Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại tiểu lưu manh, lần đầu gặp mặt

Phiên bản Dịch · 3785 chữ

CHƯƠNG 6 gặp lại tiểu lưu manh, lần đầu tiên gặp mặt

Thôn Đông Tuyền lệ thuộc thành phố Thiên Hải, trấn Hà Cốc, xem như một cái tương đối hẻo lánh bần cùng thôn trang, trước kia ngay cả đường đều không có, vẫn là mấy năm trước trấn trưởng đột nhiên hạ lệnh trấn phủ bỏ vốn một nửa, dư lại một nửa từ thôn dân góp vốn xây một cái đường cái nhỏ, nói là đường cái nhỏ, kỳ thật chính là tùy tiện sạn ra một cái đường bằng bùn để cho xe ra vào, nhựa đường nền đường đều không có đánh, ngày mưa đầy đất lầy lội.

Đến nỗi, tại sao cao cao tại thượng trấn trưởng đột nhiên đối với thôn Đông Tuyền thân mật có thừa, vậy thì không phải là chuyện mà người thường có thể biết đến.

Thôn Đông Tuyền chỉ cách trấn trên khoảng mấy dặm, đi bộ nửa giờ liền đến, trấn trên vào thứ, ba, năm sẽ có một lần họp chợ, toàn bộ Hà Cốc trấn thôn dân đều sẽ đến nơi đây họp chợ, thị trấn này xây dựng còn tính không tồi, không ít người đầu óc linh hoạt, nhà lại vừa lúc sát mặt đường, đều đả thông nhà mình, mở cửa hàng làm buồn bán, vì giúp mọi người thuận tiện hơn, trấn trên còn đặc biệt xây một cái chợ bán thức ăn, tuy rằng rất đơn sơ, nhưng thôn dân muốn bán một ít đồ ăn nhà mình tự trồng, gà vịt nhà mình nuôi, v.v... vẫn là rất tiện.

“Thực xin lỗi anh Lưu, tình huống hiện tại của em, anh cũng rõ ràng, tiếp tục ở lại nơi này sẽ chỉ làm anh khó làm, vạn nhất ảnh hưởng đến việc làm ăn của anh liền không tốt.”

Hôm nay không phải là ngày họp chợ , lại đã qua giữa trưa, người ở trấn trên cũng không nhiều, đầu tiên Diệp Chu liền mang theo em trai đi tiệm cơm mà hắn làm thuê, chủ tiệm cơm tên là Lưu Văn Long, mới hai mươi ba tuổi, chính mình cũng không đi học, nên rất là kính trọng người đọc sách, đây cũng là lý do vì sao nguyện ý thuê một người nhìn là biết không làm được gì như nguyên chủ.

“Có gì ảnh hưởng với không ảnh hưởng, Tiểu Chu ngươi quá khách khí.”

Lưu Văn Long lớn lên cao cao to to, rất là thô cuồng, rất có mãnh Trương Phi khí thế, nhưng thoạt nhìn lại rất thành thật.

“Lưu đại ca là người lương thiện, em cũng không thể gây rắc rối cho anh được? Chuyện này cứ như vậy đi, em còn muốn dẫn em trai đi mua chút đồ.”

Nói, Diệp Chu liền chuẩn bị rời đi, Lưu Văn Long là người tốt, có thể nói, hắn muốn cùng hắn trở thành bạn bè, nhưng mà hiện tại hắn lại không có thời gian đi kinh doanh cái gọi là hữu nghị.

“Ai…… Tiểu tử sao em lại cứng đầu như vậy chứ? Tính tính, em đợi một chút.”

Lưu Văn Long thấy thế cũng không có cách nào, sau khi gọi lại bọn họ liền đi đến quầy cầm hai mươi đồng tiền đưa cho Diệp Chu: “Cầm, đây là tiền công nửa tháng trước của em, anh mở tiệm cơm cũng liền như vậy, không giúp em được cái gì, nhưng anh làm người bằng lương tâm, cái nên cho em cũng không thể che lại lương tâm mà ăn bớt, về sau nếu gặp được khó khăn gì, đừng quên tới tìm anh, anh có thể giúp thì nhất định sẽ giúp, không thể giúp liền thương lượng rồi làm sau, đừng chuyện gì cũng đều một mình gánh vác.”

Hắn kỳ thật rất thương Diệp Chu, mới mười bảy tuổi liền gặp nhiều như vậy tra tấn.

“Vậy được rồi, cảm ơn anh Lưu.”

Không cự tuyệt được sự nhiệt tình của hắn, hắn cũng xác thật là thiếu tiền, Diệp Chu dứt khoát không hề cự tuyệt ý tốt của anh Lưu, cùng lắm thì về sau có điều kiện lại hồi báo anh ấy sau.

Hai anh em từ biệt Lưu Văn Long, Diệp Chu lại theo nguyên chủ ký ức ở trấn trên đi dạo, đại khái hiểu biết một chút trạng huống của trấn trên, cuối cùng mới mang theo Diệp Hoan đi hướng một cửa hàng mua nông cụ hạt giống, chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên nhìn qua khoảng hơn năm mươi tuổi , bởi vì không có khách đến mua, nên uể oải ỉu xìu ngồi dựa ở cạnh cửa.

“Cháu muốn mua những gì? Nơi này của bác là đầy đủ nhất, chỉ cần là nông cụ, hạt giống phân hóa học, đều có hết, mau đi vào nhìn xem đi.”

Nhìn thấy bọn họ đến gần, lão bản nhiệt tình hô.

“Ta muốn mua chút hạt giống, nơi này của bác có những loại hạt giống gì?”

Diệp Chu nắm tay em trai đi vào trong tiệm, cửa hàng nguyên nước nguyên vị không có gì trang hoàng, chỉ có hai dãy kệ để hàng giản dị, chân tường dựa mấy túi phân hóa học.

“Cửa hàng của bác hạt giống gì cũng có, dưa chuột, cà chua, cải thìa, khoai tây, cây cải dầu, dưa hấu, cháu muốn hạt giống nào?”

Chủ quán mang theo bọn họ đi đến trước mặt một cái kể để hàng, khoa tay múa chân một trận, những loại đồ ăn mà chủ tiệm nói hắn đều ăn qua, nhưng hạt giống lại không phải mỗi dạng đều nhận được, để không bị người coi khinh trở thành coi tiền như rác, Diệp Chu làm bộ trầm tư một phen, sau một hồi lâu mới nói nói: “Vậy tất cả các loại hạt giống đều lấy một phần nhỏ đi, thuận tiện cháu còn muốn một bộ loại nhỏ nông nghiệp dụng cụ, ông chủ tính tính xem tổng cộng bao nhiêu tiền.”

Sờ sờ ba mươi lăm đồng tiền trong túi, cũng không biết có đủ hay không.

“Được rồi, cháu chờ một lát.”

Thấy thế, chủ quán cười nở hoa, xoay người liền đi thu xếp, Diệp Chu lại ở trong tiệm nơi nơi nhìn nhìn, thấy góc tường ném rất nhiều thân cây hoa bị khô héo, có hoa hồng, còn có hoa lan, Diệp Chu không hề nghĩ ngợi liền ngẩng đầu nói: “Ông chủ, những cành hoa này đều không cần sao?”

“Không cần, không cần, những cây hoa đó đều đã chết, ban đầu lúc con bác mang về còn nói là người thành phố đều thích cái này, sau khi nở hoa nhất định sẽ có người thích, ai biết nuôi thế nào cũng không sống, ta đang định đóng cửa xong cầm đi vứt bỏ đâu.”

Nghe ra được, chủ quán tựa hồ rất là oán niệm, xem ra là tiêu tốn không ít công sức ở những cái đó.

“Như vậy a, kia ông chủ có thể đem này đó đều tặng cho ta được không? Nhà ta quá trống trải, ta lấy về đi thử thử xem có thể cứu sống được một hai cây hay không trang điểm trang điểm cho sân nhà.”

Hắn không gian yêu cầu thí nghiệm trên toàn phương diện , dù sao những cây hoa cũng không nặng.

“Cháu muốn thì cầm đi đi, bác còn bớt việc nhi.”

Lão bản cười hì hì cầm một bao hạt giống đi tới, lại từ đằng sau container lấy ra một bộ nông cụ, chính là một cái cuốc nhỏ, cái xẻng cùng lưỡi hái : “Tổng cộng là 21 đồng rưỡi, liền tính 21 đồng cho cháu đi, cháu nhìn xem còn có cần gì không?”

Hiện tại công nhân bình thường tiền lương mỗi tháng cũng chỉ có khoảng một trăm đồng, hai mươi mốt đồng cũng không ít.

“Không cần đâu ông chủ.”

Diệp Chu lấy ra tiền đếm đủ 21 đồng đưa cho chủ quán, đem hạt giống đưa cho Diệp Hoan cầm, còn chính mình thì bê lên một đống nông cụ, lúc sắp ra cửa cũng không quên cầm mấy cây hoa mà hắn đã đóng gói tốt từ trước, lão bản nhiệt tình đưa bọn họ tới cửa: “Tiểu tử, về sau đừng quên tới chiếu cố cửa hàng ta a.”

Diệp Chu không có đáp lời, chỉ là quay đầu mỉm cười gật đầu, nếu hạt giống ở đây tốt hắn chắc chắn sẽ thường xuyên đến, nếu ngược lại, hắn nhưng không thích coi tiền như rác.

Mua chút hạt giống lại mua một bộ nông cụ liền tiêu mất hơn một nữa gia sản, nói không đau lòng là gạt người, toàn bộ gia sản của hắn thêm lên mới ba mươi lăm đồng a, nhưng mà, khi đi qua sạp bán giày vải, Diệp Chu vẫn móc ra năm đồng tiền mua cho mình cùng em trai mỗi người một đôi giày vải, còn quần áo thì thôi, hiện tại còn không có đủ kinh tế, tiếp theo hắn lại mua năm cân gạo, cuối cùng dư lại không đến mười đồng tiền, so sánh Diệp Hoan đang vui vẻ, Diệp Chu đau lòng đến nỗi co giật co giật, hận bầu trời không thể ném một đống tiền xuống dưới tạp chết hắn.

“Anh, tối nay chúng nấu cơm tẻ ăn sao? Thật tốt quá, lâu rồi em chưa được ăn nóng hầm hập cơm tẻ.”

Trên đường về nhà, Diệp Hoan vui vẻ đến tung tăng nhảy nhót, không nhận thấy được anh của hắn đầy mặt thịt tđau.

“Đúng vậy, cơm tẻ, còn có gà kho nữa.”

Ai cũng không thể nhìn đến, lúc nói đến thịt gà kho tàu, Diệp Chu đáy mắt đảo qua một mạt ánh sao.

“Gà kho? Chúng ta lấy gà ở đâu ra?”

Diệp Hoan khó hiểu, chớp hai mắt nghi hoặc hỏi.

“Khụ khụ…… trẻ con, đừng hỏi nhiều như vậy, anh bảo đảm buổi tối em có thể ăn gà kho là được.”

Sợ lại bị em của mình vô ý thức chọc thủng cái gì, Diệp Chu mặt già đỏ lên, giả vờ làm ra bộ mặt nghiệm túc, hắn có thể nói là hắn đã theo dõi mấy con gà mái của nhà họ Diệp từ trước sao?

“Nga.”

Tuy rằng không có được đáp án, nhưng Diệp Hoan vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, hai anh em vừa nói vừa cười đi trở về.

“Nha, ta còn tưởng là ai đâu, hóa ra là Diệp Chu ở thôn Đông Tuyền, lần trước mày dám đi đồn công an báo nguy, làm hại bọn anh ngồi ở cục cảnh sát hai ngày, anh đang tìm mày khắp nơi đây.”

Ngay lúc hai anh em thở hổn hển ôm đồ sắp về tới thôn, một hàng năm sáu cái dáng vẻ lưu manh, phần lớn đều là người trẻ tuổi, nhìn qua khoảng hai mươi mấy, từ trong rừng cây ở ven đường chui ra ngăn không cho bọn họ đi, Diệp Hoan sợ tới mức thân thể nhỏ nhắn cứng đờ, Diệp Chu tiến lên hai bước lợi dụng thân thể của mình che trở hắn, từ lời nói của bọn họ, không khó để biết bọn chúng chính là đám lưu manh mà mấy ngày trước đùa giỡn, còn muốn cưỡng bức hắn.

“Tìm ta làm gì? Muốn ngồi tù đến sông cạn đá mòn đúng không?”

Diệp Chu vừa nói vừa đặt đồ vật trong tay xuống, nhân lúc bọn họ không chú ý, lặng lẽ nhặt lên nửa cục gạch cầm ở trong tay, rồi giấu ra đang sau lưng, đôi mắt đào hóa giống như hai cái hồ sâu đen nhánh, trầm tĩnh không gợn sóng, không hề độ ấm nhìn tên cầm đầu đang nói chuyện kia.

“Mày, anh em, đánh cho tao, đánh đến mẹ nó đều không nhận ra…… A……”

Rõ ràng không dự đoán được hắn còn dám độc miệng như vậy, tên cầm đầu giận dữ, thét to muốn đánh hắn trận, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, Diệp Chu đột nhiên phi thân tiến lên, cầm cục gạch đập vào đầu hắn cho hắn một lỗ hổng trên đầu, tiếng kêu đau đớn giống như là tiếng giết heo vang vọng cả đường cái, cả đám côn đồ đều bị dọa cho choáng váng, nhưng Diệp Chu cũng không dừng tay, làm lơ hắn máu tươi đầy mặt, một chân đem hắn gạt ngã trên mặt đất, phi thân ngồi lên người hắn, cầm viên gạch bị nhuốm máu hung hăng đập, liên tiếp hung ác động tác làm những tên lưu manh khác chấn động quên mất phản ứng.

“A a…… Đừng đánh…… Đừng đánh nữa…… A a……”

Nam nhân đau đến liên tục xin tha, Diệp Chu cầm cục gạch ném vào mặt hắn, lúc này mới thu tay lại đứng lên: “Ta phi, thao mẹ ngươi cái dương vật ngoạn ý nhi, thật cho rằng lão tử dễ bắt nạt đúng không? Các ngươi còn ai muốn lên thì lên đi? Hôm nay lão tử liều mạng với các ngươi.”

Diệp Chu một chân đạp lên ngực tên cầm đầu đang kêu rên, một tay cầm gạch, cực kì khí phách, hung ác.

“Không, chuyện này không liên quan đến ta……”

“Cũng không liên quan gì tới ta……”

“Là hắn kêu chúng ta tới……”

Hoành sợ lăng, lăng sợ không muốn sống, đừng nhìn những tên lưu manh này ngày thương kiêu ngạo, không chuyện ác nào không làm, giống như thật sự vô pháp vô thiên, trên thực tế, bọn họ vẫn sợ chết, thấy Diệp Chu một bộ hung tàn không muốn sống bộ dáng, lại nhìn nhìn nằm dưới đất kêu rên đồng bọn, dư lại mấy người lập tức chạy tứ tán, Diệp Chu không muốn sống, nhưng bọn họ còn muốn a.

“F**k, đúng là bọn nhát gan.”

“Tích tích……”

Diệp Chu rủa thầm một tiếng, còn chưa kịp thu hồi chân, mặt sau đột nhiên vang lên tiếng còi ô tô, nếu đổi thành người khác, khẳng định sẽ tò mò xem hai mắt, đầu năm nay người có xe ô tô để đi, đều không phải người thường, nhưng Diệp Chu ở thế kỷ 21 có loại xe nào mà hắn chưa từng thấy? Xoay người không hề nghĩ ngợi chửi một trận: “Kêu la cái gì? Đường cái rộng như vậy, ngươi không nhìn thấy à.”

Đừng trách hắn quá thô bạo, là mấy tên lưu manh đó làm hắn bực mình, chuyện bọn nó gián tiếp làm cho nguyên chủ chết hắn còn chưa tính sổ thì thôi, thế mà bọn nó còn dám xuất hiện ở trước mặt hắn, mẹ nó, nếu không đánh bọn nó một trận, hai chữ Diệp Chu đảo ngược lại mà viết.

“Anh ơi, em sợ……”

Sợ tới mức hơn nửa ngày cũng chưa hoàn hồn Diệp Hoan xông lên trước ôm lấy eo của hắn, lúc nào Diệp Chu mới tìm về một chút lý trí, vứt bỏ gạch ngồi xổm xuống ôm lấy hắn: “Không có việc gì, Tiểu Hoan ngươi nhớ kỹ, đối phó loại người phải ác độc hơn bọn họ mới được, bằng không chúng ta cũng chỉ có thể bị bắt nạt.”

Khi nói chuyện, Diệp Chu lại hung hăng trừng mắt tên lưu manh nằm trên mặt đất kêu rên, không đứng dậy được, tính hắn xui xẻo, bắt giặc bắt vua trước, súng bắn chim đầu đàn, ai làm hắn giống như là đại ca của mấy tên đó, còn người của hắn không có tật xấu gì, chỉ thích đánh ác trừ bá, đặc biệt là các loại đại ca.

“Dạ.”

Ôm cổ hắn, Diệp Hoan cái hiểu cái không gật đầu, hai anh em ai cũng không chú ý tới, ngừng ở phía sau quân dụng xe việt dã không biết đã tắt máy lúc nào, một người đàn ông lớn lên cao lớn, uy mãnh đẩy ra cửa xe đi xuốn, kiểu cũ màu bạc tây trang ôm lấy thân hình rắn chắc, cao khoảng một mét chín mươi, đầu óc hỗn độn kiểu tóc chỉ dài hơn một chút so với tóc húi cua , nhưng mà xứng với như đao tước giống nhau củ ấu rõ ràng tuấn dật ngũ quan, tựa hồ vô hình trung lại vì hắn tăng thêm vài phần quyến cuồng hương vị, ánh mắt giống như là lưỡi dao sắc bén đảo qua trạng huống của mấy người phía trước, nam nhân môi mỏng biên phác hoạ ra một mạt hứng thú độ cung, có chút ý tứ a, tiểu tử này nhìn không ra sao, hung tàn lên lại so với ai đều âm ngoan.

Trên thực tế, vừa rồi đại bộ phận tình hình hắn đều thấy được, Diệp Hoan đột nhiên hung mãnh làm hắn giật nảy mình, nhưng thật ra không nghĩ tới, một cái nam nhân xem bóng dáng thấy tinh tế đến không được l, cư nhiên có thể bộc phát ra như vậy cường đại sức chiến đấu, hành trình về quê lần này của hắn tựa hồ sẽ không nhàm chán.

“Gạch dùng khá tốt.”

Nhặt lên viên gạch bị nhiễm huyết trên mặt đất, nam nhân cũng chính cũng tà nói.

Diệp Chu nghe vậy ôm đệ đệ cẩn thận nhìn hắn, nói thực ra, nam nhân rất tuấn tú, không mềm mại tinh tế giống như hắn , sự đẹp trai của hắn thuộc loại đàn ông dương cương, làm một cái đồng tính luyến ái, đột nhiên nhìn đến loại này siêu chất lượng tốt soái ca, muốn nói không động tâm là gạt người, trên thực tế hắn cũng thực sự có trong nháy mắt si mê, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi, hiện tại hắn không tâm tình làm những chuyện đó, hơn nữa, trực giác nói cho hắn, nam nhân trước mắt không dễ trêu chọc.

“Anh muốn làm gì?”

Đen bóng mê người mắt đào hoa trầm tĩnh đến không có chút gợn sóng, nam nhân nhẹ nhướng mày, đáy mắt hứng thú càng đậm, nhưng giây tiếp theo……

“A……”

Nam nhân cầm gạch đập vào đầu tên lưu manh còn đang rên rủ, nức nở kia, lưu manh hét lên một tiếng, nháy mắt nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh, nam nhân toét miệng cười nói: “Tôi giúp cậu giải quyết tốt hậu quả, cậu nói cho ta tên của ngươi.”

Đừng nhìn nam nhân giống như rất hòa thuận, trên thực tế Diệp Chu so với ai khác đều rõ ràng, anh ta căn bản là đã đào tốt hố chờ hắn nhảy xuống, lúc trước hắn đối tên lưu manh kia tạo thành thương tổn nhìn là rất dọa người, kỳ thật chỉ là một ít bị thương ngoài da mà thôi, liền tính trêu chọc tới cảnh sát thúc thúc, hắn cũng có thể lấy phòng vệ chính đáng để thoát tội, thanh danh của mấy tên lưu manh đó vốn dĩ liền không tốt, bọn họ lại vừa đùa giỡn hắn cách đây không lâu, hắn dám cam đoan chính mình tuyệt đối không có việc gì, nhưng nam nhân vừa lên tới liền một cục gạch gõ hôn mê đối phương, không cần xem cũng biết hắn xuống tay nặng như thế nào, nếu hắn cự tuyệt, phỏng chừng tội đả thương người khác sẽ dừng ở trên đầu của hắn, mấy tên lưu manh vừa chạy trốn trước đó là nhân chứng tốt nhất.

Ta ngày, gặp qua âm hiểm, chưa thấy qua so với hắn càng âm hiểm!

“Tôi cũng không cho rằng chính mình yêu cầu anh hỗ trợ, huống hồ, trước khi hỏi tên của người khác, anh tựa hồ quên chưa báo tên của mình trước.”

Tuy là biết người kia lợi hại, Diệp Chu một chút hoảng loạn cũng không có biểu hiện ra, chỉ là bưng đôi mắt trầm tĩnh lạnh lùng nhìn hắn, trời biết ở sâu trong nội tâm của hắn đã sớm giống như dã thú rít gào lên, bà nội, chờ đến khi biết tên của anh ta, hắn tuyệt đối sẽ lần lượt thăm hỏi tổ tông mười tám nhà anh ta.

“Phan Hướng Đông, tới lượt cậu.”

Nam nhân tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, chỉ là đáy mắt càng thêm nóng cháy, hứng thú càng ngày càng dày đặc, hắn liền thích bộ dáng ăn mệt lại không dám oán niệm của cậu ấy.

“Diệp Chu, xử lý sạch sẽ chút.”

Mặc kể anh ta đào đất chôn với phương ngay tại chỗ hay làm gì khác, Diệp Chu trực tiếp đem hắn xem như người hầu để sai sử, hắn đáy mắt hứng thú trần trụi mà không che dấu tý gì, Diệp Chu không thể nhận ra nhíu mày, lười đến lại phản ứng anh ta, kéo em trai đã bị dọa choáng váng, nhặt lên đặt ở trên mặt đất đồ vật liền chuẩn bị rời đi.

Phan Hướng Đông hứng thú nhướng mày, tựa hồ cũng không tính toán cùng cậu dây dưa, một bàn tay nhẹ nhàng xách lên ngất xỉu tiểu lưu manh ném vào ghế sau xe, sau khi ngồi trên ghế điều khiển duỗi đầu hô: “Diệp Chu, chúng ta còn sẽ gặp lại.”

“Ai mẹ nó muốn gặp lại cái đồ hố hóa như anh?”

“Ha ha ha……”

Anh không kêu gọi còn tốt, một kêu gọi Diệp Chu liền nhớ tới chính mình bị hố sự tình, xoay người chửi một trận, Phan Hướng Đông dũng cảm cất tiếng cười to, khó chịu tích tụ từ trước cũng dần biến mất, lửa nóng hổ mắt thật lâu nhìn theo thân ảnh của hai anh em.

“Thú vị vật nhỏ.”

Cho đến khi thân ảnh của bọn họ biến mất trong tầm mắt, Phan Hướng Đông mới cười nhẹ nổ máy, lưu loát quay xe chạy về hướng ngược lại với thôn Đông Tuyền.

Hai người lần đầu gặp mặt, Phan Hướng Đông liền đem Diệp Chu cấp hố, bất quá hắn giống như quên mất, việc mình làm sớm hay muộn cũng phải trả giá, thực mau hắn liền sẽ biết, rốt cuộc ai mới là chân chính hố hóa, đương nhiên, đây đều là lời phía sau.


Bạn đang đọc Quyền Thiếu Sủng Thê của Nhan Nhược Ưu Nhã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kỷgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.