Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gài bẫy cực phẩm, dạy dỗ em trai

Phiên bản Dịch · 2512 chữ

CHƯƠNG 5: gài bẫy cực phẩm, dạy dỗ em trai

Không có gì bất ngờ, lúc hai anh em Diệp Chu ra ngoài lại đưa tới không ít ánh mắt xem thường cùng với mấy lời bình luận, hầu như tất cả những người gặp phải bọn họ chờ sau khi bọn họ đi qua đều ghé đầu vào cùng nhau ríu rít chỉ chỉ trỏ trỏ, Diệp Hoan nhát gan lại hiểu chuyện, thân thể như nhỏ lạnh run súc súc dựa hướng ánh trai, hai mắt trừng lớn đan chéo đầy phẫn nộ cùng ủy khuất, hắn vẫn còn nhỏ còn không rõ, rõ ràng là lỗi của người khác, nhưng người bị trào phúng, chửi rủa lại là anh của hắn.

Ngày hôm qua Diệp Chu vẫn còn cực kì xấu hổ, hận khôngcó cái lỗ để chui xuống, lại trấn an vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, tuấn mỹ thon gầy khuôn mặt mang theo một nụ cười nhạt, mặc kệ người khác trào phúng như thế nào, hắn đều giống như là không nghe thấy, da mặt dày đến nỗi sợ là đều có thể đỡ đạn.

“Không biết xấu hổ cẩu đồ vật, còn không biết xấu hổ nghênh ngang ra khỏi nhà đi dạo, lão nương cảm thấy mất mặt mày, ta khinh!”

Nhà của Diệp Chu ở tận bên trong cùng của của thôn Đông Tuyền, mà nhà họ Diệp thì nằm ở giữa thôn, thời điểm hai anh em đi qua nhà họ Diệp, bà ta đứng ở cửa đôi tay chống nạnh, giống như là đã sớm chờ bọn họ .

Diệp Hoan thấy thế sợ tới mức trốn ra đằng sau anh trai, hai bàn nhỏ giống hệt móng gà, run rẩy nắm chặt quần áo của hắn. Ngay từ đầu đã không nghĩ gây chuyện Diệp Chu quyết đoán dừng lại bước chân, liếc mắt nhìn đám người đang tụm năm tụm ba ở cách đó không xa, khóe môi đột nhiên gợi lên một mạt sáng lạn độ cung.

“Ai nha, chẳng phải là bà nội của cháu đây sao, bà giống như cái ấm trà đứng cửa làm gì đâu?

Làm lơ ánh nhìn xung quanh, Diệp Chu cười tủm tỉm đi đến, nói về độc miệng, hắn làm sao có thể thua một bà già.?

“Mày, mày…… Sát ngàn đao thằng nhãi ranh,……”

“Vào giờ trưa thế này, bà nội, bà đang cố ý chờ ở cửa để mời hai anh em bọn cháu vào nhà ăn cơm đúng không? Ui dồi ôi đều người một nhà bà cần gì phải khách khí, bà chỉ cần cho người sang báo một tiếng là được rồi ?”

Nhân lúc bà ta đang tức giận đến hô hấp không thuận, lời nói đều nói không nhanh nhẹn, Diệp Chu lại trách móc một trận , còn cố tình nói to, mấy người hàng xóm nghe được bọn họ đang nói cái gì thì tất cả đều nhịn không được che miệng cười khẽ, cái bà già nhà họ Diệp đấy làm sao có thể mời hai anh em Diệp Chu ăn cơm được? Cho dù trời giáng mưa máu đều không thể, lời nói này của Diệp Chu cũng thật là độc, không nhìn thấy cái mặt như cúc hoa, tràn đầy nếp gấp của bà già kia đều sắp chuyển thành màu gan lợn hay sao?

“Ai mời các ngươi hai cái không biết xấu hổ cẩu đồ vật ăn cơm? Diệp Chu mày là cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ, không có việc gì liền chạy đến nhà của chúng ta tống tiền, mày cho rằng nhà họ Diệp dễ bắt nạt hay sao?”

Một người mặc quần áo đỏ chót đột nhiên chạy từ trong nhà ra, đồng thời cùng đến còn có một thanh âm bén nhọn khắc nghiệt chửi rủa, Diệp Chu tập trung nhìn, không phải là tiểu cô Diệp Bảo Nhi-người còn chưa xuất giá của hắn đây sao, ở phía sau nàng còn đi theo một thiếu nữ, dáng người khô gầy, đại khái khoảng mười bốn lăm tuổi, Diệp Chu ánh mắt trầm xuống, tầm mắt lạnh băng một hoành, thiếu nữ theo bản năng súc súc cổ, lại trước sau cúi đầu đi theo đằng sau Diệp Bảo Nhi.

Thấy thế, Diệp Chu hai mắt lạnh hơn, thiếu nữ tên là Diệp Tiểu Vũ, là em gái ruột của hắn, năm đó cũng không biết bà già chết tiệt kia nghĩ như thế nào, vào lúc nàng bốn tuổi vừa lừa lại gạt đem nàng đưa tới nhà họ Diệp, cha mẹ của hắn lúc đầu còn tưởng rằng bà ta thích cháu gái, không nghĩ tới nàng căn bản chỉ là muốn tìm cho con gái bảo bối của mình một người hầu dơ bẩn tâm tư, đáng tiếc cho dù về sau cha mẹ đã biết cũng không có cách nào, bởi vì bọn họ quá thành thật, căn bản không cướp con gái mình về được, hình như nguyên chủ còn rất thường nàng, nhưng mà Diệp Chu lại phát hiện, nàng đã bị nuôi thành con cháu nhà họ Diệp, nếu thật sự đem nàng mang về, chỉ sợ mặc kệ nuôi dạy như thế nào thì vẫn là đồ vong ân bội nghĩa mà thôi.

“ Tiểu cô nói đúng, cháu……”

Đề cập đến việc này, Diệp Chu quyết đoán không hề chú ý đến nàng, ngược lại, nhìn về phía tự cho là trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, kỳ thật giống hệt một con màu đỏ gà mái già Diệp Bảo Nhi.

“Ai là cô của mày? Ta cũng không dám có một cái cháu trai chuyên môn đi câu dẫn đàn ông.”

Hắn mới vừa mở miệng đã bị Diệp Bảo Nhi trách móc một trận, Diệp Chu làm ra một vẻ mặt cực kì ủy khuất, một tay ôm ngực nói: “ Tiểu cô, cô chính là cô ruột của cháu, sự việc kia cháu sai ở chỗ nào? Người ngoài mắng cháu tiện nhân thì thôi, vì sao ngay cả tiểu cô cũng mắng cháu như vậy? Lớn lên đẹp cũng là lỗi của cháu sao? Chẳng lẽ một hai phải lớn lên giống như tiểu cô, dung mạo bình thường, gả đều gả không ra mới tốt?”

Ủy khuất, đồng thời còn không quên tự luyến một lần, chắc là trừ Diệp Chu ra cũng không có ai như thế, nhưng Diệp Bảo Nhi lại bị hắn làm tức giận đến quá sức: “Mày nói là ai lớn lên dung mạo bình thường, ai không gả được? Lão nương xé nát miệng của ngươi……”

Diệp Bảo Nhi nói xong liền vén tay áo lên hung ác nhào qua, Diệp Chu vội vàng ôm lấy em trai xoay người chạy: “Tiểu cô đang định làm gì vậy? Cháu chỉ ăn ngay nói thật thôi, mặt cô thì đỏ như đít khỉ, lại mặc một bộ quần áo đỏ rực, không phải dung mạo bình thường thì là gì?”

“Ha ha……”

“Tao nói cho mày biết, có bản lĩnh đừng chạy, lão nương xé ngươi……”

Ba cô cháu liền ở bên ngoài nhà họ Diệp đuổi theo lên, Diệp Bảo Nhi tức giận đến mất đi lý trí, Diệp Chu thỉnh thoảng châm ngòi thổi gió, dẫn tới quần chúng vậy xem cười ha ha, thật giống như là bọn họ đang xem con khỉ diễn trò, ai đều cũng không phát hiện, không biết khi nào, bọn họ đã quên đối với Diệp Chu chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Hô hô…… Ta f**k……”

Chạy không biết bao lâu, Diệp Chu dần dần có chút mệt, ở phía sau bọn họ, Diệp Bảo Nhi rõ ràng cũng có chút mệt mỏi, nhịn không được mở miệng hô: “Diệp Tiểu Vũ mày chết rồi à, còn không mau lại đây hỗ trợ……”

“Dạ dạ……”

Diệp Tiểu Vũ không dám vi phạm mệnh lệnh của nàng, sợ hãi rụt rè xông ra ngoài, Ngày lúc ấy, Diệp Chu đáy mắt nhanh chóng lướt qua một tia hung ác, thân thể bỗng nhiên phanh gấp, lợi dụng việc bảo vệ Diệp Hoan, sử dụng thân thể hắn ngăn trở tầm mắt của những người vây xem, chân nhanh chóng vươn ra.

“Rầm……”

“Ai da uy nha……”

Rõ ràng không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên dừng lại, Diệp Bảo Nhi không kịp phanh lại, ngã kiểu chó ăn cứt, Diệp Chu chạy nhanh mang theo em trai rời xa nàng, lúc nãy chuẩn bị cùng nàng bao vây bọn họ Diệp Tiểu Vũ cũng không rảnh lo chuyện khác, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ nàng lên: “Tiểu cô, cô không sao chứ?”

“Ai da Bảo Nhi của ta, con có làm sao không, mẹ đau lòng chết mất.”

“Hu hu hu…… Mẹ, đau quá……”

Bà già họ Diệp kia cũng vừa kêu vừa xông lên , Diệp Bảo Nhi miệng đầy máu, môi bị rách, mặt toàn bùn đất, thoạt nhìn cực kì chật vật, Diệp Chu ra vẻ cẩn thận ôm em trai tiến lên: “Ai nha cô, nếu biết cô sẽ bị như vậy, thì cháu đã không chạy, dù sao cô cũng là trưởng bối cháu, muốn đánh muốn giết còn không phải là nói một câu thôi, chỉ cần cô cao hứng, cho dù cháu có chết thì cũng là chết có ý nghĩa không phải sao? Bà nội, bà mau mang tiểu cô đi cho thầy thuốc xem đi , vạn nhất tiểu cô hủy dung thì sao gả cho người thành phố được nữa.”

Hắn cố tình nhấn mạnh ba chữ người thành phố vừa nghe là biết không có ý tốt.

“Ngươi câm miệng! Nên sát ngàn đao hỗn đản, nếu không phải tại mày, thì làm sao Bảo Nhi thành như vậy?”

Bà già đau lòng không thôi đáng giận chửi hắn, hai mắt trừng hắn giống như là tôi độc , Diệp Chu ‘ sợ tới mức ’ lùi lại vài bước, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “ Tự Tiểu cô đi đường không cẩn thận té ngã cũng trách ta? Đều là người nhà của bà, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?”

Diệp Chu cái này nhỏ giọng chừng mực nắm giữ đến rất tốt, vừa để phụ cận vây xem quần chúng có thể nghe được phạm vi.

“Diệp đại nương, bà mau mang Bảo Nhi đi cho thầy thuốc nhìn một cái đi.”

“Đúng vậy Diệp đại nương, Diệp Chu đứa nhỏ này nói cũng không sai, rốt cuộc Bảo nhi còn chưa gả chồng, nếu hủy dung thật thì làm sao chỉnh lại được.

Cho dù nàng không bị hủy dung thì cũng không ai dám lấy, nhìn xem tính tình của nàng, ngay cả cháu của chính mình mà cũng chỉ vào chửi ầm lên là tiện nhân, nhà ai dám cưới người vợ như vậy về chứ? Người như vậy mà cũng dám nói là nàng muốn gả vào trong thành phố? Người thành phố làm sao có thể coi trọng nàng được? Năm đó Diệp Anh là như thế nào gả vào trong thành, thật cho rằng tất cả mọi người đều không biết đúng không? Thật là buồn cười……”

“Thì chả vậy, mọi người nhìn xem hai anh em Diệp Chu, không cha không mẹ, nên mới bị đôi mẹ con như là hổ dữ kia bắt nạt đến nỗi không thở nổi ……”

“Đúng vậy, đúng vậy……”

Trải qua chuyện vừa rồi, quần chúng vậy xem vốn dĩ liền gia tăng không ít, hơn nữa Diệp Chu cố tình điều khiển, tất cả mọi người đều xúm lại đây, các loại khen chê không đồng nhất thanh âm không ngừng vang lên, Diệp Bảo Nhi cũng sợ tới mức không dám khóc, Diệp lão thái thái cũng không có giống lúc đối mặt với Diệp Chu ngang ngược, nói trắng ra đôi mẹ con này chính là điển hình ức hiếp người nhà, trước mặt người ngoài thì thở cũng không dám thở mạnh.

Mà người gây ra trận chiến nước miếng này là Diệp Chu lại không biết từ lúc nào đã dẫn theo em trai biến mất, ai cũng không chú ý đến bọn họ rời đi lúc nào, chờ có người nhớ tới sự tồn tại của bọn họ, thì cả cái bóng cũng không tìm thấy.

“Anh, vừa rồi có phải anh dùng chân ngáng nữ nhân kia không?”

Trên đường đi lên trấn trên, Diệp Hoan ngửa đầu tò mò hỏi, hình như hắn có nhìn đến anh vươn chân.

“Nói bậy gì đâu, chỉ là anh chạy lâu quá nên mới duỗi chân một chút, ai biết vừa lúc nàng lại bị vướng vào chân của anh đâu?”

Âm mưu nhỏ bị em trai sáu tuổi vạch trần, Diệp Chu cũng không giận, chỉ là cố ý xụ mặt, làm ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.

“Ồ, là nàng vướng vào chân của anh, không phải là anh cố ý ngáng chân nàng.”

Thằng bé cũng rất thức thời, chỉ là, vì sao càng nghe hắn càng cảm thấy là Diệp Hoan đang nói móc hắn đâu? Diệp Chu không tránh được có chút nghi hoặc nhìn hắn, chẳng lẽ người em trai này của hắn là cái thiên nhiên hắc?

“Anh đang nhìn gì vậy? Chúng ta mau đi thôi.”

Nhận thấy được tầm mắt quái dị của hắn, Diệp Hoan đầy mặt tự nhiên nghi hoặc.

Xem xét nửa ngày cũng không nhìn lý do vì sao lại có cảm giác như thế, Diệp Chu không thể không cầm tay hắn tiếp tục đi phía trước đi, chỉ là……

“Anh, về sau em có thể ngáng chân những người hay bắt nạt chúng ta không?”

“Hả……”

Thanh âm ngây thơ của Diệp Hoan tức khắc làm Diệp Chu lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã nhào về phía trước, qua nửa ngày sau hắn mới tìm về thanh âm của chính mình khụ khụ hai tiếng làm ra vẻ đứng đắn nói: “ Chuyện này, ở tình huống không có người nhìn đến thì hoàn toàn có thể, nhưng mà về kỹ thuật thì có độ khó nhất định, Tiểu Hoan em còn nhỏ, tốt nhất là không cần học, để anh làm là được rồi rồi.”

Anh cả như cha, hình tượng uy vũ ấy tựa hồ đang sụp đổ toàn diện, nhưng Diệp Chu đang vẫn đang nỗ lực xây dựng lại.

“Vâng.”

Diệp Hoan cái hiểu cái không, lại vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, Diệp Chu giơ bàn tay, cứng nhắc mà xoa xoa đầu của hắn, lần đầu tiên hắn nghiêm túc suy xét về vấn đề giáo dục trẻ em, hình như là hắn không biết chăm trẻ con a, đứa trẻ mà hắn nuôi lớn sẽ không thế giới quan sụp đổ, không có tiết tháo giống như hắn đi?

*.

Bạn đang đọc Quyền Thiếu Sủng Thê của Nhan Nhược Ưu Nhã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kỷgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.