa. Chính vì thế họ rất thích hợp trở thành quân tiên phong trong các trận đấu, và thường có số lượng nhiều nhất trong một đội quân.

Những người chỉ dùng ma thuật thuần túy để tạo đòn tấn công mà không có vũ khí hỗ trợ được gọi là Mage. Do không có vũ khí để phòng vệ nên khả năng phòng thủ của họ rất yếu, buộc phải đứng ở vị trí trung tâm hoặc hậu phương, và để các Paladin bảo vệ cho mình. Bù lại, các đòn công kích ma thuật của họ lại mang tính sát thương cao ở một diện rộng, giúp lật ngược tình thế bất cứ lúc nào.

Có thể dùng ma thuật, nhưng lại không có khả năng tấn công, mà chỉ có thể hỗ trợ cho đồng đội của mình là các Priest. Về vai trò của loại người này thì nhiều vô kể, từ phòng thủ cho đến trị liệu, rồi từ trinh sát cho đến hỗ trợ. Nói chung là ngoài việc tấn công, họ gần như có thể làm mọi thứ. Tuy mang một số lượng rất ít trong một đội quân, nhưng khó có thể phủ nhận được tầm quan trọng của các Priest.

Nghe đến đây, nhóm Tomoya liền nhìn xuống những món trang sức của mình, và nghĩ thầm rằng chắc mình là một Mage hoặc Priest. Biết được điều này rất quan trọng, vì nó sẽ giúp nhóm cậu phân chia vị trí của từng người cho phù hợp với khả năng mỗi khi giao chiến. Lấy ví dụ như một Paladin thì phải luôn ở tiền tuyến, còn Priest thì phải ở trung tâm hoặc hậu phương.

-Thế, làm thế nào để có thể phân biệt giữa một Mage với Priest vậy?

-Cái đó thì còn tùy sở thích của mỗi người thôi ạ. Tức là, ai thích gì thì làm nấy.

Vấn đề tiếp theo, là về Thuộc tính.

Theo như cuốn sách cổ này thì ma thuật có bản chất là vay mượn sức mạnh của thiên nhiên, hòa trộn cùng với năng lượng trong cơ thể và rồi ban cho chúng hình hài mà ta mong muốn, trở thành một sức mạnh to lớn, vượt qua bất kỳ định luật vật lý nào. Tuy vậy, bản thân cái định nghĩa này vẫn còn rất mơ hồ và thiếu chinh xác, nên không ai rõ ma thuật thực chất có nghĩa như thế nào. Từ xưa đã có khá nhiều Ma thuật sư quyết tâm nghiên cứu về vấn đề này, nhưng đều lâm vào ngõ cụt cả.

Thuộc tính có tác động khá lớn đến ma thuật, dĩ nhiên rồi. Và theo như cuốn sách này thì ở thế giới Elneath này có sáu thuộc tính đã được biết đến: Hỏa – Thủy – Phong – Thổ – Quang – Ám, ngoài ra còn ít Thuộc tính khác chưa được nghiên cứu kỹ càng. Đặc biệt hơn nữa là, Thuộc tính ma thuật của mỗi người sẽ được quyết định ngay từ giây phút ta sinh ra, và sẽ không thể nào thay đổi được.

-Vậy có nghĩa… màu sắc của các viên ngọc đính trên món trang sức là biểu thị cho Thuộc tính ma thuật mà chúng ta có ư? – Reina hỏi

-Vâng, đúng ạ.

Hitoshi là Hỏa. Masami là Thổ. Reina là Phong. Shiori là Thủy. Và cậu là Ám à?

-Trong tất cả sáu Thuộc tính, thì Hỏa được cho là mang sức công phá lớn nhất. Nên Takehiko-senpai, anh buộc phải trở thành một Mage, và sẽ là tiên phong của cả nhóm, đồng nghĩa với việc phải trải qua bài luyện tập khó nhất.

-Hả? Em đùa anh à!?

-Em không đùa.

Shiori trả lời bằng một ánh mắt rất cương quyết, và Hitoshi biết là mình không thể nào làm trái lời cô bé được. Đã dính dáng đến vấn đề ‘Ma thuật’ thì đừng mong sẽ có việc cô bé khoan nhượng nhé. Giờ có nói em ấy là giáo viên khó tính nhất mà Tomoya đã từng học qua cũng không phải là sai đâu.

-Nakagiri-senpai, Thuộc tính của chị là Thổ, và nó hợp với cả Mage và Priest. Chị muốn lên làm quân tiên phong, hay sẽ ở phía sau hậu phương để hỗ trợ?

-Ừm… nói thật thì chị không thích bạo lực cho lắm, nên là sẽ ở phía sau vậy.

-Đừng lo Masami, mình nhất định sẽ bảo vệ cậu mà!

-Cảm ơn cậu, Hitoshi-kun!

Nói rồi, Hitoshi và Masami nhìn nhau đắm đuối như một cặp tình nhân, và nó khiến những người còn lại thấy hơi khó chịu. Oi oi, hai người đang bắt đầu lọt vào thế giới của riêng hai người đấy. Đề nghị tỉnh lại gấp đi!

-Shiori, để Hitoshi chiến đấu một mình thì có vẻ không ổn lắm đâu.

-Em cũng nghĩ thế. Nên là Kunihiro-senpai, tuy rằng em không muốn vậy, nhưng xem ra phải nhờ chị lên chiến đấu ở tiền tuyến cùng Takehiko-senpai thôi.

-Không sao. Dù sao thì chị cũng thích lên phía trước hơn là cứ tụ tập ở phía sau.

Vậy là nhóm cậu đã có Hitoshi và Reina làm tiên phong, còn Masami làm hậu phương để hỗ trợ. Chỉ còn lại hai anh em cậu mà thôi.

-Nii-chan, anh thì sao? Trở thành Mage, hay Priest?

-Nhìn mặt anh có giống như muốn trốn sau lưng đồng đội không hả?

-…Chắc là không rồi. Vậy là coi như xong phần của Nii-chan. Giờ tới lượt em.

Vì đã có ba tiên phong và một hậu phương, nên Shiori đang gặp rắc rối trong việc lựa chọn vị trí. Hiện tại cô bé có rất nhiều lựa chọn, nhưng sau khi suy đi tính lại, cô bé quyết định đảm nhận nhiệm vụ chỉ huy trung tâm, có trách nhiệm là chỉ đạo những người trong nhóm, cũng như truyền thông tin từ dưới lên trên và ngược lại.

Và bây giờ, đã đến lúc bắt tay luyện tập sử dụng ma thuật. Theo lời của Shiori, sau khi đã đứng cách xa một khoảng để tránh gây tai nạn, tất cả cùng nhau đồng thanh:

-Khai mở!


Quay trở về thời điểm hai ngày trước…

Trong một căn phòng nhỏ, nhưng chứa đầy sách vở và tập tài liệu, ta có thể thấy hình bóng của hai con người. Đầu tiên là một người đàn ông tóc đen trong độ tuổi 20, và khoác trên mình một bộ giáp màu bạc xám, hông thì có giắt thêm một thanh kiếm, và toát ra một vẻ uy nghiêm của một vị hiệp sĩ thực thụ. Tuy nhiên, ông ta lại đang bê vài cuốn từ điển dày cộm trên tay với một nét mặt khó chịu.

Người còn lại là một cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, và đeo một cặp kính cận hình tròn. Khoác bên ngoài một chiếc áo bác sĩ màu trắng, trông cô nàng thật chẳng khác gì mấy con mọt sách chỉ biết chúi mũi vào công việc thí nghiệm, và coi nó là lẽ sống duy nhất của đời mình vậy. Cô đang ngồi trên một cái ghế cao, lựa ra những cuốn sách mà mình có hứng thú từ trên kệ, và ném ra cho vị hiệp sĩ bắt lấy.

Khi lướt sơ qua, ấn tượng đầu tiên của ta có lẽ là như thế này: vị hiệp sĩ đó đang bị ép buộc phải làm việc sai vặt cho cô gái nhỏ tuổi hơn mình. Bằng chứng là cái nét mặt của ông ta có vẻ khá khó chịu. Còn cô gái thì vẫn không thèm để ý, tiếp tục thản nhiên ném những cuốn từ điển dày cộm ra.

-Elimo-sama, đủ lắm rồi! Tôi không thể bê thêm một cuốn nào nữa đâu!

-Đống sách đó tôi chỉ cần mất một ngày là đọc xong hết rồi. Mà nơi này thì tôi chỉ được phép vào một tuần một lần, nên là phải lựa thêm thật nhiều nữa. Anh cứ xác định là còn phải bê thêm rất nhiều cuốn sách nữa đi, Jurald.

-Trời đất ơi… Nhiêu đây sách mà người có thể đọc hết chỉ trong một ngày? Quả đúng là thần đồng nhỏ tuổi nhất trong lịch sử Albedon có khác…

Một tiếng thở dài cất lên trong căn phòng nhỏ bé này, nhưng Elimo vẫn không để tâm đến mà tiếp tục chọn sách. Đối với cô, nhiêu đây vẫn là chưa đủ. Cô phải thu thập thật nhiều tri thức hơn nữa thì mới có thể bắt kịp vị tổ tiên vĩ đại của mình, và thư viện hoàng gia này là nơi thích hợp để giúp cô làm được điều đó.

Đúng lúc ấy, hai mắt cô mở to ra khi vừa cảm nhận được một nguồn ma thuật cực lớn đang phát ra ở phía nam của lục địa, và lập tức quay đầu về phía đó. Khuôn mặt của cô cũng thể hiện một sự kinh ngạc. Điều đó đã không khỏi khiến Jurald bất ngờ, và ông gặng hỏi:

-Có chuyện gì vậy, Elimo-sama?

-…Mới nãy… tôi có thể cảm nhận được một nguồn ma lực cực lớn phát ra ở phía nam lục địa.

-Phía nam lục địa? Chẳng phải chỗ đó là sa mạc Fiore, nơi trước kia đã từng là chỗ đóng đô của vương quốc Fiore sao? Vậy thì làm sao mà có một nguồn ma lực phát ra ở đó được?

Tuy rằng cuộc chiến đó đã kết thúc vào năm thế kỷ trước, nhưng dư chấn để lại của nó vẫn còn vang đến tận ngày hôm nay. Thậm chí, ở các trường học ở Nhân giới, cuộc chiến đó còn được đưa vào bài học của môn lịch sử, nên rất ít ai không biết về nguồn gốc của sa mạc Fiore ở phía nam lục địa này.

Cón về vấn đề mà Jurald nói, rằng tại sao không thể nào có một nguồn ma thuật ở đó, đơn giản là do chẳng có ai sinh sống ở đó cả, trừ lũ quái vật. Jurald cũng biết là ở gần sa mạc có vài thị trấn, nhưng anh ta không nghĩ là người dân ở các nơi đó có thể sử dụng một ma thuật cỡ lớn, đến nỗi Elimo có thể cảm nhận được nó từ khoảng cách gần một nửa lục địa này được. Nên ông nghĩ chắc là Elimo đã nhầm.

Tuy nhiên, nhìn Elimo nhỏ tuổi vậy thôi, chứ cô được xem là một trong Tam đại Ma thuật sư của cả Nhân tộc thời này, nên không thể có chuyện cô nhầm được. Và khi thấy vẻ mặt cương quyết của cô, Jurald bắt đầu hoài nghi, và suy nghĩ lại về điều mà cô vừa nói.

-Nhưng mà Elimo-sama, hoàng gia đã ra chỉ thị là không ai được phép bén mảng tới sa mạc Fiore rồi, nên là chỉ còn mỗi lũ quái vật ở đó thôi. Làm sao mà ở đó lại có thể phát ra một nguồn ma lực được?

Điều duy nhất có thể tạo ra một nguồn ma lực lớn đến vậy, không phải do quái vật, mà chỉ có thể là do một Ma thuật sư nào đó thi triển một ma thuật cấp cao, phức tạp, và nhất là ở diện rộng. Nhưng mà, do hoàng gia của Nhân tộc đã ra sắc lệnh cấm người khác bước chân vào sa mạc Fiore, nên điều đó gần như là bất khả thi.

-Tôi không biết… Nhưng nhắc chắn là tôi không nhầm đâu! Mà khoan… sa mạc Fiore ư? Chẳng phải nơi đó là…

Như vừa nhớ ra một điều gì đó, Elimo liền lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi mình và bắt đầu tìm kiếm. Cho đến khi ngón tay cô dừng lại ở một trang gần cuối, đôi mắt cô liền mở to ra hết cỡ.

-Có chuyện gì vậy, Elimo-sama?

-…Không ổn, không ổn rồi… Mình quên mất! Bữa nay là tròn năm thế kỷ từ khi ông cố sử dụng ma thuật triệu hồi!! Có nghĩa là…

Nói rồi, cô cuống quýt nhảy khỏi chiếc ghế cao, và phóng ra bên ngoài với toàn bộ tốc lực, bỏ lại phía sau những quyển sách mà cô định sẽ đọc trong tuần này. Jurald thấy vậy cũng hoảng hốt vứt hết toàn bộ chỗ sách đang cầm xuống sàn, và chạy theo Emilo.

-Chúng ta không còn thời gian để thảnh thơi đâu Jurald! Ma thuật mà ông cố ta kích hoạt vào năm thế kỷ trước đã phát huy tác dụng rồi, và… các Anh hùng đã được triệu hồi đến với thế giới này! Phải tới gặp nhà vua ngay mới được!!

-Hả!?

-Nói chung là cứ đi lẹ lên đi!!

Jurald nhìn theo tấm lưng nhỏ bé của Emilo chạy phía trước với một nét mặt ngơ ngác, vì ông vẫn chưa hiểu tầm quan trọng của những gì mình vừa được nghe. Nhưng nếu Emilo muốn diện kiến nhà vua đột xuất thế này, thì có nghĩa đây không phải là một chuyện để giỡn chơi. Và hai người họ liền đẩy nhanh tốc độ của mình.


-Ngọn lửa phá tan màn đêm. !!

-Bảo bọc trong vòng tay của đất mẹ. !

-Ngọn gió cắt xuyên mọi vật thể. .

-Dòng nước mát lành mang lại sự thanh khiết. .

-Bóng đêm tăm tối, đưa mọi thứ đến sự lặng yên. .

Ngay sau khi câu niệm xướng, cũng như tên của Kỹ năng được vang lên, lớp cát trước mặt họ đã bị bắn tung tỏe bởi những vụ nổ nhỏ, khiến nơi đây đột nhiên có một cơn mưa cát nhỏ. Thêm vào đó còn có một bức tường bằng cát trồi lên từ phía sau, cũng như một vòng tròn bằng nước bao bọc xung quanh họ nữa.

Mặc dù vậy, như không màng tới vụ đó, nét mặt của nhóm Tomoya vẫn thể hiện một sự ngạc nhiên thấy rõ, và liên tục nhìn về lòng bàn tay của mình. Họ thực sự vừa thi triển ma thuật, một thứ mà trong mơ họ cũng không nghĩ là mình có thể làm được. Điều này đã gần như khẳng định đây là một thế giới hoàn toàn khác với Trái đất, một thế giới nằm trong thời đại của ma thuật, và chỉ ma thuật. Tomoya nắm chặt lòng bàn tay lại, và nở một nụ cười nhỏ trên môi với vẻ tự hào. Quả không uổng công cậu từ bỏ thế giới cũ để đến đây mà.

-Có vẻ như mọi người đều đã thành công cả rồi. Tuy em đã nói rất nhiều lần ban nãy rồi, nhưng mọi người tuyệt đối không được để mất tập trung trong lúc đang niệm phép đấy. Nếu không, Ma pháp trận sẽ bị ngưng giữa chừng, và biến mất đấy.

Cả bọn gật đầu trước lời giảng của Shiori, và khắc vào tim để không phải quên. Họ biết điều này rất quan trọng, vì nếu như ma thuật bị ngừng giữa chừng, họ sẽ phải niệm phép lại từ đầu, gây tốn nhiều thời gian hơn. Trên chiến trường, chỉ một giây cũng đủ để quyết định thắng bại của một trận đấu, và ta tuyệt đối không được mắc sai lầm hay lơ là, nếu như không muốn bỏ mạng oan uổng.

Không phải tự nhiên mà ma thuật có thể được kích hoạt chỉ qua những câu niệm chú thông thường, nếu như vậy thì ai cũng có thể trở thành Ma thuật sư cả rồi. Căn bản của việc này là, mỗi khi cần sử dụng ma thuật, trước nhất ta cần phải truyền ma lực trong cơ thể vào “Magic Supporter” để vận hành, từ đó tạo nên một Ma pháp trận hình tròn ngay trước mặt. Cùng lúc đó, người sử dụng phải tưởng tượng hình ảnh của Kỹ năng mình muốn sử dụng trong đầu để ma pháp trận còn biết đường mà xử lý thông tin, và quy trình này sẽ bắt đầu trong quá trình niệm xướng. Tiếp đó, Ma pháp trận này sẽ hấp thụ sức mạnh của thiên nhiên vào bên trong nó, và định hình thành dạng vật lý một cách hoàn chỉnh nhờ câu niệm xướng của ta. Và sau đó, ta tung tất cả ra một lần, và nó sẽ trở thành một ma thuật hoàn chỉnh, đơn giản chỉ có vậy thôi.

Tuy nhiên, lý thuyết thì dễ, nhưng thực hành mới gọi là khó. Vào những lần thử nghiệm ban đầu, Ma pháp trận mà họ tạo ra bị ngắt quãng giữa chừng, và phát nổ ngay giữa không trung, khiến họ ngã xuống. Cũng hên phía dưới là cát, nên họ cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều cho lắm. Đây chính là hậu quả khi ta mất tập trung trong lúc niệm xướng, vì điều đó sẽ khiến cho quá trình định hình vật lý của ma thuật trở nên mất ổn định, dẫn đến việc phát nổ.

À, tiện đây tôi cũng muốn nói sơ qua một chút về cái gọi là Ma pháp trận.

Ma pháp trận ban đầu được tạo ra do truyền ma lực vào “Magic Supporter” sẽ không có màu sắc gì cả, mà chỉ có đường kính khoảng 5cm. Tuy nhiên, sau khi nhận được hình ảnh của Kỹ năng trong đầu, nó sẽ dần chuyển đổi màu sắc cũng như thay đổi kích cỡ cho phù hợp với Thuộc tính và Uy lực của Kỹ năng. Lấy ví dụ trường hợp của Hitoshi, khi cậu ta muốn sử dụng , Ma pháp trận sẽ chuyển đổi sang màu đỏ tươi, và trở nên lớn hơn với đường kính khoảng 10cm. Sau một quãng thời gian khoảng 3 giây, một viên hỏa cầu thường thấy trong các game RPG sẽ xuất hiện, và công kích kẻ thù.

Ma pháp trận và Kỹ năng có mối quan hệ tỷ lệ thuận với nhau: Uy lực của Kỹ năng càng lớn thì kích cỡ của Ma pháp trận càng lớn, và câu niệm xướng cũng trở nên dài hơn. Nói ngắn gọn, để thi triển một ma thuật cấp cao, ta cần phải hy sinh một quãng thời gian không ngắn, cũng như có một sự tập trung cực tốt. Chính vì thế, những ma thuật kiểu này thường chỉ dành cho các Mage hoặc Priest, vì họ không phải chiến đấu ở tiền tuyến và được các Paladin bảo vệ. Ngược lại, các Paladin thì thường thích dùng các ma thuật cấp thấp, vì nó tốn ít thời gian hơn.

Quay trở lại vấn đề. Hiện tại nhóm Tomoya đang cố gắng sử dụng cho thuần thục các Kỹ năng cơ bản mà Ma thuật sư nào cũng có, để khi thực chiến cũng không gặp lúng túng. Những Kỹ năng cấp cơ bản mà họ đang thực hiện đều được ghi trong cuốn sách mà Shiori đang đọc, và có cả hướng dẫn rất cụ thể. Chính vì thế nên khu vực này liên tục vang lên những tiếng nổ, và cát thì cứ thi nhau bay tứ tung khắp nơi. Người dân trong thị trấn cũng đang bắt đầu bị thu hút bởi những tiếng ồn do nhóm cậu gây ra.

Tiện đây nói luôn, một Ma thuật sư chỉ có thể sử dụng Kỹ năng có cùng Thuộc tính với bản thân họ, và mỗi người cũng chỉ có thể sở hữu một Thuộc tính duy nhất. Không có ngoại lệ. Nên là, Tomoya không thể dùng Thủy thuật của Shiori, cũng như ngược lại.

Nhiều người cho rằng điều này là để tránh tình trạng ma lực trở nên bất ổn trong cơ thể, dẫn đến hiện tượng đào thải hoặc gây nên tình trạng xấu cho cơ thể của Ma thuật sư. Lấy ví dụ như rằng, Hỏa và Thủy là hai Thuộc tính xung khắc nhau, nên nếu cùng ở chung trong một cơ thể thì sẽ tự triệt tiêu lẫn nhau, và làm cho ma lực mất ổn định. Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán chưa được chứng minh, chứ trên thực tế, vẫn có khá nhiều trường hợp một người sở hữu nhiều hơn hai Thuộc tính, nhưng đó lại là một vấn đề khác.

Tập luyện được một thời gian khá lâu, thể trạng của ai nấy đều đã xuống mức rất thấp, khi mà cơ thể họ ướt đẫm mồ hôi, hơi thở thì nặng nhọc và liên tục bị đứt quãng, nét mặt thì xanh xao. Bù lại, họ đã nắm vững được nguyên lý sử dụng ma thuật, và sử dụng nó ngày một hiệu quả hơn. Giờ có phải thực chiến chắc cũng sẽ không có vấn đề gì đâu. Nghĩ thế nên Shiori liền ra đề nghị:

-Giờ thì, chúng ta sẽ thử chiến đấu với một nhóm Kiến Sư tử nhé?

-……Cái đó……

Tuy nhiên, không như mong đợi của cô, trừ Tomoya ra, ba người còn lại đều có vẻ ngại ngùng khi nghe đến việc phải đi chiến đấu với những con quái vật ở ngoài sa mạc. Hiển nhiên thôi, vì mới mấy ngày trước họ vẫn chỉ là những học sinh bình thường, đã quen sống với cảnh hòa bình rồi, chứ đã từng chiến đấu hay gì đâu? Nên là, cái chữ ‘chiến đấu’ nghe có vẻ xa vời với họ quá.

-Thôi nào các anh chị. Nếu như không làm quen với thực chiến trước thì sau này sẽ gặp nhiều khó khăn lắm đấy ạ.

Shiori nói trên quan điểm của bản thân, cũng như là kinh nghiệm rút ra từ hằng năm trời coi anime. Cái gì cũng có lần đầu của nó, nhưng mà càng diễn ra sớm thì càng tốt cho sau này hơn. Hơn nữa, cô cũng là vì lo cho sự an toàn của nhóm riajuu này nên mới muốn cho họ vào thực chiến trước, để họ có thể làm quen với việc giao đấu.

Mặc dù vậy, nhóm Hitoshi, đặc biệt là Masami, vẫn không muốn làm điều đó. Họ cho rằng những con quái vật này vẫn là sinh vật có ý thức, và có một cuộc sống của riêng nó. Đột nhiên đi tiêu diệt chúng như vậy, chỉ để có thể làm quen với cảnh trinh chiến, chẳng phải là rất tàn nhẫn sao?

-Này này, các anh chị tốt bụng không đúng chỗ rồi. Chúng là quái vật, và có thể gây nguy hiểm cho chúng ta. Nếu không phản kháng thì ta sẽ chết, chỉ có thế thôi.

-Nhưng mà…

-Ôi trời ạ, thế cho nên mình mới ghét các riajuu đấy. Nii-chan, anh nói gì đi—

Tuy nhiên, câu nói của cô đã dừng lại khi nhìn thấy vẻ mặt của người anh trai mình. Tomoya đang nhìn về phía xa xa ngoài sa mạc với một ánh mắt sắc như dao, và không hề cử động.

-Nii-chan?

Mọi người cũng dần nhận ra sự khác thường từ Tomoya, và bắt đầu quay mặt về phía mà cậu đang nhìn. Tuy nhiên, trừ cát với cát ra, họ chẳng thấy gì cả. Vào lúc Hitoshi định lên tiếng thì đã bị cậu ngăn lại bằng cách ra tín hiệu giữ yên lặng, mắt vẫn tiếp tục nhìn về một phía.

Một lúc sau…

-Khai mở.

Chiếc nhẫn vàng kim trên tay Tomoya lập tức phát lên một luồng sáng màu trắng, biểu hiện cho việc nó đã được kích hoạt thành công.

Để kích hoạt một “Magic Supporter”, ta cần phải hô ‘Khai mở’ trước. Điều đó sẽ giúp công cụ hỗ trợ liên kết tới nguồn ma lực trong cơ thể, và chỉ sau đó ta mới có thể dùng ma thuật. Một khi “Magic Supporter” còn được kích hoạt, ta có thể dùng ma thuật tùy ý, miễn là có đủ ma lực trong cơ thể. Tuy nhiên, nếu đã trong trạng thái đã được kích hoạt rồi, mà ta không dùng ma thuật trong vòng mười phút, nó sẽ lại tắt đi, buộc ta phải kích hoạt nó một lần nữa.

Nhìn thấy Tomoya kích hoạt chiếc nhẫn của mình, những người còn lại liền hiểu ra ngay là cậu ta đang định sử dụng ma thuật. Nhưng mà, để làm gì mới được chứ?

Sau đó, cậu bắt đầu truyền ma lực vào chiếc nhẫn, tạo ra một ma pháp trận màu trắng ngay trước mặt mình, và từ từ đọc câu chú:

-Bóng đêm tăm tối, đưa mọi thứ đến sự lặng yên. !

Lập tức, ma pháp trận chuyển thành màu đen và dần dần lớn lên, và chính giữa nó hiện lên một quả cầu bóng đêm có đường kính khoảng 5cm, và lao về phía trước với vận tốc khá cao. Khi va chạm với mặt cát, nó tạo nên một tiếng khá lớn, khiến cát bay tứ tung khắp nơi. Trong lúc mọi người chưa hiểu vì sao cậu làm thế thì…

-Chít~!!

-Á!!

Từ dưới cát chui lên là một nhóm sáu con chuột có bộ lòng màu nâu nhạt, nhưng lại có đôi mắt màu đỏ như máu. Kích thước của chúng không đến nỗi lớn lắm, chỉ có lớn hơn loài chuột cống ở thế giới cũ của cậu thôi. Còn một đặc điểm khác nữa là chúng có cặp răng cửa khá dài và sắc bén, chẳng khác gì loài sóc. Vì bọn chúng xuất hiện bất ngờ nên Masami đã bị giật mình và hét lên, còn những người còn lại thì thủ thế. Reina từ từ nhớ ra loài quái vật này thông qua lời của người dân ngày hôm qua.

Chuuột chù Sa mạc. Tuy rằng kích thước của chúng khá nhỏ, nhưng khi tấn công, chúng luôn đi theo bầy. Có khả năng trốn xuống cát và chờ đợi cơ hội tấn công từ dưới lên bằng cặp răng sắc bén. Đôi mắt đỏ của nó có thể nhìn xuyên qua cát, cộng thêm việc chúng sở hữu một tốc độ rất nhanh, nên sa mạc là nơi săn mồi lý tưởng cho loài quái vật này. Do là loài này rất ít khi tấn công con người, mà nếu có thì cũng dễ dàng bị quét sạch nên cũng không ai để tâm đến chúng cho lắm. Nhưng chính vì thế mà cô đã mất cảnh giác, và không báo lại cho nhóm về con quái này. Thật là bất cẩn mà.

Ma pháp trận của vẫn còn hiện lên trước mặt Tomoya, và cậu tiếp tục dùng nó để bắn ra những quả cầu bóng đêm về phía lũ chuột chù. Một Kỹ năng có thể sử dụng liên tục miễn sao ta vẫn còn ma lực và hình ảnh của Kỹ năng đó trong đầu. Tuy nhiên, tốc độ của lũ chuột đã giúp chúng dễ dàng tránh né hêt toàn bộ những quả cầu bóng đêm ấy, và đòn tấn công của cậu đã trượt hoàn toàn. Dù vậy, điều đó vẫn nằm trong tính toàn của cậu.

Lũ chuột chù lập tức phân tán ra, và tấn công vào từng người một trong nhóm. Riêng Tomoya thì đang bị tấn công bởi hai con. Tốc độ của chúng quá nhanh khiến cho những người còn lại không kịp phản ứng. Tuy nhiên…

-Thanh giáo của hiệp sĩ bước trên con đường tội lỗi, giờ đây hãy trở thành cánh tay phải của ta, và thế thiên hành đạo. !

Từ dưới đất lập tức trồi lên sáu mũi giáo màu đen, và đâm xuyên qua cơ thể của những con chuột chù. Chúng thậm chí còn không kịp hét lên một tiếng, và rồi lả người đi trong khi máu tươi đang từ từ ngấm xuống mặt cát, tạo nên những vết loang trông khá đáng sợ. Tuy vậy, khuôn mặt thất thần của những người khác mới gọi là thú vị hơn cả, khi mà họ ngơ ngác nhìn xác của con chuột treo lơ lửng trước mắt mình.

Họ thậm chí còn không nhận ra Tomoya thay đổi Ma pháp trận từ khi nào, cũng như tại sao cậu lại có thể dùng một Kỹ năng mà ban nãy Shiori không hề giảng dạy. Và hơn hết, họ ngạc nhiên khi mà Tomoya lại có thể ra tay giết hại những con chuột này mà không cảm thấy ghê tay. Khuôn mặt tỉnh bơ của cậu chính là minh chứng cho điều đó. Cất một tiếng thở dài, cậu lẩm bẩm:

-Phù, vậy là xong. Cũng may mà mình dùng để thu hút sự chú ý của chúng, nên mới có thể lén kích hoạt ở dưới đất. Mà công nhận Kỹ năng này tốn sức thiệt đó chứ. Mình bắt đầu có cảm giác chóng mặt rồi.

-Nii-chan!

-Woa!

Khi cậu quay qua, khuôn mặt của Shiori đã xuất hiện ngay phía trước khiến cậu giật mình. Hơn nữa, trông cô có vẻ đang giận dữ hay gì đó vậy.

-Nii-chan, em đang có rất nhiều điều muốn hỏi anh đấy!!

Như đồng tình với Shiori, những người còn lại cũng gật đầu với vẻ nghiêm túc. Cậu biết là bây giờ mình không thể nào thoát được nữa rồi, nên đành giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, và sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào của họ. Không cần nói cũng biết, Shiori nhiễm nhiên trở thành đại diện của nhóm và gặng hỏi Tomoya.

-Đầu tiên, Nii-chan, tại sao anh lại có thể phát hiện ra lũ chuột chù đó chứ?

-À thì là… anh có một Kỹ năng mang tên , cho phép thăm dò và phát hiện bất cứ sinh vật nào trong bán kính 20m. Anh đã kích hoạt Kỹ năng này trong lúc luyện tập ban nãy, và duy trì nó suốt từ nãy đến giờ để phòng hờ có biến xảy ra. Và xem ra anh đã lo không thừa chút nào.

-? Lần đầu tiên em nghe nói tới một Kỹ năng như thế đấy. Anh biết được nó từ đâu ra!? Với cả thế quái nào mà anh có thể duy trì nó liên tục được vậy!? Chẳng phải làm thế sẽ ngốn rất nhiều ma lực sao!?

-Từ từ! Bình tĩnh lại đi Shiori! Anh không có bỏ chạy đâu, nên là đừng có hỏi dồn dập như thế!

-…Vâng, em xin lỗi. Vậy, đây là câu hỏi thứ hai của em. Nii-chan, làm sao mà anh lại có thể biết mình sở hữu những Kỹ năng gì?

Sở dĩ Shiori hỏi như thế là vì một Ma thuật sư chỉ có thể dùng những Kỹ năng đã được học hoặc có sẵn từ đầu, có thể là từ sách, hoặc do người khác giảng dạy. Tuy nhiên, cô có thể khẳng định là Tomoya chưa từng được dạy mấy Kỹ năng lúc nãy, nên mới lấy làm lạ.

-Ờ thì… nó có ghi trong ‘Cửa sổ Trạng thái’ mà.

-‘Cửa sổ Trạng thái’? – Shiori làm một nét mặt đần thối như không hiểu cậu muốn nói gì cả

-Ừm. Chắc em cũng biết máy trò RPG thường có một cửa sổ thể hiện chỉ số của người chơi mà nhỉ? Anh áp dụng thử điều đó, và kết cục là nó hiện ra hơi bị nhiều thứ đấy. Và dĩ nhiên, ở trong đó còn hiện các Kỹ năng mình có thể dùng nữa.

Từ khi đến cái thế giới này, cậu luôn nghĩ nó vận hành như một trò chơi RPG, nên sáng sớm nay đã tò mò làm thử vài thứ để kiểm chứng, và kết quả là mở ra được ‘Cửa sổ Trạng thái’, giúp cậu nhìn thấy hết toàn bộ chỉ số của mình, cũng như vài thông tin nho nhỏ khác. Chà chà, máu game thủ bắt đầu nổi lên trong người cậu rồi đấy.

-Vậy, mở nó ra như thế nào ạ?

-Vận ma lực và tập trung vào đầu hai ngón cái với giữa, sau đó quệt một đường thẳng ngay giữa không khí như thế này này.

Hai đầu ngón tay của cậu phát lên một luồng sáng nhỏ màu vàng, và cậu quệt hai ngón tay xuống thành một đường thẳng ngay giữa không khí. Và sau đó, một bảng cửa sổ lập thể màu xanh nhạt ngay trước mặt cậu, và hiển thị các chỉ số của cậu:

Akutagawa Tomoya

Giới tính: NamHP: 140/140Lv: 2

Thuộc tính: ÁmMP: 100/200Exp: 20/150

Chỉ số

ATK: 55INT: 50

DEF: 48ACC: 53

AGI: 60LUK: 30

Kỹ Năng

Dark Sphere

Black Spear

Shadow Tracking

Danh hiệu

Người đến từ thế giới khác

#

Khi mở ‘Cửa sổ Trạng thái’ ra, đến Tomoya cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy nó. Hồi sáng này khi thử kích hoạt nó lần đầu, cậu có thể nhìn thấy cấp độ của mình vẫn còn là 1. Xem ra việc tiêu diệt sáu con chuột chù này đã giúp cậu nhận thêm kinh nghiệm, đủ để tăng thêm một cấp. Các chỉ số nhờ thế mà cũng đã được tăng lên một chút xíu.

Nhìn chung thì chúng cũng không đến nỗi thấp lắm, nhưng cũng không thể gọi là cao được. Cậu không biết những người khác thì thế nào, nhưng chỉ số như thế này thì có hơi thấp đối với một người đến từ thế giới khác như cậu đấy. Chẳng phải các Anh hùng trong truyện khi sang thế giới khác đều có phần mạnh mẽ hơn người thường ở bên thế giới đó sao? Vậy sao cậu lại không có diễm phúc như thế?

Cái mà cậu thấy bực nhất chính là việc ma lực (MP – Mana Point) của mình không được nạp đầy trở lại dù đã lên cấp. Có lẽ đây là hạn chế do đây là thế giới thực, chứ không phải là game. Do khi nãy cậu sử dụng nhiều Kỹ năng cùng lúc nên lượng ma lực đã chỉ còn một nửa. Khiếp, mấy chiêu này coi vậy mà công nhận ngốn ma lực thiệt. Xem ra kiểu này phải mua vài món vật phẩm để bổ sung thêm mới được, dù là nếu để yên không làm gì thì nó sẽ tự nạp lại, với tốc độ 2MP/ phút.

Về phần ‘Kỹ năng’, thì cậu không hiểu vì sao nó lại được chia ra thành hai cột. Nhưng sau khi xem xét thì cậu đoán một bên là những chiêu thức tấn công, còn một bên là các chiêu thức có tính hỗ trợ mà không có khả năng sát thương.

Muốn xem thông tin chi tiết cụ thể của một Kỹ năng nào đó, cậu chỉ cần dùng ngón tay đè lên tên của Kỹ năng đó trong vài giây, là một cửa sổ khác sẽ hiện ra, ghi tất tần tật những gì liên quan đến Kỹ năng đó, như câu niệm xướng để kích hoạt, phần mô tả, lượng ma lực cần dùng để thi triển, thời gian duy trì,… Do ban sáng đã đọc qua hết toàn bộ ba Kỹ năng này nên cậu mới không gặp khó khăn gì trong việc giải quyết mấy con Chuột chù kia.

, như đã nói khi nãy, là một Kỹ năng cho phép cậu dò tìm và phát hiện ra bất cứ sinh vật sống nào trong bán kính 20m. Kỹ năng này có đặc điểm là, một khi đã được kích hoạt, nó sẽ tự động duy trì cho đến khi cậu cạn ma lực hoặc chính bản thân cậu muốn nó dừng lại. Lợi là lợi ở cái chỗ đó đấy.

Tuy nhiên, nếu như cậu lựa chọn duy trì nó mãi, thì sau khi mất khoảng 50MP để kích hoạt lần đầu, cứ mỗi giờ trôi qua cậu sẽ mất thêm 30MP nữa, coi như là cái phí phụ thu. Dù vậy, cái giá đó vẫn là khá rẻ khi đem so với sự tiện ích mà nó mang lại. Nhờ nó nên cậu mới có thể phát hiện ra đòn tấn công bất ngờ của lũ chuột, cũng như giải quyết bọn chúng ở những nơi mà mắt thường không thể thấy như dưới cát.

là Kỹ năng tấn công thứ hai mà cậu có. Triệu hồi ra những thanh giáo màu đen và tấn công đối thủ bằng cách đâm xuyên. Uy lực của nó vượt trội hơn nhiều so với chiêu . Thêm một điều nữa, Kỹ năng này cho phép cậu triệu hồi cùng lúc nhiều thanh giáo cùng lúc, miễn là nó nằm trong khoảng từ sáu đến mười, với phí tổn là 5MP mỗi thanh. Dĩ nhiên là cậu muốn triệu hồi nó ở đâu cũng được cả, từ trên trời đến dưới đất, miễn nó cách cậu một quãng tối đa là 2m.

Về phần ‘Danh hiệu’, thì thông qua các game RPG cậu đã từng chơi, đó là một hệ thống giúp người chơi có một năng lực đặc thù, và được gia tăng vài chỉ số hoặc sức mạnh, có được bằng cách thỏa mãn một số điều kiện nào đó.

Chẳng hạn như, nếu giết được 1000 con Chuột chù Sa mạc khi nãy, biết đâu cậu lại nhận được Danh hiệu gì đó kiểu như ‘Dũng sĩ Diệt chuột’, đại loại vậy. Nhưng mà… ‘Người đến từ thế giới khác’ á? Cái đó mà cũng được tính là một Danh hiệu hay sao vậy trời? Với cả… cái Danh hiệu gì mà toàn dấu # thế này? Bộ có lỗi gì đó sao ta?

Nói tóm lại, Tomoya cũng thấy mừng vì mình đã được lên cấp, và có mạnh lên một tí xíu. Ngược lại với lúc mở ra, cậu quệt hai ngón tay lên trên để đóng ‘Cửa sổ trạng thái’ lại, và quay mặt về phía những người còn lại.

Cả bốn người bọn họ đều đã mở ‘Cửa sổ Trạng thái’ của riêng họ ra, và chăm chú nhìn các thông tin của mình với một con mắt kinh ngạc. Shiori thì không nói, nhưng nhóm Hitoshi, có lẽ do chưa từng chơi game RPG bao giờ nên vẫn còn thấy lạ lẫm trước mấy tính năng kiểu như thế này. À, sẵn tiện nói luôn, sau đây là chỉ số của họ:

Akutagawa Shiori

Giới tính: NữHP: 100/100Lv: 1

Thuộc tính: ThủyMP: 80/150Exp: 0/100

Chỉ số

ATK: 40INT: 70

DEF: 58ACC: 50

AGI: 52LUK: 43

Kỹ Năng

Tidal Blast

Freezing Point

Aqua Ring

Danh hiệu

Người đến từ thế giới khác

Anh hùng

Takehiko Hitoshi

Giới tính: NamHP: 150/150Lv: 1

Thuộc tính: HỏaMP: 60/150Exp: 0/100

Chỉ số

ATK: 70INT: 58

DEF: 50ACC: 65

AGI: 55LUK: 38

Kỹ Năng

Fire Ball

Flame Burst

Blazing Impact

Danh hiệu

Người đến từ thế giới khác

Anh hùng

Nakagiri Masami

Giới tính: NữHP: 100/100Lv: 1

Thuộc tính: ThổMP: 90/180Exp: 0/100

Chỉ số

ATK: 32INT: 80

DEF: 64ACC: 54

AGI: 37LUK: 51

Kỹ Năng

Mud BladeEarth Wall

Gaia Power

Danh hiệu

Người đến từ thế giới khác

Anh hùng

Kunihiro Reina

Giới tính: NữHP: 90/90Lv: 1

Thuộc tính: PhongMP: 50/120Exp: 0/100

Chỉ số

ATK: 53INT: 60

DEF: 45ACC: 65

AGI: 74LUK: 56

Kỹ Năng

Wind Blade

Whirlwind

Boost Stream

Danh hiệu

Người đến từ thế giới khác

Anh hùng

-………

Được rồi, thế quái nào mà bốn người họ đều có cái Danh hiệu “Anh hùng”, còn cậu thì không vậy? Chẳng phải cả đám cậu đều bị triệu hồi đến nơi này cùng một lúc sao? Thế sao lại có sự phân biệt đối xử quá vậy!?

Nhưng mà, bây giờ có than thở cũng chẳng giải quyết được gì cả, nên là tạm thời bỏ qua một bên vậy. Tomoya quay về phía những người còn lại và cất lời:

-Nè, không biết mấy người đang nghĩ cái gì trong đầu, nhưng mà nếu lúc nãy tôi không ra tay thì chắc mấy người đã bị trọng thương cả lũ rồi đấy. Nhắc lại cho mà nhớ này, đây là một thế giới hoàn toàn khác, nơi mà cái chết có thể mò tới bất kỳ lúc nào. Nếu không có quyết tâm để chiến đấu thì đừng ra chiến trường. Đó không phải là nơi dành cho lũ yếu đuối đâu.

Lời nói của Tomoya đã công kích thẳng vào lòng kiêu hãnh của nhóm Hitoshi, và cậu ta lập tức bật lại:

-Cậu nói ai là kẻ yếu đuối chứ hả!?

-Bộ không phải sao!? Chứ hồi nãy đứa nào tỏ vẻ ngơ ngơ ngáo ngáo khi Shiori bảo đi chiến đấu hả!?

-Cái đó thì mình không phủ nhận! Nhưng đó là vì mình không thích giết chóc! Dù cho đó có là quái vật thì chúng vẫn là sinh vật sống, có cuộc đời của riêng chúng!

-Đã nói rồi, đây không phải là lúc để cậu nổi lòng trắc ẩn đâu! Lũ quái vật này nguy hiểm hơn vẻ bề ngoài nhiều, và đã có rất nhiều người đã phải bỏ mạng trước chúng đấy! Giờ thì cậu có còn bênh chúng được nữa không!?

-N-Nhưng…

-Thôi đủ rồi. Cho xin đi, cả hai người.

Reina lập tức chen vào giữa để ngăn Tomoya và Hitoshi lại, nhằm khiến trận cãi vả này không trở nên nghiêm trọng hơn. Sau đó, cô quay về phía Hitoshi và nói:

-Tomoya nói phải đấy. Nếu chúng ta không phản kháng, lũ quái vật đó sẽ cho chúng ta xuống thăm địa ngục ngay. Mình không muốn bỏ mạng tại nơi đất khách quê người này, nên sẽ ra tay tiêu diệt chúng nếu tụi nó dám gây sự. Chỉ vậy thôi.

Nói rồi cô nắm chặt lòng bàn tay lại thành hình nấm đấm, mắt cũng nheo lại với một vẻ quyết tâm, và khiến Hitoshi lưỡng lự trong giây lát. Một lúc sau, cậu ta thở dài và:

-Chậc, dù không muốn, nhưng quả thật mấy cậu nói rất đúng. Mình cũng không muốn chết một chút nào cả, nên đành phải thế thôi. Nhưng đừng hiểu lầm. Mình sẽ chỉ động thủ nếu bọn chúng tấn công ta trước mà thôi. Như vậy đã được chưa?

-Vậy cũng được. Ít ra còn đỡ hơn là cậu đứng yên chịu chết như một thằng ngốc.

-Hitoshi-kun……

-Masami, đừng sợ. Mình nhất định sẽ bảo vệ cậu mà. Nói vậy chứ, cậu hãy cố gắng hỗ trợ cho mình lúc chiến đấu nhé, chứ mình tớ không kham nổi đâu.

-…Ừm!

Có vẻ như việc thuyết phục lũ riajuu chịu chiến đấu đã thành công tốt đẹp, nhưng cũng tốn công sức thật đấy. Tomoya cất tiếng thở dài trong lúc cô em cậu từ từ tiến lại gần, và nói:

-Nii-chan chơi xấu.

-…Gì nữa đây?

-Anh dám giấu thông tin để ăn kinh nghiệm một mình à?

-Có ai hỏi đâu mà anh nói? Với cả anh tưởng mọi người tự khám phá ra được thao tác đó chứ?

-Bọn họ là riajuu, còn em tuy mang tiếng là otaku, nhưng rất ít khi chơi RPG, nên làm sao mà có thể khám phá ra được mấy vụ này chứ!?

-Vậy thì đó là lỗi tại bọn em chứ có phải tại anh đâu?

-…….Nii-chan là đồ ngốc.

Nói rồi cô giận dỗi quay mặt sang chỗ khác với vẻ phụng phịu. Tomoya gãi đầu với vẻ khó xử vì không biết phải xử trí thế nào nữa đây. Một khi Shiori đã vào chế độ này rồi thì cậu sẽ không thể nói chuyện với cô bé ít nhất ba ngày cho xem. Giờ thì, làm sao giờ nhỉ?

-…!!

Đúng lúc ấy, có tiếng chuông báo vang lên trong đầu cậu, báo hiệu rằng đã cảm nhận được một cái gì đó từ xung quanh, và nó đang tiến về phía này với vận tốc khá nhanh. Cậu chợt nhớ ra là mình vẫn còn đang bật lên, và nó đã bắt được dấu hiệu của quái vật. Về số lượng thì… Trời đất ơi, tận 20 con!?

-Mọi người coi chừng! Có một bầy quái vật 20 con đang tiến về phía chúng ta đấy!

-Cái gì!?

Lời cảnh báo của Tomoya khiến mọi người giật mình. Cả Shiori cũng quên luôn cơn giận và đảo mắt nhìn xung quanh với ánh mắt ngỡ ngàng. Ngay lập tức, người đầu tiên hành động là Reina. Một Ma pháp trận màu trắng hiện lên ngay trước mặt cô, và dần dần chuyển thành một màu xanh lá, với đường kính bây giờ là 15cm.

-Lời cầu phúc từ nữ thần gió yêu kiều, giờ đây hãy trở thành nguồn sinh lực mới, phù hộ cho các chiến binh quả cảm. !

Sau đó, rất nhiều cơn gió mát lành từ đâu thổi tới, và bao trùm lấy cơ thể của cả nhóm Tomoya. Khi đó, cậu có cảm giác như là cơ thể mình đã trở nên nhẹ bẩng hơn, cũng như sức mạnh đang dâng trào bên trong mình.

là một Phong thuật có khả năng tăng cường sự linh hoạt của bản thân người sử dụng và đồng đội. Nói cho ngắn gọn, chiêu này giúp tăng chỉ số của mục tiêu trong một thời gian giới hạn. Vì nhóm cậu vẫn còn mới bập bẹ làm quen với thế giới này, nên gia tăng chỉ số tạm thời cũng không phải là thừa, nhất là khi đang bị bao vây như thế này.

Lập tức, cậu đã có thể nhìn thấy những con Kiến Sư tử to lớn, cũng như vài con Chuột chù Sa mạc đang tiến về phía mình với vẻ mặt hung dữ. Khi nhìn thấy kích cỡ của nó, cậu đã có hơi bị khớp một chút, nhưng sau đó liền lấy lại bình tĩnh ngay. Ngay sau đó, cậu có thể nghe thấy tiếng của Shiori vang lên ngay bên cạnh mình:

-Nakagiri-senpai, chị hãy mau dựng một bức tường cát để ngăn lũ quái này lại đi!

-Đ-Được rồi! Khai mở!!

Đôi bông tai của Masami lập tức phát ra một luồng sáng, và rồi hiện ngay trước mặt cô là một Ma pháp trận màu trắng. Rồi, cô bắt đầu niệm xướng:

-Bảo bọc trong vòng tay của đất mẹ. !

Ngay lập tức, hàng loạt bức tường cát cao khoảng 2m trồi lên từ dưới mặt đất, tạo thành một hình tròn, và che chở nhóm Tomoya. Đừng nghĩ rằng những bức tường này làm từ cát mà nó sẽ yếu nhé. Sức của năm người đàn ông trưởng thành chưa chắc đã đủ sức để phá vỡ nó đâu.

Những con Kiến Sư tử, với kích thước quá cỡ nên không thể chui lọt khe hở giữa các bức tường, nên chỉ còn biết đứng đực ở bên ngoài. Thấy thế, lũ Chuột chù Sa mạc lập tức chui xuống cát, toan tấn công từ dưới lên. Phải nói rằng mấy con quái này cũng khá thông mình đấy. Chỉ có điều…

-Thanh giáo của hiệp sĩ bước trên con đường tội lỗi, giờ đây hãy trở thành cánh tay phải của ta, và thế thiên hành đạo. !

Vài Ma pháp trận màu đen có đường kính 20cm xuất hiện xung quanh Tomoya, và từ chính giữa lập tức trồi ra những mũi giáo màu đen tuyền, và cắm xuống mặt đất với vận tốc cực nhanh.

Cậu có thể nghe thấy tiếng kêu của lũ chuột bên dưới lớp cát, và một lúc sau, sự hiện diện của chúng biến mất, không còn xuất hiện trong vùng ảnh hưởng của nữa. Có nghĩa, chúng chắc chắn đã chết rồi. Tự nhiên cậu có thể nghe thấy tiếng thanh kinh nghiệm của mình đang được lấp đầy bên tai vậy ta? Đúng là một cảm giác sung sướng mà.

Chưa mừng được bao lâu, cậu lại có thể cảm nhận được thêm vài con Chuột chù nữa đang chui xuống cát đặng vượt qua mấy bức tường, và tấn công nhóm cậu từ dưới lên. Chậc, cái lũ này lỳ thiệt chứ.

-Shiori, cái lũ chuột dưới cát cứ để anh xử! Còn em tìm cách diệt hết một lần 10 con kiến ở bên ngoài luôn đi!

-Em biết rồi! Mọi người chịu khó bị ướt một chút nhé!!

-…Hả?

Trong lúc cậu còn đang ngỡ ngàng vì không hiểu ý em ấy muốn nói gì, thì cô đã bắt đầu niệm xướng:

-Ta kêu gọi dòng nước mát lạnh nơi suối nguồn, giờ đây hãy tụ hội về đây, giải phóng con dân khỏi sự bi thương. !

Ngay lập tức, từ chính giữa Ma pháp trận của Shiori phóng ra một tia nước với áp lực cực mạnh, đồng thời cô cũng xoay một vòng tròn. Tia nước va chạm với các bức tường cát do Masami tạo ra, khiến chúng trở nên nhão nhoét, và đồng loạt đổ ập xuống, đè lên cơ thể to lớn của những con Kiến Sư tử. Chúng loay hoay tìm cách thoát khỏi đống cát nhão này trong một sự náo loạn. Tuy nhiên, chúng chỉ là đang bị bất động chứ chưa có bị tiêu diệt hoàn toàn. Shiori biết điều đó, nên lập tức cất lời:

-Takehiko-senpai!

-Ngọn lửa bất diệt sẽ sáng mãi trên bầu trời công lý, và mở ra con đường dẫn đến ngày mai. !

Ma pháp trận màu đỏ trước mặt Hitoshi lập tức bắn ra một tia lửa cực nóng hệt như một khẩu súng phun lửa, và hướng về phía vài con kiến trước mặt cậu. Ngọn lửa mau chóng bao trùm lấy cả cơ thể của con quái vật, và nó dường như trở thành một ngọn đuốc cực lớn giữa sa mạc. Nhưng mà, đây chỉ là mới có vài con thôi, vẫn còn rất nhiều con kiến khác ở xung quanh kia kìa. Nên là…

-Cơn cuồng phong thịnh nộ thổi bay tất cả mọi thứ dám cản đường nó, giờ đây hãy trở thành sứ giả của ta, và tiêu diệt kẻ thù. !

Một cơn bão nhỏ dần dần hiện ra phía trước mặt Reina, và nó từ từ trương phình ra, trở thành một cơn lốc xoáy cực lớn, cuốn phăng toàn bộ những con Kiến Sư tử lên cao. Không chỉ vậy, nó còn hút luôn cả ngọn lửa của Hitoshi tạo ra khi nãy, và trở thành một cơn lốc lửa khổng lồ. Nhóm cậu có thể nghe thấy rất rõ tiếng kêu của những con kiến ở trên cao khi đang bị nướng và xoay tròn bởi con lốc xoáy. Và vì họ đang ở mắt bão, nên không hề bị xây xát gì bởi ma thuật này, chỉ có bị cát văng dính đầy khắp người mà thôi.

Một lúc sau, sau khi xác nhận là không có một con quái vật nào xuất hiện trong phạm vi dò tìm của , Tomoya báo lại cho Reina và Hitoshi để họ dừng ma thuật của mình lại. Cơn lốc dần dần biến mất, và xác của chúng từ từ hóa thành tro và bay tung tóe khắp nơi ngay khi còn ở trên không.

Trận chiến đầu tiên của nhóm Tomoya đã kết thúc với phần thắng thuộc về phía họ. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, và cảm thấy kiệt sức khi đột nhiên phải sử dụng ma thuật nhiều đến như vậy. Sau đó, các cô gái nhìn thấy tình trạng của mình lúc này liền than vãn: cát dính đầy người, đồ thì ướt nhẹp. Tự nhiên muốn quay trở về nhà trọ ghê cơ.

Trận chiến với 20 con quái vật này đã giúp cho Shiori, Hitoshi, Masami, và Reina lên được Lv2. Riêng Tomoya thì lên Lv3. Được đi trước mọi người một bước thật sự khiến cậu cảm thấy rất phấn khởi.

Thêm vào đó, nhóm cậu cũng đã thu được vài món vật phẩm rớt ra từ lũ quái vật, gồm năm cái “Càng Kiến”, và bốn cái “Răng Chuột chù”. Những thứ này nếu đem bán chắc sẽ đem về cho nhóm được một ít tiền đây, nên tội gì mà không lấy chứ. Cái túi trống rỗng mà Shiori nhặt được hôm trước giờ nhiễm nhiên trở thành túi đựng vật phẩm của cả nhóm. Phải biết tận dụng mọi thứ chứ nhỉ?

Đúng lúc nhóm cậu định quay về thì… của Tomoya lại phát hiện có kẻ thù. Tuy nhiên… vị trí thì lại ở trên trời. Cậu hốt hoảng nhìn lên, thì phát hiện bóng của một người lạ mặt đang lơ lửng trên không. Những người khác cũng phát hiện ra bóng của người đó trên cát, liền ngước lên nhìn với một vẻ thận trọng. Hitoshi thậm chí còn truyền ma lực vào cái vòng tay để phòng hờ có chuyện.

Người lạ mặt đó từ từ hạ độ cao, và rồi đáp xuống mặt cát ngay trước mặt nhóm cậu. Giờ đây, Tomoya có thể nhìn thấy một người phụ nữ da ngâm thuộc Nhân tộc, cao khoảng 180cm, sở hữu mái tóc màu nâu nhạt dài tới thắt lưng, và khoác trên mình một chiếc áo choàng đen bao trùm lấy cả cơ thể. Đôi mắt màu xanh của cô ta như có khả năng hút hồn người khác, nhất là với con trai. Nhưng chẳng hiểu sao nó lại chẳng có tác dụng với cậu và Hitoshi. Tuy nhiên, cái đáng nói nhất vẫn chính là cây thương màu bạc được treo sau lưng cô ta. Trông nó phải dài đến 2m là ít.

-Cô là ai?

Hitoshi thay mặt cả nhóm hỏi cô gái lạ mặt đó, với vẻ mặt cảnh giác, và đưa một tay ra để che chắn cho Masami. Những người còn lại cũng đề cao cảnh giác hết sức có thể. Và rồi, cô gái ấy nở một nụ cười nhỏ trên môi, cất lời:

-Tên tôi là Eze, và tôi là một thương nhân. Này các cô cậu, có thể dành chút thời gian với tôi được không?

Bạn đang đọc Quyền Tối Thượng của Fire_Phoenix
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sanzenin
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.